Editor: Trà Xanh
Bùi Duyên thao thức cả đêm, trằn trọc đến hừng đông. Mới tờ mờ sáng, hắn rời giường, thay một chiếc áo choàng sạch, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Hành lang im lặng, yên tĩnh không một bóng người. Đêm qua người Thát Đát thổi thuốc mê các khách trong phòng, chủ quán và tiểu nhị tỉnh lại cũng tưởng mình mơ màng ngủ một giấc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Oanh ở căn phòng cách Bùi Duyên không xa, lúc này cửa phòng đóng chặt.
Bùi Duyên nghĩ nghĩ rồi bước nhanh tới, đứng ngoài cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên trong. Đêm qua chẳng ăn gì, nàng không đói bụng sao? Vậy mà ngủ say được. Hắn nhíu mày, lòng như có hàng trăm con sâu đang bò ngổn ngang, nhưng không muốn mất mặt chủ động gõ cửa làm hòa.
Lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, một tráng hán từ bên trong đi ra dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Bùi Duyên, vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Bùi Duyên lập tức đứng thẳng, tự mình đi xuống lầu.
Thanh Phong và Côn Luân nằm trong góc, lấy chăn và quần áo dựng tạm chỗ nằm. Nguyên đêm này, Thanh Phong không cách nào ngủ được, eo đau lưng đau, trong lòng không ngừng than vãn. Côn Luân ngủ bên cạnh ngáy như sấm, hắn tức giận đến mức trực tiếp ngồi dậy, ngây ngốc một mình.
Từ nơi này đến Đại Đồng còn đi ít nhất hơn mười ngày. Nếu Hầu gia và Thẩm di nương giận dỗi kiểu này, hắn chịu không nổi.
Đúng là cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao. Hắn theo Bùi Duyên mười năm, chưa bao giờ biết vị Hầu gia đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trên chiến trường lại lòng dạ hẹp hòi, giận hờn với thiếp thất như vậy.
Bùi Duyên đi đến trước mặt Thanh Phong, dùng mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn đi ra ngoài nói chuyện.
Sáng sớm ở trấn nhỏ chỉ nghe tiếng gà gáy chó sủa. Nơi này không giống kinh thành có người thức khuya dậy sớm bày quán buôn bán ven đường kiếm miếng ăn. Đại đa số vẫn còn chìm trong giấc mộng ngọt ngào. Bùi Duyên cầm thư trong tay giao cho Thanh Phong: “Gửi phong thư bí mật này đến tay Tứ vương tử Thát Đát.”
Thanh Phong nhận thư, nghe thanh âm Bùi Duyên nghẹn hơn lúc trước: “Gia vì chuyện Thát Đát nên cả đêm không ngủ sao?”
Bùi Duyên xụ mặt, không muốn trả lời vấn đề này. Hắn không muốn để Thanh Phong biết, mình mất ngủ cả đêm không phải vì đại sự của quốc gia, mà vì chuyện tình cảm. Như vậy sẽ tổn hại hình tượng của hắn trong lòng Thanh Phong.
Thanh Phong nhỏ giọng nói: “Nếu sáng nay Thẩm Nhất vẫn không muốn ăn thì làm sao?”
“Tùy ý nàng.” Bùi Duyên lạnh lùng ném ra ba chữ. Hắn cả đêm không ngủ được, nàng thì ngược lại, ngủ ngon lành giống như chẳng có việc gì.
Cũng may chủ quán và đầu bếp thức dậy sớm, sáng sớm còn có cái ăn. Lữ khách lục tục rời đi, lại có người mới vào, tiểu nhị vội vàng đón đi rước về. Côn Luân nuốt mấy cái bánh bao rồi đi hậu viện sửa sang xe ngựa. Thanh Phong ngồi ăn với Bùi Duyên, liên tục nhìn lên lầu. Cửa phòng Thẩm Oanh vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.
Dù sao nàng cũng là một cô nương, nếu chưa thức dậy, Thanh Phong không tiện đi vào đánh thức.
“Gia, canh giờ không còn sớm, chúng ta dọn dẹp một chút rồi khởi hành.” Thanh Phong nói uyển chuyển, “Thẩm Nhất còn chưa ăn.”
Bùi Duyên uống sữa đậu nành, lù lù bất động.
Thanh Phong thở dài. Ấu trĩ, thật sự ấu trĩ!
Lúc này, tiểu nhị từ ngoài cửa chạy vào, hét lên: “Vị quan khách nào họ Bùi ở đây?”
Đại đường có vài người khách đang ngồi, không ai trả lời hắn. Thanh Phong và Bùi Duyên liếc nhau, hai người đều bất động, có lẽ chỉ là trùng hợp, ai biết bọn họ ở chỗ này? Nhưng ngay sau đó tiểu nhị nói: “Bên ngoài có một vị quan khách họ Tạ tìm!”
Họ Tạ? Bùi Duyên buông chén, Thanh Phong nhỏ giọng nói: “Không phải là vị kia chứ?”
Bùi Duyên đứng dậy, tiểu nhị kia lập tức hỏi: “Vị quan khách này, ngài họ Bùi phải không?”
Bùi Duyên không trả lời hắn, trực tiếp đi ra cửa. Mặt trời đã lên, trên con đường không rộng lắm có một chiếc xe ngựa màu xanh đang đậu, thiếu niên đánh xe mặt mày thanh tuấn, mặc một thân trường y ngắn tay. Hắn nhìn thấy Bùi Duyên ra, lập tức nhảy xuống xe ngựa, hành trường lễ, sau đó nói với người trong xe ngựa: “Công tử, quả nhiên ở đây.”
Ngón tay thon dài trắng nõn vén rèm lên, Tạ Vân Lãng từ sau rèm lộ mặt ra, khẽ gật đầu chào Bùi Duyên. Mi mày hắn như núi xa, đôi mắt như sơn mài, mũi cao thẳng, môi mỏng và nhỏ, ngũ quan xinh đẹp, xứng danh đệ nhất mỹ nam trong kinh thành.
Đặc biệt trên người hắn có khí chất thanh cao như gió, sáng trong như nguyệt, không phải con cháu Tạ gia thì không thể có được.
Thư Mặc chuyển ghế đặt chân đến cạnh xe ngựa, Tạ Vân Lãng khoan thai xuống xe, một thân áo choàng màu xanh, tay nắm quạt xếp, hoàn toàn nhìn không ra là người đi nhậm chức, thanh thản giống đang du sơn ngoạn thủy. Bùi Duyên xấp xỉ tuổi hắn, nhưng thoạt nhìn hắn như mới đến tuổi nhược quán(*), chẳng có vẻ gì là phụ thân của hai đứa nhỏ.
Bùi Duyên và hắn không quen thân, bởi chịu ơn Tạ Thái phó nên có chút hảo cảm. Nhưng giờ phút này ở sâu trong nội tâm, vô cùng không muốn hắn xuất hiện chỗ này.
“Bùi huynh.” Tạ Vân Lãng ôm quyền hành lễ. Đang ở bên ngoài, đều cải trang, đương nhiên không tiện bại lộ thân phận, phải xưng hô khác.
Thanh Phong nói: “Tạ… công tử sao biết chúng ta ở đây?”
Tạ Vân Lãng nói: “Không khó đoán.” Hắn trẻ tuổi đã có thể làm được Lại Bộ Thị Lang, tất nhiên là có chút thủ đoạn. Bùi Duyên sốt ruột chạy về Tây Bắc, dĩ nhiên sẽ chọn đường gần nhất, mà trấn nhỏ này nằm trên con đường đó.
Bùi Duyên ôm tay trước ngực nhìn Tạ Vân Lãng, trên mặt viết: Có chuyện gì sao.
Ngày ấy Tạ Vân Lãng nghe Cao Thái nói một bí mật, nhưng không biết thật giả. Việc này có quan hệ trọng đại, hắn nóng lòng tìm Bùi Duyên xác nhận, bởi vậy chờ không nổi gặp mặt ở Đại Đồng, một đường tìm lại đây.
“Ta có lời muốn nói riêng với Bùi huynh.”
Nơi duy nhất có thể nói chuyện chỉ có bên trong khách điếm, Bùi Duyên nghiêng người, mời Tạ Vân Lãng đi vào.
Đại đường có người ngoài, Bùi Duyên dẫn Tạ Vân Lãng đi lên phòng trên lầu, kêu Thanh Phong và Côn Luân canh ngoài cửa. Tạ Vân Lãng vô cùng lo lắng tới đây, nhìn thấy Bùi Duyên lại không biết mở miệng thế nào, cố ý hỏi: “Hầu gia có biết, trong nhà có một vị cô mẫu chưa từng gặp mặt không?”
Bùi Duyên sửng sốt một lúc và lắc đầu. Hắn từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, về nhà lúc phụ thân và huynh trưởng đã bị kết tội, Bùi phủ bị lật đổ, không có thân thích lui tới, đúng thật không biết có một vị cô mẫu tồn tại. Nhưng Tạ Vân Lãng đặc biệt tới đây chỉ vì dò hỏi người này, nói vậy hẳn là rất quan trọng.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Bùi Duyên khào khào mở miệng.
Tạ Vân Lãng nghe thanh âm của hắn, rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn hiếm khi nói chuyện trước mặt người khác. Thanh âm này giống như xát vào cát đá, cực kỳ chói tai, người nghe rất khó chịu. Nếu hài đồng nhỏ tuổi nghe được sẽ bị dọa khóc. Nhưng Tạ Vân Lãng là người chìm nổi nhiều năm ở quan trường, điềm nhiên nói: “Nhạc phụ biết ngài tiến cử ông vào nội các, trong lòng vô cùng cảm kích. Trong lúc vô tình ông biết ngài đang điều tra chuyện năm đó Hầu gia bị kết tội, muốn lật lại bản án của phụ thân và huynh trưởng. Ông muốn ta tới nhắc nhở Hầu gia, cần tìm hiểu chuyện của vị cô mẫu này mới có thể biết chân tướng.”
Bùi Duyên chưa bao giờ nghe nói mình có cô mẫu nào, càng không biết bà liên quan gì đến chuyện phụ thân và huynh trưởng bị kết tội nên lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Tạ Vân Lãng nhìn vẻ mặt hắn, đoán được hắn không có chút cảm kích nào, liền nói: “Nhạc phụ biết một chút nội tình. Lão Hầu gia bị tiên đế định tội không phải vì thật sự thông đồng với địch phản quốc, là có liên quan đến vị cô mẫu này. Thật ra tuy nói là cô mẫu nhưng bà và lão Hầu gia không cùng huyết thống, từ nhỏ đã được dưỡng ở Hầu phủ, vẫn luôn coi như huynh muội.”
“Ta chưa bao giờ nghe mẫu thân nói đến người này. Cao đại nhân còn nói gì nữa?”
Tạ Vân Lãng lắc đầu: “Chỉ có những thứ này. Nhưng dấu vết người này bị xóa cực kỳ sạch sẽ, có lẽ ở trong cung mới tìm được manh mối. Nếu Hầu gia muốn điều tra rõ ràng chuyện năm đó, nhân chứng vật chứng liên quan hẳn là không còn nữa, chỉ có thể bắt đầu từ người thân.”
Bùi Duyên nhướng mày: “Đây không hẳn là mục đích Tạ đại nhân sốt ruột tới tìm ta.”
Tạ Vân Lãng không giấu giếm: “Ta điều ra hồ sơ từ Thuận Thiên Phủ, biết ngài có khả năng sẽ hoài nghi An Quốc Công có quan hệ cá nhân với vị ngự sử điều tra Hầu phủ năm đó, sai hắn hãm hại lão Hầu gia để nắm binh quyền. Nhưng sự thật không phải vậy. Phu nhân của vị ngự sử kia từng giúp phu nhân nguyên phối của An Quốc Công khi sinh nở, An Quốc Công mang ơn nhà bọn họ, cho nên mới giúp ngự sử cứu anh vợ từ trong nhà lao ra. Chẳng qua thời gian vừa khớp với lúc ngự sử khám xét Bùi gia nên gây hiểu lầm.”
“Tại sao ta phải tin ngươi?”
“Chờ trở lại kinh thành, ta sẽ tự mình làm Hầu gia tâm phục khẩu phục.”
Bùi Duyên biết hắn phần lớn là vì Gia Huệ Hậu, sợ mình đối phó An Quốc Công phủ cho nên mới lo lắng điều tra nhiều thứ, tới đây báo chân tướng cho hắn. Nếu năm đó Tạ Vân Lãng cưới chi nữ của An Quốc Công, có lẽ vị kia của Trường Tín Cung vẫn còn sống. Bùi Chương có lẽ là Hoàng đế tốt, nhưng tuyệt không phải là trượng phu tốt. Trong lòng hắn có quá nhiều lo lắng, quá nhiều thứ không thể vứt bỏ.
Nhưng tạo hóa luôn trêu ngươi. Không ai may mắn thoát khỏi chuyện tình yêu.
Bùi Duyên không nói ra, chỉ đáp: “Đa tạ.”
Tạ Vân Lãng cảm kích hắn không truy hỏi thêm, giơ tay thi lễ. Có vài chuyện chỉ có thể chôn sâu trong lòng, không thể nói ra miệng. Có một số việc không cách nào diễn đạt bằng ngôn ngữ được.
Hai người từ trong phòng đi ra, Tạ Vân Lãng thi lễ nói: “Bùi huynh xin dừng bước, chúng ta gặp nhau ở Đại Đồng như ước hẹn.”
Bùi Duyên gật đầu, kêu Thanh Phong đưa Tạ Vân Lãng đi xuống. Bọn họ cũng không tiện đồng hành, mục tiêu quá lớn nếu bị truyền vào kinh sẽ làm Bùi Chương nghi ngờ quan hệ giữa hai người. Thứ hai, Bùi Duyên là người hành quân, chọn đường có khoảng cách ngắn nhất giữa hai nơi, bên đường chỉ có núi rừng đất hoang, điều kiện khá xấu. Đối với quý công tử như Tạ Vân Lãng, vẫn nên đi đường bằng phẳng là hơn.
Tạ Vân Lãng xuống lầu, Thẩm Oanh cuống quít lùi về sau cửa, không lộ diện.
Tim nàng đập nhanh, hô hấp dồn dập, không thể bình tĩnh.
Lần đó nàng gặp Bùi Chương cũng rất khẩn trương, sợ bị hắn nhìn ra manh mối sơ hở, nhưng đối mặt với Tạ Vân Lãng lại không giống. Tạ Vân Lãng là tia nắng mặt trời thời niên thiếu, từng lưu lại màu sắc tươi đẹp trong đời nàng. Chẳng qua, giữa bọn họ chưa kịp phát sinh chút gì thì đột nhiên yên ắng. Sau đó, hắn cưới bằng hữu tốt nhất của nàng, hưởng thụ hạnh phúc mỹ mãn, nàng không hề quấy rầy.
Rất nhiều năm sau đó, hai người gần như không gặp nhau. Mãi đến đêm thượng nguyên gặp mặt vội vàng lần đó, cảnh còn nhưng người đã mất.
Thẩm Oanh không ngờ hắn xuất hiện ở đây. Hắn tới nơi này làm gì? Đặc biệt tới gặp Bùi Duyên, hay là có chuyện quan trọng?
Nàng suy nghĩ lung tung, bụng lại đúng lúc kêu hai tiếng.
Đêm qua thật quá đói, đói đến lả người, mơ mơ màng màng ngủ đi, buổi sáng tỉnh lại vì đói. Nàng vốn quyết định đi xuống lầu ăn một bụng, không cần chuốc lấy lo lắng phiền phức. Dù sao nàng có đem theo tiền, không cần xem sắc mặt Bùi Duyên mới có thể ăn.
Ai biết gặp phải màn này, ngược lại không đi ra được.
Thẩm Oanh vội vàng đè bụng mình lại, sợ người bên ngoài nghe thấy.
Côn Luân nghe được tiếng bụng nàng kêu, nói với Bùi Duyên: “Nàng đói bụng!”
—
(*) tuổi nhược quán: mới chớm 20 tuổi
______________________________________