Mỹ Nhân Kiếp

Chương 2

“A, đau quá!” Ta vỗ về đầu ngồi xuống.

[ người này là chỗ nào?– Nhã Thụ đâu?–!]

Ta giãy dụa đứng lên, đau đầu thiếu chút nữa làm cho ta lại ngã sấp xuống.

“Nhã Thụ! Nhã Thụ! Ngươi ở đâu?!”

Ta kêu to, thanh âm tiếng vọng ở trong rừng.

Một lần, lại không có người trả lời.

Ta chưa từ bỏ ý định một bên kêu to, nghiêng ngả lảo đảo ở bốn phía tìm.

[ không có! Nơi nơi đều không có!]

Ta không tìm thấy tung tích Nhã Thụ.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Ta mệt nhọc ngã dừa vào thân cây, ngồi xuống.

Ta cùng Nhã Thụ đi theo nhân viên của chuyên cơ, Nhã Thụ ngủ, sau đó —

Phi cơ gặp loạn lưu, không khống chế được.

Phi cơ rất nhanh rơi xuống!

Ta nhớ rõ lúc ấy dùng hết toàn bộ ý chí lực siêu năng khai hỏa toàn bộ, thầm nghĩ bảo hộ Nhã Thụ!

Chờ ta tỉnh lại đã đến nơi này, mà Nhã Thụ mất tích ……

Ta lại khởi động thân mình.

Đầu vẫn là rất đau, bất quá không có xuất huyết.

Ta hôn mê vài ngày?

Ta không thể để người bên ngoài biết được ta có siêu năng lực.

Mỗi khi ta sử dụng quá độ sẽ như vậy.

Qua một lần, ta suốt một tháng không thể sử dụng siêu năng lực. Lần này, ít nhất cũng phải mất thời gian dài như vậy đi.

Việc cấp bách, chính là tìm được Nhã Thụ!

Ta sờ soạng hướng địa phương có ánh sáng đi đến.

Cây cối dần dần thưa thớt, trước mắt dần dần trống trải.

Sau đó, ta nhìn thấy — một tòa trang viện.

Đây là cái địa phương gì? Lưu hành kiến trúc giả cổ sao?

Ta đi đến gần.

Chợt thấy một cái cửa mở ra, bên trong một nhân ảnh nho nhỏ có lẽ là phó dịch đi ra.

[ nếu nhà giả cổ thì người sống trong nhà cũng phải cổ trang cho hợp lý–]

Ta thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, theo chỗ chân tường vụng trộm đi vào cửa.

**

[cho ta chết đi!~~]

Ta nghẹn họng nhìn trân trối vào dãy trường cột được trạm trổ khéo léo, hoa văn uốn lượn.

Ta xoay người định đi ngọc sau, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp mặc đồ như nha hoàn hi hi ha ha đi đến.

Ta nuốt nuốt nước miếng, vì mình gặp phải chuyện chuyện bất an.

[ không thể nào –]

Ta vụng trộm, nhẹ nhàng từ chỗ này đi đến chổ khác.

“Ngươi xem, cảnh trí rất đẹp.” Một th anh âm nam tử trầm thấp mà khêu gợi xa xa truyền đến.

Ta lặng lẽ đi tới, trốn đi.

“Vâng rất đẹp.”

Cái thanh âm mềm nhẹ tao nhã kia — ta vĩnh viễn sẽ không nhận sai!

Ta mạnh mẽ chạy từ chỗ trốn đi ra:“Nhã Thụ thiếu gia!”

Tiếp theo đó, ta đã bị một cỗ khí đánh nghiêng ngã.
Bình Luận (0)
Comment