"Nếu Ngũ tiểu thư thích, Tam công tử cứ dắt nó ra cho nàng thử xem". Tiêu Nguyên ổn định tâm trạng xong bèn nói giúp Tạ Lan Âm.
Hắn thích nghe nàng nói chuyện, từng ở xa nghe thấy nàng làm nũng với người thân, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy nàng nũng nĩu cầu xin ở gần
như vậy, Tiêu Nguyên cũng không ngờ được thanh âm kia lại gây kích thích lớn cho hắn đến thế, lớn đến mức hắn phải giả bộ cúi người chống tay
lên hàng rào quanh chuồng mới có thể che dấu sự khác thường dưới vạt áo, cho nên để tránh dọa người thì dù rất thích nghe nhưng hắn vẫn phải cắt ngang lời nàng.
Thấy hắn giúp mình, Tạ Lan Âm nghiêng người qua, cực kì cảm kích nhìn hắn.
Tiêu Nguyên cười nhẹ, dời ánh mắt đến chú ngựa phía trước tiểu cô nương,
khen ngợi: "Con ngựa này đối mặt với chúng ta, cũng không vì nhiều người mà hoảng loạn, quả thực là rất ngoan ngoãn, thích hợp để Ngũ tiểu thư
cưỡi".
Tưởng Hoài Chu nhìn ánh mắt dịu ngoan của con ngựa trắng,
khẽ gật đầu, nói với quản sự: "Mang nó đến trường đua, lắp thêm yên ngựa lên".
Quản sự tươi cười vâng mệnh.
Tiêu Nguyên tạm điều tức xong, bèn lùi ra sau vài bước.
Quản sự vào chuồng dẫn ngựa ra, ánh mắt Tạ Lan Âm vẫn nhìn theo ngựa trắng,
lại đoán rằng biểu ca còn muốn tiếp tục bồi vị Viên công tử này chọn
ngựa mà nàng không còn đủ kiên nhẫn để nghe nữa, hai ba bước liền đuổi
theo quản sự, cười cười với Tưởng Hoài Chu: " Tam biểu ca, các huynh cứ
đi trước đi, ta đi xem ông ấy lắp yên ngựa nhân tiện bồi dưỡng cảm tình
với nó luôn".
Tưởng Hoài Chu cười khẽ một tiếng, khoát tay với nàng, "Được rồi, nhớ chú ý đi đường, cẩn thận không lại vấp ngã".
Tạ Lan Âm lập tức xoay người qua.
Tưởng Hoài Chu nhìn theo tiểu biểu muội một lúc, vừa mời Tiêu Nguyên đi tiếp
vừa bất đắc dĩ nói: "Xá muội là con gái út trong nhà, được cưng chiều từ nhỏ, không chú ý chuyện quy củ lắm, đã làm Viên huynh chê cười rồi".
Tiêu Nguyên nhìn về phía bầu trời xanh thẳm phía trước, nhẹ giọng nói: "Có
thể vô ưu vô lự lớn lên là phúc khí của Ngũ tiểu thư, nếu ta mà có con
gái, chắc cũng sẽ cầu gì được nấy thôi".
Tưởng Hoài Chu không ngờ hắn lại cảm khái như vậy, cười cười nói: "Viên huynh tác phong nhanh
nhẹn lại tuấn tú lịch sự, chắc hẳn người đến nhà đề thân* nhiều không đếm xuể, vì sao đến nay vẫn chưa lập gia đình?"
*cầu hôn, đề nghị kết thông gia, trường hợp này là nói với anh Tiêu Nguyên nên tớ không để là cầu hôn được
"Trước lập nghiệp, sau mới thành gia*", Tiêu Nguyên vân đạm phong khinh** đáp lời, vừa dứt lời chợt nhớ tới bộ dạng Tạ Lan Âm túm ống tay áo
huynh trưởng làm nũng, lại liên tưởng vài lần ngẫu nhiên gặp gỡ hai
huynh muội đều đi cùng với nhau, Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ , cực kì ý vị
thâm trường nhìn Tưởng Hoài Chu cười cười: "Nhìn Tam công tử quan tâm
săn sóc Ngũ tiểu thư như vậy, Viễn mỗ vẫn nên chúc mừng Tam công tử
trước".
*Đầu tiên phải xây dựng sự nghiệp trước, sau mới cưới vợ lập gia đình
**Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
Tưởng Hoài Chu sửng sốt một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời này, vội vàng
lắc đầu, "Viên huynh hiểu lầm rồi, ở trong mắt ta Lan Âm chỉ là một đứa
nhỏ, nàng cũng chỉ xem ta như ca ca, tuyệt đối không giống như ý của
huynh đâu".
Tiêu Nguyên vội tự trách nói: "Là ta nghĩ sai, mong Tam công tử chớ trách".
Tưởng Hoài Chu cũng không phải kẻ hẹp hòi, tiếp tục bồi hắn xem ngựa, đi thêm mấy chuồng nữa, thấy Tiêu Nguyên vẫn không vừa ý như cũ thì càng khẳng
định Tiêu Nguyên chính là vì khách khí mới tiếp tục lưu lại đây. Suy
nghĩ một lát, Tưởng Hoài Chu chợt đập quạt vào tay, nói với Tiêu Nguyên: "Tháng trước ở biên ngoại mới chuyển đến mười lương câu, trong đó có
hai con còn chưa thuần hóa được hoàn toàn, ta sai người đưa đến đây cho
Viên huynh nhìn qua nhé?"
Trong cặp mắt phượng của Tiêu Nguyên
hiện lên chút hứng thú. Càng là kẻ có tài thì càng không dễ dàng chịu
khuất phục, việc thuần hóa ngựa cũng có đạo lý như vậy.
Ngựa của
Tạ Lan Âm đã lắp xong yên ngựa và bàn đạp ở hai bên, không có Tưởng Hoài Chu ở đây nàng cũng không dám liều lĩnh cưỡi, trước hết dắt chú ngựa
thông minh này từ từ đi dạo, đi được một đoạn lộn trở lại thì thấy biểu
ca dẫn đôi chủ tớ kia lại đây. Biểu ca nhà mình mặc một thân cẩm bào màu xanh ngọc, dáng vẻ cực kì phong lưu phóng khoáng, sánh vai cùng vị Viên công tử chỉ mặc một thân cẩm bào màu sẫm, còn có quản sự đi cạnh để làm nền nữa.
Nhưng sao bọn họ lại cùng đi qua đây chứ?
Tạ Lan Âm mơ hồ cảm thấy bất an, khi đám người đi đên trước mặt, lại nghe thấy Tiêu Nguyên muốn đích thân thuần ngựa, Tạ Lan Âm lặng lẽ liếc mắt trừng biểu ca một cái.
Quần ngựa rất rộng, nhưng đám ngựa đang thuần
hóa đang chạy loạn xung quanh, Tiêu Nguyên không thể đem ngựa sang bên
kia được, cho nên sao nàng có thể chú tâm học được, biểu ca mang khách
đây rõ ràng để chiếu cố người ta, lại khiến nàng phải chờ đợi.
Tiểu biểu muội trừng mắt không khiến người ta sợ hãi, nhưng sự ủy khuất tủi
thân trong ánh mắt lại khiến Tưởng Hoài Chu cảm thấy áy náy, vừa định
gọi biểu muội lại dỗ dành mấy câu thì Tiêu Nguyên đã bước lên trước mấy
bước, lạnh nhạt nói với Tạ Lan Âm, "Ngũ tiểu thư yên tâm, nhiều nhất
Viên mỗ chỉ chậm trễ của tiểu thư thời gian bằng một ly trà nhỏ thôi".
Mắt phượng của hắn bình tĩnh, giống như đã dự tính được chuyện này từ
trước, Tạ Lan Âm nhớ đến bình Ngọc Liên Sương, liền không còn hoài nghi, chỉ khách khí nói với hắn: "Viên công tử không phải lo lắng, ta cũng
không sốt ruột, công tử cứ an tâm thuần ngựa đi, chúc công tử mã đáo
thành công, thu phục được ngựa tốt".
Thanh âm dễ nghe, lời nói
cũng khiến ngừoi ta thấy dễ chịu, nghĩ đến bộ dạng mất hứng vừa rồi của
tiểu cô nương, Tiêu Nguyên chợt nhớ đến chú chim hoàng oanh trong nhà
mình. Lúc mới đem về nuôi, chim hoàng oanh cũng không để ý đến hắn, toàn tùy theo tâm trạng mới hót, hắn tỉ mỉ nuôi nấng dạy dỗ hai tháng, nó
mới chịu nghe lời.
Cô nàng này tuy yếu ớt nhưng lại khéo đưa đẩy, nếu thật sự là một con chim hoàng oanh, chỉ sợ việc thuần hóa càng hao
tổn tâm trí hơn.
"Mượn cát ngôn của Ngũ tiểu thư". Ánh mắt khẽ
lướt qua đôi giày nhỏ bằng da hươu của nàng, Tiêu Nguyên cực kì thủ lễ
lùi về bên cạnh Tưởng Hoài Chu.
Tiểu nhị phụ trách thuần ngựa dẫn hai con ngựa cao to đi đến, hai con ngựa này hình thể có chút bất đồng, con cao hơn từ trên xuống dưới chỉ một màu lông đen tuyền, dưới ánh mặt trời trông cực kì sáng bóng, con thấp hơn đúng là Hãn huyết bảo mã, cả
hai trông cực kì uy phong lẫm liệt, giống như hai tên tướng quân kiệt
ngạo bất tuân đang cùng nhau đi tới.
Hai tuấn mã xuất sắc như
vậy, Tạ Lan Âm cảm thấy cực kì hứng trí, bèn đưa cương ngựa trong tay
cho quản sự, còn nàng hồi hộp đi đến bên cạnh biểu ca, chờ xem thuần
phục tuấn mã.
"Viên huynh muốn thử con nào trước?" Tưởng Hoài Chu tò mò hỏi.
Từ lúc tiểu nhị dẫn ngựa lại đây Tiêu Nguyên đã có lựa chọn, ánh mắt hướng về phía con ngựa đen.
Tiểu nhị dẫn ngựa lại đây, Lư Tuấn chợt bước lên trước, nghiêm mặt thỉnh cầu: "Công tử, để ta thử trước đi?"
Thân thể chủ tử cực kì quý giá, không thể để xảy ra sơ xuất gì.
"Không cần". Thanh âm của Tiêu Nguyên lạnh nhạt, tự mình nhận lấy cương ngựa,
kéo nó đến trường đua đối diện, để tránh lúc ngựa hoảng sợ sẽ đả thương
đến người bên cạnh.
Lư Tuấn theo sát ngay sau.
Nhìn bóng
dáng đôi chủ tớ, Tạ Lan Âm nghi hoặc hỏi biểu ca,"Huynh nói hắn có được
không?" Nếu là người ăn mặc giống như thị vệ kia, Tạ Lan Âm sẽ không quá hoài nghi, chính là vị Viên công tử này thân hình cao gầy, mặt mày lạnh nhạt càng giống như tiên nhân không màng thế tục trên trời, nhìn khí độ dung mạo như vậy, Tạ Lan Âm không thể đem hắn liên tưởng với chuyện
thuần hóa ngựa được.
"Viên công tử cũng không phải kẻ tầm thường, Lan Âm nhìn kỹ xem". Tưởng Hoài Chu nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Nếu không
tự tin, ai dám lấy thân ra thử nghiệm chứ? Vị Viên công tử này cũng
không đặc biệt chú ý đến dung mạo xinh đẹp của tiểu biểu muội, thuần
phục ngựa hẳn là vì yêu thích thôi chứ không phải loại công tử quần là
áo lụa thích cậy mạnh trước mặt mỹ nhân.
Tạ Lan Âm liếc mắt nhìn hắn một lúc rồi xoay đầu sang phía đối diện.
Cách đó khá xa, không thấy rõ nét mặt nam nhân, chỉ thấy hắn đột nhiên xoay
người lên ngựa, động tác cực kì lưu loát, vạt áo tung bay còn chưa hạ
xuống thì người đã cưỡi lên lưng ngựa. Dường như chỉ trong nháy mắt,
tuấn mã đột nhiên dựng cao nửa người lên, phát ra những tiếng kêu cực kì phẫn nộ. Mắt thấy nam nhân bất cứ lúc nào đều có thể bị quăng ngã, Tạ
Lan Âm kìm lòng không đậu nắm chặt lấy cánh tay biểu ca, không biết là
đang sợ nam nhân kia chẳng may té ngựa hay vẫn là sợ con ngựa hoang dã
khó thuần hóa kia chạy về phía mình.
Tuấn mã phát ra những tiếng
kêu phẫn nộ nhưng từ đầu đến cuối nam nhân chỉ giữ chặt dây cương, vững
như bàn thạch, tuấn mã điên cuồng khiến khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn lúc thì hiện ra dưới ánh mặt trời, lúc thì bị khất bóng, ngay khi
Tạ Lan Âm thấy trên lưng toát mồ hôi lạnh thì không biết nam nhân đã làm gì mà tuấn mã đột nhiên dừng giãy đạp, nhanh như gió chạy về phía
trước.
"Bản lĩnh của Viên huynh thật cao!", Tưởng Hoài Chu cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng khen ngợi.
Tiêu Nguyên nghe tiếng liền quay đầu lại, ánh mắt lướt qua bóng dáng màu
trắng đứng đó, lại cảm nhận được thân hình chắc khỏe của tuấn mã dưới
thân, trong lòng liền cực kì hưng phấn, hắn giục ngựa chạy về phía hai
huynh muội, cách tầm hai mươi bước liền níu chặt dây cương, từ từ dừng
lại trước mặt hai người, cúi đầu hỏi Tạ Lan Âm, "Ngũ tiểu thư, không
biết Viên mỗ có vượt quá thời gian không?"
Nam nhân từ trên cao
nhìn xuống, Tạ Lan Âm lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc nàng phát hiện vẻ
trêu tức ẩn trong cặp mắt phượng kia thì thoáng thất thần.
Đây là một nam nhân tuấn mỹ thoát tục không dính chút bụi trần, mới nhìn thì
tưởng là người văn nhã nhưng thực ra lại là kẻ có sức mạnh kinh người.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn bức người dưới ánh nắng cuối xuân của hắn, trong đầu lại hiện ra dảng vẻ mạnh mẽ lúc hắn thúc ngựa chạy nhanh, trái tim
của Tạ Lan Âm bỗng nhiên bỗng nhiên đập thình thịch không ngừng, đây là
cảm giác mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nhận thấy.
Nhưng nàng nghe ra chút hả hê trong lời nói của nam nhân kia. Suy cho cùng, cũng chỉ là một kẻ thích khoe khoang mà thôi.
Dù trong lòng tán thưởng nhưng Tạ Lan Âm không nguyện để cho hắn đắc ý,
liền khen cho có lệ: "Thuật cưỡi ngựa của Viên công tử thật cao siêu,
khiến kẻ khác phải bội phục rồi".
Tiêu Nguyên cười cười, không
nhìn nàng nữa mà xoay người xuống ngựa, sờ đầu hắc mã, nói với Tưởng
Hoài Chu: "Tam công tử ra giá đi".
Tưởng Hoài Chu chắp tay về
phía hắn, thành tâm nói: "Nhiều người như vậy mà chưa ai thuần hóa được
con ngựa này, hôm nay Viên huynh có thể thần phục nó, thì đã chứng minh
huynh là chủ nhân định mệnh của nó rồi. Bảo mã tặng anh hùng, Viên huynh nếu đã nhận ta làm bằng hữu thì đừng nói lời chối từ".
Tiêu
Nguyên muốn nói lại thôi, nhìn kỹ hắn một lúc mới nở nụ cười, đáp lễ
nói: "Được, Hoài Chu thành tâm đối đãi, Viên mỗ cũng không khách khí
nữa, từ nay về sau Hoài Chu thấy nơi nào của ta hữu dụng thì cứ nói để
ta toàn lực tương trợ".
Tạ Lan Âm nghe xong, lặng lẽ bĩu môi.
Tưởng gia là nhà giàu nhất Thiểm Tây này, hắn chỉ là một kẻ đến cái tên
còn không ai biết, nhiều lắm chỉ có chút tiền tài, có nhiều mấy thì xem
ra cũng kém nhà cậu, tài đức gì mà khiến cậu phải nhờ hắn hỗ trợ chứ?
Nói chuyện không khiêm tốn một chút nào cả, quả nhiên là ngạo mạn tự phụ y như lúc mới gặp.
Tưởng Hoài Chu lại không suy nghĩ như vậy, dù không có gia thế hơn người mà có thể hình thành được thân thủ cùng khí
độ bậc này thì dùng một con ngựa đổi lấy một phần giao tình vẫn tuyệt
đối có lời, huống chi dù đối phương là người bình thường, chỉ bằng một
màn thuần hóa ngựa hôm nay đã đủ để hắn thiệt tình kết giao, lúc này hắn còn đang muốn mời Tiêu Nguyên buổi tối cùng thưởng rượu.
Tiêu
Nguyên sảng khoái đáp ứng, lại nhìn con ngựa trắng bên cạnh, cười nói:
"Hoài Chu chỉ Ngũ tiểu thư cưỡi ngựa đi, ta vừa có được lương câu, tạm
mượn đường chỗ đệ chạy hai vòng đã".
Tưởng Hoài Chu gật đầu,
"Được rồi, Viên huynh cứ tùy tiện đi, tốt nhất cứ chạy thêm mấy vòng,
sau đó chúng ta cùng nhau trở về thành".
Tiêu Nguyên không nói gì thêm, chỉ hướng về phía huynh muội chắp tay một cái rồi xoay người lên ngựa.
Người đã đi xa, Tạ Lan Âm mới thuận miệng hỏi biểu ca, "Con ngựa kia nếu bán thì được nhiều hay ít bạc vậy?"
Tưởng Hoài Chu thấy tiểu biểu muội xót bạc, cười nhẹ nói: "Cái này chưa biết
được, nếu không thuần hóa được thì sẽ rất khó bán, thuần hóa... Lan Âm
không cần đau lòng, nhà chúng ta còn thiếu chút tiền bán một con ngựa
sao? Ta nói cho muội biết, phần giao tình này tuyệt đối có giá trị, Tam
biểu ca của muội chưa từng nhìn lầm người đâu"/
Tạ Lan Âm cười nhạt, thúc giục hắn dạy nàng cưỡi ngựa.
Mộ khắc sau, Tạ Lan Âm vừa ngồi vững liền học bộ dạng của Tiêu Nguyên, từ
trên cao nhìn xuống hỏi biểu ca, "Không phải huynh giỏi nhìn người sao?
Vậy sao huynh thấy ta cưỡi con ngựa này không thích hợp chứ?"
Cố ý đưa chân ra khỏi bàn đạp, khoe khoang với hắn đôi chân dài của mình.
"Muội cẩn thận không ngã bây giờ!" Tim Tưởng Hoài Chu muốn nhảy luôn là ngoài, lập tức đè chân nàng xuống.
Tạ Lan Âm nhịn không được cười to, lại nhìn trái nhìn phải mãi, hưng phấn
thúc giục hắn, "Tam biểu ca mau dẫn muội đi vài bước đi!"
Tưởng
Hoài Chu dặn dò nàng ngồi vững xong mới ngoan ngoãn làm mã phu cho tiểu
biểu muội, nắm con ngựa trắng chậm rãi đi về phía trước.
Tiêu
Nguyên chạy xong một vòng liền quay lại, đại khái khí thế của hắc mã cực kì mạnh mẽ, khiến bạch mã khẩn trương đến mức lùi về phía sau, Tạ Lan
Âm vẫn quen nếp đi về phía trước, lần đầu tiên gặp phải tình huống này,
sợ tới mức hét ra tiếng, lập tức cúi người ôm chặt lấy cổ ngựa trắng,
nhắm chặt mắt.
Tưởng Hoài Chu cười nàng nhát gan, "Có ta nắm, muội còn sợ cái gì?"
Ở bên kia, ánh mắt Tiêu Nguyên lướt qua gương mặt đỏ bừng của tiểu cô
nương rồi từ từ dời xuống, đầu tiên là tấm lưng kề sát lưng ngựa của
nàng, sau đến vòng eo nhỏ tinh tế mềm mại, cuối cùng là đến đôi chân
thon dài thẳng tắp, hôm nay nàng lại mặc đồ cười ngựa bó sát, quả là đầy vẻ xuân sắc.
"Viên mỗ thất sách khiến tiểu thư giật mình rồi,
nàng không sao chứ?" Ngoài miệng thì nói lời nhận lỗi nhưng khóe miệng
lại khẽ vểnh lên.
Tạ Lan Âm vẫn không dám ngồi thẳng dậy, chỉ đủ
dũng khí mở to mắt, chỉ thấy thấy đôi mắt to của hắc mã trước mặt, tuy
cũng long lanh ánh nước nhưng nàng không thấy có một chút dịu ngoan nào, chỉ thấy vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh, như đang chế giễu nàng cùng bạch mã.
Trong lòng bực bội, Tạ Lan Âm cũng không thèm ngẩng đầu đã mở miệng đuổi
người, "Ngựa của ta nhát gan, Viên công tử đừng có lại gần đây".
Lời nói không một chút khách khí, cực kì lạnh lùng, không hề che giấu sự khó chịu của mình.
Tiêu Nguyên bật cười, ném một ánh mắt về phía Tưởng Hoài Chu đang cực kì bất đắc dĩ, hai chân khẽ thúc vào bụng ngựa, chạy thẳng về phía trước, lúc
đi lướt qua lại thấy tiểu cô nương ném một ánh mắt chứa dao về phía
mình. Tiêu Nguyên lo lắng nàng đang ở trên ngựa, ngọ ngoạy dễ bị ngã nên cũng không so đo với nàng liền coi như không nhìn thấy, đến lúc đi được một quãng xa, mới quay đầu lại.
Dưới bầu trời xanh thẳm, tiểu cô nương mặc một thân áo trắng giống như thiếu niên, nhõng nhẽo sai bảo
biểu ca của nàng dẫn ngựa đi tiếp.
Không biết vì sao, đột nhiên Tiêu Nguyên cảm thấy có chút hâm mộ Tưởng Hoài Chu.