Mỹ Nhân Mê Hỏa

Chương 2

Hồng Tư Giai không có lên chuyến tàu cuối cùng rời khỏi đảo.

Sau khi trú lại tại nhà trọ phía sau tòa thành của Cổ Việt Mạn, dù sự tình không được thuận lợi như mong muốn chút nào, nhưng vì không nỡ để biểu muội ngồi nhà lo lắng lâu, nàng vẫn là gọi điện thoại về cho Kỳ Kỳ, nói chính nàng đã bình yên đến Nha Mua Thêm, cũng gặp gỡ chủ đảo Cổ Việt Mạn.

[Tư Giai, ngươi có thật nhìn thấy Cổ Việt Mạn?]

Qua điện thoại, khẩu khí Trình Kỳ Kỳ giật mình không khỏi hô hấp loạn, khiến cho nàng thực thấy nghi ngờ.

“Chẳng lẽ tìm hắn rất khó sao?”

Kì thật, khi đến nơi đây nàng rõ ràng cảm nhận được thế lực đáng sợ của Cổ Việt Mạn, nếu không phải quá may mắn gặp được cháu hắn, nàng quả là không biết phải làm cách nào mà có thể tiếp kiến con người này.

[Hắn hắn... nói như thế nào?] Đầu kia Trình Kỳ Kỳ rõ ràng lộ ra run sợ.

Hồng Tư Giai bất khả tư nghị nói: “Kỳ Kỳ, người kia khủng bố đến như vậy sao?”

[Người kia?... ... ...Ngươi chỉ người kia là ai?]

Nàng giả bộ? Hay là bị dọa ngốc đến mất trí nhớ luôn rồi?

“Đương nhiên là chỉ Cổ Việt Mạn!”

[Hắn...] Kỳ Kỳ sửng sốt trong giây lát [Ngươi vì sao lại hỏi như vậy?]

“Mỗi khi nhắc đến tên hắn, thanh âm của ngươi liền run rẩy…”, Hồng Tư Giai đột nhiên nhớ lại lời Cổ Việt Mạn ‘đừng có quá tin tưởng Kỳ Kỳ biên chuyện xưa nói quá, bởi vì có thể tin theo lời nàng kể, cơ hồ là trời sập cũng nên’.

Chẳng lẽ biểu muội che dấu chuyện gì không chịu thẳng thắn nói rõ?

[Cổ Việt Mạn hắn...] Kỳ Kỳ lại ngưng bặt [... ta là có cảm giác hắn như ma quỷ hóa thân, hắn bề ngoài là vì thể diện, che giấu nội tâm tà ác, hắn ôn nhu chính là độc dược Satan!]

Hồng Tư Giai đầu tiên là sửng sốt, sau lại ẩn ẩn cười trộm: “Mấy hình dung của ngươi tuy là hơi quá phô trương, nhưng nói thật cũng rất chuẩn xác.”

[Tỷ cũng đồng ý?] Trình Kỳ Kỳ thấy có người cùng cảm nhận, sung sướng ha ha cười to.

Đang lúc bên kia còn cười lớn, Hồng Tư Giai lại bỗng nhiên im bặt khiến không khí trầm hẳn.

“Kỳ Kỳ!”

Kỳ Kỳ cũng cảm nhận được ngữ khí quái dị của biểu tỷ nàng, bèn im lặng thu hồi tiếng cười, thấp thỏm hỏi: [Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?]

“Cổ Việt Mạn miệng lưỡi thật nhanh, ta không tra ra được chút dấu vết nào.”

[Hắn không chịu nói ra nơi của bối bối?] Trong đường dây điện thoại lập tức truyền đến một tràng tiếng khóc thê lương [Tư Giai! Tỷ làm ơn, tìm hắn nói chuyện, vì ta, vì con gái ta, ta thật sự, thật sự rất nhớ nó...]

“Ngươi từ từ nào, đừng khóc, không cần quá lo lắng, ta nhất định tìm được biện pháp tìm ra bối bối.”

Thế nhưng, tiếng khóc bên đầu dây bên kia không giảm còn có phần tăng lên.

[Điền Tuấn... Hắn.. hắn rốt cuộc đem bối bối của ta chạy đi đâu chứ?!]

Tấm lòng cha mẹ biển rộng trời cao, nàng có thể cảm nhận được Kỳ Kỳ, vì đứa nhỏ mà ruột gan như đứt từng khúc một.

Hồng Tư Giai chán nản hít sâu một hơi.

“Bây giờ chỉ có duy nhất một cách; ở nơi này ngươi và Điền Tuấn nhất định có vài người bằng hữu, mau mau cho ta tên, có lẽ ta có thể tìm ra dấu vết nào đó từ miệng họ.”

Kỳ Kỳ nức nở vài tiếng, thanh âm khóc lóc dần ngưng, nghẹn ngào mở miệng: [Khả Hân, vợ chồng An Tịch, Đức Đại, họ là hàng xóm của gia đình ta; còn có Sa Phục, Ngải Hiển, Khuất Khiêm là bằng hữu của Điền Tuấn ở câu lạc bộ thuyền buồm.]

Hồng Tư Giai rất nhanh ghi nhớ những cái tên xa lạ.

“Yên tâm đi Kỳ Kỳ, ta sẽ lập tức đi tìm họ nói chuyện, ta không tin bằng những thông tin từ miệng những người này lại không tìm ra Điền Tuấn.”

Trình Kỳ Kỳ sụt sịt cái mũi, tin tưởng lời cam đoan của nàng: [Cảm ơn tỷ, Tư Giai!]

“Vài ngày nữa ta sẽ gọi lại cho ngươi, thông báo kết quả cùng tiến triển, ngươi không cần lo lắng, tin tưởng không bao lâu ta nhất định tìm được hai người bọn họ.”

[Tư Giai, hết thảy phải trông cậy tỷ, bây giờ ta chỉ có thể dựa vào tỷ] Kỳ Kỳ cảm kích nói.

“Ừm. Nơi này cứ giao cho ta, ngươi chỉ cần tự chăm sóc tốt chính mình, sự tình đâu đã đến mức trời sập, thoải mái tĩnh dưỡng đi… Rồi, không nói nữa, phí điện thoại quốc tế rất đắt tiền”.

Hồng Tư Giai cúp máy rồi lăn ra trên giường thở dài, lơ đãng đưa hai tay lên đầu gối. Gió mang theo hơi thở mát lành của biển, theo cửa sổ lướt vào phất phơ trên mặt nàng, kéo theo cảm giác an lành cùng dễ chịu. Trong lòng thầm tính toán, nàng lên kế hoạch định ngày mai sẽ tiến hành thăm dò tin tức từ nơi này.

Chính là có điểm thật không ổn, Cổ Việt Mạn hắn là tên nam nhân sâu không lường được, trực giác mách bảo nàng kẻ kia nhất định biết nơi ở của Điền Tuấn.

Theo như lời biểu muội, hắn ngay cả mọi điều nhỏ nhất trên đất này cũng biết, làm sao có thể không biết thủ hạ của chính mình đi nơi nào?

Không có khả năng!

Hồng Tư Giai lăn qua lộn lại trên giường, suy tính, cuối cùng hướng ánh mắt chăm chăm ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh dương dần tàn.

“Không. Tên kia nhất định biết, hắn là kẻ sở hữu chiếc chìa khóa mở nút mọi sự tình.”

Nếu như muốn tìm nguyên căn triệt để… nàng nhất định sẽ lại phải đối mặt với hắn lần nữa.

Lại đối mặt với hắn?

Nàng không nghĩ lại bị người ta hạ nhục, nhất là hắn, Cổ Việt Mạn!

.

.

.

“Ngươi! Lặp lại lần nữa!”, Cổ Việt Mạn khuôn mặt không chút biểu tình nghe thủ hạ hồi báo.

“Vị Hồng tiểu thư kia… là không có rời khỏi đảo”, Viên thủ hạ nơm nớp lo sợ báo cáo.

“Nghe được nàng đang ở khách sạn nào?”, Cổ Việt Mạn căm giận phun khí.

“Nàng… không trụ tại khách sạn…”

“Không phải khách sạn?”, Cổ Việt Mạn xoay người đối diện thủ hạ, trừng lớn mắt.

“Nàng ở tại khu nhà trọ chỗ khách sạn ‘hoàng gia’ ”, run run đáp nốt.

Hắn hít sâu một hơi, không tin hỏi: “Khách sạn ‘hoàng gia’?”

Nàng trụ lại nhà trọ của đám hạ lưu?

Nữ nhân này bước ra khỏi cửa có thực mang theo cái đầu? Nàng tưởng ‘hoàng gia’ kia là khách sạn cao nhất sao?

Nữ nhân này trước khi tới đây có chịu tìm hiểu kĩ Nha Mua Thêm là cái dạng địa phương gì không? Một thân một mình cư nhiên không thèm để ý đến an nguy của bản thân, dám tiến vào chỗ nhà trọ hạ lưu mà lưu lại?!

Rõ ràng là tự mình muốn chết!

“Đúng vậy, nàng còn đăng kí ở một tuần…”

“Ta biết! Đi xuống đi”, Cổ Việt Mạn không nghĩ lại chịu đựng nghe tên thủ hạ nói tiếp, nghiêm mặt vung tay đuổi người.

Đáng giận! Rất đáng giận! Hắn đã cảnh cáo nàng không cần nhúng tay vào việc nhà người ta, nàng vậy nhưng nghe không hiểu lời hắn nói, kiên trì lưu lại. Trong lúc này còn ở tại cái loại quán trọ rẻ tiền đó đến một tuần!

.

.

.

Ngày hôm sau, Hồng Tư Giai dậy thật sớm, qua loa giải quyết bữa sáng trong quán ăn cận bên cảng, xong bắt đầu tiến hành công sự.

Nàng cầm danh sách tên mà hôm qua Kỳ Kỳ liệt kê đi tìm người, không tin trong số bọn họ không ai biết vị trí Điền Tuấn.

Nàng tới nhà của gia đình biểu muội, trước bắt đầu điều tra từ các vị hàng xóm thân thiết đã được nghe tên.

“Thực có lỗi, ta không biết.”

“A? Vợ chồng Điền Tuấn không phải đi du lịch sao?”

“Xin lỗi, ta đã lâu không thấy bọn họ.”



Đáp án mỗi người đều có vẻ mờ mịt, chung quy đều là nhún vai cùng lắc đầu, thậm chí còn ra vẻ hồ nghi thân thế nàng.

Xem ra chẳng có kết quả nào là khả quan. Nàng thật không cam lòng tay không trở về, tiếp lại hỏi tới câu lạc bộ thuyền buồm của Điền Tuấn.

“Ta đã lâu không gặp hắn.”

“Tháng trước ta xuất ngoại, cho nên…”



Trời ạ! Mấy người này! Mất trí nhớ, lảng tránh là đặc tính của dân Nha Mua Thêm sao? Vì sao không có ai chịu mở miệng? Mỗi lần hỏi tìm người đều là trong trạng thái giằng co với bọn họ. Người Nha Mua Thêm hờ hững vậy thật khiến nàng mở mang kiến thức!!

Sắc trời đỏ nhạt dần chuyển thành lam đậm, Hồng Tư Giai thấy cảm xúc thất vọng cùng suy sụp trước nay chưa từng có bao trùm cơ thể, sự mỏi mệt không chịu nổi kéo lê bước chân nàng trên ngã tư đường phố.

Nàng bước đến một quán ăn, có không tìm được manh mối của Điền Tuấn thì nàng cũng không thể ngược đãi cái bụng của mình, liền bước vào bên trong.

Trong nhà ăn thực phi thường náo nhiệt, ồn ào tiếng người, cái bàn gần cửa đang rộn tiếng bỗng ngưng lại khi một nữ nhân phương Đông da vàng tiến vào, khiến rất nhiều ánh mắt kinh ngạc bắn về phía cửa.

Hồng Tư Giai cố ý chọn một góc nhỏ đằng sau ngồi xuống, phục vụ sinh rất nhanh xuất hiện. Nàng thử dùng tiếng Anh trước chào hỏi, thấy có thể giao tiếp mới gọi một mâm lên.

Nàng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, bỗng cảm thấy có luồng ánh mắt tà ác phóng về hướng nàng.

Bất an chuyển động tròng mắt, nàng liếc qua khóe mắt tìm chủ nhân luồng điện kia, thực cẩn thận nghiêng đầu dò xét lại vừa lúc chạm đúng ánh mắt hắn.

Một khuôn mặt ngăm đen, thô ráp đập vào mắt nàng, ánh nhìn tràn ngập huỳnh ý, trên mặt lộ vẻ âm âm cười. (dê già >

Hồng Tư Giai sợ tới mức quay phắt người lại về chỗ cũ, toàn thân nổi hết da gà, không dám lại liếc mắt xung quanh.

Nàng không ngừng tự nhủ người kia chẳng qua là tò mò màu da vàng, có lẽ, thấy thú vị không dời mắt đi.

Song khi phục vụ sinh vừa đem điểm tâm lên trước mặt, nàng liền lấy tốc độ siêu cấp có thể sánh với tốc độ ánh sáng mà ăn (o.0), nhanh nhanh chạy lấy người.

Đứng ở quầy trả tiền, nàng lơ đãng vuốt vuốt cái ví, ánh mắt hiếu kì mà vụng trộm quay đầu xem người đó.

Nhưng kia… vị trí hắn đã trống rỗng từ lúc nào?!

Trong phút chốc, tim nàng cơ hồ muốn nhảy đến cổ họng, lông tơ dựng đứng, mọi nơi đều như có nguy hiểm rình rập. Người kia đâu?

“Mười khối, tiểu thư”, Cô chủ quán mỉm cười báo nàng.

Hồng Tư Giai lấy mấy đồng lẻ đặt lên bàn, thần sắc kích động vội vàng rời khỏi quán ăn.

Nhìn trên đường nhộn nhịp, nàng sợ hãi tiến vào trong đám người rộn ràng, nghĩ thế này chắc hẳn an toàn đi?

Ngay lúc nàng thầm thấy thực may mắn, một bóng đen vượt lên xuất hiện trước mặt nàng. Lòng Tư Giai thót lên, cơ hồ muốn nghẹn lại.

“Cô em, tịch mịch sao?”

Sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng trợn trừng lớn hai mắt.

Là..Là..Là… cái tên kia!!

Nàng có thể khẳng định chắc chắn hắn chính là cái tên ở nhà ăn, vô lễ chăm chú đưa ánh mắt đánh giá nàng.

Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân, nàng lùi bước, trong lòng thật lớn kinh hách cùng sợ hãi không thôi. Mồ hôi lạnh tuôn ròng, nàng cuồng chân bỏ chạy.

“Cứu maạang……..” Ông trời a, làm ơn, trăm ngàn lần đừng để nàng chết ở nơi tha hương cầu thực a!

Tâm hoảng ý loạn, nàng chạy phải nói là hết mình trên mặt đường gập ghềnh, dẫn tới cước bộ lảo đảo, cả người đổ sập về phía trước.

Xong rồi!

Còn đang dang dở âm thầm kêu khổ, một bàn tay thô lỗ đột ngột giơ ra bắt được nàng. Hồng Tư Giai chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại, một âm thanh thét chói tai từ cổ họng bật ra.

“AA…….”

Cả người nàng cũng bất chợt bị kéo vào trong một vòng ngực rộng lớn, hoa mắt, nàng bối rối cảm nhận thấy một đôi cánh tay cứng như sắt thép ôm quanh mình.

Nhưng là, nàng càng giãy giụa thì cặp tay kia bắt lại càng nhanh.

“Đủ. Câm miệng!”

Hơi thở gấp gáp thổi qua trên mặt nàng, một thanh âm trầm thấp từ phía trên đỉnh đầu truyền đến.

Hồng Tư Giai mở lớn miệng, sửng sốt!

Làm sao… làm sao có thể là hắn… Cổ Việt Mạn?!

Nàng ngưng giãy giụa, tay chân đông cứng, ngẩng đầu nhìn, thật sâu tiến vào đôi mắt đen như màn đêm tối, bạc môi mỏng gắt gao mím lại thành một đường. Trong phút chốc, nàng cảm thấy người trước mắt kia không còn là thâm trầm, lạnh lẽo mà là đại cuồng nộ.

“Buông, ngươi làm sao cứ giữ lấy ta?”

Cổ Việt Mạn tức giận buông tay, trừng mắt nhìn kẻ vô ơn trước mặt: “Muộn như vậy, nữ nhân như ngươi một thân một mình dám ở bên ngoài du đãng? Ngươi ngoan ngoãn ở một chỗ không được a!?”

Nam nhân này thật quá mức ngông cuồng, ngạo mạn đi!

Hồng Tư Giai hổn hển phản bác: “Ta không phải ở bên ngoài du đãng, ta chỉ là đi tìm chỗ ăn cơm!”

Tìm một chỗ ăn cơm?

Cổ Việt Mạn nheo lại hai mắt nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi cho đây là đâu? Đài Loan sao? Nữ nhân xuẩn ngốc chính là nữ nhân xuẩn ngốc, tới nơi này mà không thèm tìm hiểu trước một chút việc trị an!”

Hắn nói đều quả là không sai, khiến nàng cúi đầu không thể phản bác.

“Vừa rồi là ai truy đuổi ngươi?”, Cổ Việt Mạn nhìn chằm chằm nữ nhân không muốn nhận sai lại cũng không có lời để nói này.

Nàng hờn giận ngẩng đầu trừng hắn: “Người kia trên mặt đâu có khắc tên, ta làm sao biết được hắn là ai.”

Chẳng qua là tìm đồ nhét no bụng, nàng cũng không nghĩ tới bản thân lại lọt vào khốn cảnh nguy hiểm như vậy.

“Ngươi vì sao không thèm nghe lời? Ta chẳng đã cảnh cáo ngươi tốt nhất ngồi trên thuyền kia rời đảo đi.” Ánh mắt ngiêm khắc không chút khách khí bắn về phía nàng.

Nói gì chứ!

“Nơi này ừ thì là địa bàn của ngươi đi, nhưng không hề nhắc tới ngươi có quyền đuổi người đi khỏi, nhất là khi ngươi sợ bị người uy hiếp.”, Nàng mới không để hắn tự đại, cuồng ngạo.

“Uy hiếp?”, Cổ Việt Mạn lạnh lùng cười. “Ngươi là nghĩ ta bị ngươi uy hiếp?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Bằng không ngươi làm sao cứ trăm phương ngàn kế đuổi ta đi?” Nàng không chút suy nghĩ trả lời.

Cổ Việt Mạn cười to, lập tức âm trầm bễ nghễ đáp: “Ta đuổi ngươi? Ngươi cũng quá tự coi trọng mình đi, ta chỉ là lo người thân ở Đài Loan của ngươi quan tâm con cháu đi xa một mình, về phía ngươi lĩnh hội mà không cảm kích, ta cũng không cần để ý”.

Hồng Tư Giai cười nhạt: “Nói thực dễ nghe! Ngươi hẳn là sợ ta tìm được Điền Tuấn và bối bối đi!?”

“Sợ ngươi tìm được Điền Tuấn và bối bối?”. Quên đi!

Nàng tự cho rằng mình đánh trúng tâm đen của hắn,liền vui vẻ đắc ý cười: “Bởi vì tới khi ta tìm được bọn họ, nhất định sẽ tác động Điền Tuấn, lấy tình cảm mà khuyên hắn mang bối bối trở về Đài Loan đoàn viên cùng Kỳ Kỳ. Đến lúc đó, ngươi liền thiếu đi một trợ thủ đắc lực…”

Cổ Việt Mạn trào phúng cười to: “Ngươi quá xem thường Cổ Việt Mạn ta! Ta nói rồi, nếu không có tài năng thực sự cũng không thể mơ tưởng làm thủ hạ dưới tay ta. Điền Tuấn quả là nhân tài hiếm có đấy, nhưng không đến mức thiếu hắn thì sự nghiệp của ta bị ảnh hưởng.”

Hồng Tư Giai cảm thấy run run. Hắn nói không sai, dựa vào thế lực cùng tiền tài Cổ gia vô cùng lớn mạnh, một chút kia hoàn toàn không thể đánh bại hắn.

Lại lần nữa không thể phản bác, Hồng Tư Giai nản lòng, hai vai nhất thời suy sụp: “Nếu như vậy, ngươi sẽ không gây trở ngại ta tìm người?”

Cổ Việt Mạn âm lãnh cười: “Đương nhiên ta cũng không gây trở ngại ngươi tìm người”.

Nghĩ đến đánh bại hắn không phải chuyện dễ, nhưng tự tin của nàng lại dễ dàng bị hắn đánh tan, thực…

“Ngươi…”

Cổ Việt Mạn lạnh lẽo nhìn nàng, cả người phát ra hàn khí đủ khiến người ta tưởng như đang đứng trên Bắc cực: “Nếu ngươi cứ muốn kiên trì ở lại, vậy hẳn nên luôn luôn đề cao cảnh giác, bảo trì cảnh giới. Một người không thể may mắn cả đời, lần tới đừng hi vọng ta sẽ xuất hiện đúng lúc đem ngươi cứu ra từ tay kẻ bắt cóc.”

Vừa rồi gặp phải tình cảnh hết sức nguy hiểm, thật cao hứng hắn đột nhiên xuất hiện giải cứu nàng, nhưng muốn nàng vĩnh viễn cảm kích trong lòng?

Làm không nổi!

“Đừng lo lắng, ta không bao giờ cần ngươi giúp nữa đâu!”

Kể từ giờ phút này, nàng chắc chắn tự đề phòng cho an nguy của bản thân gấp bội.

Cổ Việt Mạn lãnh trừng mắt nữ nhân vô lương tâm trước mặt: “Vậy là tốt rồi.”

Bất chợt xuất hiện trong óc nàng vấn đề khó hiểu: “A? Nhưng làm thế nào lại trùng hợp như vậy? Đúng lúc ngươi không ở trong tòa thành lại xuất hiện ở đây?”

Cổ Việt Mạn khoanh lại hai tay trước bộ ngực rắn chắc, ánh đèn đường chiếu xuống càng làm khuôn mặt tinh điêu (tinh xảo như được điêu khắc) rực sáng như sao Trương*, còn có những cành hoa trắng phất phơ kia càng tôn thêm vẻ lạnh lùng: “Ta tới tìm ngươi.”

(sao Trương: Một ngôi sao trong nhị thập bát tú)

“Tìm ta?” Trong lòng nàng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Hắn nhếch đạm môi, giơ lên một tia lạnh lẽo cười nhạt: “Đừng hiểu nhầm, ta không phải có ý với ngươi mà chạy tới tìm.”

Không cần nói nàng đương nhiên cũng biết, chuyện kia hoàn toàn không có khả năng. Nàng đời này cho dù không tìm được một nam nhân nào để dựa dẫm, cũng sẽ không tự tìm đường chết mà cần tới một nam nhân tự đại để tra tấn chính mình.

“Ta đến chỗ khách sạn ngươi ở lại, phục vụ nói ngươi từ sáng sớm đã ra ngoài đến giờ chưa trở về, ta đành đợi một chút, vậy nhưng mãi không thấy bóng dáng ngươi, vì thế ta quyết định dạo ngoài đường thử vận may.”

Hồng Tư Giai nghi ngờ nhíu mày nhìn hắn giải thích rõ ràng rành mạch lí do xuất hiện, nhưng là hắn lại không nhắc tới nguyên nhân đến tìm nàng.

“Ngươi còn chưa có…”

Nàng vừa mở miệng đáp thì hắn lạnh lùng cắt ngang: “Đứng ở đây nói chuyện rất bất tiện, lên xe của ta rồi nói.”

Không cần biết nàng có đồng ý hay không, Cổ Việt Mạn liền cường hãn bắt lấy tay nàng. Hồng Tư Giai vốn định chống cự, nhưng rồi nghĩ lại, bèn quyết định đừng lên tiếng thì tốt hơn.

Cổ Việt Mạn cường ngạnh lôi kéo nàng đi đến một chiếc xe cao sang đỗ ven đường, hắn giơ điều khiển bấm nút mở cửa, liền sau đó nàng lập tức ngã ngồi trên ghế da mềm mại trong xe. Tiếp theo, hắn bước vòng qua đầu xe với cửa kính chắn gió, ngồi vào ghế lái.

“Ngươi định dẫn ta đi đâu? Trở lại khách sạn? Nếu vậy thì ta có thể tự…”

Hắn mở máy, chặn họng nàng: “Ta có nói muốn đưa ngươi quay về khách sạn sao?”

“Không phải quay lại khách sạn? Kia… vậy đi đâu?”, Vẻ mặt nàng dâng lên điểm hoảng hốt, ngón tay lặng lẽ đặt lên chốt cửa xe, chuẩn bị tùy thời vọt ra.

Hắn không trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi đăng kí ở phòng khách sạn một tuần?”

Hắn điều tra nàng? Bằng không sao biết nàng ở một tuần được?

“Đúng vậy. Không được sao?”, nàng cố ý lên giọng, cao cao tại thượng làm trái ý hắn.

“Không được!”, hắn gầm nhẹ, ngữ khí phẫn nộ.

Nàng kinh ngạc đáp lại: “Không được? Vì… nhưng vì sao…”

Ba chữ còn chưa nói xong liền bị đánh gãy. Cổ Việt Mạn tức giận trả lời nghi vấn của nàng: “Cùng là người đồng hương từ Đài Loan đến (ngụy biện;;)), ta không thể trơ mắt nhìn ngươi tự chuốc nguy hiểm, dù sao khách sạn ‘hoàng gia’ về căn bản là không thích hợp cho một nữ nhân độc thân dừng chân nghỉ lại.”

Nàng hiểu ở đó dễ gặp nguy hiểm, nhưng là nàng cũng còn phải lo cho cái ví của mình. Nàng là tới công tác chứ không phải đi du lịch.

“Đó cũng là tại không còn biện pháp khác, nơi này ta không tìm được chỗ nào đủ tiện nghi mà hợp túi tiền hơn khách sạn đó cả. Chẳng lẽ quay lại thủ đô trên đất liền? Vậy mỗi ngày đi tới đi lui còn không tiêu nổi hơn.”

Cổ Việt Mạn chậm rãi giương lên một bên mi: “Kí túc xá nhân viên công ty ta còn chỗ trống, ngươi có thể tạm thời ở tại đó.”

Hồng Tư Giai không khỏi lắp bắp kinh ngạc: “Ngươi muốn ta chuyển đến kí túc xá nhân viên của ngươi?”

“Ít nhất so với khách sạn bên ngoài an toàn hơn lại có trang thiết bị đầy đủ, ngươi chỉ cần mang theo hành lí đến.

Trong chốc lát, Hồng Tư Giai lẳng lặng nói không nên lời.

Hắn làm sao tự dưng thay đổi tâm ý? Lúc trước còn một lòng muốn đuổi nàng ra khỏi đảo, sao giờ lại hảo tâm cho nàng một chỗ trú thân?

“Ngươi rốt cuộc là đang nghĩ gì? Dựa vào gì mà nhận định ta sẽ đến ở tại đó?”, nàng kiêu ngạo nói.

Hắn sẵng giọng đáp: “Mặc kệ ngươi có muốn hay không, có nguyện ý hay không, ta đã vì ngươi chuẩn bị tốt rồi.” (Uầy…..“vì ngươi”)

Rất bá đạo đi! Hắn nghĩ mình là ai chứ? Không lẽ ai ai cũng đều nghe hắn chỉ đạo bố trí sao?!

Đột nhiên một trận cuồng nộ nảy lên trong lòng, Hồng Tư Giai tức giận nói: “Đêm nay ta còn chưa thể đến đó, hành lí của ta đang để ở khách sạn, mà ta còn chưa tính tiền!”.

Cổ Việt Mạn mỉm cười, đôi con ngươi lóe lên, không thay đổi ánh sắc ngạo mạn: “Không cần lo lắng, mấy chuyện kia ta đều giúp ngươi làm tốt cả, hành lí đã đóng gói đủ trong cốp xe của ta, về phần phí khách sạn, ta cũng đã thanh toán thay ngươi.”

Cái gì? Nam nhân này… thực… thực bá đạo đến bất trị!

“Ngươi không có quyền làm vậy!”

“Nếu như ngươi không nghĩ muốn chết ở nơi đất khách quê người, vậy tốt nhất là nghe lời ta.”

Hồng Tư Giai tức giận trừng hắn, thực không khéo lại chạm đến con ngươi đen âm hàn băng lãnh (âm~hàn~băng~lãnh đều mang ý là lạnh –> lạnh x 4), nàng khiếp sợ lảng tránh cúi đầu tìm kiếm ví tiền của mình, nói nhỏ: “Hóa đơn đâu?”

“Không cần trả.”

“Không được!”, nàng thốt lên, kiên quyết lắc đầu.

Có lẽ hắn không cần mấy đồng tiền ‘lẻ’ ấy, nhưng mà nàng cũng không cần vay cái tình của người khác.

Nàng lấy ví da rút vài tờ tiền mặt nhét vào trong tay hắn, lấy khẩu khí khinh thường cùng lạnh lùng nói: “Đây là phí đóng gói hành lí của ngươi.”

Cổ Việt Mạn tà tứ nhếch môi, cười yếu ớt: “Đây là lần đầu tiên trong đời ta thu phí tiền boa”.

Đừng nói đến hắn lần đầu tiên thu phí tiền boa, nàng còn là lần đầu tiên boa cho người khác mà.

Xe chậm rãi tiến vào một con đường sạch sẽ rộng mở, hai bên đều là khu nhà hai tầng lầu, mỗi khu đều sơn tường mặt tiền màu trắng, trước cửa lớn trang trí từng lùm cây thấp để phân biệt phạm vi.

Xe của hắn cuối cùng đỗ lại trước một cánh cửa lớn, trên đốt ngọn đèn, phòng ở hướng ra vịnh biển. Nơi này, cảnh trí so với khách sạn ‘hoàng gia’ tốt hơn gấp mấy lần!

Hồng Tư Giai tự xuống xe, đứng ở trước cửa, lờ mờ thấy cách đó không xa là tòa thành tráng lệ tựa trên vách vịnh vững vàng.

Cổ Việt Mạn kéo hành lí của nàng từ cốp xe ra: “Gian này, vào đi.”

Nàng theo sát hắn bước vào phòng ở. Đầu tiên là phòng khách, một cửa sổ kính lớn sát đất mà mỗi lần đứng gần, có thể thu hết vào tầm mắt cảnh đẹp biển khơi ngoài kia. Nhìn chung quanh bốn phía, trong phòng mặc dù thiết kế giản đơn nhưng đều như hắn nói, đầy đủ tiện nghi. Bởi vậy có thể nhìn ra, hắn luôn cẩn thận chiếu cố nhân viên của mình.

Cổ Việt Mạn thả hành lí xuống: “Trong còn có phòng tắm, có nước ấm; tủ lạnh ta cũng đã bảo người bổ sung đồ ăn, những chỗ khác thì tự mình ngươi xem xét.”

Hồng Tư Giai kinh ngạc nhìn hắn: “Nơi này quả thật là kí túc xá cho viên chức?”

Cổ Việt Mạn yếu ớt cười: “Bọn họ tận tâm tận lực làm việc cho ta, có thể nào ta lại để cho họ phải lo lắng mấy việc ăn ở này.”

Thái độ lạnh nhạt cao ngạo của hắn thực khiến người ta không dám khen tặng, nhưng là hắn đối với nhân viên của mình quan tâm vậy, làm cho nàng thán phục tận đáy lòng.

Hồng Tư Giai nâng lên một tia mỉm cười: “Làm thủ hạ của ngươi thật may mắn.”

“Một ông chủ thông minh sẽ đãi ngộ nhân viên của mình mà không phải bóc lột.”, hắn lành lạnh đáp lại.

Quả là suy tính thông minh.

Hồng Tư Giai tò mò tiếp tục xem xét mọi nơi, chỉ thấy Cổ Việt Mạn mang hành lí vào gian trong rồi lập tức đi ra, nàng cảm giác hắn chuẩn bị phải rời khỏi.

“Đêm nay ngươi sẽ ở lại nơi này, giờ ta phải đi.” Hắn bước về hướng cửa lớn, đưa tay mở ra, sau lại đạm mạc quay đầu liếc nhìn nàng một cái: “Ở trong này tuyệt sẽ không có người quấy rối ngươi, có thể yên tâm ngủ. Chúc ngươi mộng đẹp.”

Mộng đẹp?

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, miệng ngập ngừng: “Ngủ ngon…”

Cánh cửa lớn dần dần đóng hết trong lời chúc của nàng.

Nàng bước nhanh về phía cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng hắn biến mất trong một mảnh đen bóng của chiếc xe sang trọng. Nàng cau mày nhìn vị trí trống rỗng kia, ngẩn người; trong chốc lát, chợt nghe từ màn đêm tĩnh lặng truyền đến thanh âm khởi động động cơ.

Nàng nhẹ thở dài, nhìn theo bóng đêm.
Bình Luận (0)
Comment