Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 23


 

Lâm Tư Niệm phân phó thị từ dâng trà, lại mời hắn ngồi xuống ghế đá, lúc này mới khịt mũi cười nói: “Sư đệ có tâm là được rồi. Trong hộp có phải là hương liệu thượng đẳng không?”
Tiêu Hận Thủy hồi thần, mặt hơi đỏ nói: “Đều là thảo dược nghìn vàng khó kiếm, còn có vài hộp hương liệu ngự dụng do Ba Tư tiến cống, ta đoán tỷ sẽ thích nên mang một hộp đến.”
Tiêu Hận Thủy tuy tư chất bình thường, nhưng từ nhỏ đã là một người nhanh nhẹn, rất biết lấy lòng người. Lâm Tư Niệm thấy rất thích, vội vàng đi cất hộp quà.
Giang Vũ Đồng bên cạnh buông dây cung, mũi tên vèo một tiếng ghim vào bia ngắm. Nàng hướng về phía Lâm Tư Niệm lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hỏi: “Chẳng trách trên người muội luôn có một mùi thơm thanh đạm, thì ra muội biết điều hương?”
“Học từ mẫu thân đó, thường sẽ điều chút hương dược, ngửi vào có thể ích khí an thần.” Dường như nhớ đến cái gì, Lâm Tư Niệm ‘a’ một tiếng, nói: “Suýt nữa quên, hôm trước muội có tập làm vài phương thuôc cổ, phối vài vị dược liệu, mong có chút ích với bệnh ho suyễn của tỷ, muội liền gọi người lấy cho tỷ.”
Tiêu Hận Thủy bên cạnh vừa nghe thấy liền thành thục nói: “Bệnh ho suyễn này không thể xem thường được, đừng tưởng rằng chẳng khác gì so với người bình thường nhưng lúc phát tác lại rất nguy hiểm. Cô nương ngoài việc nấu đường phèn, tuyết lê, bối mẫu Tứ Xuyên làm trà uống, còn có thể dùng hạt vừng, ngân hạnh, hạnh nhân ngọt, nhân hạch đào nghiền thành bột, cùng với mật ong, một con gà hâm lên, mỗi ngày uống một lần, cũng có thể khiến bệnh tình thuyên giảm.”
Phương thuốc của Tiêu Hận Thủy nghiêng về phạm trù thực trị ( dùng thức ăn trể trị liệu), Lâm Tư Niệm là học điều hương, cho nên rất có hứng thú với biện pháp thực trị này của dân gian, mắt liền sáng lên: “Không ngờ Tiêu sư đệ còn nhỏ mà đã tinh thông dược lý rồi.”
“Sư tỷ đừng chê cười ta, tinh thông còn chưa tới đâu.” Tiêu Hận Thủy xoa mui, cười ngại ngùng: “Gia tỷ của ta cũng mắc phải loại bệnh như vậy, ta chăm sóc tỷ ấy lâu rồi nên tự nhiên cũng biết một chút.”
Cái gọi là gia tỷ, chắc là Tiêu gia trưởng nữ Tiêu Cửu rồi. Huynh đệ hào môn thế gia bất hòa nhiều như vậy, tỷ muội xa cách cũng là điều thường gặp, nhưng Tiêu sự đệ lại rất mực quan tâm tỷ tỷ mình.
Triệu Anh đang núp bên góc tường nghe trộm như bị gió lạnh thổi qua, vội nói: “Nhanh viết phương thuốc đó của người đưa ta, lượng thuốc với độ lửa cũng phải viết cho rõ, nếu như có hiệu quả tiểu gia ta sẽ có trọng thưởng! Người đâu, mang giấy bút đến!”
Tạ Thiếu Ly gỡ giáp bước vào, đầu tiên là thấy thê tử nhà mình đang mài mực cho Tiêu Hận Thủy.
Ánh mắt y trầm lại, một vị chua khó nói nên lời dần trào lên.
Phi Phi còn chưa bao giờ mài mực cho mình, Tiêu Hận Thủy kia là cái thá gì chứ!
Y ở đây ăn giấm ngút trời, Lâm Tư Niệm lại không biết gì, còn cùng Giang Vũ Đồng kéo tay thì thầm to nhỏ. Thấy Tạ Thiếu Ly trở về, nàng cũng không chào đón như bình thường, chỉ đứng đằng xa cười với y một cái, tay lại tiếp tục mài mực.
Giang Vũ Đồng dường như đọc hiểu ánh mắt của Tạ Thiếu Ly, còn cố ý kéo tay Lâm Tư Niệm, nửa đùa nửa khiêu khích lắc lắc với Tạ Thiếu Ly. Thoáng chốc, mặt đôi huynh đệ Tạ Thiếu Ly và Triệu Anh đều đen như nhau.
Tạ Thiếu Ly: Tay vợ ta ngươi cũng dám kéo!
Triệu Anh:  Vũ Đồng chưa bao giờ kéo tay ta như vậy, lẽ nào lại vậy!
Tiêu công tử vô tội còn đang gác bút chờ mực khô, đột nhiên cảm thất một trận gió lạnh đằng sau thổi tới, nhất thời sởn gai ốc, lặng lẽ đặt đơn thuốc xuống, ngượng ngùng nói: “Ta... ta đi trước.”
Dứt lời liền vội vàng khom người chắp tay, chạy tóe khói.
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng đi đến, nhíu mày nhìn Giang Vũ Đồng, nói với Triệu Anh: “Sao lại đến rồi.”
“Nếu như không phải nể mặt Vũ Đồng, huynh cho rằng ta muốn đến cái viện nát này của huynh sao?” Triệu Anh mặt hếch lên trời xem thường, cẩn thận bọc đơn thuốc Tiêu Hận Thủy vừa viết xong vào ngực.
Ống tay áo của Lâm Tư Niệm dùng đoạn dây màu đỏ thẫm buộc lại, cả người trông lão luyện hơn nhiều, nàng chỉ cung tên bị gác lại bên cạnh, híp mắt cười nói: “Giang tỷ tỷ cố ý đến dạy muội bắn cung đó!”
Tạ Thiếu Ly chuyển tầm mắt nhìn nàng: “Ta cũng có thể dạy muội.”
“Không cần phiền huynh đâu, Giang tỷ tỷ rất giỏi đó.” Lâm Tư Niệm buộc miệng nói ra.
Tối qua hiến thân thất bại, nàng đang xấu hổ không có mặt mũi gặp ai, vừa nhìn thấy mặt Tạ Thiếu Ly liền nhịn không được hoảng hốt đỏ mặt, ánh mắt hận không thể dính vào trên người y, đâu còn tâm tư nào luyện bắn cung chứ?
Nghe những lời này, Tạ Thiếu Ly đang cầm cung lên lại đặt xuống, trong lòng càng buồn bực.
Triệu Anh nhịn không được cười trộm: Hai người này ngày nào cũng vậy, có chút nào giống cuộc sống phu thê đâu chứ?
Hắn dùng vai đẩy đẩy Tạ Thiếu Ly: “Đi đi đi, để bọn họ tự chơi với nhau, chúng ta đi uống rượu đi.”
Tạ Thiếu Ly đành phải nhếch môi đi theo Triệu Anh.
Lâm Tư Niệm bắn cung, trong lòng dường như lại đi theo Tạ Thiếu Ly mất rồi khiến tên bắn ra cong cong vẹo vẹo. Giang Vũ Đồng thấy nàng không yên lòng, cũng thở dài một hơi, lộ ra một nụ cười sáng chói: “Đi tìm bọn Triệu Anh nào.”
Còn lúc này, Triệu Anh và Tạ Thiếu Ly đang ngồi dưới mái hiên đình uống rượu, xung quanh thưa thớt vài bông cúc điêu tàn, vài bụi nho mới trồng đã bắt đầu sinh sôi, thẹn thùng nảy ra vài mầm non.
Triệu Anh trợn mắt há mồm nhìn đống vò rượu trống rỗng dưới đất, đưa tay ngăn Tạ Thiếu Ly đang uống rượu như uống nước lã lại: “Hôm nay huynh nổi điên cái gì vậy, uống chậm chút! Ta biết huynh tửu lượng tốt, nhưng cũng không thể dày vò mình như vậy chứ!”
“Hình như muội ấy hiểu lầm ta,” Tạ Thiếu Ly đổi tay cầm vò rượu, lại đổ vào miệng một lượng lớn, lấy tay chùi đi ít rượu dính nơi khóe miệng nói: “Nhưng ta lại không biết phải giải thích như thế nào.”
“Huynh giả vờ cao lãnh hơi hai mươi năm, khó có được thấy huynh mượn rượu giải sầu một lần, thế nhưng lại là vì tình.”

Vừa nhớ đến bảy năm trước tên tiểu tử này che giấu lương tâm nói ‘Ta sẽ không cưới muội ấy” thì Triệu Anh lại muốn cười. Quả nhiên là nhân quả luân hồi báo ứng xác đáng, không tin thì ngẩng đầu mà xem, trời xanh có tha cho ai bao giờ đâu! Công phu tự vả vào mặt mình của Tạ Thiếu Ly cũng xem như là có một không hai ở An Thành rồi.
“Lâm Tư Niệm lại làm gì huynh rồi?” Triệu Anh hỏi, tận tâm tận trách sắm vai một đệ đệ tri kỷ.
“Lúc nàng xa lánh ta, ta rất khó chịu, nhưng nàng chủ động lại gần, ta lại...” Y lấy hết dũng khí, có chút gian nan nói: “Ta luôn xấu hổ không dám mở miệng.”
“...”
Triệu Anh nghĩ, là huynh tự làm tự chịu thôi.
“Thích muội ấy thì huynh cứ nói ra đi!” Triệu Anh hận không thể vò đầu bứt tai, đều gấp cho cái tên đầu gỗ này muốn chết: “Là một người đàn ông thì phải dám làm dám nhận! Mỗi ngày sớm tối đều nói ‘Ta thích muội’, ‘Ta không thể không có muội’... Huynh không nói có quỷ mới biết huynh đang nghĩ cái gì.”
Tạ Thiếu Ly uống một ngụm rượu, lắc đầu,  những lời này y đều chôn ở trong lòng muốn nát rồi nhưng không có dũng khí nói ra.
Chuyện bảy năm trước, không chỉ là Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly cũng không thể buông bỏ được. Tâm y hổ thẹn, không dám chắc Lâm Tư Niệm có còn thích y không, sợ nói ra rồi lại chỉ rước lấy nhục.
Nói cho cùng, hai người bọn họ đều không tự tin, thăm dò lẫn nhau nhưng ai cũng không dám chủ động.
Triệu Anh thấy hai người này gấp đến vò đầu bứt tai luôn rồi.
Có lẽ do Tạ Thiếu Ly sinh trong một trâm anh thế gia có nề nếp, Tạ Doãn quản giáo y rất nghiêm, từ nhỏ đã yêu cầu y phải cẩn trọng lời nói, không được làm bậy, cho nên đã tạo nên tính cách thanh cao kiệm lời này của Tạ Thiếu Ly. Triệu Anh lại khác, mẫu thân của hắn là Vĩnh Ninh quận chúa chỉ mong hắn cả đời làm một Vương gia nhàn hạ phú quý, có thể bảo toàn được tính mạng là tốt rồi, cho nên Triệu Anh sống rất tự tại, muốn chơi liền chơi, muốn yêu thì yêu.
Hai người đang buồn bực uống rượu liền thấy Lâm Tư Niệm và Giang Vũ Đồng cùng nhau đi đến.
Còn chưa đến gần, Lâm Tư Niệm đã nhíu mày: Mùi rượu thật nồng.
Giang Vũ Đồng kinh ngạc nói: “Đang ban ngày mà mấy người uống nhiều rượu như vậy làm gì?”
Triệu Anh ném vò rượu đi, phủi tay đứng dậy cười nói: “Có người mượn rượu giải sầu, chúng ta đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, về thôi.”
Nói xong, hắn kéo tay Giang Vũ Đồng trở về, trước khi đi còn nháy mắt với Lâm Tư Niệm, khiến Lâm Tư Niệm chẳng hiểu chuyện gì.
Tạ Thiếu Ly còn đang uống rượu. Khuôn mặt tuấn dật trắng ngần của y không hề nhiễm chút say, chỉ có khóe mắt hiện lên một mảng đỏ say lòng người. Lúc y hơi rũ mắt liền hiện ra nét anh tuấn phong lưu.
Tự nhiên chịu kích thích gì đây?
Lâm Tư Niệm líu lưỡi, đè xuống vò rượu trong tay y, nhẹ giọng nói: “Đừng uống nữa, hại thân.”
Dứt lời, nàng cướp lấy vò rượu trong tay y, gọi thị tỳ đến dọn dẹp đình viện.
Tạ Thiếu Ly giương mắt nhìn nàng, con ngươi màu nhạt dưới ánh nắng mùa thu có vẻ trong sáng vạn phần. Bị ánh mắt thâm trầm như vậy nhìn khiến tim Lâm Tư Niệm căng thẳng, không phân biệt được y đang say hay tỉnh.
Nàng đưa tay lắc lắc trước mắt y, khuyên Tạ Thiếu Ly về phòng nghỉ ngơi. Tạ Thiếu Ly không chịu, vừa đưa cánh tay thon dài lên ngắt một đóa hoa cúc trong chậu, rồi ngắt từng cánh hoa ném xuống đất: “Muội ấy yêu ta.”
“Ai?” Lâm Tư Niệm nhịn không được buộc miệng hỏi.
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại ngắt thêm một cánh hoa: “Muội ấy không yêu ta.” Rồi lại ngắt thêm một cánh: “Muội ấy yêu ta.”
Lâm Tư Niệm: “...”
Một vòng cánh hoa bị ngắt sạch, Tạ Thiếu Ly vo lại cánh hoa màu vàng cuối cùng, chịu một đả kích thật lớn: “... Muội ấy không yêu ta.”
Dứt lời, y rũ mắt xuống. Từ góc độ này Lâm Tư Niệm chỉ có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng đầy đặn của y, sống mũi thẳng tắp, cùng với lông mi khẽ động.
Bờ môi nhạt màu của y nhấp nháy, giọng nói nhiễm vài phần u buồn: “Muội ấy còn không mài mực cho ta.”
... Mài mực?
Lâm Tư Niệm dường như hiểu được chuyện gì, nháy mắt vui vẻ hẳn lên, hé ra một nụ cười. Nàng tiến lên trước, hỏi vấn đề mình không được rõ: “Huynh muốn... muội mài mực cho huynh sao?”
Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, cơ hồ gật đầu không thèm suy xét.
Lâm Tư Niệm chắc chắn y say rồi. Tạ Thiếu Ly lúc thanh tỉnh tuyệt sẽ không bao giờ thẳng thắn như vậy.
Trong lòng nàng hiện lên một chút ngọt ngào, cong mắt cười: “Huynh nổi giận uống nhiều rượu như vậy, là vì muội mài mực cho Tiêu đệ nhưng không mài mực cho huynh sao?”
Lúc này Tạ Thiếu Ly không nói lời nào, chỉ có vành tai ửng đỏ đã bán đứng sự xấu hổ của y lúc này.
Lâm Tư Niệm cạn lời: Đây là bình giấm mười vạn tám nghìn dặm nào đó mà huynh cũng ăn!
Tạ Thiếu Ly chinh phạt chiến trường vô cùng quả cảm, chỉ có lúc đối diện với tình ái mới không được tự nhiên như thế này, cả người tỏa ra khí tức oán giận nồng đậm. Lâm Tư Niệm ngoài kinh ngạc ra còn có chút vui vẻ, Tạ Thiếu Ly đang vì nàng mà ăn dấm chua sao!
Nàng nhịn không được câu lên khóe miệng, nói nhẹ như đang dỗ đứa nhỏ: “Vậy bây giờ muội vào phòng mài mực cho huynh, chỉ mài cho một mình huynh thôi, được không?”
“Được!” Tạ Thiếu Ly lập tức gật đầu.
Dứt lời, như sợ Lâm Tư Niệm sẽ đổi ý, y liền kéo tay Lâm Tư Niệm chạy vào thư phòng, cước bộ nhẹ nhàng không giống như một người say.
Lâm Tư Niệm nhận lấy mực tùng thượng đẳng, cẩn thận mài mực trong nghiên đài. Tạ Thiếu Ly nhìn động tác của nàng không chớp mắt, gương mặt anh tuấn nghiêm túc kia vậy mà bày ra vẻ mặt như rất hạnh phúc, Lâm Tư Niệm liền đỏ mặt, vùi đầu cười với y.
Sau khi mài mực xong, Tạ Thiếu Ly ngồi ngay ngắn trước bàn, nầng bút lông ngâm vào mực, viết lên vài câu thơ trên giấy Tuyên Thành thượng đẳng.
Chữ của y cũng như chủ nhân của nó, từng nét từng nét cân đối thanh tú, trông rất đẹp.
Lâm Tư Niệm nghẹo đầu tiến lại gần nhìn, chỉ nhìn thấy trên giấy viết lên vài câu thơ tình sầu miên man: [Chỉ duyên cảm quân nhất hồi cố, sử ngã tư quân triều dữ mộ.
Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn khôi.
Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.]
(Chỉ thấy nàng quay đầu ngoảnh lại, ta liền nhớ nàng cả ngày đêm.
Tình yêu chớ cùng hoa ganh nở, vừa nhớ tương tư đã lụi tàn.
Hôm nay ta lại nhớ nàng, mưa tuyết mù mịt.)
Trong mỗi câu thơi đều mang theo một chữ “Tư”. Trong đó câu thứ ba Tạ Thiếu Ly viết lại mấy lần, viết bằng chữ Khải xong lại viết bằng chữ Hành thư, viết xong chữ Hành thư lại sang chữ thảo, hiển nhiên là yêu chết cái câu thơ này.
Không ngờ rằng Tạ Thiếu Ly sau khi say bí tỉ còn có thể đa sầu đa cảm đến như vậy, còn có sở thích viết thơ tình trách móc... Người này sao lại thú vị vậy chứ!
Thấy nàng dựa vào bàn cười không dậy nổi, Tạ Thiếu Ly cũng có chút xấu hổ, như giận hờn mà vò mấy trang giấy kia thành một cục. Lâm Tư Niệm nhanh chóng chạy đến nhặt lại, vừa cười vừa lau nước mắt nói: “Đừng... đừng cớ ném đi, muội muốn giữ lại làm kỹ niệm!”
Sau này nàng bị Tạ Thiếu Ly bắt nạt liền lấy mấy trang giấy này uy hiếp y!
Nàng đang tính toán thì Tạ Thiếu Ly bên cạnh lại lót một trang giấy Tuyên Thành mới, viết lên bên trái ba chữ “Tạ Thiếu Ly”, bên phải viết ba chữ “Lâm Phi Phi”, sau đó, y trịnh trọng đặt bút xuống, dùng mực đỏ vẽ lên một trái tim to đùng ở giữa chữ Tạ Thiếu Ly và Lâm Phi Phi.
Lâm Tư Niệm: “!!!”
Tạ Thiếu Ly thổi khô giấy, cẩn thận đặt trang giấy kia vào ngực.
...
Sau khi say rượu, Tạ Thiếu Ly tựa vào góc giường trong thư phòng, dường như đã ngủ say rồi.
Tay Lâm Tư Niệm đang cầm giấy Tuyên Thành viết tên hai người có vẽ trái tim đỏ thắm kia, sững sờ nhìn gương mặt đang ngủ của Tạ Thiếu Ly.
Y có ý gì đây? Hình trái tim đỏ thắm ở giữa là ý gì?
Lâm Tư Niệm mặt đỏ tim đập, đem tờ giấy kia gấp lại rồi mở ra, cứ như vậy mà lặp lại mấy lần, hận không thể lay tỉnh Tạ Thiếu Ly đang mộng đẹp, hét lớn hỏi y một câu: “Huynh rốt cuộc là có ý gì, là thích muội sao? Phải không? Phải không!”
Ánh tà dường chiếu vào phòng, tĩnh lặng bình thản. Nàng rón rén ngồi xuống bên giường, cách khoảng vuốt ve lên gương mặt tinh tế tuấn mỹ của Tạ Thiếu Ly, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng y, lại giống như bị bỏng mà lập tức thu về.
Môi Tạ Thiếu Ly ấm nóng mềm mại, Lâm Tư Niệm nhịn không được bắt đầu tưởng tượng đôi môi này lúc hôn lên sẽ có tư vị gì.
Nàng phát ngốc một hồi, thực sự không nhịn được nữa, liền nghiêng người về phía trước đẩy nhẹ vai Tạ Thiếu Ly, nhỏ giọng gọi: “Thiếu Ly ca ca.”
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng mở mắt, con ngươi màu hổ phách dưới khúc xạ ánh mặt trời trong vắt gần như là trong suốt.
Ánh mắt của y quá sạch sẽ, Lâm Tư Niệm có chút luống cuống, cuối cùng tranh thủ lúc trước khi y nhắm mắt lại nói: “Huynh... thích muội không?”
Tạ Thiếu Ly vẫn nhìn nàng như cũ, trong ánh mắt mang theo vài hơi men say mờ mịt.
Trái tim đang treo lơ lửng, thực ra là quá khó tiếp thu rồi. Lâm Tư Niệm hạ quyết tâm phá vỡ bầu không khí này, thấp giọng hỏi: “Tạ Thiếu Ly, thích Lâm Phi Phi không?”
Lần này, Tạ Thiếu Ly hiểu rồi.
Y hơi mất tự nhiên rũ mắt, bóng hai hàng lông mi cong dài hạ xuống mặt y, gương mặt trắng nõn nổi lên một lớp đỏ nhàn nhạt.
Thấy y không nói, Lâm Tư Niệm có chút hồi hộp, giơ tay lật lại măt y: “Nói thật, không được giấu.”
Dường như cực kỳ khó khăn, Tạ Thiếu Ly sao cũng không chịu mở miệng, bị Lâm Tư Niệm truy hỏi ba lần, y liền dứt khoát lật người, bắt lất tay Lâm Tư Niệm vỗ vỗ, mơ màng nói: “Ngoan, đừng lộn xộn.”

Nói xong liền nhắm mắt lại, cùng không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ.
Lâm Tư Niệm nghẹn một cục tức trong ngực, nghĩ cái tên này miệng sao lại chặt như vậy chứ! Nói lời dễ nghe khó vậy sao?
Ánh nắng hôm nay thật đẹp, gương mặt đang ngủ bên cạnh yên tĩnh tuấn mỹ như vậy khiến nàng không giận nổi, chỉ có thể chọc chọc má Tạ Thiếu Ly, nhỏ giọng buồn bực nói: “Nhưng mà muội thích huynh mà!”
Tạ Thiếu Ly lập tức mở to mắt, ngồi dậy nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm bị dọa giật mình, lắp bắp nói: “Huynh sao lại tỉnh rồi... không đúng, huynh giả ngủ!”
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly sáng rực nhìn nàng, giọng nói khàn khàn mang chút hơi men, trầm thấp mà từ tính: “Muội vừa nãy, nói gì?”
“Huynh giả ngủ?”
“Không đúng, câu trước.”
“... Muội, muội thích huynh?”
Lâm Tư Niệm càng nói càng nhỏ, cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.
Cả người Tạ Thiếu Ly giật một cái, trợn mắt ngẩn người hồi lâu, bỗng ôm chầm lấy nàng, hai người song sóng ngã xuống trên chiếc giường chật hẹp.
Y ôm rất chặt, Lâm Tư Niệm có thể nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của y. Không biết bao lâu, y nâng tay đắp chăn lại cho Tạ Thiếu Ly, thỏa mãn thở ra một hơi, nói: “Giấc mơ này thật đẹp.”
“...”
Lâm Tư Niệm thật sự hết cách với y rồi.
Thật tức mà...
Cứ tức cứ giận, Lâm Tư Niệm cứ thế mà ngủ luôn, mơ thấy một giấc mơ hết sức lộn xộn, lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, bên cạnh giường đã không còn người.
Nàng xốc chăn đứng dậy, xoa mí mắt nhìn khắp nơi tìm bóng dáng Tạ Thiếu Ly, liền phát hiện y đang ngồi phát ngốc bên cửa sổ không xa.
Con người Tạ Thiếu Ly đâu ra đấy, rất ít khi ngẩn ra như vậy. Lâm Tư Niệm kinh ngạc nhìn sườn mặt chìm trong ánh tà dương của y, nghĩ thầm bộ dáng y ngẩn người cũng đẹp trai như vậy!
 Lâm Tư Niệm ngồi dậy xuống giường, Tạ Thiếu Ly tỉnh lại trong suy nghĩ sâu xa, vội vàng đứng dậy nhìn nàng, yết hầu khẽ động, bộ dáng muốn nói lại thôi. Nửa ngày sau mới thốt ra một câu: “Muội tỉnh rồi.”
Y bức rứt không yên, ánh mắt Lâm Tư Niệm lại có ý cười, hé miệng nói: “Huynh cũng tỉnh rồi.”
Nàng chính là nói đến chuyện say rượu. Tạ Thiếu Ly lại nhớ đến chuyện khác, thân ảnh cao lớn đứng ngược ánh tà dương đỏ rực, khiến cả người Lâm Tư Niệm chìm vào trong bóng tối.
 Tai y đỏ ửng, nói: “Lúc ta uống say, có nói lỡ hay thất thố gì không?”
Đâu chỉ nói lỡ hay thất thố, trực tiếp biến thành một người khác luôn rồi, đúng là vừa đáng yêu vừa đáng giận! Lâm Tư Niệm bật cười, vô thức mò vào trong ống tay áo, muốn lấy mấy tờ giấy Tuyên Thành kia ra cho y xem.
Nhưng vừa chạm vào ánh mắt thấp thỏm của Tạ Thiếu Ly nàng liền đổi ý.
Da mặt Tạ Thiếu Ly mỏng như vậy, tâm lại dễ vỡ như sứ, nếu y biết mình uống say không chỉ ghen tuông vớ vẩn, có có sở thích viết thơ oán giận, nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.
Hay là đừng trêu y nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm thuận thế phủi ống tay áo không nhiễm hạt bụi của mình, lắc đầu cười: “Không có, huynh chỉ ngủ một lúc thôi.”
Tạ Thiếu Ly không nghi ngờ thở phào nhẹ nhõm. Hình như lại nhớ đến chuyện gì, y lại hỏi: “Mấy hôm trước mua cho muội ít son phấn và nữ trang, sao không thấy muội dùng, không thích sao?”
Đề tài này thực sự chuyển không đột ngột chút nào...
“Muội dùng rồi.” Lâm Tư Niệm vén tay áo lên, bày ra vòng ngọc trên cổ tay cho y nhìn: “Huynh xem, không phải đây sao!”
Da Lâm Tư Niệm rất trắng, vòng tay xanh biếc bên trong khiến cổ tay nàng như hàm sương ngưng tuyết. Ánh mắt Tạ Thiếu Ly tối lại, suy nghĩ lại không biết bay đến phương nào.
Y đặt cuốn sách trong tay xuống, có chút nghiêm túc mở miệng: “Lúc nãy ta mơ một giấc mơ...”
“!!!”
Lâm Tư Niệm có một loại cảm giác không tốt.
Quả nhiên, Tạ Thiếu Ly nói tiếp: “Trong mộng, muội nói muội... thích ta.”
Ánh mắt y sáng rực nhìn về Lâm Tư Niệm, khiến nàng vô cùng ngượng, lắc ngón tay nhỏ giọng nói: “Huynh đã nói là nằm mơ mà.”
Ánh sáng trong mắt Tạ Thiếu Ly tối dần, có chút thất vọng “ừm” một tiếng:  “Giống như thật vậy.”
Cái biểu tình như tiếc hận này của huynh là sao hả?
Lâm Tư Niệm cắn môi đỏ, sửa lời nói: “Được được rồi, là thật đó!”
Tạ Thiếu Ly chợt nâng mắt lên nhìn nàng, trong ánh mắt mơ hồ lóe lên ánh hào quang.
Lâm Tư Niệm nhìn ánh hoàng hôn mờ ảo ngoài cửa sổ, trời chiều ẩn dưới những tán cây bạch quả làm cả một vùng trời như chìm trong sự trầm lắng mĩ lệ. Nàng nghĩ: Thời tiết hôm nay thật đẹo, bầu không khí cũng tốt, tâm tình nàng cũng tốt, y đứng trước mặt... lại càng tốt.
Thật sự là một ngày thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng y nhả ra từng câu từng chữ rõ ràng: “Đúng vậy! Muội thích huynh! Từ ngày đi dự yến tiệc lúc huynh cõng muội xuống thềm thì muội càng rõ, muội không thể khống chế được trái tim của mình, trái tim của muội...” Nàng chỉ vào ngực mình: “Luôn kêu gào muốn lại gần huynh.”
“Muội thích ta.” Cả người Tạ Thiếu Ly bối rồi, trên gương mặt lạnh lùng khó thấy được hiện ra vài phần ngờ ngàng, không thể tin nói: “Muội không ghét ta sao? Ta đã hại muội thành như vậy, muội vẫn không ghét ta?”
Không biết vì sao, sau khi nghe y nói lời này, sống mũi của Lâm Tư Niệm có chút cay. Nàng không thích Tạ Thiếu Ly nhắc lại chuyện đã qua, khiến nàng có cảm giác hình như y cưới nàng chỉ...vì bù đắp tội lỗi mà thôi.
“Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.” Nàng đỏ mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu như huynh cưới muội là để đền tội, vậy những lời muội nói lúc nãy hãy xem như huynh chưa nghe thấy gì đi.”
“Ta nghe thấy rồi.” Tạ Thiếu Ly bước về phía trước, chân tay luống cuống nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta nghe thấy rồi, muội không được hối hận.”
“Vậy huynh nghĩ sao?” Chấp nhận hay từ chối?” Lâm Tư Niệm nâng lên đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt nhìn y, cố gắng gượng bản thân, như một con thỏ chuẩn bị cắn người, tức giận nói: “Phải nói rõ với huynh trước, nếu như huynh dám từ chối muội, muội sẽ nói chuyện huynh tự xử ở phòng bên nói cho mọi người biết, kể cả Giang Vũ Đồng và Triệu Anh!”
Nàng đe dọa cảnh cáo, dương nanh múa vuốt, nhưng nội tâm lại yếu đuối chịu không nổi một kích.
Tạ Thiếu Ly không cười nhạo nào hồ ngôn loạn ngữ, cũng không tức giận vì bị nàng mạo phạm, y lật lật cuốn sách trong tay như trốn tránh, ngón tay bởi vì kích động mà run dữ dội.
Y nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Ừm? Lại là ‘ừm’.
“Ừm là ý gì đây?” Lâm Tư Niệm không có được câu trả lời chắc chắn liền không chịu buông tha, nàng vòng qua trước mặt Tạ Thiếu Ly, ngửa đầu truy vấn: “Chỉ có duy nhất chuyện tình cảm, muội không hy vọng huynh đối với muội chỉ cho có lệ. Huynh nghĩ gì muội không đoán được, mong huynh nói rõ, huynh rốt cuộc thích muội hay là chỉ xem muội như một công cụ thôi?”
“Ta chưa bao giờ xem muội là một công cụ.”
“Vậy thì thành cái gì?”
Lần này, Tạ Thiếu Ly trầm mặc hồi lâu mới nghiêm túc nhả từng chữ: “Trở thành... thê tử duy nhất kiếp này của ta.”
Hô hấp của Lâm Tư Niệm cứng lại.
Cảm giác này, giống như phạm nhân sắp bị tử hình không chỉ nhận được miễn xá mà còn được trong quan tiến tước, nhất thời bên tai vang lên tiếng trống chiêng, pháo trúc nổ rầm trời, trái tim của nàng như mọc thêm cánh bay lên trời cao.
Lâm Tư Niệm sững sờ nói: “Huynh huynh, huynh nói lại lần nữa, xem muội thành cái gì?”
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại ngậm chặc miệng, ngọc diện hơi phiếm hồng.
Lâm Tư Niệm oa một tiếng liền khóc.
Tạ Thiếu Ly luống cuống, nhanh chóng đặt sách xuống đứng lên, cuống cuồng đến an ủi nàng, giọng nói trong trẻo như nhiễm lên vài phần lo lắng: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu, chân lại đau sao? Đừng khóc, đừng khóc nữa, ta liền đi gọi đại phu...”
Lâm Tư Niệm kéo y lại, khóc thút thít nói: “Huynh chính là đại phu, còn đi đâu nữa?” Rồi lại oán liếc Tạ Thiếu Ly một cái: “Cái tên khó hiểu nhà huynh, những lời này sao không nói sớm, khiến muội phải thấp thỏm lo âu lâu như vậy!”
Đáng tiếc mắt nàng khóc đến hoa lê đái vũ, cái liếc mắt này thật chẳng có chút uy lực nào, ngược lại còn lộ ra vài phần yếu đuối.
Tạ Thiếu Ly đưa lay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, vẻ mặt đầy hổ thẹn và đau lòng: “Vậy thì làm thế nào?”
“Đồ ngốc!” Lâm Tư Niệm bám vào cổ Tạ Thiếu Ly kéo y xuống, lập tức nhón chân lên hôn cái chụt lên má y, sau đó cười hì hì: “Mách cho huynh một phương pháp, nếu sau này huynh không biết làm thế nào thì cứ hôn muội một cái!” 
Tạ Thiếu Ly kinh ngạc sờ lên má nơi nàng vừa hôn lên, dường như còn đang nhớ lại tư vị ngọt ngào không thể nói nên lời kia.
Tạ Thiếu Ly ngẩng đầu nhìn y, nhỏ giọng nói: “Bây giờ muội vẫn còn giận đó, huynh có nên hôn muội một cái không?”
Nàng cong mắt cười, khóe miệng cong lên một độ cong giảo hoạt, đâu có chút nào giống đang giận dỗi đâu?
Nhưng Tạ Thiếu Ly cũng không vạch trần, chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, tập tức chế trụ ót nàng, cung kính nhưng nhẹ nhàng hôn lên.
Ánh tà dương nồng đậm mỹ lệ chiếu vào trên song cửa sổ đang đóng chặt ở đông sương phòng, gió thổi qua khiến những tán lá bạch quả phát lên âm thanh xào xạc, cực kỳ giống tiếng thì thầm của những đôi tình nhân.

Lâm Tư Niệm biết y đang rất xấu hổ, lúc trước y chưa bao giờ nói qua những lời này. Con người Tạ Thiếu Ly hỉ nộ không hiện ra mặt, nếu như y xấu hổ thì trên mặt sẽ chẳng nhìn thấy gì đâu, phải nhìn vào vành tai mới được.
Lâm Tư Niệm tựa như phát hiện ra bí mật gì lớn lắm, lúc này cũng bất chấp mà bịt miệng y lại, sờ lên tai y. Ngón tay vuốt lên vành tai y, sờ qua sờ lại, nàng híp mắt cười khiến mắt cong thành một đường thẳng, đuôi mắt còn mang theo một tia quyến rũ ngây ngô, mỗi một động tác đều thẳng thắn đến đáng yêu.
Nàng cười nói: “Lúc trước huynh luôn chưng cái bộ dáng lạnh lùng cao cao tự tại này với muội, thực ra trong lòng nhất định muốn muốn chết rồi chứ gì?”
Vành tai dười ngón tay lại nóng lên vài phần, Lâm Tư Niệm liền biết mình nói đúng rồi.
Nàng hỏi: “Lúc nào thì thích muội thế?”
Tạ Thiếu Ly khó có được nói thật một câu: “... Lúc muội bắt đầu thích ta.”
“Huynh nói xem huynh sao lại biệt nữu như vậy chứ.” Lâm Tư Niệm cảm thán nói: “Nếu như huynh dứt khoát một chút, giống như Triệu Anh không cần mặt mũi kia, thì chúng ta đâu cần phải lãng phí bảy năm kia chứ.”
Lúc này ở trên giường lại nhắc đến nam nhân khác, hiển nhiên là một lựa chọn không sáng suốt chút nào.
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly trầm xuống, cúi người hung hăng chặn môi Lâm Tư Niệm lại.
...
Con ngươi màu hổ phách của Tạ Thiếu Ly bỗng chốc trở nên thâm trầm, như một cái hố sâu phản chiếu lên bầu trời đầy sao,  không thấy đáy. Y thu tay nắm chặt mắt cá chân mãnh khảnh của Lâm Tư Niệm, sau đó cúi người, một cái hôn dịu dàng rơi trên vết sẹo trên bắp chân nàng.
Cả người Lâm Tư Niệm run lên, trong lòng khẽ rung động, nhiệt triều lúc nãy vừa lui xuống bây giờ lại xông lên tứ chi bách hài.
Nàng vô thức rụt chân nhưng lại bị Tạ Thiếu Ly nắm càng chặt.
Lâm Tư Niệm quay đầu, xấu hổ nói: “Đừng nhìn, rất xấu.”
Lúc này, nàng không muốn nhớ đến năm tháng không tôt đẹp kia.
Ngón tay Tạ Thiếu Ly lướt qua vết sẹo nhăn nheo kia, nghiêm túc nói: “Không xấu.”
“Thiếu Ly ca ca, muội nghĩ là mình phải nói với huynh lần nữa.” Gò má trắng như tuyết của Lâm Tư Niệm ửng đỏ, cũng không biết do lạnh hay căng thẳng, giọng nói của nàng khẽ run, nhưng lời nói ra lại rất rõ ràng: “Huynh không cần phải áy náy. Trong lúc này, muội hy vọng huynh yêu muội, thương muội, từ trong đáy lòng thích Lâm Tư Niệm muội đây... Duy chỉ có, muội không muốn nhìn thấy sự áy náy trong mắt huynh.”
“Ta không phải đang chuộc tội với muội. Ta từng tự cho rằng thanh cao mà chưa từng nhìn thẳng vào tình cảm ta dành cho muội, sau này ta mới dần hiểu rõ,” Tạ Thiếu Ly là một người không giỏi ăn nói, y suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được một lời có thể phù hợp với tâm tình của mình lúc này: “Mỗi lúc muội cười với ta, ta cảm thấy cả thế giới này đều đang phát quang.”
Y nói: “Ta còn nhớ lúc lần đầu gặp muội là một ngày trời thu nắng đẹp, từ đó mỗi lần nhìn thấy trời nắng ta đều nhớ đến muội.”
Có thể nói lời ân ái đến bịn rịn như vậy, cũng chỉ có y mà thôi.
Mắt Lâm Tư Niệm càng đỏ, mơ hồ hiện lên dòng thủy quang. Nàng cười khiến giọt lệ trong suốt treo lơ lửng trên mi mắt: “Những lời này sao huynh không nói sớm.”
“Ta...” Tạ Thiếu Ly há miệng, không thể phản bác.
“Huynh là một tên ngụy quân tử, quỷ nhát gan trong ngoài bất nhất.” Lâm Tư Niệm ngoài miệng ghét bỏ, nhưng cơ thể lại chầm chậm lại gần, hai tay nhẹ nhàng đặt lên cổ y, nhỏ giọng nói: “Nhưng cuối cùng huynh có thể nói những lời này với muội, muội rất vui, bây giờ huynh bảo muội làm gì muội đều không từ chối.”
Nàng từng bước cởi bỏ lớp ngụy trang của bạch thỏ, lộ ra dung mạo hồ ly lanh lợi đầy giảo hoạt, thấp giọng nói: “Cho nên, huynh có muốn, hôn muội không?”
Từ chối thì bất kính, Tạ Thiếu Ly bị nàng chọc đến hô hấp rồi loạn, hung ăn đè lên môi nàng, triền miên dây dưa.
Mành trướng Tô Châu thượng đẳng mềm mại buông xuống, ngăn cách một mảnh xuân quang.
Thanh Linh cảm thấy hôm nay có chút cổ quái, nàng nhìn bóng đêm đang dần buông xuống, sao đến giờ dậu rồi mà vẫn không thấy Thế tử và phu nhân đi dùng bữa.
Thanh Linh đưa tay sờ soạng bữa tối thịnh soạn trên bàn, bát sứ men xanh đã nguội lạnh rồi. Nàng lại thở dài, phân phó tiểu nha hoàn ở dưới: “Mang những thức ăn này về nấu lại, ta đến xem Thế tử và phu nhân xem sao.”
Nói xong, nàng cầm đèn lồng đi đến thư phòng. Thư phòng u ám, bút mực còn chưa rửa, giấy Tuyên Thành rải khắp bàn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người đâu.
Kỳ quái, thế tử và phu nhân không phải lúc chiều còn ở trong thư phòng luyện chữ sao? Thanh Linh nghi hoặc, vô thức nhìn vào đông sương phòng, nhất thời sửng sốt.
Cửa sổ sương phòng đóng chặt, lại không thắp đèn, nàng tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày liền giản ra vui vẻ, nhanh chân bước đến cửa sương phòng, do dự một lúc mới nhẹ gõ cửa thăm dò, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường: “Thế tử gia, phu nhân, đến giờ dùng bữa rồi.”
Quả nhiên, Tạ Thiếu Ly bên trong ừ một tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khó có được nhiễm vài phần ôn nhu: “Một khắc sau mang nước ấm đến.”
Mang nước ấm đến làm gì? Lau nười. Lau người làm gì?
Thanh Linh không dám nghĩ tiếp nữa, miệng nàng cười sắp kéo đến tận mang tai rồi, nhanh chóng ‘Vâng’ một tiếng rồi chạy vội ra ngoài.
Quá tốt rồi, phu nhân đã đoạt lại ân sủng rồi! Nàng sẽ không cần phải lo lắng sẽ chịu khổ với chủ tử nửa rồi!
Trong sương phòng, Lâm Tư Niệm đã tỉnh lại từ lúc Thanh Linh gõ cửa rồi, nhưng vẫn ham luyến lồng ngực ấm áp của Tạ Thiếu Ly nên lười biếng tựa vào lòng y không muốn dậy.
Tạ Thiếu Ly cẩn thận cử động một chút, muốn kéo cánh tay ra xuống giường thắp đèn, xung quanh thực sự quá tối rồi, y không thấy rõ mặt nàng.
Ai biết y vừa động Lâm Tư Niệm liền mở mắt, lười biếng ôm lấy cánh tay y cọ cọ: “Đi đâu vậy, muốn làm loạn xong bỏ chạy sao?”
Nàng nói đùa nhưng Tạ Thiếu Ly lại cho là thật, nhanh chóng nghiêm nghị nói: “Sao có thể. Ta xuống giường thắp đèn, muốn ngắm muội một lát.”
Lâm Tư Niệm cười khúc khích, trong lòng ngọt không chịu được. Không ngờ Tạ Thiếu Ly sau khi khai bao kỹ năng nói chuyện cũng tăng lên mấy đẳng cấp, nếu đổi lại là y lúc trước, có đánh chết y cũng không bao giờ nói ra những lời sến súa như vậy.
Nàng giống như mèo con được thỏa mãn, nghĩ thầm lúc trước mình sao lại ngốc như vậy, cứ cho rằng chuyện phu thê là một chuyện vô cùng xấu hổ... Rõ ràng, đây là chuyện vui vẻ nhất trên thế gian này!
Cho dù mỗi ngày triền miên đến chết nàng cũng đồng ý!
Được nàng ôm lấy, Tạ Thiếu Ly cũng không đi nữa, chỉ dùng chăn bao lấy bờ vai gầy nhỏ của nàng, thấp giọng nói: “Đau sao?”
Giọng y khô khốc, mang theo chút mất tự nhiên. Lâm Tư Niệm vươn tay tìm thấy tai y sờ sờ, quả nhiên đang nóng đến kinh người.
Nàng im lặng cười. Lúc nãy y trên giường như biến thành một người khác, một hồi mưa rền gió dữ như vậy bây giờ biết thấy xấu hổ rồi sao?
“Đau.” Một ngón tay nàng cũng lười nhấc, chịu đựng cả người không khỏe lười biếng nói.
“Đau ở đâu?”
“Ở đâu cũng đau.”
“Thật?” Tạ Thiếu Ly lập tức khẩn trương, đưa tay muốn xoa xoa cơ thể nàng, nhưng chạm vào đâu cũng đều là làn da mềm mại nhẵn nhụi, chọc hắn thiếu chút nữa lại mất khống chế, chỉ có thể bất động thanh sắc thu tay lại.
Thấy y thấp thỏm như vậy, Lâm Tư Niệm liền miễn cưỡng nuốt xuống một miệng hồ ngôn loạn ngữ, nhẹ giọng ‘ừ’ rồi tiếp tục trêu đùa: “Huynh thì thoải mái rồi, còn muội đau muốn chết đây này.”
Tạ Thiếu Ly sợ nàng giận, sau này không muốn ngủ cùng mình nữa liền có chút hoảng, nhưng y thực sự thiếu kinh nghiệm trong chuyện này, cũng không biết an ủi như thế nào.
Do dự một hồi, y cúi người hôn một cái lên môi Lâm Tư Niệm: “Như thê này, có đỡ hơn chút nào không.”
Lâm Tư Niệm bưng miệng trợn mắt, lại vì đụng đến thắt lưng đang nhức mỏi mà rên lên một tiếng, đỏ mặt nói nhỏ: “Giỏi rồi, có bản lĩnh ghê! Phương pháp ghẹo người này ai dạy huynh thế?”
 Còn gì có thể chữa trị lòng người hơn nụ hôn của mỹ nam chứ?
Trong bóng tối, khóe môi Tạ Thiếu Ly nhẹ cong lên, ấm áp nói: “Muội dạy đó. Muội nói nếu lúc muội giận, không biết phải làm sao thì hôn muội một cái.”
“Phu quân thật là học một biết mười đó, học liền áp dụng luôn.” Lâm Tư Niệm cười he he, ôm lấy cổ Tạ Thiếu Ly hôn lên, hàm hồ nói: “Muội thích huynh hôn muội. Lúc huynh hôn muội rất chăm chú, khiến muội cảm thấy dường như mình đang sống trong tim của huynh.”
Tạ Thiếu Ly nghiêm túc hôn lại, rất nhanh đã đảo khách thành chủ.
“Phi Phi...” Y thầm phản bác trong lòng: Muội vốn đã luôn sống trong tim ta rồi.
Thanh Linh bưng nước ấm đến ghé vào cửa nghe một chút, lại lặng lẽ đặt chậu nước xuống rồi lui ra.


Bình Luận (0)
Comment