Từ Bình An tự trở về, Lâm Tư Niệm liền rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên.
Lâm phu nhân sau khi nghe nàng thuật lại cuộc nói chuyện giữa An Khang và Thái tử phi trái lại còn khuyên nhủ nàng: “Thái tử phi chưa biết người đứng ngoài cửa là con, cho dù có biết thì cũng phải nể mặt Tạ gia, không thể quang minh chính đại làm khó hai mẹ con ta được.”
Mẫu thân là khuê tú Giang Lăng, trước lúc xuất giá ở khuê các như ếch ngồi đáy giếng, sau khi xuất giá có phu quân và con cái chăm sóc, từ trước đến nay không bận tâm thứ gì. Trong lòng nàng, dưới chân thiên tử là an toàn nhất, Thái tử là người ở phía trên, là quốc vương tương lai sao lại có thể làm khó dễ một đứa con gái như nàng?
Lâm Tư Niệm thấy mẫu thân không hề lo lắng liền vừa bực vừa lo lắng: “Bọn họ sắp lật đổ Tạ gia rồi, còn nể mặt ai nữa! Mẹ à, người biết là trong hoàng thành gấm vóc chất thành núi này có bao nhiêu người biến mất một cách không rõ ràng không, sau khi chết đến xương cốt còn không tìm được. Con không sự Thái tử làm khó mình, chỉ sợ hắn đánh lén. Trong Tạ phủ bây giờ đều là nữ nhân, muốn đụng tay đụng chân quả thực dễ như trở bàn tay.”
Thái tử trời sinh đa nghi, lại tính toán chi li, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nàng càng nói càng bất an, bờ môi bị cắn đến trắng bạch: “Không được, mẹ nhất định phải ở cùng con, con không yên tâm một mình người ở Lâm phủ.”
“Vương già và Thiếu Ly không có ở đây, nhiệm vụ của con là quản lý nội vụ Tạ gia, mẹ lớn tuổi rồi, không thích ở nhờ nhà người.” Lâm phu nhân vỗ về gương mặt con gái, an ủi: “Càng huống hồ, trong Lâm phủ còn có huynh trưởng của con mà! Nó dù gì cũng là nam nhân, có nó chăm sóc mẹ, con cũng không cần quá lo lắng.”
Lâm Tư Niệm đã thử hết mọi cách nhưng không có kêt quả, chỉ có thể cố ý về Lâm phủ một chuyến, bảo Lâm Túc nhất định phải để ý nhiều hơn, còn gọi từ Vương phủ đến một đám hộ vệ ngày đêm bảo vệ mẫu thân, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Trong lòng lo lẵng phòng bị hơn mười ngày, Thái tử lại không có động tĩnh gì.
Sau đó đến Lâm Tư Niệm cũng hoài nghi bản thân có phải là đã nghĩ nhiều rồi không, chẳng lẽ An Khang công chúa và Thái tử phi không hề nhìn thấy mẹ con họ? Hoặc là cho rằng nàng không hề nghe thấy bí mật?
Lâm Tư Niệm cảm thấy mình giống như bị cuốn vào một đống sương mù, có chút sợ hãi khi không thấy rõ phương hướng. Nàng thậm chí còn mấy lần nhấc bút muốn viết những điều phiền não này cho Tạ Thiếu Ly, nhưng lúc hạ bút lại nặng tựa ngàn cân.
Nước xa không cứu được lửa gần, nàng chỉ có thể nhịn, nhịn đến lúc Tạ Thiếu Ly bình an trở về.
Đảo mắt đã qua năm cũ, Tạ Thiếu Ly hồi âm, nói mình đã khởi hành trở về rồi, tâm tình Lâm Tư Niệm mới yên ổn không ít.
Trước khi Tạ Thiếu Ly trở về, nàng phải xử lý xong chuyện của Hoa Lệ.
Trời lại đổ tuyết, Lâm Tư Niệm trong lúc rãnh rỗi liền dựa ở lò sưởi cạnh cửa sổ lấy da nai may bao cổ tay, tính đợi lúc Tạ Thiếu Ly trở về sẽ tặng y. Da có chút cứng, nàng may đến hoa mắt liền bỏ kim xuống, nhắm mắt xoa mũi.
Sau lưng truyền đến một trận bước chân nhỏ vụn như mèo con, nàng cho rằng là Thanh Linh nên ghé vào án kỷ uể oải nói: “Thanh Linh, ta buồn ngủ rồi,châm cho ta một chén trà để ta thanh tĩnh tinh thần.”
Người sau lưng vẫn không lên tiếng, Lâm Tư Niệm cau mũi một cái, cảm thấy mùi trong phòng có chút lạ, không giống như hương hoa quế Thanh Linh thường mang trên người.
Nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy, quay người lại nhìn, trong con ngươi to tròn ánh lên một tia hồng y như lửa.
Hoa Lệ khoanh tay, hồng bào như lửa ánh lên trên tuyết trắng sau lưng đẹp đến mê người. Hắn cười hihi đứng tựa vào ván cửa nhìn nàng: “Để khách rót trà, đây là đạo tiếp khách của Tạ phủ sao?”
Hắn sao vào đây được!?
Trong lòng Lâm Tư Niệm cả kinh: Để phòng bị Thái tử hạ độc thủ, nàng đã tăng cường phòng bị trong phủ, không ngờ Hoa Lệ lại có thể vòng qua tất cả hộ vệ, dễ dàng lẩn vào trong phủ! Bản lãnh của hắn rốt cuộc lớn như thế nào?
“Ngại quá, người không mời mà đến, tự tiện xâm nhập nội viện đều không tính là khách của Tạ phủ.” Lâm Tư Niệm cảnh giác lùi về sau một bước, cau mày nói: “Ngươi còn chưa chết?”
Hoa Lệ cũng không giận, ha ha cười lớn: “Đồ của ta còn nằm trong tay nàng, sao nở chết được chứ.”
“Đồ của người không nằm trong tay ta.” Lâm Tư Niệm mở miệng, muốn gọi người đến lại nhìn thấy phía trước lóe lên một hàn quang.
Hoa Lệ nhìn thấu ý đồ của nàng liến lấn người về phía trước, một thanh đoản đao nằm trên cổ nàng, tốc độ rất nhanh, căn bản vô lực né tránh.
“Không được lên tiếng, đao của ta không vững, cẩn thận làm nàng bị thương.” Hoa Lệ híp mắt, mái tóc đen dài xõa xuống vai. Trong con ngươi của hắn lóe lên một tia nguy hiểm: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, ta đã đưa cho nàng thứ còn quan trọng hơn tính mạng của ta, sao lại không nằm trong tay nàng được?”
Lâm Tư Niệm giống như một con mồi bị tơ nhện quấn chặt, dưới ánh mắt âm lãnh của hắn không thể chạy trốn. Nàng có loại dự cảm: Nếu như nàng nghe đề nghị của Triệu Anh, tiêu hủy , không chừng Hoa Lệ thật sự sẽ giết chết nàng cho hả giận...
Nàng bị hắn ép liền bước về sau một bước, trở tay chống lên án kỷ, bàn tày giả vờ vô ý phất một cái đụng rớt một ly sứ mỏng.
Tiếng vỡ giòn tan trong phòng rõ ràng bắt tai.
Giống như là ám hiệu, dường như cùng thời khắc đó, một đạo kiếm mỏng như nước đánh tới, Hoa Lệ cả kình, vô thức buông lỏng Lâm Tư Niệm ra.
“Đó à vì, thứ ngươi muốn đang nằm trong tay ta!” Tay Giang Vũ Đồng vung lên nhuyễn kiếm, như tiên tử xuất trần bồng bềnh rơi xuống, tóc đen phấp phới, bạch y trắng hơn tuyết: “Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng tóm được ngươi.”
Hộ vệ trong phủ nghe thấy tiếng động cũng bắt đầu vác kiếm vây tới.
Lấy ít địch nhiều, Hoa Lệ vẫn cứ thong dong như cũ, thậm chí còn đưa tay vuốt lên góc áo bị kiếm cắt rách. Ánh mắt hắn xoẹt qua đám đông, lúc thấy Giang Vũ Đồng mắt hắn liền sáng ên, lập tức lại trở về bên cạnh Lâm Tư Niệm: “Ồ, là mỹ nhân kế, hay là Hồng Môn Yến* đây?”
Hồng Môn Yến:
Giang Vũ Đồng móc từ trong tay áo ra cuốn sổ có hằng vệt máu ra lắc lắc, miệng tuy mang theo ý cười nhưng đôi mắt màu mực lại sâu không thấy đáy: “Nghe nói tên của ngươi là Hoa Lệ, ta còn khổ não lâu như vậy, nhà ta cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm nay chưa từng nghe qua người nào gọi là “Hoa Lệ” cả. Sau đó mới vô tình nhớ ra trên giang hồ thật có một vị gia chủ họ Hoa, tuổi onc trẻ đã tiếp quan ma giao diệt hoa cung, đáng tiếc hắn không gọi là Hoa Lệ, mà là Hoa Nhị.”
Nàng dừng một lát, nhuyễn kiếm trong tay rời khỏi vỏ, giọng điệu cũng sắc bén lên: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Hoa cung chủ!”
Ma giáo? Hoa công chúa?
Chuyện quỷ gì vậy?
Lâm Tư Niệm được Giang Vũ Đồng bảo vệ sau lưng, con không quên nhắc nhở bọn họ: “Muốn đánh ra ngoài đánh.”
Hai người nhanh chóng so chiêu, Hoa Lệ một tay đón đỡ Giang Vũ Đồng, híp mắt cười nói: “Đáng tiếc, tiểu mỹ nhân đã nhận ra ta, ta lại không biết tiểu mỹ nhân là ai! Công phu của nàng không tệ, tên là gì, sư phụ là ai?”
“Việc này ngươi không cần phải biết, mang đồ của ngươi cút đi đi.” Giang Vũ Đồng nhìn Lâm Tư Niệm, tiếp tục nói: “Ta không cần biết người tiếp cận Tư Niệm là có mục đích gì, sau này cách muội ấy xa chút.”
“Nếu ta không đáp ứng thì sao.” Hoa Lệ trầm giọng nói.
“Vậy ta liền hủy nó!” Dứt lời, Giang Vũ Đồng như uy hiếp mà lắc lắc cuốn sổ trong tay.
Sắc mặt Hoa Lệ quả nhiên thay đổi : « Nói chuyện đàng hoàng đừng kích động, ta đồng ý nàng là được chứ gì. »
Giang Vũ Đồng lúc này mới thu kiếm, ném cuốn sổ kia cho Hoa Lệ. Hoa Lệ một tay nhận lấy, liếc về phía Lâm Tư Niệm một cái, cười ám muội : « Ta có dự cảm, cho dù ta không đến tìm nàng thì cũng sẽ có một ngày muội cũng đến cầu ta ! »
Nói xong, hắn đặt cuốn sổ vào trong ngực, nghênh nàng bước ra cửa.
Hộ vệ trong phủ muốn ngăn lại, Lâm Tư Niệm nói : « Để hắn đi. »
Hoa Lệ đi đến trong đình viện, dường như lại nhớ đến chuyện gì, quay người lại làm động tác sờ cái gì đó, cười hihi : « Xúc cảm rất tốt. »
Lâm Tư Niệm ngẩng người một lúc mới phản ứng đây là tư thế ngày đi săn ở trong bụi rậm lúc hắn nhét cuốn sổ vào trong ngực nàng, nhất thời tức đến đỏ mặt.
Hoa Lệ thực hiện được âm mưu liền haha cười lớn, nhảy lên nóc nhà lướt nhanh như một bướm đỏ, sau đó biến mất trên mái hiên đọng đầy tuyết.
Miếng khoai bỏng tay đã được tiễn đi, Lâm Tư Niệm thở dài một hơi, kéo tay Giang Vũ Đồng cười nói : « Sớm đoán được mấy hôm nay hắn sẽ tới tìm muội, quả nhiên không nén đượ tức giận, may mà có Giang tỷ tỷ thủ ở trong phủ... » Lời còn chưa nói xong, Lâm Tư Niệm cảm thấy sắc mặt Giang Vũ Đồng có gì đó không đúng, nhất thời kinh hãi : « Tỷ làm sao vậy ! »
Môi Giang Vũ Đồng hơi trắng, hơi thở gấp gáp, gương mặt cũng đỏ bừng không bình thường. Lâm Tư Niệm đoán được nàng chắc mắc bệnh, nhanh chóng đỡ nàng ngồi ở trên giường , vội vàng nói : « Thuốc đâu, có mang thuốc theo không ? »
Giang Vũ Đồng ho khan vài tiếng, run tay cởi ra túi thuốc nhỏ treo ở bên hông, đầu tiên là đặt ở chóp mũi hít thật sâu vài hơi, đợi hơi thở bình thường trở lại mới tìm hai viên dược hoàn màu đen ở trong, nhắm mắt ném vào trong miệng.
Lâm Tư Niệm nhanh chóng rót cho nàng ly nước ấm, Giang Vũ Đồng nhíu mày, uống nước đẩy thuốc xuống trên môi mới dần dần khổi phục lại huyết sắc.
« Phù, trời vừa lạnh thân thể lại không ổn rồi. » Âm thanh Giang Vũ Đồng ngắt quãng. Trong ánh mắt vẫn mang theo hơi ấm và tiếu ý, yếu ớt như ánh nắng trời đông, « Công phu của Hoa Nhị quá âm tà, lúc nãy chẳng qua chỉ là thăm dò hai chiêu, nếu như một mình đấu với hắn, ta thật sự không phải là đối thủ... »
Lâm Tư Niệm hổ thẹn bất an, cảm thấy đã gây họa liên lụy đến nàng.
Nàng há miệng, Giang Vũ Đồng lại đưa tay chặn lại lời nàng. Giang Vũ Đồng dựng thẳng một ngón trỏ đặt ở trên môi, mỉm cười nói: « Năm nào cũng sẽ như vậy, ta đã quen với việc đó rồi, không phải lỗi của muội, Tư Niệm.”
Nàng càng nói như vậy, trong lòng Lâm Tư Niệm lại càng khó chịu, trong mắt đã ẩn ẩn rịn ra nước mắt.
« Xem ra ta phải quay về Quảng Nguyên một chuyến rồi, muội đáp ứng ta một việc. » Ngừng một lát, Giang Vũ Đồng rũ hàng mi dày đậm, khóe miệng câu lên một nụ cười nhàn nhạt : « Chuyện ta phát bệnh muội đừng nói cho Triệu Anh. Với tính cách điên khùng của hắn, nếu như biết chuyện lại muốn sống chết quấn lấy ta khóc loạn... để ta an tĩnh sống những ngày này đi. »
Lâm Tư Niệm trợn to mắt, không phải nói ở Lâm An hết mùa đông mới đi sao ? Lần này chia xa, không biết lúc nào mới có thê gặp mặt.
Giang Vũ Đồng nhéo mặt nàng, nói : « Thuốc lần trước muội phối dùng rất được, ta ban đêm không còn ho nữa, có thể phối cho ta thêm vài cái mang về Giang Lăng không ? »
« Muội sẽ viết thêm cho tỷ cả phương thuốc nữa ! » Lâm Tư Niệm hồi thần trong sầu não khi chuẩn bị chia xa, không ngừng bận rộn phối thuốc điều hương.
Đợi Lâm Tư Niệm bận phối thuốc, Giang Vũ Đồng liền yên tĩnh thu hồi tầm mắt, mở bàn tay ra, lòng bàn tay có một vệt máu.
Ngày thứ hai sau khi Giang Vũ Đồng đi, Tạ Thiếu Ly về Lâm An.
Cha con Tạ gia còn chưa kịp cởi giáp, đã vội vã chạy vào cung báo cáo, đợi cho đến khi hồi báo quân vụ xong, Tạ Thiếu Ly thực sự không còn kiên nhẫn nói chuyện nhà với Hoàng đế nữa, liền cáo lui trước, mang theo một thân cát bụi chạy về Tạ phủ.
Sau khi vào cửa còn không kịp cởi giáp và áo choàng, câu đầu tiên y hỏi : « Phu nhân đâu ? »
Thanh Linh còn chưa kịp trả lời đã nhìn thấy Lâm Tư Niệm núp sau cửa đột nhiên xông ra, từ đằng sau ôm lấy Tạ Thiếu Ly, cười he he nói : « Phu nhân ở đây ! »
Thanh Linh nhịn cười, lặng lẽ khép cửa lui ra.
Tạ Thiếu Ly ngẩn ra, lập tức thả lỏng. Y xoay người nhưng lại bị Lâm Tư Niệm ôm rất chặt, y bắt đắc dĩ nói : « Muội buổng ra, để ta nhìn muội. »
Lâm Tư Niệm buông tay, Tạ Thiếu Ly liền xoay người lại, lúc này nàng mới phát hiện y đang khoác chiếc áo choàng lông hồ ly tự tay mình làm. Nàng giống như một chú cẩu nũng nịu, áp cả khuôn mặt vào trong lòng y, còn dùng sức dụi dụi.
« Đừng dụi, bẩn... » Tạ Thiếu Ly ấm áp vuốt ve búi tóc của Lâm Tư Niệm, lúc nàng ngẩng mặt lên thì giật cả mình.
Lâm Tư Niệm hiển nhiên là đang rơi lệ, ánh mắt hồng hồng, nước mắt ngưng đọng làm nhòa lớp trang điểm của nàng.
Tạ Thiếu Ly cẩn thận chạm vào khóe mắt nàng, tháp giọng hỏi : « Sao vậy ? »
« Muội vui mừng, không được sao ? » Lâm Tư Niệm lua khóe mắt lại làm cả tay dính đầy lớp phấn trắng trắng hồng hồng, nhất thời ngẩn người, tiện tay chùi lên trên người Tạ Thiếu Ly.
Nàng ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, con mắt cong cong, trong con gười ánh lên tia sáng trong suốt : « Muội nhớ huynh, nhớ đến sắp điên rồi ! Nhanh, nhanh để muội hôn một cái ! »
Con ngươi nhạt màu của Tạ Thiếu Ly trầm lại, y nâng tay nhẹ nhàng che đi mắt Lâm Tư Niệm, lập tức nghiêng người hôn lên nàng.
« Ta cũng vậy. » Nơi nàng nhìn không thấy, Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng câu lên khóe môi.