Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 51


Lúc Lâm Tư Niệm trở lại khách điếm thì đã gần sáng. Chó sủa trong hẻm sâu, ngoài đường người thưa thớt trong màn đêm vô cùng mờ mịt.
Tiểu nhị trong khách điếm đã thức dậy dọn dẹp, Lâm Tư Niệm hôm nay tâm tình rất tốt, còn có tâm tư gật đầu hỏi thăm họ. Nàng quay người lên lầu hai, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy nha đầu đỏ mắt nhảy bổ tới, dường như đã khóc nguyên một đêm, giọng nói của nàng tiều tụy khàn khàn, lo lắng nói: "Phu nhân, cuối cùng người cũng trở lại rồi!"
"Đã xảy ra chuyện gì." Lâm Tư Niệm trở tay đóng cửa lại, gỡ sa lạp trên đầu xuống, quan sát khắp phòng một vòng: "Thập Thất đâu?"
Trong ánh mắt khô khốc của nha đầu lại trào ra một dòng lệ, nghẹn ngào nói: "Người của cung chủ tìm tới, Thập Thất ca ca bị dẫn đi rồi."
"Được rồi được rồi, động một tý liền khóc." Lâm Tư Niệm vỗ lên mái tóc hơi rối của nha đầu, lại nhíu mi nói: "Tên Hoa Lệ này thật đúng là âm hồn bất tán, khó lắm tâm trạng ta mới tốt như vậy, đều bị hắn quấy rối."
"Phu nhân, chúng ta phải làm gì đây?" Nhan đầu dùng tay lau chiếc mũi đã khóc đến đỏ lên, đáng thương nói: "Em nghe đám đệ tử Diệt hoa cung kia nói, Thập Thất ca ca tự ý mang chúng ta xuống núi, phạm trọng tội, muốn dẫn huynh ấy về đánh chết đó!"
"Chẳng có ai ép hắn cùng chúng ta xuống núi, nếu thật sự muốn đánh chết, thì đó cũng là số của tên câm đó rồi, ngươi khóc cũng vô dụng thôi."
"Phu nhân..."
Nhìn thấy nha đầu nước mắt như tràn bờ, Lâm Tư Niệm xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thu dọn đồ đạc về Quỳ Châu thôi. Ta muốn xem tử, tên Hoa Lệ này muốn giở trò gì."
Hai người còn chưa kịp ngủ một giấc đã giục ngựa vội vã chạy về Diệt hoa cung ở Quỳ Châu.
Vừa vào cửa, Lâm Tư Niệm đã nhìn thấy hai hàng hắc y đệ tử đứng từ cửa chính đến tận bãi tập, bầu không khí có chút ngưng đọng, nha đầu sợ đến rụt cổ, chạy ra trốn sau lưng Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm bình tĩnh đi về phía trước hơn trăm bước, phát hiện tên câm đang xo rúm thân thể quỳ dưới bậc thang ở bãi tập, toàn thân đầy vết thương lớn nhỏ, nhìn thấy mà đau lòng. Hắn cúi đầu, mái tóc dài rối loạn che mất đôi mắt, màu rỉ tí tách giữa môi răng, trông bộ dáng thì ngoài vết thương ngoài da thì còn chịu nội thương rất nghiêm trọng.
Mà Hoa Lệ khoanh tay đứng một bên, thấy Lâm Tư Niệm bước đến, hắn thuận tay ném roi da dính máu xuống đất, nhận lấy một chiếc khăn từ đệ từ tay vết máu trên tay, trong mắt phượng xinh đẹp tràn đầy sát khí: "Nàng trở về nhanh thật đấy, ta còn cho rằng nàng muốn ở lại bên cạnh tên nam nhân vô dụng kia, không nỡ quay về."

Lâm Tư Niệm nhìn xung quanh một vòng, không hề thua kém nói: "Hoa cung chủ làm một chiến trận lớn như vậy, ta không quay lại há chẳng phải cô phụ lần sắp xếp này của ngươi sao."
"Lâm Tư Niệm nàng thật có bản lãnh." Hoa Lệ híp mắt, nâng tay bắt lấy cổ tay Lâm Tư Niệm, hàm răng trắng muốt nghiền nát bờ môi đỏ mọng, hung ác nói: "Mới mấy tháng nàng liền bắt cóc mất con chó trung thành nhất bên cạnh ta rồi."
“Chà, có gì thì cứ từ từ nói, trước mắt nhiều người như vậy không nên động tay động chân.”Hoa Lệ cười lạnh: " Trước mặt mọi người đến chuyện quá đáng hơn ta cũng dám làm, nàng tin không?"
"Hoa Lệ, ngươi có phát hiện gần đây ngươi càng nghi thần nghi quỷ không?" Trên mặt Lâm Tư Niệm treo một nụ cười, nhưng lực đạo trên tay vẫn không hề giảm, cứng rắn vặn từng ngón tay của Hoa Lệ ra: "Đồ đệ của ngươi rất tốt, không hề làm ra bất cứ chuyện phản bội chủ nhân nào, thậm chí lúc ta muốn xuống núi, hắn cũng tận chức tận trách đi theo để trông chừng ta."
"Vậy thì sao." Hoa Lệ thu tay lại, nhén mũi chân đá thiếu niên nửa sống nửa chết dưới đất: "Chó thì phải thường xuyên đánh nó mới biết được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm."
Hai người giằng co trong chốc lát, Hoa Lệ liền giơ bàn tay gầy ốm trắng bệch từ trong tay áo đỏ sẫm ra, lời it ý nhiều nói: "Thuốc."
Lâm Tư Niệm nhíu mi, hơi kinh ngạc: "Uống hết rồi? Loại thuốc thúc đẩy công lực kia ta không phải đưa ngươi phần của một tháng sao? Bây giờ mới nửa tháng."
Hoa Lệ hừ lạnh một tiếng.
Được rồi, người này phần lớn là bị điên rồi. Bản thân muốn tự tìm đường chết, vậy thì không ai có thể ngăn lại được.
Lâm Tư Niệm nhàn nhạt nói: "Ta liền trở về luyện, sớm nhất cũng phải ngày mai mới đưa ngươi được."
Dứt lời, Lâm Tư Niệm xoay người phất áo bào màu đen, ngáp một cái bước về phía Lâm Phong Lâu.
Sau khi về phòng, Lâm Tư Niệm uống một chén trà đậm, vừa tựa lên chiếc giường mềm mại nghỉ ngơi, vừa bảo nha đầu theo đơn thuốc mà nàng nói đi phối thuốc, chưa được bao lâu đã nhìn thấy tên câm toàn thân đầy thương tích kia vịn cửa, lết từng bước từng bước khó khăn vào.
Lần này hắn bị thương rất nặng, nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào, mặt nạ nửa mặt thường mang cũng không biết đã rơi ở đâu, toàn thân dường như không có một tấc da thịt lành lặn, máu từ chảy dọc từ mũi miệng đến vai, nhỏ giọt thành một đường.
Nha đầu thấy bộ dáng thê thảm này của hắn liền kêu lên một tiếng, ôm lấy cánh tay run rẫy, lầu bầu nói: "Bị đánh thành như thế này, cung chủ cũng thật quá ác độc rồi."
Nghe vậy, Lâm Tư Niệm nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Nhiều chuyện."
Nha đầu thầm lè lưỡi, đặt bình thuốc và thuốc trong tay xuống, chạy đến đỡ thiếu niên ngay cả đứng còn không vững kia, rồi lại nhìn Lâm Tư Niệm: "Phu nhân, vết thương của huynh ấy nghiêm trọng áu, sợ là sắp chết rồi, người mau cứu huynh ấy đi!"
Lâm Tư Niệm một tay chống đầu, liếc tên câm kia một cái, không mặn không nhạt nói: "Cứu hắn làm gì, dù sao cũng không phải là người của ta. Huống hồ bản thân hắn còn không biết trân trọng mạng sống của mình, cứu sống rồi cũng không biết hôm nào sẽ bị Hoa Lệ đánh chết, đừng nên lãng phí thuốc của ta thì hơn."
Lời còn chưa dứt, thiếu niên liền ho ra một tay đầy máu, nhưng hắn vẫn không hề để tâm, thuận tay chà sạch vết máu lên người, sau đó run rẫy đến lấy lư hương trên án kỷ.
Lâm Tư Niệm buồn cười nhìn hắn.
Quả nhiên, thiếu niên rất quen thuộc mà mở lư hương ra, móc ta một nắm tro hương rồi thoa lên hai vết thương sâu nhất trên hông. Chỉ là vết thương trên người hắn quá nhiều, một nắm tro thế này cũng không thoa đủ.
"Hài, huynh đừng dùng cái này này, bẩn chết đi được." Nha đầu giựt lấy lư hương trong tay thiếu niên, rồi lại quay người đáng thương nói: "Phu nhân!"
"Được rồi được rồi, ta là một độc phụ người trên giang hồ ai ai cũng muốn giết, trở thành một đại phu cứu nhân độ thế." Lâm Tư Niệm xuống giường, kéo hắc bào chầm chậm bước đến trước mặt thiếu niên, gạt ra vạt áo rách nát nhìn, nhíu mày chậc một tiếng. nói với nha đầu: "Đi lấy nước, cầm hộp thuốc thoa vết thương trong tủ ta đến đây."
Nha đầu vui vẻ nói: "Em biết phu nhân tuy miệng nói vậy nhưng vẫn sẽ mềm lòng mà."
Thiếu niên không rên một tiếng, cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì. Lát sau, mới yếu ớt làm một động tác, nói với Lâm Tư Niệm: Mùi trên người ngươi, khó ngửi chết đi được.
Lâm Tư Niệm ngẩn người, vừa giận vừa buồn cười nói: "Ngươi còn dám ghét bỏ, nếu không phải sợ ngươi bị đánh chết, ta mới không cần gấp gáp trở về như thế này, đến xiêm y cũng chưa kịp thay."

Không phải cái này. Thiếu niên run rẩy dùng thủ ngữ nói: Trên người ngươi, có mùi của nam nhân khác.
"..." Đứa nhỏ này tuổi chó phải không? Mùi đêm hôm trước nàng và Tạ Thiếu Ly quấn lấy nhau, bây giờ vẫn còn có thể ngửi được sao?
Lâm Tư Niệm nhận lấy dược cao từ nha đầu, ra lệnh với thiếu niên: "Cởi áo quần ra."
Thiếu niên nghe lời làm theo, Lâm Tư Niệm hất cằm với nha đầu, ý bảo nàng dùng khăn ướt lau sạch vết thương trên người hắn.
Xử lý xong miệng vết thương, Lâm Tư Niệm mới dùng ngón tay cẩn thận thoai lên vết thương của hắn. Vết thương trên người thiếu niên thực sự quá nhiều, Lâm Tư Niệm dùng hết bốn lọ dược cao mới miễn cường xử lý xong vết thương trên người hắn.
"Nhớ kỹ không được dính nước, cho dù vết thương kết vảy ngứa cũng phản nhịn." Lâm Tư Niệm ném bình rỗng đi, lúc quay người ánh mắt liếc về phía eo hắn, nhất thời ngẩn người, vô thức vươn tay sờ lên, hỏi: "Ở đây ngươi xăm cái gì vậy?"
Nha đầu đang quấn băng gạc dày cộm cho thiếu niên cũng vươn cổ lên nhìn: "Đúng đó, rất giống một con sâu đen."
"..."
Thiếu nhiên yếu ớt ngước mắt lên, run rẫy làm một động tác.
Chân mày Lâm Tư Niệm hơi nhíu lại, một lúc sau mới hồi phục tinh thần hỏi: "Động tác này có nghĩa là gì?"
Thấy nàng không hiểu, thiếu niên dùng ngón trỏ thon dài nhúng vào nước, viết ra hai chữ xiêu vẹo trên bàn: Tri chu.
"Tri chu?" Nha đầu không hiểu ra sao, "Là ý gì vậy?"
"Là con nhện, hắn viết sai rồi." Lâm Tư Niệm nhận băng gạt nha đầu đưa đến, ung dung nói: "Để ta, thời tiết nóng như vậy ngươi lại băng vết thương trên người hắn thành như vậy, thế nào cũng kín đến thối rửa mất thôi."
Nha đầu ngượng ngùng vâng một tiếng, liền lập tức cười hi hi: "Vậy em đi nấu cơm, phu nhân muốn ăn gì?"
"Thanh đạm một chút, ngươi tự chọn đi."
Đợi nha đầu đi mất, Lâm Tư Niệm nhịn không được lại vươn tay sờ lên hình xăm con nhện kia, hỏi thiếu niên: "Thập Thất, người Diệt hoa cung các người đều có hình xăm này sao?"
Thiếu niên lắc đầu, dùng động tác nói: "Chỉ có tâm phúc của cung chủ mới có.
Hoa tay múa chân xong, thiếu niên liền rùng mình một cái.
Lâm Tư Niệm thu tay lại, cười nói: "Thì ra ngươi sợ nhột."
Thiếu niên nhẹ gật đầu.
"Được rồi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, bữa trưa ta bảo nha đầu mang cơm đến cho ngươi." Lâm Tư Niệm lấy khăn ướt lau sạch tay, ngáp một cái rồi leo lên giường: "Buồn ngủ quá, để ta ngủ một lát."
Thiếu niên lảo đảo đứng dậy, cũng không đi, chỉ cách vài bước chân, sắc mặt phức tạp nhìn Lâm Tư Niệm.
"Sao vậy, còn có chuyện gì sao?" Lâm Tư Niệm mệt mỏi buồn ngủ, giọng nói cũng hơi lười biếng.
Thiếu niên mở to đôi mắt không có chút tức giận, từ từ giơ bàn tay lên nắm lại, ngón cái hướng về phía Lâm Tư Niệm rồi gập xuống hai cái.
Đây là lần thứ hai Lâm Tư Niệm thấy hắn làm động tác này, không khỏi có chút tò mò, từ từ ngồi dậy nói: "Động tác này là có ý gì?"

Thiếu niên mím môi, cúi đầu, đứng đó một lúc muốn nói lại thôi, rồi lại vịn tường khập khễnh bước ra ngoài.
Đứa nhỏ này...
Lâm Tư Niệm nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, cuối cùng cười nhẹ một tiếng, trở lại giường.
Nha đầu bưng một rổ quýt tươi đến, Lâm Tư Niệm thấy vậy liền phất tay với nàng: "Nha đầu, đến đây."
Nha đầu vâng một tiếng, cầm hai trái quýt lớn đặt vào lòng Lâm Tư Niệm, cười hi hi hỏi: "Chuyện gì vậy phu nhân?"
"Ngươi nói động tác này," Lâm Tư Niệm dựng thẳng ngón cái rồi gập hai cái, hỏi: "Là có ý gì?"
Nha đầu vẻ mặt mờ mịt.
"Bỏ đi, hỏi ngươi cũng như không." Lâm Tư Niệm nhấc chăn lên, cả gương mặt nhét vào trong chăn, ồm ồm nói: "Đi nấu cơm đi."
Không thể không nói, tên tiểu tử câm mệnh khổ này cũng thật cứng rắn, dù sao cũng lớn lên trong đao kiếm máu hải, vết thương hồi phục nhanh hơn so vơi người thường rất nhiều, đợi đến lúchai ba ngày sau Lâm Tư Niệm đến thăm hắn, hắn đã có thể ngồi trên giường cầm dao gọt trúc chơi.
Lâm Tư Niệm bước vào căn phòng lạnh lẽo của thiếu niên, chỉ nhìn thấy ngựa gỗ chuồn chuồn tre và đao gỗ kiếm gỗ khắp phòng,  dường như không có chổ đặt chân.
Lâm Tư Niệm vòng qua quẹo lại giữa đám đồ vật mới miễn cường ngồi xuống một chiếc ghế trúc, cười nói: "Hôm nay sắc mặt đỡ hơn rất nhiều." Rồi lại cau mũi một cái: "Ế, lạ thật, ngươi không biết mấy chữ, sao trong phòng lại có mực?"
Thiếu niên chuyên tâm làm việc trên tay, không trả lời.
Lâm Tư Niệm tự mình đi dò khắp phòng một vòng, thấy trên án kỷ bị mất một góc có đặt mấy tờ giấy, trên giấy có mấy chữ đen đặc.
Lâm Tư Niệm cầm giấy cẩn thận xem, nhất thời phì cười.
Chữ xiêu vẹo trên giấy như gà bới, miễn cưỡng có thể thấy được hai chữ: Ngôn, xạ.
"Ngôn tạ, ngôn tạ?" Lâm Tư Niệm nâng cằm suy nghĩ, nhất thời hiểu rõ: "Ngươi viết, là hai chữ cám ơn phải không?"
(Chữ cám ơn 谢谢 được ghép bởi bộ ngôn 言 và chữ xạ 射)
Động tác trên tay thiếu liên ngừng lại, cúi đầu càng thấp.
Lâm Tư Niệm dường như nhớ tới chuyện gì, giơ ngón cái lên gập hai cái, hỏi: "Động tác này của ngươi, có phải là cám ơn không? Bởi vì ta không hiểu cho nên ngươi mới cố ý học hai chữ này, đúng chứ?"
Ngón tay thon dài của thiếu niên vặn vẹo con dao nhỏ trong tay, một lúc sau mới gật đầu một cái thật nhẹ.
 


Bình Luận (0)
Comment