Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 75



Lâm Tư Niệm và Thập Thất quen biết nhau hơn một năm, nhưng chưa từng nghe hắn nhắc đến thân thế của mình. Hắn chỉ nhớ chuyện sau khi được Hoa Lệ thu dưỡng, mà không có bất cứ ký ức liên quan đến Tiêu gia.
Hắn thực sự là Tiêu Hận Thủy sao?
Lâm Tư Niệm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại nổi sóng gió. Có gia cảnh giàu có, cuộc sống yên ổn, trưởng tỷ yêu thương... Tất cả những thứ này, vốn đều thuộc về thiếu niên đáng thương kia, nhưng lại bị Triệu Lân chiếm lấy, vô duyên vô cớ lang bạc nhiều năm như vậy, chịu biết bao nhiêu là đánh đập ngược đãi.
Lâm Tư Niệm tự dưng cảm thấy đau lòng.
Triệu Lân ném một miếng đàn hương vào trong lư hương, một lát sau một mùi hương lạ bay lơ lửng khắp phòng, Lâm Tư Niệm rất nhanh đã cảm thấy được toàn thân không còn chút sức lực nào. Triệu Lân dùng khăn tay đã được tẩm thuốc giải che mũi lại, đợi mùi hương tan hết rồi mới dùng chủy thủ trong tay cắt đứt dây thừng trói Lâm Tư Niệm, cười dịu dàng nói: "Sư tỷ quá thông minh, bất đắc dĩ phải dùng chút thuốc, mong sư tỷ bỏ qua cho."
"Như nhau cả." Được kẻ địch của mình khen thông minh, Lâm Tư Niệm ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút cảm giác thành tựu, nàng chậm rãi duỗi tay chân mình ra, đỡ lấy cái bàn rồi lảo đảo đứng dậy.
"Nói ra thì, ta rất tò mò." Chủy thủ linh hoạt chuyển động trên ngón tay Triệu Lân, hắn nháy mắt, giảo hoạt nói: "Tiết thanh minh năm ngoái ta giả chết ở Van An sơn, tự cho rằng mình đã làm vô cùng tốt, ngươi làm sao có thể nghĩ đến việc ta giả chết?"
Lúc bắt đầu nghi ngờ, là lúc ở Diệt hoa cung thiếu niên dùng chủy thủ đồ chơi dọa nàng, trong lòng Lâm Tư Niệm liền ẩn ẩn vài phần bất an. Tiêu Hận Thủy chết rồi, nhưng vẫn chưa hề tìm tháy thi thể, sau này Lâm Tư Niệm điều tra được thân phận Hoa Lệ là con trai nuôi của Vinh vương, liền lớn mật phỏng đoán rằng: Hoa Lệ có thể cứu nàng từ trong khe núi, có phải cũng có thể giúp Tiêu Hận Thủy thoát thân không?
Giả chết rất nhanh đã xuất hiện trong đầu nàng.
May mà Lâm Tư Niệm tuy toàn thân vô lực nhưng đầu óc vẫn rất thanh tĩnh, vì sự an toàn của Thập Thất, nàng quyết không thể nói hắn ra.
Lâm Tư Niệm đảo mắt một vòng, cười nhạt nói: "Không khó đoán, chỉ là không có chứng cứ. Hoa Lệ đúng lúc xuất hiện ở khe núi Vạn An sơn, thực ra không phải là để cứu ta, mà là để cứu ngươi."
Triệu Lân sửng sốt, lập tức vỗ tay cười lớn: "Không sai không sai, lúc đó ta đã hoàn toàn rơi vào tay Triệu Thạc, liền để nghĩa huynh mai phục dưới khe núi phối hợp kế hoạch giả chết với ta, như vậy ta có thể nhân cơ hội thoát thân khỏi đông cung mà không thu hút sự hoài nghi của Triệu Thạc... Ai ngờ nghĩa huynh trong thời khắc mấu chốt lại mềm lòng, cư nhiên lén lút cứu ngươi về Diệt hoa cung. Ngươi biết không sư tỷ, theo kế hoạch của ta, ngươi vốn đã nên chết ở Vạn An sơn rồi."
Nụ cười trên môi Lâm Tư Niệm cứng lại.
"Ta nghe nói, nghĩa huynh chết trong tay của ngươi?" Triệu Lân liếc mắt nhìn thần sắc Lâm Tư Niệm, phì cười: "Thật đáng thương, hắn tâm tâm niệm niệm không nỡ giết ngươi, cuối cùng lại bị ngươi giết."
Rõ ràng biết Triệu Lân đang dùng công tâm kế, nhưng Lâm Tư Niệm vẫn không tránh khỏi sóng gió đang nổi lên trong lòng.
Cái tên Hoa Lệ đã xuyên thấu những năm tháng tối tăm nhất trong cuộc đời nàng, kiếp nạn của nàng, chính là bắt đầu từ khi gặp Hoa Lệ. Nàng chưa hề hối hận khi giết Hoa Lệ, nếu như được sống lại gặp được cơ hội như vậy, nàng vẫn sẽ chọn giết Hoa Lệ để bảo vệ mình và con trai, thậm chí là sự an toàn của Thập Thất và nha đầu...
Chỉ là khi nghe Triệu Lân nhắc đến Hoa Lệ, trong lòng nàng cũng sẽ dâng lên một tia đồng tình và bi thương, nói cho cùng, Hoa Lệ cũng giống với Tiêu Hận Thủy năm đó, điều là vật hy sinh trong kế hoạch của Triệu Lân.
"Triệu Lân." Lâm Tư Niệm nhìn chằm chằm vào nam tử đang cười ôn hòa kia, lạnh lùng nói: "Ngươi thật đúng là một con ác quỷ."
"Đúng, ta chính là ác quỷ." Triệu Lân thờ ơ cười, mặt mày vẫn sáng lạn ôn hòa: "Nhưng ta lại không xấu hoàn toàn, không thì, ta cũng không rơi vào đường cùng, thất bại thảm hại."
Bại... Thì ra, hắn cái gì cũng biết.
Hắn rõ ràng biết Lâm Tư Niệm tự chui đầu vào lưỡi dẫn hắn lộ diện, biết rõ quan đao kiếm ảnh đang đợi mình, hắn vẫn thản nhiên như cũ lựa chọn bước ra từ trong bóng tối, chỉ vì một mong muốn đáng thương nhỏ nhoi, cầu Lâm Tư Niệm cứu lấy nữ nhân đang nằm trên giường bệnh kia.
Triệu Lân nói: "Nếu như ta chọn âm mưu mà bỏ tỷ tỷ, Lâm Tư Niệm, ngươi cảm thấy rằng ngươi có thể thắng sao."

"Không, ta sẽ thua." Lâm Tư Niệm toàn thân rét run, cư nhiên không thể đối diện với vấn đề sắc bén của hắn: nếu Triệu Lân vứt bỏ Tiêu Cửu, Lâm Tư Niệm không thể tìm được một chút manh mối nào, Triệu Lân sẽ trốn trong bóng tối, lợi dụng cái chết của Triệu Thạc ly gián Triệu Anh và lão hoàng đế, lại lấy tội danh kết bè kết cánh liền lụy đến Tạ phủ... Bọn họ đều sẽ chết.
Triệu Lân ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngồi dậy làm một động tác mời với Lâm Tư Niệm: "Không còn sớm nữa, đi thôi."
Hắn nho nhã lễ độ, nhưng Lâm Tư Niệm lại cảm giác được lãnh ý thấu xương trong con mắt kia. Hắc y thị vệ đằng sau bước nhanh lên trước, nửa cưỡng ép Lâm Tư Niệm kéo vào gian trong, ấn vai nàng khiến nàng miễn cưỡng ngồi trước giường.
Lâm Tư Niệm nâng cánh tay nhức mỏi vô lực lên, xốc lên màn sa nhìn, nhất thời cứng lại.
Nữ nhân trên giường vô cùng gầy yếu, mặc dù nằm trên giường cũng không thấy chăn phồng lên, dường như đã ngừng hô hấp. Mái tóc dài rối tung không còn độ bóng, gò má gầy gò hõm xuống, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong thái lúc còn khỏe manh, chắc chắn là một nữ tử thanh lệ ôn nhu.
Đáng tiếc, bộ dáng này đã nguy kịch không thể cứu chữa, quá muộn rồi.
Lâm Tư Niệm bất động thanh sắc nhìn Triệu Lân.
Triệu Lân đang ngắm nhìn người trên giường, rồi lại nhẹ nhàng kéo bàn tay gầy yếu của Tiêu Cửu, giống như sợ quấy rầy giấc mộng của người trên giường, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nói: "Đừng thấy tỷ ấy bây giờ ốm như vậy, đợi tỷ ấy khỏi bệnh, toàn Lan Lăng này không thể xuất hiện cô nương thứ hai nào xinh đẹp như tỷ ấy."
Sắc mặt Triệu Lân ấm áp mà thành kính, khóe miệng hơi nhếch lên, như đang ca ngợi trân phẩm hiếm có. Nhưng bây giờ Lâm Tư Niệm nhìn vào, trên người hắn đều lộ ra một chút bệnh trạng điên cuồng.
Lâm Tư Niệm đặt ngón tay vào trên cổ tay Tiêu gia cô nương, trầm mặc một lúc, mới thành thật nói: "Mạch tượng yếu đến dường như không thể bắt được..." Cô nương này, tối đa chỉ có thể chống đỡ thêm hai tháng.
"Đừng vội vàng kết luận như vậy, sư tỷ, còn có linh chi còn chưa dùng đâu." Triệu Lân vung tay, liền có thuộc hạ mang một cái hộp gỗ đến, bên trong đặt một linh chi màu tím đỏ, chính là nhánh linh chi bị mất trộm trong cung.
Trên linh chi bị người dùng dao cắt một miếng, chắc là để cho Tiêu Cửu dùng.
"Đã có đại phu nấu cho tỷ ấy một đơn canh thuốc linh chi, nhưng tỷ ấy ăn xong lại thổ huyết, lúc đó dọa ta một trận, cho dù giết chết tên lang băm kia cho chó ăn, cũng không thể giải tỏa cơn tức giận của ta."
Con mắt đen láy của Triệu Lân nhìn Lâm Tư Niệm không chớp, để lộ ra một nụ cười cổ quái: "Sư tỷ tay nghề tốt như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho tỷ ấy phải không?"
"Sức khỏe của nàng ấy quá yếu rồi, không chịu nổi dược tính mạnh của linh chi, tự nhiên sẽ thổ huyết." Lâm Tư Niệm không nhận linh chi, cũng không nói gì nữa. Nàng rất rõ, nàng không phải là tiên nhân, không thể cải tử hoàn sinh được.
Nàng không thể cứu sống Tiêu Cửu.
Thấy một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, ý cười trên mối Triệu Lân dần lạnh đi, trong mắt ẩn ẩn hiện lên tia tàn ác, hắn đứng dậy, bực bội đi lại trong phòng. Khi thì dịu dàng sửa lại góc chăn cho Tiêu Cửu, khi lại nắm lấy cổ tay Lâm Tư Niệm bắt nàng viết đơn thuốc.
Lúc này viện binh còn chưa tới, Lâm Tư Niệm vì đẻ kéo dài thời gian với Triệu Lân, suy nghĩ một lát rồi chỉ có thể động tay bắt đầu viết đơn.
Sau khi viết xong đơn thuốc, mắt Triệu Lân liền sáng lên, rồi lại nửa tin nửa ngờ nói: "Không dùng nhánh linh chi này sao?"
"Tiêu gia cô nương quá yếu, dùng loại thuốc mạnh như cậy sẽ càng khiến bệnh tình thêm nặng mà thôi."
Triệu Lân đưa phương thuốc cho hạ nhân, lúc này mới nhìn Lâm Tư Niệm, nói: "Sư tỷ, ngươi không cần nghĩ ra chiêu gì để đùa giỡn ta, nếu như tỷ ấy xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng mong sống sót. Có người chôn cùng, cũng không tính là thua thiệt."
Lâm Tư Niệm lắc tay: "Đó là điều đương nhiên, điều này ta hiểu."
Có lẽ vì trong phủ đã có đầy đủ dược liệu, hạ nhân rất nhanh đã mang hết tất cả dược liệu trong đơn thuốc mang đến. Lâm Tư Niệm mài từng dược liệu thành bột, vo lại thành viên, một phần pha vào nước cho Tiêu Cửu uống, một phần cho vào lư hương đốt, để khói hương quanh quẩn bên mũi Tiêu Cửu.
Qua một hồi lâu, Tiêu Cửu mới lo lắng mở đôi mắt xinh đẹp tỉnh dậy.
Mắt nàng rất sáng, một chút cũng không giống người bệnh đã lâu. Triệu Lân vui mừng nhìn qua, vội vàng kéo tay Tiêu Cửu, gọi: "Tỷ tỷ, người tỉnh rồi! Xem ra dược hương này quả nhiên có tác dụng!"
"Hận Thủy..." Tiêu Cửu đóng bờ môi tát nhợt, tầm mắt rơi vào trên người Lâm Tư Niệm, hơi thở mong manh nói: "Vị cô nương này là..."
Đối diện với Tiêu Cửu, Triệu Lân liền có chút trẻ con, lải nhải: "Đây là sư tỷ của ta, tinh thông dược lý, tỷ ấy nhất định có thể chửa khỏi bệnh cho tỷ! Tỷ xem, thuốc chỉ mới điều chế xong, tỷ liền có tinh thần như vậy rồi!"
Lâm Tư Niệm lễ phép cười với Tiêu Cửu, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương: Không phải là y thuật nàng cao minh, mà đây là hồi quang phản chiếu của Tiêu Cửu, sắp đi rồi... Nàng chỉ dùng dược hương kích thích thần trí nàng, khiến nàng có thể thanh tỉnh nói lời từ biệt với tên điên Triệu Lân này mà thôi.
"Thì ra là sư tỷ của Hận Thủy, thất lễ rồi." Có lẽ là biết mình không thể cầm cự được nữa, trên mặt Tiêu Cửu không còn chút vui mừng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Triệu Lân, giống như dỗ đứa nhỏ, cười nói: "Đứa nhỏ này, sao lại không bưng trà cho sư tỷ."
Thấy ngữ khí dịu dàng như vậy của Tiêu Cửu, gọi Triệu Lân là Hận Thủy, ý cười trên môi Lâm Tư Niệm nhiễm vài phần tang thương, không biết là đang đau lòng cho Tiêu Cửu chẳng hay biết gì, hay là đang đau lòng cho Tiêu Hận Thủy thực sự bị cha ruột vứt bỏ.
"Ta không phải thấy tỷ đỡ rồi, nhất thời vui vẻ quên mất." Triệu Anh đặt tay gầy gò của Tiêu Cửu vào lại trong chăn, giống như thiếu niên chân tay lóng ngóng vội vàng lui ra: "Ta liền đi pha trà."
Triệu lân quả nhiên bưng một ấm trà bích loa xuân đến.
Lúc bưng trà đến, ngoài viện Tiêu gia dường như có tiếng chó sủa từ xa vọng lại, Lâm Tư Niệm vô thức đứng dậy.
Nàng biết, Tạ Thiếu Ly đến rồi.
Triệu Lân hiển nhiên cũng cảm giác được, bàn tay đang rót trà dừng lại, cười thấp: "Không ngờ lại đến nhanh như vậy."
Lời còn chưa dứt, cửa Tiêu gia đã bị người ngoài mở ra, vài con chó săn uy mãnh chạy xộc vào, sau đó tiếng binh khí đánh nhau không ngừng vang lên.
Không bao lâu, một bóng người đầy máu xông vào, hô lên: "Phi Phi!"
Nghe tiếng gọi của Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm như được đả thông kinh mạnh, nhanh chóng đẩy hai hắc y hộ vệ bên người, chạy nhanh ra ngoài, liền lao vào trong ngực Tạ Thiếu Ly.
Lồng ngực của Tạ Thiếu Ly vẫn dày rộng như trước, hai tay mạnh mẽ, nhiễm mùi máu tanh nồng đậm. Đao quang ảnh kiếm khắp phòng dần biến mất, thời gian dường như dừng lại ở thời khắc này, Lâm Tư Niệm ôm chặt lấy Tạ Thiếu Ly như chốn không người, cười nói: "Đến sớm hơn một canh giờ so với kế hoạch của muội."
Dứt lời, nàng dùng má cọ vào vai Tạ Thiếu Ly, nhưng lại bị Tạ Thiếu Ly ngăn lại: "Đừng cọ, bẩn."
"Không bẩn, ôm huynh muội mới yên tâm." Mắt Lâm Tư Niệm cong lại, ôm lấy y càng chặt hơn.
Hắc y thị vệ trong sảnh nhìn nhau, thấp giọng nói: "Không thể nào, ngươi rõ ràng..."
"Rõ ràng đã trúng độc toàn thân vô lực rồi phải không?" Lâm Tư Niệm giơ tay, đón một đòn công kích của một người, cười nói: "Ta có thêm một vị thuốc trong đơn thuốc của Tiêu gia cô nương, tuy không phải là thuốc giải, nhưng cũng có thể khiến ta hồi phục được ba bốn phần công lực trong một khoảng thời gian ngắn, dư sức đối phó với các ngươi."
Mới hồi phục được ba bốn phần...
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, bảo vệ Lâm Tư Niệm ở đằng sau: "Muội không cần ra tay, để ta."

Đôi lúc nhìn thấy bộ dáng mạnh mẽ của Tạ Thiếu Ly, cảm giác được bảo vệ này cũng thật tốt. Lâm Tư Niệm cười gật đầu, vui vẻ đứng một bên xem.
Tạ Thiếu Ly xuất thân là quân nhân, kiếm pháp vô cùng đẹp mắt, ra tay rất dứt khoát, hàn quang sắc bén quét qua, từng chiêu đâm vào da thịt như dã thú cắn nhau, khiến Lâm Tư Niệm nhớ đến con báo lúc đi săn rất mạnh mẽ xinh đẹp.
Lâm Tư Niệm xem đến hăng say, chút nữa quên trong gian trong còn có một người bệnh đang ngủ, cho đến khi tiếng ho tê tâm phế liệt của Tiêu Cửu truyền ra nàng mới nhanh chóng hồi thần, vén màn nhìn vào trong.
Ánh mắt Tiêu Cửu đã tan rã, mệt mỏi nhìn mành trướng, đôi môi khô khốc khẽ khép mở, nhỏ giọng nói: "Hận Thủy, bên ngoài... có tiếng gì vậy?"
Triệu Lân ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng đánh nhau bên ngoài, chỉ yên lặng nhìn Tiêu Cửu, đỏ mắt nói: "Không có gì, chỉ là có mấy con chó điên xông vào, kêu loạn khắp nơi."
"Ồn quá..." Tiêu Cửu thì thào.
Triệu Lân nhu mắt, hít sâu một hơi quát bên ngoài: "Yên lặng một chút, các ngươi làm ổn tỷ tỷ ta rồi!"
Vừa đúng lúc Tạ Thiếu Ly đã giải quyết xong đa số thích khách, thị vệ Tạ gia đã khống chế cục diện, tiến vào như ong vỡ tổ. Tạ Thiếu Ly cầm kiếm bước lên phía trước hai bước, dường như muốn bắt Triệu lân, nhưng lại bị Lâm Tư Niệm ngăn lại.
Lâm Tư Niệm chỉ vào bóng người trên giường bệnh, nhẹ lắc đầu với Tạ Thiếu Ly.
Cho dù như thế nào, người chết nên được tôn trọng, chí ít để bọn họ nói lời từ biệt, xem như là bồi thường trước vực thẳm.
"Mí mắt của ta, sao lại nặng như vậy..." Mí mắt Tiêu Cửu chùng xuống, giống như vô cùng mệt mỏi, nàng yếu ớt nâng tay, huơ loạn trong không trung, thở dài: "Hận Thủy, đệ có ở đó không... Tỷ sao lại, không thấy đệ nữa..."
"Tỷ tỷ, ta ở đây, ta ở đây." Triệu Lân nắm lấy bàn tay gầy gò của Tiêu Cửu, áp thật chặt lên mặt mình, dịu dàng cọ lên lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, nghẹn giọng nói: "Tỷ, tỷ thử lại xem, sẽ tốt thôi... Tỷ thử, cố gắng một chút nữa được không?"
Nhưng Tiêu Cửu đã không còn sức lực nữa, căn bản không thể nghe được Triệu Lân đang nói gì. Triệu Lân trông có vẻ rất hoảng loạn, quay mặt lại cầu xin Lâm Tư Niệm, miệng hé ra nhưng lại không thể nói gì.
Lâm Tư Niệm biết, Triệu lân đang vô thanh cầu cứu nàng, cầu nàng cứu Tiêu Cửu.
"Triệu Lân, nàng đã không thể chống đỡ được nữa, ngươi để nàng ấy yê tâm đi đi." Lâm Tư Niệm nghe thấy bản thân dùng ngữ khí không chút gợn sóng nói như vậy.
"Không..." Triệu Lân trừng đôi mắt đỏ au, chớp mắt nước mắt liền chảy ra.
Giọt nước lạnh băng như đâm vào mắt Lâm Tư Niệm đau đớn, nàng có chút hờ hững nghĩ: Thì ra người có độc ác như thế nào, cũng sẽ rơi lệ!
Dường như chứng minh lời nói của Lâm Tư Niệm, Tiêu Cửu dần dần khép miệng lại, chậm rãi nhắm mắt, bàn tay gầy yếu vô lực rơi từ trên gò má Triệu Lân xuống mép giường.
"Tỷ tỷ!" Triệu Lân luống cuống nắm lấy tay nàng, áp ngón tay lạnh băng của nàng lên trán, khó khăn nức nở nói: "Tỷ gọi ta đi, tỷ tỷ, tỷ gọi tên ta lần nữa đi... cầu tỷ đó..."
Hắn khóc như một đứa trẻ con, từng tiếng từng tiếng gào lên, hắn dường như không hiểu, bản thân đã vứt bỏ nhiều thứ như vậy, nổ lực nhiều như vậy, vì sao lại không thể giữ được nàng.
Lâm Tư Niệm thờ ơ lạnh nhạt, không mang theo biểu tình nói: "Nàng ấy sống lại thì sao, ngươi rõ ràng biết, nàng gọi một tiếng Hận Thủy, cũng không phải đang gọi ngươi."
Chỉ một lời như vậy, Triệu Lân dường như bị đánh vỡ đốt sống cuối cùng, hắn suy sụp hạ vai khóc đến đỏ cả mắt, dựa trán vào mép giường, giống như đang thành kính sám hối.
Lâm Tư Niệm buông tiếng thở dài, xoay người bước ra ngoài, đến bên Tạ Thiếu Ly đang cầm kiếm đứng thẳng trong sảnh.
Lâm Tư Niệm khẽ cười, nhảy từ trên bậc thang xuống, trong ánh mắt Tạ Thiếu Ly lóe lên một tia ngạc nhiên, rồi vội vàng dang hai tay vững vàng đón lấy cơ thể Lâm Tư Niệm.
Mây lúc này đã tan, mặt trời lại hé ra, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu lên khắp vạn vật, chiếu sáng đôi mắt thanh khiết của Tạ Thiếu Ly.
Cảm tạ thần minh, đã cho ta và muội gặp nhau, vượt qua bao núi đao biển lửa, cuối cùng cũng tu thành chánh quả.
Sau khi trở về Lâm An, Lâm Tư Niệm liền đưa Triệu Lân cho Triệu Anh xử lý, như vậy, Tạ Thiếu Ly mới có càng nhiều thời gian ở với mình. Triệu Anh nhiễm nhiên như một người cha của hoàng gia, mọi chuyện lớn bé đều phải qua tay hắn, bận rộn không ngừng, liền lén oán hận Lâm Tư Niệm còn mang phiền phức đến cho hắn.
Dư nghiệt Vinh vương, không phải giết chết là xong sao? Còn phải phiền đến bổn thái phó?
Lâm Tư Niệm chỉ bình tĩnh móc lỗ tai, lấy nhánh tử huyết linh chi lấy được từ trong tay Triệu Lân chặn miệng Triệu Anh lại.
Triệu Anh đang lo không có dược liệu quý hiếm nào để cứu Giang Vũ Đồng, liền thấy nhánh linh chi mình mong muốn đã lâu, trong nháy mắt hắn liền mặt mày rạng rỡ, tốc độ lật mặt khiến người khác trố mắt.
Lâm Tư Niệm nhịn cười, phân phó hắn làm theo đơn thuốc đã kê, cách một ngày cắt một miếng nhỏ linh chi nấu cho Giang Vũ Đồng uống, tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng ít nhiều gì cũng có thể kéo dài thêm tuổi thọ, rồi lại cẩn thận điều trị vài năm, cơ bản có thể không khác gì người bình thường.
Triệu Anh một tay bưng hộp linh chi, một ta cầm mũ quan, cám ơn Lâm Tư Niệm: "Đa tạ đa tạ! Từ nay về sau, nếu như muội có việc gì cần đến bổn thái phó, thì cứ nói ra!"
Đừng xem Triệu Anh lúc mang quan bào cũng có vài phần uy nghiêm, nhưng vừa nhắc đến chuyện Giang Vũ Đồng hắn liền biến thành một tên ngốc không có não.
Lâm Tư Niệm nghĩ một lát, nói: "Thật còn có một chuyện cần ngươi giúp, lúc trước lão hoàng đế và Triệu Thạc vì muốn đè ép thế lực Tạ gia, đã thu hết binh quyền của Tạ Thiếu Ly, còn nói ta là yêu phụ của Diệt hoa cung, ta hy vọng thái phó đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ, giúp ta lấy lại thanh danh, trả lại những thứ nên thuộc về Tạ gia."
Triệu Anh vỗ ngực một cái: "Cứ để đấy ta lo!"
Trước đêm giao thừa, trên dưới Tạ phủ rộn ràng hẳn lên, Lâm Tư Niệm cũng trở về sống trong Tạ phủ, khiến Thanh Linh đã lâu không gặp ôm lấy Lâm Tư Niệm khóc một hồi lâu.
Tân niên năm nay chỉ có Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm một nhà ba người, lão Vương gia Tạ Doãn và Vương phi Dương thị nói thế nào cũng không chịu về Lâm An, nói rằng nếu đã giả chết thì quyết định mai danh ẩn tích sống tiêu dao hết quãng đời còn lại.
Dưới ánh đèn, Lâm Tư Niệm ánh lên pháo hoa khắp thành, tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly, nói: "Cảm giác lâu rồi không cùng huynh đón năm mới."
Tạ Thiếu Ly mang áo bào màu tím, càng làm toát lên mặt mày như ngọc của mình. Y vuốt ve tóc Lâm Tư Niệm, nói: "Đã rất lâu rồi."
Bảy năm lẻ loi một mình, hai năm lưu lạc, bọn họ đã sinh ly tử biệt mấy lần, cuối cùng có thể lại ở bên nhau, mà từ nay về sau...
"Không có gì có thể chia cắt chúng ta được nữa." Lâm Tư Niệm cười nói.
"Phi Phi..."
Đêm nay gió nhẹ có tuyết, trời đêm rộng lớn, pháo hoa rực rỡ, tình này cảnh này, điều gì cũng là dư thừa. Cho nên Tạ Thiếu Ly cố gắng, nghiêm túc mà ấp áp hôn môi Lâm Tư Niệm.
Mà sau lưng bọn họ, khắp thành tràn ngập pháo hoa, khiến thân ảnh của bọn họ càng thêm xinh đẹp.
Sau khi qua năm mới, Lâm Tư Niệm đến đại lao Bộ hình gặ Triệu Lân một lần.
Ngoài ý liệu, Triệu Lân ngoài việc mang áo trằng của tù nhân ra, thì vẫn là bộ dáng ôn hòa như trước, trông không chật vật chút nào.

Hắn cởi bỏ áo bào hoa lệ, đổi thành nội y trắng thuần, tóc đen mềm mại xõa xuống, giơ lên một tay mang xiềng, trông có vẻ vui mừng chào hỏi Lâm Tư Niệm: "Sư tỷ, chúc mừng năm mới."
Lâm Tư Niệm cũng không rõ mình vì sao lại cố chấp đến gặp hắn, có lẽ, là vì khoảng thời gian cùng nhau chơi đùa lúc còn nhỏ.
Lâm Tư Niệm gật đầu, đứng ngoài hàng rào sắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Sư đệ gần đây thật tốt."
"Tốt thì tốt, cơm nước no nê." Triệu Lân ngồi dưới cửa sổ lạnh lẽo, nửa gương mặt ẩn trong bóng rối, chỉ có đôi mắt sáng đến đáng sợ. Hắn dừng lại rồi cười nói: "Chỉ là có chút cô đơn."
Lâm Tư Niệm phất tay áo ngồi xuống, môi khẽ động, rồi lại hỏi hắn một câu: "Triệu Lân, ngươi hối hận không."
"Vấn đề này ngươi đã hỏi bao nhiêu lần rồi, sư tỷ." Triệu Lân phì cười một tiếng, nói: "Ta vẫn là đáp án kia: Hối hận. Nhưng nếu để ta lựa chọn lần nữa, ta vẫn sẽ chọn dốc hết sức cứu tỷ ấy. Mất đi giang sơn chỉ là một loại tiếc nuối, nhưng trơ mắt nhìn tỷ ấy chết lại là một chấp niệm cả đời này đều không thể tiêu tan."
"Thật đáng thương." Lâm Tư Niệm thản nhiên đánh giá.
"Không phải mỗi người đều may mắn như sư tỷ, cho dù ngươi đi bao xa, chỉ cần quay người lại sẽ luôn có một người đằng sau đợi ngươi."
Triệu Lân cười nhẹ nói: "Ngươi tự xưng là một phương vì chính nghĩa, thực ra ta cũng không cảm thấy ta sai. Cha ta bị giết, mẫu thận bị bức tự vẫn, ta mai danh ẩn tích ở nhờ nhà người, chỉ vì trả thù đám người năm xưa đã từng làm nhục ta phản bội ta, ta sai sao? Không, ta không sai. Sở dĩ ta bị cho là ác quỷ, chỉ là vì, ta thua rồi."
Chỉ cười như thế rồi hắn liền rơi nước mắt.
"Bên ngoài có phải tuyết rơi rồi không?" Triệu Lân lau mặt, bình tĩnh hỏi.
"Ừ, rơi một ngày một đêm rồi."
"Thật tốt, tuyết lại rơi rồi." Trong mắt Triệu Lân thủy quang lưu động, hắn nghiêng đầu nhìn song cửa sắt cao cao, nhìn hàn quang leo lắt chen vào từ cửa sổ nhỏ bé, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, người có thể cùng ta ngắm tuyết, đã không còn nữa rồi."
Triệu Lân cả đời này có lẽ nói dỗi rất nhiều, chỉ có duy nhất câu này là phát ra từ chân tâm. Bởi vì, đến Lâm Tư Niệm đều có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn chứa đầy bi thương và tuyệt vọng.
Hắn vốn là một đứa trẻ ngoan, chẳng qua đã đi nhầm đường. Một bước sai, sai cả đường.
Đầu xuân, Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly đến Diệt hoa cung một chuyến.
Thiếu niên thấy Lâm Tư Niệm đến, vui mừng đến chân tay luống cuống, nhưng vừa nhìn thấy Tạ Thiếu Ly mặt vô biểu tình sau lưng nàng, khóe miệng đang nở ra của thiếu niên liền đóng chặt lại, không nói lời nào rút dao lao tới.
Tạ Thiếu Ly cũng không tỏ ra yếu kém nghênh đón, hao người nam nhân đến đối mặt cũng không đã đánh nhau đến rầm trời.
Lâm Tư Niệm đứng một bên bất lực nói: "Các người đánh nhau một chút được rồi, đừng ra tay quá độc."
Hai khắc sau, thắng bại đã rõ, thiếu niên bị Tạ Thiếu Ly phá rách xiêm y, nhưng vẫn quật cường thẳng lưng, dùng tay nói: Năm sau, năm sau ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Tạ Thiếu Ly không hiểu ngôn ngữ tay, tự mình tra kiếm vào bỏ, nói: "Có tiến bộ."
Tạ Thiếu Ly một vẻ đang đối xử với trẻ con, thiếu niên thấy thế liền giận, rút dao lại muốn xông lên, Lâm Tư Niệm vội vàng ngăn lại, kéo thiếu niên sang một bên: "Đừng náo nữa, ta đến tìm ngươi, là có lời muốn nói với ngươi."
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, vui mừng nói: Ngươi nghĩ thông rồi, muốn ở lại Diệt hoa cung với ta sao?
"Nghĩ gì vậy chứ!" Lâm Tư Niệm cười búng một cái sau gáy hắn, nói: "Có chuyện rất quan trọng nói với ngươi, liên quan đến thân thế của ngươi."
Sắc mặt thiếu niên trầm lại, không qua vui mừng phất tay: Muốn hỏi gì.
Lâm Tư Niệm nghĩ một lát mới nhẹ nhàng nói: "Thập Thất, ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ của mình không? Khoảng lúc sáu bảy tuổi, chuyện trước khi ngươi gặp Hoa Lệ."
Sáu bảy tuổi?
Thiếu niên nhíu mày nghiêm túc nhớ lại, đột nhiên lắc đầu: Trước khi ta gặp sư phụ đã từng bị bệnh nặng, chuyện lúc trước đều quên hết rồi, chỉ nhớ chuyện sau khi ở Diệt hoa cung mà thôi.
"Nếu như..." Lâm Tư Niệm nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, trưởng thành không ít kia, thăm dò hỏi: "Nếu như ta điều tra ra được thân thế của ngươi, tên của ngươi, ngươi có muốn tìm hiểu một chút không."
Ngươi ngàn dặm xa xôi đến đay, chỉ vì nói với ta những lời này sao?
Thiếu niên nhíu mi, trông rất không vui, trơ mặt nói: Không muốn, ngoài ngươi ra ta đều không có hứng thú tìm hiểu chuyện gì cả."
"..." Lâm Tư Niệm nhất thời không còn gì để nói.
Bỏ đi, cho dù thiếu niên biết mình là Tiêu Hận Thủy vậy thì sao? Chuyện cũ không thể vãn hồi, tỷ tỷ duy nhất yêu thương hắn đã chết, thân phận còn bị người khác mạo danh mười bốn năm... Nói ra cũng chỉ tăng thêm oán hận mà thôi, không biết cũng tốt.
Lâm Tư Niệm vỗ vai thiếu niên, nói: "Thập Thất, ngươi có một tỷ tỷ rất nhớ ngươi, tuy rằng nàng ấy không còn cơ hội gặp ngươi nữa, nhưng mà, ngươi mang theo kỳ vọng của nàng ấy cố gắng sống tốt. Ngươi phải ăn ngon ngủ kỹ, thỉnh thoảng nhớ đến nàng, nhưng không được khóc."
Thiếu niên không hiểu gì, nhưng Lâm Tư Niệm chỉ cười, xoay người trở về cạnh Tạ Thiếu Ly, cùng y mười ngón tay đan vào nhau.
Phu thê bọn họ một đen một trắng, như mực như tuyết, nhìn nhau cười còn đẹp hơn cả vô số mỹ cảnh ở thế gian.
 


Bình Luận (0)
Comment