Mỹ Nhân Phổ

Chương 104

Tuyết nữ bị Tư Lệ Đài làm trọng thương, kẹt trong nhà gỗ, tự thiêu mà chết. Đây là những gì mà sáng sớm hôm sau Tư Lệ Đài báo lại với cả triều văn võ, Quảng Bình vương có chứng cứ thuyết phục việc này.


Đại án kinh thiên chấn động một thời, liền dùng phương thức như vậy mà tuyên cáo kết thúc.


Sở Lưu Vân là tới gần trưa mới tỉnh lại, mùi thơm của đồ ăn câu quấn lấy đầu lưỡi hắn, hắn nuốt nước miếng một cái, trợn mắt, liền thấy con tiểu hồ ly Tống Dật kia ngồi trong phòng hắn, đang dùng chủy thủ cố sức mà cứa một cái chân dê lớn được nướng đến ngoài thơm trong mềm ở trên mâm.


Sở Lưu Vân yên lặng ngồi dậy, động tác ngồi dậy kéo đến vết thương ở ngực, đau đến hắn hít một hơi khí lạnh.


Con tiểu hồ ly theo tình huống là đến canh chừng hắn kia ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, vẫn đang nghiến răng nghiến lợi mà chiến đấu hăng hái với một miếng thịt. Sở Lưu Vân đi qua, nhìn móng vuốt nhỏ của nàng, ngón tay xinh đẹp vốn dĩ tinh tế oánh bạch như điêu khắc bằng ngọc thạch giờ phút này dính đầy dầu mỡ, lại còn thêm mấy cục đen như mực, nhìn kiểu gì cũng thấy tởm.


Sở Lưu Vân rốt cuộc nhịn không nổi, vươn tay xé khối thịt nàng lăn lộn nửa ngày cũng không cắt được kia xuống, "Cho ngươi!"


Tống Dật ngẩng đầu nhìn hắn đầy vẻ vô tội, uyển chuyển bày tỏ: "Ngươi không rửa tay."


Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Lưu Vân cứng đờ, nhưng vẫn cầm khối thịt dê kia bắt đầu ăn.


"Sao lại là ngươi ở đây?"


"Quảng Bình vương cùng Tiêu thế tử còn ở trong cung, một chốc nữa chắc cũng chưa về. Ai biểu ta là một người đáng giá tín nhiệm chứ."


Tống Dật không hỏi hắn nhớ được bao nhiêu, Sở Lưu Vân cũng không hỏi vết thương ở ngực của mình là từ đâu mà có, hai người trong không khí hài hòa ăn hết một bữa cơm trưa, ngoại trừ thịt dê, còn có rất nhiều món mỹ vị, Tống Dật ăn đến thỏa mãn, hoàn toàn không bị chuyện Triệu Thạch bị nướng chín hôm trước làm ảnh hưởng đến khẩu vị.


Ăn uống no đủ, súc miệng xong, lau lau cái miệng nhỏ, Tống Dật chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, nàng mới vừa đứng dậy, tay đã bị người giữ chặt. Tống Dật quay đầu lại, trong mắt Sở Lưu Vân nhìn như có cảm xúc kích động dữ dội, nàng vừa định mở miệng dò hỏi, hắn lại buông tay, "Ta đưa ngươi trở về."


Tống Dật ngoan ngoãn gật đầu.


Hiếm có được ngày nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu trên mặt đất trắng lóa, làm toàn bộ thiên địa sáng bừng lên, Sở Lưu Vân xách Tống Dật lên xe ngựa, tự mình ngồi ở phía trước đánh xe, một cái cẳng chân dài gác trên càng xe, đảo đảo lắc lắc, vẫn như cũ là Sở Lưu Vân tiêu sái không kềm chế trước kia.


"Mùa xuân tới rồi." Tống Dật vén mành, nhìn đám chồi non quật cường đang nhô lên từ đống tuyết đọng ven đường.


Sở Lưu Vân ở đằng trước nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, một tiếng này theo gió tuyết đưa đến tai nàng, cào vào màng nhĩ có chút ngứa ngáy.


Tới cửa Sấu Ngọc Trai, một chiếc xe ngựa khác đang chắn đường, Sở Lưu Vân cho xe dừng lại, Tống Dật từ trong xe ngựa chui ra, nhìn thấy Lưu Dục đang đứng trên bậc thềm, gió tuyết cào đỏ vành tai hắn.


Tống Dật nhảy xuống xe ngựa đi qua, hỏi: "Dự Vương điện hạ có việc sao?"


"Ừm." Lưu Dục rất tự nhiên mà dắt tay nàng, mềm mụp, rất ấm áp, mà tay mình lại bị gió thổi đến có chút lạnh lẽo, hắn lại buông ra, nhìn về phía Sở Lưu Vân ngồi không nhúc nhích ở càng xe, giơ tay ấp ấp*, coi như cảm tạ hắn đã đưa Tống Dật trở về.


*đây là động tác tay này bao nắm tay kia, dùng chữ bái thì không đúng, ai coi kiếm hiệp thấy quài ha.


Sở Lưu Vân vung roi ngựa lên, quay đầu ngựa lại, chạy càng lúc càng xa, Tống Dật đứng tại chỗ thở dài.


"Lo lắng sao?"


Tống Dật lắc đầu, "Hắn không phải người mềm yếu, hẳn là có thể chịu đựng lần này đi. Lại nói tiếp, ta cũng rất tò mò, Tuyết nữ thiên tư quốc sắc như vậy, sao lại một mình lẻ loi mang hài tử ở trên Tuyết sơn, thân thế của hắn chỉ sợ cũng không đơn giản."


Nếu đã nhớ ra, sứ mệnh hắn phải gánh vác tất nhiên là không như trước nữa, đã có thể bỏ qua những chuyện cũ đã chôn vùi năm xưa. Hắn có thể từ giờ bắt đầu nhân sinh chân chính của mình.


Trưa hôm đó, Quảng Bình vương phủ có tin tức truyền ra, Sở Lưu Vân nghĩa tử của Quảng Bình vương một mình đi ngao du thiên hạ. Tống Dật đến Định Viễn Hầu phủ đốt một phần giấy cho La Đan Quỳnh, Triệu Thạch đã chết, vị này đại khái có thể nhắm mắt rồi.


Khi rời đi đụng phải Trần Thâm Trường sử của Quảng Bình vương phủ, hai người chào nhau. Tống Dật đối với Trần Thâm không có ấn tượng gì, đơn giản là bộ dạng vị này thật sự bình thường, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ bình thường của nàng, đây tuyệt đối là loại bị xem nhẹ.


Nhưng trải qua chuyện hôm qua, Tống Dật không thể không sinh lòng cảm phục đối với hắn, vì cứu Sở Lưu Vân, hắn cam nguyện làm cái người thứ năm kia, còn nhiều lần mang ý đồ dụ dỗ Sở Lưu Vân bị Tuyết nữ "ám" tới giết hắn, tuy không thành công, nhưng nghĩa cử này đáng giá lưu danhsử sách.


"Có một vấn đề, Tống Dật vẫn luôn rất tò mò, không biết Trần trường sử có thể giải thích không?"


"Tống tiên sinh cứ nói đừng ngại."


"Tuyết Nữ thật sự là đã cứu mạng Trần trường sử sao?"


"Ừm. Hai lần, một lần là gió tuyết quá lớn, ta dẫn xe ngựa áp tải lương thảo đi qua tuyết sơn phủ đầy mây, bị lạc đường, là nàng đánh dấu lại một đường, dẫn ta rời núi. Nàng cứu không chỉ là tánh mạng của ta, còn có cả đội quân đang chờ đợi lương thảo cứu mạng. Một lần khác, là trốn quân Thù Trì đuổi giết, thân chịu trọng thương, là nàng đem ta giấu đi tránh được truy binh."


"Vậy Tiêu thế tử thì sao? Ta nghĩ hắn kỳ thật cũng chưa hề gặp qua Tuyết nữ đi?"


Trần Thâm cười, "Tống tiên sinh có nhãn lực không tồi, thế tử hắn thật sự là mạo dùng danh nghĩa của ta."


Tống Dật gật gật đầu, Tiêu Húc này đối với Sở Lưu Vân quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng a, đáng tiếc cho đôi tiểu đoạn tụ này, cứ như vậy mà mỗi người mỗi phương, aizzz.


"Tống tiên sinh nếu không có gì khác, Trần Thâm liền cáo từ." Trần Thâm vái chào lần này, thập phần trịnh trọng, thiếu chút nữa làm Tống Dật tiêu thụ không nổi, nhưng nàng rất nhanh liền hiểu rõ thâm ý của cái vái chào này của Trần Thâm, đây là vì Sở Lưu Vân, vì hài tử của ân nhân hắn.


Trần Thâm lần này tới, không phải vì cái gì khác, mà vì đem toàn bộ những chuyện về Sở Lưu Vân cùng Tuyết nữ nói cho La Kỳ. Bao gồm cả những chuyện thiếu đạo đức mà đám người La Kính Huy cùng Triệu Thạch đã làm, cùng với những chuyện tồi tệ mà Sở Lưu Vân đã gặp phải.


Khi hắn cáo từ, đã nói, tuy Sở công tử đã giết chết La Kính Huy, nhưng tính mạng của La Kính Huy là do Tuyết nữ cứu, cuối cùng La Kính Huy lại lấy oán trả ơn, dùng máu thịt của Tuyết nữ để tục mệnh, Tuyết nữ xem như đã cứu mạng ông ta đến hai lần, Tuyết nữ bị giết, như vậy La gia đã thiếu Tuyết nữ ba mạng người. Hiện giờ Sở công tử giết La Kính Huy, chỉ đòi lại nợ cho một mạng mà thôi, dư lại, thì để La Kỳ đối xử tử tế với Tiêu Ngọc Trí, coi như trả nợ đi.


Bởi vì những lời này, những cừu hận quấn thành đoàn trong đầu La Kỳ rốt cuộc tại một khắc này được chải vuốt rõ ràng, khi thấy Tiêu Ngọc Trí, hắn cảm thấy vạn phần áy náy.


Nghe được tin Sở Lưu Vân bỏ đi, Tiêu Ngọc Trí ngồi bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng xóa, xuất thần rất lâu. La Kỳ bưng canh đi vào, nhìn thấy nàng như vậy, bước chân hơi khựng lại, đem canh thả trên bàn con trước mặt nàng, mở miệng nói: "A Trí, yên ổn sống với ta, những gì ta thiếu ngươi, ta sẽ dùng cả đời để trả lại."


Tiêu Ngọc Trí quay đầu lại, "Nếu ta không yêu ngươi được thì làm sao bây giờ?"


Dù đã đoán là trong lòng nàng có người khác, nhưng nghe thấy những lời này, La Kỳ vẫn cảm thấy tim mình bị nhéo một cái, hắn nắm lấy tay Tiêu Ngọc Trí, "Đừng lo, chúng ta có rất nhiều thời gian, mười năm, hai mươi năm, thẳng cho đến khi đầu bạc, một ngày nào đó, ngươi sẽ phát hiện, ta vẫn không tồi."


Hốc mắt Tiêu Ngọc Trí nóng lên, toàn bộ mộng tưởng thiếu nữ của nàng đã bị tan nát trong mùa đông này. Một đời người sẽ trải qua rất nhiều chuyện gặp qua rất nhiều người, cuối cùng có thể bồi ngươi đi đến cuối con đường, chỉ có một người thôi. Mà giờ phút này, hắn ở trước mặt nàng đưa ra hứa hẹn cả đời. Có lẽ, nàng nên thử xem.


Khi Tống Dật trở lại Sấu Ngọc Trai, thấy một thiếu niên mặc quần áo tiểu đồ lệ, mặt nhìn rất quen, liền để bụng đánh giá một phen. Thiếu niên đứng ở cửa Tường Vi viên, lúc đầu có chút không được tự nhiên, thấy nàng mãi một lúc lâu sau vẫn không nhận ra hắn, còn làm bộ muốn làm lơ hắn mà đi thẳng về phòng, thiếu niên nổi bão.


"Tống tiên sinh, đôi mắt của ngươi còn xài được không vậy?"


Tống Dật quay đầu, nhìn thiếu niên thiếu chút nữa cao hơn mình, lại sửng sốt một chút, bừng tỉnh đại ngộ, "Ngươi là tiểu Lục?"


Tiểu Lục mắt trợn trắng biểu đạt bản thân rất là bất mãn.


"Ý, ngươi đây là chuẩn bị vào Tư Lệ Đài sao?"


Lúc này tiểu Lục lại không được tự nhiên, cẩn thận mà quan sát phản ứng của Tống Dật, "Ngươi...không thích sao?"


Tống Dật xoa xoa đầu hắn, "Đứa nhỏ ngốc, con đường của chính ngươi đương nhiên do ngươi quyết định! Tư Lệ Đài không tồi, lưng dựa đại thụ hảo thừa lương* chứ sao."


*lưng dựa cây to thì dễ hưởng bóng mát...Lão thấy ko sai, có điều đừng dựa cây phượng đỏ vào mùa hè, cây không nhỏ, nhưng sâu đo nhiều hơn lá, nghĩ thôi đã thấy bắt gớm


Tiểu Lục mím mím môi, trong lòng có chút cao hứng, không thương lượng với Tống Dật, hắn đã rất thấp thỏm. Đám hài tử bọn chúng, đều là nhờ Tống Dật chiếu cố mới có thể bình yên vô sự mà lớn lên, nàng là ân nhân, cũng là thân nhân của bọn họ.


Theo lý thì hắn nên trưng cầu ý kiến của nàng một chút, nhưng hắn không thể chuyện gì cũng đều mang đi quấy rầy nàng, hắn là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể ỷ lại nàng như vậy? Hơn nữa, hắn cảm thấy mình trưởng thành, là thời điểm tìm một thân phận đáng tin cậy, hy vọng có một ngày cũng có thể trở thành chỗ dựa cho nàng. Tư Lệ Đài, không thể nghi ngờ là lựa chọn tuyệt hảo.


Kỳ thật Tống Dật cũng đang suy xét, bản thân mình một ngày nào đó sẽ vô pháp tiếp tục chiếu cố bọn chúng, nếu có người có thể đủ sức đảm đương cái trách nhiệm này, trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng hơn chút.


Tiểu Lục đi theo Tống Dật vào Tường Vi viên, hiện giờ thay đổi một thân phận khác, lại nhìn nơi này, cảm giác đã không còn như trước, phảng phất như mình rốt cuộc không cần phải nhìn lên nàng, mà là rốt cuộc có thể một bước đến càng gần nàng hơn.


Bất quá, cái bước này, vẫn làm hắn cảm thấy thiếu gì đó.


"Nghe nói Tiết Đào kia, là tiên sinh liếc mắt một cái liền chọn trúng?" Đám tiểu đồ lệ đều vì cảnh ngộ của Tiết Đào mà cảm khái, rõ ràng tên kia tư lịch mỏng nhất, mới vừa vào Tư Lệ Đài đã bị Tống tiên sinh của Sấu Ngọc Trai Tống trêu ghẹo, còn chỉ thẳng tên muốn hắn bảo hộ bên người. Dự Vương điện hạ lại vì vậy mà phá lệ đem hắn thu vào đội thị vệ tâm phúc, mỗi ngày đều có cơ hội đi theo đằng sau Tống tiên sinh, đây là vinh quang lớn cỡ nào a!


Tiểu Lục cảm thấy, cái vị trí kia vốn dĩ nên thuộc về hắn, hắn chỉ là sinh ra chậm một chút, như thế nào lại bị người khác nhanh chân giành trước chứ, cái này làm cho hắn cực kỳ không thoải mái. Mà hôm nay, hắn đứng một lúc lâu, Tống tiên sinh thế nhưng còn không nhận ra hắn, đem so sánh với người nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng kia, chẳng lẽ chính là bởi vì diện mạo, hắn liền thua trận thua cả nhân sinh?


"Tiết Đào...bộ dạng thật sự rất đẹp?" Tiểu Lục có chút không phục.


Tống Dật thành khẩn gật đầu. Tiểu Lục sinh khí, ngoại trừ đẹp, hắn còn biết cái gì?


Dùng một khuôn mặt câu dẫn Tống tiên sinh nhà hắn, quá không biết xấu hổ!


Tống Dật uống một chén trà nhỏ, nói, "Nghe nói tiểu binh mới vào Tư Lệ Đài sẽ phải huấn luyện khổ cực như chó, ngươi như thế nào còn có thời gian mà đến đây?"


Tiểu Lục lúc này mới nhớ ra, từ trong ngực móc ra một cái hộp nhỏ, "Đây là vị La cô nương kia giao cho ta lúc còn ở trên mặt đất, nói nếu nàng ta không tránh được một kiếp kia, nhất định phải giao nó cho tiên sinh ngài."


Nói đến người này hắn liền thấy rất hổ thẹn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình phải mau chóng mạnh lên, nếu không, một ngày nào đó, còn cần đến Tống tiên sinh liều chết tới cứu bọn họ.


La Đan Quỳnh thế nhưng còn có di vật cho nàng? Có thể hay không là......


Tống Dật kích động! Mở tráp ra, bên trong là một con kim thiềm* ba chân tinh xảo, từ kiểu dáng đến thủ công đều mang hơi hướng hoàng gia sở hữu, mà rất không khéo, Tống Dật đã từng thấy một con khác.


Chẳng lẽ La Đan Quỳnh muốn dùng con kim thiềm này để ám chỉ người kia?


Nàng mới không thèm mắc mưu đâu!


Nói là nói vậy, nhưng khi Lưu Dục lại đây dùng bữa tối, Tống Dật vẫn nhịn không được mà hỏi hắn: "Khi thành thân, ta nhớ rõ Tư Mã Vinh Quang từng ban cho chúng ta một đôi kim thiềm?"


Lưu Dục bỗng hoảng hồn, như thế nào đột nhiên nói đến chuyện thành thân này?


Hắn buông đũa, "ừm" một tiếng.


Tống Dật lại nói: "Kim thiềm này có ý nghĩa là chiêu tài tiến bảo, đối với một tướng quân lãnh binh như ngươi mà nói, đưa thứ này không phải rất kỳ quái sao?"


Gò má Lưu Dục đỏ hồng, Tống Dật mở lớn mắt, "Hay là còn có ngụ ý gì khác?"


Hiển nhiên Lưu Dục không muốn nhắc tới việc này, cầm lấy đũa gắp một đũa cá cho Tống Dật, còn khuyên nàng ăn nhiều một chút, muốn cứ vậy mà đáng trống lảng. Tống Dật bực bội, vấn đề này khi bọn họ thành thân nàng đã hỏi qua, tên hỗn đản này cũng bày ra cái bộ dạng này, hôm nay sao cũng như vậy?


Buông đũa, giận dỗi nhìn hắn, Tống Dật lần này quyết chí không thỏa hiệp.


Lưu Dục bất đắc dĩ mà nhìn nàng, "Ngươi thật sự muốn biết?"


"Đương nhiên!"


Lưu Dục chậm rì rì dời mắt qua một bên, không nhìn mặt Tống Dật, nói: "Trước khi ta ba tuổi, người nhà đều gọi ta là a Thiềm. Cha mẹ ta nói ta quá đẹp, cho nên muốn lấy cái tên xấu một chút."


"Ặc......" cha mẹ này, thật sự rất có trách nhiệm a!


"Sau khi cha mẹ qua đời, đã không còn ai gọi tên này nữa."


Lưu Dục cẩn thận mà dùng khóe mắt dư quang quan sát phản ứng của Tống Dật, chỉ thấy nàng lại cầm đũa chọc vào thịt cá, mà chỉ chọc chọc chứ không ăn, bộ dạng như suy tư gì đó.


"Hoàng Thượng đã ban cho La Đan Quỳnh một con kim thiềm à?"


Hay là...nàng ghen?


Lưu Dục trong lòng có chút vui mừng, "Ngày đó La Kính Huy vào cung làm mai, khăng khăng muốn thúc đẩy hôn sự này, hoàng huynh liền tạo một con kim thiềm cho nàng ta." Sợ Tống Dật hiểu lầm, Lưu Dục bổ sung, "Tuy đều là kim thiềm, nhưng con kia trong bụng trống trơn, cũng không phải vàng mười, không giống của chúng ta. Cái này vốn là không muốn vô cớ làm mất mặt La gia bảo, mà uyển chuyển từ chối."


Tống Dật biến sắt mặt, bữa cơm này rốt cuộc ăn không vô, thì ra, kim thiềm thật sự là ám chỉ hắn sao?


Lưu Dục cũng ý thức được cảm xúc của Tống Dật đột nhiên trở nên rất suy sút, trong lòng sinh ra dự cảm bất hảo.


Buổi tối trở lại Tư Lệ Đài, gọi Tiết Đào tới, hỏi tất cả về Tống Dật hôm nay. Tiết Đào một năm một mười nói hết, khi nhắc tới cái tráp La Đan Quỳnh đưa tới có đựng kim thiềm, Lưu Dục nháy mắt đã minh bạch.


Hắn đến quần áo cũng chưa kịp thay, liền phóng tới Sấu Ngọc Trai, trong lòng mắng La Đan Quỳnh một trăm lần, hận không thể đào tên hỗn đản kia lên quất xác. Nàng ta tuyệt đối là cố ý!


Vạn nhất Tống Dật tin là thật thì xong đời rồi!


Sau bữa cơm chiều, Tống Dật vẫn luôn cầm con kim thiềm kia quan sát, cảm xúc hạ xuống rất thấp, đúng vậy, nàng thật sự rất sợ, ai cũng có thể, chỉ đừng là hắn!


Lúc ấy người biết triều đình binh khí bị làm giả rồi tìm La gia bảo chế tạo lần nữa ngoại trừ phụ huynh nàng cũng chỉ có Lưu Dục, hiềm nghi của hắn thật sự rất lớn.


Tống Dật có lừa mình dối người đi nữa cũng không có khả năng đem hiềm nghi của hắn tẩy sạch hoàn toàn. Nàng giống như đã rớt vào một cái ngõ cụt, càng không nghĩ đến loại kết cục này càng phải ép bản thân dùng lý trí đối đãi nó, đi chú ý những chứng cứ mập mờ,

Bình Luận (0)
Comment