Mỹ Nhân Phổ

Chương 112

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa trong phủ Bạt Bạt đích thân đến Sấu Ngọc Trai đón người. Trên xe ngựa có tiêu chí tử kim của Bạt Bạt thị, chỉ cần bày ra trước mặt người khác, ai cũng biết đây là nhà của vị huân quý kia.


Bởi vậy, chiếc xe ngựa này xuất hiện ở Sấu Ngọc Trai, đưa tới rất không ít tầm mắt. Với sự ngạo mạn của quý tộc Tiên Bi, Cẩm Li quả quyết không thể làm ra chuyện tri kỷ như vậy được.


Tống Dật vừa lòng gật gật đầu, hôm qua làm việc cho Thác Bạt Hồn, xem như đáng giá.


Thu thập mọi thứ xong xuôi, Tống Dật bước lên xe ngựa, hai tên nam nhân liền theo sát sau lưng, Tống Dật vén mành lên nhìn bọn họ, Tiết Đào thì thôi đi, Tự Cừ Mục là muốn sao?


"Ngươi có thể coi ta như là thư đồng." Tự Cừ Mục nói.


Tống Dật nghĩ nghĩ, vị hoàng tử Bắc Lương này chắc không phải là muốn xuống tay từ chỗ Bạt Bạt đi? Hắn đã ba ngày chưa hồi cung, Võ Uy công chúa cũng không phái người tới thỉnh nữa, đại khái là giữa bọn họ hiện giờ cần một cái cầu nối, có lẽ Bạt Bạt thị thích hợp.


Lưu Dục ẩn ẩn đứng dưới bóng râm, chờ Tự Cừ Mục thất bại, ai ngờ, Tống Dật chẳng những đồng ý, thế nhưng còn để hắn lên xe ngựa ngồi chung.


Lưu Dục nhảy dựng lên, tiểu hỗn đản kia không biết nam nữ thụ thụ bất thanh hay sao?


Khi Tống Dật đến, Cẩm Li đang ở giáo trường luyện cưỡi ngựa bắn cung, Diêu Quỳnh cũng có mặt. Nghe bẩm báo, hắn chỉ nói: "Để cho bọn họ chờ đi."


Một mũi tên bay ra, thiện xạ.


"Ngươi người này, quá không phúc hậu. Nếu đã đáp ứng A Hồn, muốn gặp bọn họ, hiện giờ người tới, ngươi lại làm giá. Chậc chậc, ngươi là cố ý muốn để cho người nan kham có đúng hay không?"


Cẩm Li thu hồi cung tiễn, trở lại bên này nốc nửa bình nước, giương mắt nhìn thấy Diêu Quỳnh lại đang thưởng thức bức tượng gốm kia, tượng gốm lại chứa rượu, từ bên miệng hút một cái liền có rượu ngon tràn ra. Diêu Quỳnh giống như con mèo ăn vụng, một chút có một chút không mà nút cái miệng nhỏ kia, Cẩm Li nhìn đến nhíu mày.


"Ta nói, ngươi có phải nên thu liễm một chút hay không. Lệnh tôn làm ngươi quay về Bình Thành cũng không phải là để cho ngươi mê muội mất cả ý chí."


Diêu Quỳnh nhìn chằm chằm tượng gốm, mắt cũng không nâng, "Lão già làm ta trở về bồi Võ Uy công chúa nhiều một chút, ông ta tính toán cái gì ta còn không biết sao? Đối với việc này, thật sự nhấc không lên nổi hứng thú."


"Ngươi thì chỉ đối với loại đồ vật này nhấc nổi hứng thú sao?"


Diêu Quỳnh cười to, "Nếu là gặp phải mỹ nhân như vậy, ta lập tức cưới hắn về nhà!"


Cẩm Li rất có chút khinh thường, "Chẳng qua là thứ đồ chơi cho người ta thưởng thức mà thôi, ngươi còn coi là thật? Họa cổ lâu làm ra thứ đồ chơi này, thực sự là đồi phong bại tục!"


Đồi phong bại tục? Đây là từ mà tộc Tiên Bi bọn họ treo bên miệng sao?


"Ngươi sao cứ giống A Hồn, làm việc càng ngày càng có nề nếp, như đám lão già người Hán cũ kỹ kia, người Hồ chúng ta lại không nhiều lễ nghi khách sáo như vậy."


"Thật đúng là hạ trùng không thể ngữ băng*!"


*câu này Lão nhớ có giải thích đâu đó rồi ha, ý là con trùng sinh ra mùa hạ chết trong mùa hạ, nói chuyện về mùa đông nó nghe không hiểu, đại khái là đầu óc hạn hẹp


"Ngươi nói cái gì?"


"Không có gì!" Cẩm Li xua xua tay, không chấp nhặt với hắn nữa, xoay người lên ngựa, giương cung cài tên, tiếp tục cưỡi ngựa bắn cung.


"Ngươi đang miệt thị ta! Người Hồ liền theo cách của người Hồ mà xác định thắng thua!" Diêu Quỳnh nhảy lên, cưỡi ngựa đuổi theo, trình độ uy phong một chút cũng không thua kém Cẩm Li.


Vì thế, hai huynh đệ đã đem chuyện có khách đến cửa quăng tít đến sườn núi Tây Bắc.


Mắt thấy đã đến buổi trưa, hai người mới ngưng lại ra khỏi giáo trường, tiếp nhận khăn người hầu đưa lên lau mồ hôi, hai người nhìn nhau một cái, ngẩn người.


Cẩm Li quay đầu lại, "Người của Sấu Ngọc Trai còn ở đây?"


Người hầu hình như có chút do dự, "Còn ở sảnh ngoài."


"Xảy ra chuyện gì?"


"Cái này...tiểu nhân cũng nói không rõ, thỉnh công tử tự mình ra nhìn xem."


Cẩm Li âm thầm lau mồ hôi một trận, nếu là để cho Thác Bạt Hồn biết mình đem khách quý của hắn ngâm gần hai canh giờ, lỗ tai mình sợ là không được thanh tĩnh.


Hắn nhớ rõ năm trước, Ngụy Đế làm hắn theo một phu tử người Hán học tập lễ nghi, bởi vì có việc trì hoãn, đi trễ trong chốc lát, người Hán kia bưng một gương mặt già, ở trước mặt hắn nói hai canh giờ kinh, sử, tử, tập, toàn là điển cố dạy dỗ làm người phải như thế nào hiểu lễ, mượn đó mà chỉ trích hắn vô lễ làm càn.


Hắn yên lặng chịu đựng hai canh giờ, chờ phu tử kia rốt cuộc ngậm miệng, Cẩm Li lễ phép mà hỏi ông ta một câu, "Tiên sinh nói xong rồi sao."


Phu tử người Hán kia thấy hắn vô cùng dịu ngoan cung khiêm, phi thường vừa lòng gật gật đầu, còn tán một câu "Trẻ nhỏ dễ dạy", ngay sau đó, lập tức bị hắn ném ra khỏi cổng.


Đến nay hắn còn nhớ rõ bộ dáng ông ta giận đến râu phát run, nộ mục trừng to.


Cẩm Li vẫn luôn cảm thấy mình khá nhân từ, việc này nếu là đổi thành Diêu Quỳnh, không cần một khắc, một thanh kiếm liền đem người chọc ra ngoài cửa, bảo đảm ông ta ba tháng khỏi rời giường. Nếu là đổi thành Thác Bạt Hồn, tên nhãi kia phỏng chừng sẽ trực tiếp nâng một khối thi thể tới, vừa khiêm tốn thỉnh giáo, vừa nghiệm thi, cũng đủ cho người ta lưu lại bóng ma tâm lý cả đời.


Hôm nay lơ là Sấu Ngọc Trai như vậy, không biết tuổi trẻ khí thịnh tiểu Tống tiên sinh kia, có thể trực tiếp chửi ầm lên là hắn mất dạy hay không. Tưởng tượng một chút, Cẩm Li thế nhưng đột nhiên rất muốn nhìn xem tiểu Tống tiên sinh được Thác Bạt Hồn tôn sùng đến địa vị cao như thế sẽ làm ra trò hề gì.


Bước nhanh đến sảnh ngoài, từ xa liền ngửi được một không khí khác thường.


Sảnh ngoài quá mức an tĩnh, vốn có một đám thủ vệ thị vệ gia phó bây giờ lại không thấy ma nào. Hai người nhìn nhau một cái, trở nên cảnh giác, bàn tay vô ý mà ấn trên đao đeo bên hông.


Tới trước cửa, thanh âm bên trong xuyên thấu qua ván cửa truyền ra vô cùng vang dội, hai người mỗi người chống một cánh cửa, đẩy ra bước vào.


Kẽo kẹt một tiếng, tiếng động cũng không lớn, bị che lấp bởi tiếng ồn ào bên trong.


Đại sảnh này thật đúng là náo nhiệt a, không chỉ có mặt toàn bộ thị vệ gia phó trông coi ở đây, còn thêm một đám tiểu nha đầu chạy tới, ríu ra ríu rít, bên này một đống, bên kia một đám, ồn ào náo nhiệt.


Cẩm Li cùng Diêu Quỳnh hai mặt nhìn nhau, nhờ ưu thế thân cao có thể rõ ràng nhìn thấy một đám tiểu nha đầu gần bọn họ nhất đang ngắm nhìn hai bức họa, hoa đào trên mặt nở rộ, hai bức họa kia vẽ không phải ai khác, chính là hai người bọn họ, hơn nữa là cảnh hôm nay bọn họ tranh phong trên giáo trường. Hai bức tách ra, đặt cạnh nhau, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả không khí đều bị nướng đến cực nóng.


Diêu Quỳnh sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, "Đến cỡ này sao!" Bộ dáng này thế nhưng cùng hắn khá tương tự, hình ảnh lại bị nhấn mạnh hơn, mặc dù là bản tôn đứng ở trước mặt nó cũng thành thua chị kém em. Ngay cả một tiểu nha đầu ghé mắt nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy người này hơi xấu, sao có thể so sánh với Diêu công tử trong bức họa.


Diêu Quỳnh tự nhiên bị quăng cho một cái mắt lạnh, trong lúc nhất thời không hiểu gì hết.


Cẩm Li nhìn về một phía khác, chỉ thấy đám thị vệ đang châu đầu, chen vào nhau coi một quyển sách, hắn thật vất vả chen một đầu vào, còn bị người nào đó một tay đẩy ra, "Xếp hàng! Chen lấn cái gì?"


Cẩm Li cười, âm âm trắc trắc, thị vệ kia lưng phát lạnh, đột nhiên quay đầu lại, sợ tới mức quỳ trên mặt đất, hận không thể lập tức chém rớt cái móng vuốt kia của mình.


Người bên cạnh rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được gì đó, quay đầu lại, cũng bị dọa phá gan.


Cẩm Li vươn tay, quyển sách kia lập tức được giao vào tay hắn. Quyển sách chỉ lớn bằng bàn tay, rất dễ lật. Mỗi một tờ đều có tranh, một người, đường cong đều phát họa đơn giản, nhưng có thể rõ ràng phân biệt ra là hắn.


Hắn lật liên tục vài tờ, bức họa chỉ có biến hóa rất nhỏ, hắn không hiểu, vẽ thành như vậy là ý gì?


"Chủ tử...Họa Bổn này không phải xem như vậy." Người lúc trước cho hắn một cái tát muốn lấy công chuộc tội, cái trán đều là mồ hôi lạnh, trong mắt lại mang theo mong đợi.


Cẩm Li liếc hắn. Hắn vội vàng đứng dậy, đem Họa Bổn lấy vào trong tay, ngón cái đè lại mép giấy, bốn ngón còn lại giữ Họa Bổn, lật nhanh qua bằng ngón cái, mỗi trang giấy nhanh chóng lướt qua trước mắt Cẩm Li, bức họa nho nhỏ sinh động giống y như hắn đang giương cung cài tên, giục ngựa lao nhanh, liền mạch lưu loát. Mũi tên bay ra xông thẳng vào mặt, biết rõ là giả, hắn vẫn theo bản năng mà nhích qua nửa bước.


Thị vệ sắc mặt hồng nhuận mà nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là ý tranh công, nhìn kiểu gì cũng giống một con cẩu.


Cẩm Li bưng lên cái giá, đứng tại chỗ, đem quyển sách bỏ vào tay áo, nghiêm mặt nói: "Còn không ra bên ngoài thủ! Đây là chỗ các ngươi nên ở sao?"


Bọn thị vệ sợ tới mức run lên, lật đật chạy đi. Người gần đó cũng đã thấy Cẩm Li, cũng vội kéo đồng bọn chạy mất.


Người tan đi một nửa, Cẩm Li rốt cuộc nhìn thấy Tống Dật trong truyền thuyết, mang một tấm mặt nạ bạc mỏng, trợ thủ đắc lực mỗi người cầm một cây bút, hai thị vệ thì giúp nàng chặn giấy vẽ.


Bên cạnh còn một đám người vây quanh, trong đó to miệng nhất chính là phó tướng của hắn, "Tống tiên sinh, trận kia không phải là đánh như vậy, lúc ấy viện quân chưa đến, bên ta chỉ có ngàn người giữ cửa thành, tướng quân làm đầu tàu gương mẫu, mang chúng ta thuận lợi phá vây, ngươi nhìn đi, vị trí của ta hẳn là ở chỗ này......"


"Cút ngay! Rõ ràng cánh tả là do ta phòng thủ!"


"Các ngươi xác định sao? Ta như thế nào nhớ rõ lúc ấy chỉ có một mình tướng quân mở đường phía trước, các ngươi khi nào ở hai bên hắn?"


"......"


"Các ngươi là muốn vào Họa Bổn của Tống tiên sinh đi?"


"Ngươi biết cái gì? Cùng tướng quân kề vai chiến đấu, đây là vinh quang! Trên chiến trường không có dịp thực hiện, chẳng lẽ còn không cho nằm mơ?"


Mắt thấy hai bên liền sắp đánh nhau, Tống Dật đặt bút xuống, tay mới vừa vươn ra, phó tướng tâm phúc của Cẩm Li lập tức ân cần lấy lòng mà đem ly nước đưa tới trong tầm tay. Tống Dật nói lời cảm tạ, khóe mắt dư quang ngó thấy nam nhân đứng thẳng cách đó không xa, hơi nheo mắt nhìn qua.


"Tống tiên sinh thật đúng là có hứng thú!" một tiếng này Cẩm Li nói rất lớn, đủ làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh nghe thấy, tức khắc, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe.


Tống Dật đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cung kính vái chào, "Tống Dật lần này vốn là vì viết truyện ký mà đến, thuận tiện tìm hiểu một chút công tích vĩ đại của tướng quân, chư vị huynh đệ thập phần sùng bái tướng quân, nên mới có chút náo nhiệt, còn thỉnh tướng quân thứ lỗi."


"Ta lại không đáp ứng để Sấu Ngọc Trai viết truyện ký gì cả."


Tống Dật tiếp tục nói: "《 Kinh Hoa Lục 》 ghi lại chính là Cửu Châu tứ hải, toàn bộ các nhân vật phong vân, cũng sẽ không vì tướng quân đáp ứng hay không mà thay đổi, cũng như sử quan sẽ công chính mà ghi chép lại mỗi một lần triều đại thay đổi, lịch sử biến thiên. Tống Dật sở dĩ tới đây, bất quá là để chứng thực một ít tư liệu mà thôi."


Cẩm Li cảm giác vảy của mình bị người lột sống vài miếng.


"Nếu tướng quân tới chậm một chút nữa, tin rằng ta hẳn là đã có thể chứng thực xong toàn bộ tư liệu hiện có."


Cho nên, vẫn là đang trách hắn chậm trễ sao?


Vốn dĩ đã chậm trễ người khác tâm tình Cẩm Li giờ phút này cực kỳ khó chịu, nắm tay siết đến kêu răng rắc, lại cố tình không thể đánh ai, đành phải quát đám thủ hạ: "Còn không nhanh cút hết ra ngoài cho ta!"


Lập tức, người trong đại sảnh lăn sạch sẽ, một người nhát gan chân mềm, thiếu chút nữa đụng ngã bức họa của Diêu Quỳnh, Diêu Quỳnh lật đật đỡ lấy, tầm mắt hung hăng trừng một cái, nhưng ngay vào lúc này, trong phạm vi tầm mắt của hắn xuất hiện một người.


Đó là một người cố ý ngồi trong một góc, trước mặt hắn có một bàn cờ, có vẻ như đang tự tiêu khiển, đại khái là đột nhiên nghe được Cẩm Li rống một tiếng, hắn nhéo quân cờ, quay đầu nhìn qua. Nhưng mà cái quay đầu đầy phong tình kia, hấp dẫn đến nỗi trái tim của Diêu Quỳnh quên cả đập.


Giống! Thật sự là quá giống!


"Cẩm Li ca ca sao lại phát giận lớn như vậy?" Một giọng nữ truyền tới, Võ Uy công chúa tới đúng thời điểm. Người bên ngoài quỳ thành một đoàn, người bên trong cũng không dám chậm trễ, sôi nổi tiến lên chào hỏi.


Tầm mắt Võ Uy công chúa đảo qua mọi người, dừng trên người Tự Cừ Mục, "Mục hoàng tử thế nhưng cũng ở chỗ này?"


Vì thế Diêu Quỳnh liền nhìn thấy mỹ nhân hắn nhìn vừa rồi tiến lên, vái chào Võ Uy công chúa.


"Vị này chính là...?" Cẩm Li cũng thấy Tự Cừ Mục, khiếp sợ không nhỏ, ngoại trừ giới tính, giống tượng gốm kia như đúc. So sánh kỹ hơn, ngoại trừ thân nữ trang kia, dáng người vậy mà cũng thập phần tương tự. Hắn lần đầu hoài nghi tượng gốm mặc đồ nữ kia kỳ thật được nặn ra dựa trên một nam nhân.


"Tự Cừ Mục, Bắc Lương Nhị hoàng tử. Các ngươi thế nhưng không biết sao?"


Cẩm Li cùng Diêu Quỳnh đều xấu hổ, ai sẽ dự đoán được một cái hoàng tử sẽ cùng người của Sấu Ngọc Trai tới xem náo nhiệt?


Tự Cừ Mục nói: "Rảnh rỗi không có việc gì, cùng Tống tiên sinh ra ngoài mở rộng tầm mắt mà thôi."


"Ồ? Xem ra ngươi thật nhàn, vậy vì sao không tiến cung? Bản công chúa còn có bức họa chờ ngươi vẽ."


"Không có công chúa triệu hoán, sao có thể tùy tiện vào cung?"


Tống Dật lúc này mới hiểu ra, tính toán của Tự Cừ Mục cũng không phải thông qua Bạt Bạt thị để tạo cầu nối với Võ Uy công chúa, mà là tính toán chuẩn xác địa phương thích hợp thì hắn mới xuất hiện, Võ Uy công chúa có thể tìm được cái cớ thích hợp để tình cờ gặp phải hắn.


Người này, tâm cơ quá sâu a!


Mình ở trước mặt hắn, quả thực chính là con chim non.


Võ Uy công chúa rốt cuộc lộ ra một nụ cười, rất là đẹp, "Đợi lát nữa theo bản công chúa cùng nhau vào cung."


Bầu không khí này hài hòa đến phảng phất như giờ phút này ở đây chỉ có nàng ta và Tự Cừ Mục.


Đại khái nàng ta cũng cảm thấy mình quá lộ liễu, mới chấn chỉnh lại cái giá công chúa, "Tống tiên sinh tới đây nhất định là vì chuyện hai vị ca ca vào 《 Kinh Hoa Lục 》, ta một nữ tắc nhân gia, không tiện quấy rầy, nên cáo từ thôi."


Ý? Gấp không chờ nổi đến như vậy?


Lúc này ngay cả Cẩm Li cũng tròn mắt. Tiễn Võ Uy công chúa rời đi, Tống Dật cũng cúi chào, "Ta cũng nên đi, đa tạ đã chiêu đãi!"


Cẩm Li buồn bực khỏi phải nói, nima ngươi đây là quấy loạn chỗ này xong liền chạy hay gì?


"Mấy món đồ chơi nhỏ đó, coi như là lễ gặp mặt cho Bạt Bạt tướng quân." Dứt lời lại rất khách khí gật đầu chào, Tiết Đào thu hồi hai bức họa của Cẩm Li và Diêu Quỳnh, theo sau Tống Dật rời đi.


Cẩm Li nhéo nhéo nắm tay, không thể nện tên hỗn đản này, món nợ này hắn nhất định phải thanh toán với Thác Bạt Hồn.


Lại nhìn quyển Họa Bổn kia, một quyển trong đó là cảnh hắn cưỡi ngựa bắn tên, nhìn quần áo trên người, đúng là bộ hôm nay hắn mặc, hắn mới đột nhiên ý thức được: "Tống Dật này đi qua giáo trường khi nào?"


Thị vệ trông coi hai mặt nhìn nhau, "Không có đi qua a! Chỉ đi nhà xí hai lần mà thôi."


Thế nhưng có thể tránh được nhãn tuyến trong phủ hắn để nhìn lén hắn cưỡi ngựa bắn cung, chậc chậc, trình độ ác liệt của tiểu hỗn đản này vượt xa tưởng tượng của hắn.


Quay đầu lại, hắn hỏi Diêu Quỳnh, "Ngươi không muốn nói cái gì à?"


"Hắn vậy mà là hoàng tử Bắc Lương, còn là khách quý của Võ Uy công chúa?"

Bình Luận (0)
Comment