Mỹ Nhân Phổ

Chương 117

Vương Tán là kẻ khôn khéo, đưa tới thiệp mời, lại không đưa tới mười vạn lượng bạc kia.


Tính tính thời gian, cách nửa tháng ước định còn kém hai ba ngày, Tống Dật cũng tự nhận là thanh danh của Sấu Ngọc Trai đã đủ vang dội, đặc biệt là sau khi hai bộ truyện ký nhân vật về hai vị của Huỳnh Dương Trịnh thị và Phạm Dương Lư thị kia được phát hành, rất nhiều người đều chờ mong chính mình có thể được thu nhận vào 《 Kinh Hoa Lục 》, bởi vì chỉ có vào 《 Kinh Hoa Lục 》 mới có khả năng tiến Phong Vân bảng, trở thành một trong những kỳ lân chi tài.


Không khí đã ấp ủ ra, ông ta lại không giao bạc, chậc chậc, Tống Dật không thể không nghĩ nhiều.


"Ông ta có phải muốn quỵt nợ hay không?"


Tống Dật hỏi Lưu Dục, Lưu Dục kéo nàng ngồi lên đùi hắn, "Giúp ta dịch dung."


Thiệp mời là gửi cho hai người nàng cùng Họa Cốt tiên sinh, cái này đương nhiên là hợp tình hợp lý, có điều, "Lần trước Vương Ngọc Long đã hoài nghi thân phận của ngươi, muốn lột mặt nạ của ngươi. Lần này chưa chắc không phải là Hồng Môn Yến!"


"Cho nên mới muốn kêu ngươi dịch dung cho ta. Nếu là Hồng Môn Yến, thì vừa lúc làm cho hắn chết tâm luôn. Người có thân hình tương tự nhiều, ta cùng với phụ tử bọn họ nhiều năm không gặp, bọn họ cùng lắm cũng là hoài nghi, lại không có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không, lấy tính cách chỉ vì cái lợi trước mắt của Vương Tán, đã sớm đi tranh công chỗ Ngụy Đế rồi."


Tống Dật cảm thấy lời này rất là có lý, tỉ mỉ dịch dung cho Lưu Dục, hai người nắm tay đi tới Vương phủ. Quả nhiên, Vương Ngọc Long cũng ở, hơn nữa còn tự mình ra nghênh đón bọn họ, đầu tiên là xin lỗi vì hôm đó đã lỗ mãng.


Hai bên đánh ha ha rồi cũng cười cho qua. Tống Dật liếc qua Lưu Dục: nhìn đi, quả nhiên là không có hảo tâm!


Lưu Dục âm thầm xoa bóp móng vuốt của nàng: Đừng sợ, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, hành sự tùy theo hoàn cảnh.


Toàn bộ phủ đệ, trong tối ngoài sáng đã mai phục không ít người, nhưng đều là người của Vương gia, Lưu Dục bất động thanh sắc, để cho Vương Tán dẫn bọn họ vào vòng vây.


Hai bên ngồi ổn trong nhà thủy tạ ở hoa viên, Lưu Dục mới mở miệng nói: "Vương đại nhân dùng hậu lễ đón chào như thế, tại hạ sợ hãi a."


Vương Tán cùng Vương Ngọc Long hai mặt nhìn nhau, hậu lễ? Bọn họ lại không có hậu lễ gì?!


Lưu Dục nhặt lên trên bàn một viên đậu tằm, dùng đầu ngón tay bắn ra, đậu tằm vèo một tiếng chui vào trong một cái hang trên hòn giả sơn bên cạnh nhà thuỷ tạ, một tiếng kêu đau theo đó mà truyền đến, Lưu Dục nhìn phụ tử Vương gia không nói lời nào.


Phụ tử Vương gia mặt đổi sắc mấy lần.


"Nhà thủy tạ này bốn phía ngoài sáng có sáu thị vệ, trong tối ít gì cũng 20 người, không biết đại lễ như vậy là vì cái gì?"


Gương mặt Vương Tán xấu hổ giật giật, ông ta tự nhận là những người kia nấp đủ kín, thế nhưng cũng không thoát khỏi pháp nhãn của người này, quả nhiên là không thể khinh thường đối thủ.


"Họa Cốt tiên sinh nếu biết nơi này có mai phục, vì sao còn cùng ta đi vào?"


Mặt Lưu Dục mang mặt nạ thập phần bình tĩnh, "Bởi vì ta cũng muốn biết đây đến tột cùng có nguyên nhân gì, Sấu Ngọc Trai ta cùng các ngươi không oán không thù, Vương đại nhân làm như vậy, chắc là có dụng ý đặc biệt."


Vương Tán cũng là một con cáo già, đã sớm trải đường lui cho chính mình, "Họa Cốt tiên sinh cùng Tống tiên sinh hàng năm mang mặt nạ, không dùng gương mặt thật gặp người, hôm nay nghe nói, có người chuyên môn dùng mặt nạ của hai vị để hãm hại lừa gạt. Mà ta nhớ rõ Họa Cốt tiên sinh hầu như không tiếp thu lời mời của người khác, lần này......"


"Cho nên, ta xuất hiện tại đây, hai vị ngược lại cảm thấy ta là đồ giả? Nhưng chưa ai gặp qua gương mặt thật của ta, cho dù ta gỡ mặt nạ xuống, các ngươi không phải cũng không thể xác định ta có phải là ta đúng hay không?"


Vương Ngọc Long đã sớm xác định Họa Cốt tiên sinh này chính là Họa Cốt tiên sinh mà hắn gặp trong phủ Bạt Bạt kia, khí thế, dáng vẻ cùng với thân hình này, giống nhau như đúc, nhưng mục đích của bọn họ là phải lột mặt nạ của Họa Cốt tiên sinh xem người này có phải Lưu Dục hay không, nếu có thể dùng thủ đoạn hòa bình một chút, vậy thì bớt được không ít phiền toái.


"Tuy rằng chưa có ai gặp qua chân dung của Họa Cốt tiên sinh, nhưng chân dung của Tống tiên sinh thì đã gặp qua. Nghĩ chắc Tống tiên sinh nhất định không có khả năng xuất hiện cùng Họa Cốt tiên sinh giả."


Đây là ý muốn hai người bọn họ đều tháo xuống mặt nạ sao?


Tống Dật nắm chung trà, cười như không cười mà nhìn đôi phụ tử bụng dạ khó lường này, "Ở Nam địa, mặc dù là tiến cung diện thánh, cũng không ai sẽ đưa ra yêu cầu vô lý như thế. Bắc địa này, tuy rằng gặp qua huân quý không nhiều lắm, đây cũng là lần đầu có người dám đề ra yêu cầu này. Vương đại nhân, cảm thấy mình là ai?"


Đây rõ ràng là đang nói phụ tử Vương gia căn bản không có tư cách này.


Tự biết bản thân đích xác không có tư cách nên phụ tử Vương gia lòng đầy căm phẫn, Vương Ngọc Long nói: "Bọn họ không đề cập tới, không phải bởi vì tôn trọng các ngươi, mà căn bản là không coi các ngươi ra gì. Vương phủ ta coi hai vị như thượng khách, hai vị cũng nên thẳng thắn với chúng ta!"


Vương Tán vội vã diễn vai phản diện, "Khuyển tử có chỗ mạo phạm còn thỉnh nhị vị thứ lỗi. Kỳ thật, là bởi vì mười vạn lượng bạc kia, nếu không thể chứng minh thân phận hai vị, ta sao dám ra tay?"


Vương Ngọc Long tà tà liếc mắt nhìn Vương Tán một cái, mười vạn lượng bạc, sao hắn không biết?


Cái lý do này của Vương Tán tính ra cũng hợp lý đi.


"Sấu Ngọc Trai có quy củ của Sấu Ngọc Trai, quy củ không thể tùy tiện phá, đây cũng là để cho về sau dễ hành sự. Hai vị nếu thật sự muốn hai ta tháo mặt nạ xuống, vậy không bằng tỷ thí một phen, nếu hai chúng ta thua, tất nhiên đồng ý, nếu các ngươi thua, thì không thể nhắc lại việc này nữa!"


Vương Tán vui mừng ra mặt, "Như thế rất tốt, chỉ là chúng ta phàm phu tục tử, không dám cùng hai vị thế ngoại cao nhân tranh cao thấp, tỷ thí này là cái gì lại tỷ thí như thế nào có thể để chúng ta quyết định hay không?"


Lưu Dục vốn tính toán thả cho ông ta thắng, đương nhiên vui vẻ đáp ứng.


Phụ tử Vương gia thương lượng hồi lâu, bọn họ không dám so cầm kỳ thư họa cũng không dám so cưỡi ngựa bắn cung binh khí, cuối cùng Vương Tán thế nhưng đề nghị chọi gà.


Tống Dật lập tức trợn mắt, đừng nói, thứ này đúng là bọn họ không biết chơi.


"Vương đại nhân thật đúng là biết chọn a!"


Cáo già chắp tay: "Quá khen quá khen!"


Kết quả cuối cùng có thể đoán trước, Lưu Dục quang vinh mà bại bởi Vương Tán, "hai thầy trò" không thể không lột mặt nạ ra trước mặt phụ tử bọn họ. Quét đến Lưu Dục thấy không phải là người trong tưởng tượng của bọn họ, tầm mắt hai người cơ hồ không hẹn mà cùng dừng trên mặt Tống Dật. Dung mạo này sao một bức họa tầm thường có thể so, nghĩ lại, vị đại nhân kia chỉ là nhìn bức họa liền bị bẻ cong, nếu là nhìn thấy chân nhân, thì còn cỡ nào nữa?


Lại mang lên mặt nạ, giấu đi ánh sáng diễm lệ, Tống Dật nói: "Vương đại nhân hôm nay mời chúng ta tới, tất nhiên là đã nghĩ thông suốt, vậy, chúng ta liền bắt đầu viết truyện ký đi. Vừa lúc, Tống Dật nơi này đã góp nhặt một ít tư liệu muốn cùng ngươi xác minh, thuận tiện nhìn xem như thế nào có thể đem những chuyện quá khứ đó của ngươi tẩy đến sạch sẽ một chút."


Mười vạn lượng kia chính là bảng giá để viết lại lịch sử xấu xa bán chủ cầu vinh, vong ân phụ nghĩa của ông ta.


Vương Tán đương nhiên không muốn Vương Ngọc Long người bị hại trực tiếp này nghe thấy, liền cho hắn lui ra, ba người ở trong nhà thuỷ tạ đem lịch sử khi ông ta còn ở Nam triều những năm đó đào lên phục dựng toàn diện lại một lần không bỏ sót cái gì. Đương nhiên, chủ yếu là Tống Dật nói, Vương Tán bổ sung hoặc là sửa lại.


Vương Tán càng nghe càng run sợ, chuyện Sấu Ngọc Trai này biết đến còn nhiều hơn so với ông ta tưởng tượng, ngay cả thị thiếp của ông ta đến từ Cổ Nguyệt phường cũng rõ ràng, đây là chuyện đã qua bao nhiêu năm, chính ông ta đều thiếu chút nữa quên mất.


"Cuối cùng còn có một việc muốn nghiệm chứng, đó chính là chuyện La Kính Huy của La gia bảo."


Vương Tán sửng sốt, trong lòng vô cùng bài xích vấn đề này. Kết cục của La Kính Huy ông ta đương nhiên biết, cũng như biết sau khi chết La Kính Huy cũng không để lại manh mối khả nghi nào. Sấu Ngọc Trai đột nhiên nhắc tới với ông ta, là có ý gì?


"Thật không dám dấu diếm, Họa Cốt tiên sinh đã từng giúp Tư Lệ Đài phá mấy vụ án, cho nên quan hệ rất thân hậu với Tư Lệ Đài, La Kính Huy bán ra binh khí giả, khiến cho đại quân của Vương Ôn luân hãm là tội nhân thiên cổ, nhưng ông ta và Lang Gia Vương thị thậm chí Nam triều không hề có thù hận, mà trước khi chết ông ta có khai ra, sở dĩ bán binh khí chất lượng kém cho đại quân của Vương Ôn, là do ngươi sai sử......"


"Nói bậy!" Vương Tán vỗ án đứng bật lên.


Kỳ thật La Kính Huy cái gì cũng không nói, La Đan Quỳnh trước khi chết chỉ để lại một cái tên Vương Tán này, Vương Tán cụ thể là có vai trò gì trong đó, Tống Dật cũng không rõ ràng, cho nên chỉ có thể lừa lọc.


"Nhưng ông ta vì bảo mệnh, cung khai ra tên của đồng lõa đúng là tên của ngươi, mà năm đó ngươi cũng là phụ tá đắc lực bên người Tư Mã Vinh Quang. Ngươi nếu không thành thật công đạo, ta rất khó đem việc này trau chuốc lại! 《 Kinh Hoa Lục 》 tuyệt đối sẽ không vì một người không được trau chuốc mà mạo hiểm, mất danh tiếng công bằng."


Lưu Dục nói: "Vương gia quân bị phục kích, toàn quân bị diệt, Vương Ôn bị hạ ngục, chủ yếu có ba điều kiện: Một, quân báo bị tiết lộ; hai, binh khí bị giở trò, khiến cho Vương gia quân bách chiến bách thắng bị phá tan toàn đội; ba, có cấu kết với Bắc địa, ý đồ tạo tin giả muốn mưu phản. Ba điều kiện này là chứng cứ chứng thực tội danh Lang Gia Vương thị thông đồng với địch bán nước thậm chí có ý đồ soán vị.


Quân báo của Vương gia quân là dùng Phiên thiết mã viết ra, chỉ có thể là tâm phúc mới biết, cuối cùng tra ra là Ngu Thái tiết lộ Phiên thiết mã. Ngày Tư Lệ Đài thẩm Ngu Thái ta cũng có mặt, chính miệng nghe ông ta nhận tội là Tư Mã Vinh Quang dùng lý do diệt tộc để uy hiếp, hứa ban cho quan to lộc hậu, làm ông ta trộm Phiên thiết thơ cùng quân báo.


Còn về binh khí, vốn dĩ, Tư Mã Vinh Quang đã tráo đổi binh khí của Vương gia quân thành binh khí thấp kém không chịu nổi một kích, chuyện tìm La gia bảo chế tạo lại binh khí, chỉ có La Kính Huy biết, là ông ta lại đem tin tức tiết lộ cho các ngươi, các ngươi mới đưa ra kế liền kế, lại lần nữa làm ra một mớ binh khí kém chất lượng, khiến cho khi Vương gia quân bị phục kích, tay không tấc sắt nào hữu dụng, mới bị tiêu diệt toàn bộ.


Lại nói đến thư tín thông đồng với địch bán nước này, tướng lãnh của phe địch đúng là Diêu Sùng người mà ngươi đầu nhập. Diêu Sùng và Tấn có thù diệt quốc, ông ta đương nhiên muốn tiêu diệt lực cản lớn nhất là Vương gia quân, chẳng những thế, chính ông ta có thể kiến công lập nghiệp, còn có thể tiến thêm một bước ăn sạch binh lực Nam triều. Quan hệ giữa Diêu Sùng và ngươi, nói vậy đã không cần đến chứng cứ, cũng đã cũng đủ chứng minh hết thảy đi? Khó trách Ngụy Đế sẽ kiêng kị ngươi, những huân quý khác cũng không dám trọng dụng ngươi, đây chính là nguyên nhân!"


Vương Tán nghe mà mồ hôi lạnh ròng ròng, theo bản năng mà đem cái trán lau rồi lại lau.


"Ngươi nếu không nói thật, chúng ta rất khó tẩy sạch vết bẩn này của ngươi! Ngươi nên biết nó đủ để hủy diệt sạch sẽ tiền đồ trên con đường làm quan của ngươi! Dù sao hiện giờ ngươi không nói ra, người khác cũng cho là ngươi làm, đã không thể tệ hơn được nữa!" Tống Dật nhìn chuẩn thời cơ mà dụ dỗ ông ta.


Vương Tán nốc một ngụm trà lạnh, lúc này mới mở miệng, đem chuyện năm đó nói rõ ràng minh bạch, Tống Dật lần đầu coi như là biết chân tướng bên trong.


"Tất cả mọi người cho rằng ta cấu kết với Diêu Sùng, không sai, ta là muốn để lại đường lui cho mình, nhưng chuyện của Diêu Sùng lại không phải ý nguyện của ta. Trách thì chỉ trách năm đó Diêu Sùng vừa lúc là đối thủ đánh với Vương Ôn, Tư Mã Vinh Quang muốn cho Lang Gia Vương thị vạn kiếp bất phục, đương nhiên muốn tiêu diệt Vương gia quân trước. Vì thế hắn muốn mượn tay Diêu Sùng. Điều kiện đưa ra là, Diêu Sùng giúp hắn diệt Vương gia, rồi ngừng tay, không tấn công Tấn Quốc, hắn thì đem huynh đệ Lưu thị người đã diệt Diêu Tần giao vào tay Diêu Sùng cho hắn xử trí!"


Tống Dật nhớ mang máng, Khai Nguyên đế đã từng nói qua, nếu hắn không soán vị, thì Lưu gia cũng bị huỷ diệt, ý là chỉ chuyện này?


"Bàn cờ này, Tư Mã Vinh Quang trù tính mấy năm, ta bất quá bởi vì là tâm phúc của hắn, mới xuất ra không ít lực. Ta cùng lắm bị coi như đồng lõa, làm gì có chuyện là đầu sỏ gây tội? Tư Mã Vinh Quang cơ hồ đem toàn bộ mọi chuyện giao vào tay ta, bất quá là muốn sau khi diệt trừ Vương gia, thì giết luôn người để diệt khẩu. Hắn cho rằng, diệt luôn người mấu chốt nhất là ta đây, chân tướng sự tình liền vĩnh viễn không ai biết, nhưng ai ngờ, Lưu Càn ra đòn phủ đầu, lợi dụng việc này, kích động từ cả triều văn võ, cho tới tướng lĩnh trấn thủ biên quan, cùng nhau huỷ diệt hoàng quyền của Tư Mã thị......"


Lời của Vương Tán và phỏng đoán của Lưu Dục không khác nhau bao nhiêu, Tống Dật nghe xong, chỉ hỏi hắn: "Ngoại trừ ngươi, La Kính Huy, đám người Ngu Thái, còn có ai là cá lọt lưới?"


May là Vương Tán đang hãm sâu trong hồi ức nên không chú ý đến chữ "cá lọt lưới", ông ta vốn dĩ cho rằng khi mình được trọng dụng, hầu như có thể ảnh hưởng hoàng quyền vô thượng là đã có cảm giác thành tựu, kết quả bất quá là một quân cờ bị Tư Mã Vinh Quang tùy ý dẫm đạp mà thôi, sự chênh lệch này suýt chút nữa làm ông ta thấy hoài nghi nhân sinh.


"Phải nói, khi Lưu Tống thành lập, những người từng tham dự việc này hầu như đều đã bị tru diệt, ta cùng với La Kính Huy, Ngu Thái mới là cá lọt lưới, ngoài ra, đại khái chỉ có còn Diêu Sùng ở Bắc Địa......"


Vị kia chính là người đã chân chân thật thật tham dự vào, tuy rằng ông ta ở Bắc triều.


"Hai vị tiên sinh nhìn xem, việc này phải viết như thế nào mới có thể vãn hồi danh dự cho ta?" Vương Tán cảm thấy, mình tuy rằng không phải người tốt gì, nhưng muốn cho một mình ông ta tới gánh vác hậu quả của việc này thực sự quá oan uổng.


"Vương đại nhân đừng vội, việc này chờ hai thầy trò ta trở về thương thảo thêm một chút rồi định đoạt."


"Vậy...mười vạn lượng?"


"Đương nhiên là chờ truyện ký viết xong, cho ngươi vừa lòng rồi trả cũng không muộn."


Đây đúng là những gì Vương Tán muốn, mục đích lần này mời Tống Dật đến chính là muốn nghiệm chứng thân phận của bọn họ một chút, chứ không phải thật sự vội vã làm Sấu Ngọc Trai tẩy trắng cho ông ta. Ngược lại, ông ta còn hy vọng Sấu Ngọc Trai làm càng chậm càng tốt. Dáng vẻ không có gì vội vàng như vậy, ngay cả Tống Dật cũng ngửi ra.


"Ta sao cứ cảm thấy Vương Tán có vẻ cũng không có bao nhiêu nhiệt tình chứ?"


"Đại khái là ngươi đoán không sai, ông ta muốn quỵt nợ. Khâu Mục Lâm hình như có ý đồ liên thủ với Thái tể Đỗ Ban đẩy Phật Li thượng vị. Vương Tán là một kẻ tiểu nhân thông minh, không chỉ bám lấy Diêu gia nhất tộc, tướng thủ sáu trấn ông ta cũng có lui tới. Khâu Mục Lâm vừa về Bình Thành đã lén gặp mặt ông ta nhiều lần, quan hệ giữa hai người sợ không phải lạnh nhạt như vẻ bề ngoài."


Tống Dật gật đầu, "Khó trách Diêu Sùng không dám trọng dụng ông ta."


"Không chỉ mình Diêu Sùng không dám, chỉ sợ những huân quý khác cũng không dám, có điều người vô dụng như vậy, những người khác thế nhưng vẫn tiếp thu hắn làm thân, thật đúng là làm người bất ngờ."


Rất nhanh Lưu Dục liền không cần nghi hoặc điểm này nữa.


Nghe nói bọn họ đi gặp Vương Tán, Thác Bạt Hồn mặc thường phục, lén lút mà theo cửa sau tới bái phỏng. Vừa thấy Tống Dật, móng vuốt liền đáp lên người nàng, đem người từ trên xuống dưới đánh giá cẩn thận, chỉ thiếu nước xốc quần áo lên xem có bị thương gì hay không thôi.


Lưu Dục một cái vỗ rớt cái móng vuốt không biết kiềm chế của hắn, mắt lạnh liếc hắn. Thác Bạt Hồn khá là xấu hổ, "Ta cũng không phải là đoạn tụ, các ngươi không cần đề phòng ta!"


Chính là vì ngươi không phải đoạn tụ mới càng phải đề phòng ngươi!


"Có việc?" Lưu Dục rất không kiên nhẫn.


"Ặc, chính là cái kia...lần trước quên nói với các ngươi, người đến Họa Cổ lâu lấy bức họa của Tống Dật đi đúng là Vương Tán."


"Khó trách Tôn Triều Hồng nhắc nhở ta cẩn thận Vương Tán." Nói là nàng bị ông ta theo dõi, thì ra là ý này.


Bình Luận (0)
Comment