Mỹ Nhân Phổ

Chương 57

Sự tình đột biến quá nhanh, làm mọi người trở tay không kịp.


Diêu Huệ phi tức khắc được nâng xuống, sinh tử chưa biết. Đã có độc dược xuất hiện, khúc thủy lưu thương đương nhiên là không thể tiếp tục. Mộ Khôi dặn dò sứ đoàn Thổ Cốc Hồn vài câu, mang theo ngự y của chính hắn qua. Người nhiều chuyện như Tống Dật sao có thể không tham gia xem náo nhiệt.


Một lát sau, trong điện Cửu khúc trì, Diêu Huệ phi đã được dàn xếp trên giường. Hai bên ngự y thay phiên nhau chẩn trị, vậy mà tra không ra là độc gì, mồ hôi lạnh đổ rào rào từ trên trán. Nếu là đồ đã ăn vào, bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp cổ điển nhất là thúc giục cho ói ra, rồi lại lấy máu.


Tống Dật bình tĩnh quan sát, cả bãi nôn của Diêu Huệ phi cũng không buông tha. Hai ngự y cũng nhìn đống ô uế kia, vừa che mũi lại, vừa thương lượng phương thuốc. Thấy Diêu Huệ phi rốt cuộc ói không ra thứ gì nữa, mới phất phất tay, cho cung nhân bưng bồn nôn ra ngoài đổ, Tống Dật kịp thời cản lại.


"Để ta nhìn xem."


Hai ngự y quay đầu lại, cả Diêu Huệ phi đang nửa chết nửa sống cũng ngẩng đầu.


"Làm sao vậy?" Mộ Khôi hỏi.


"Lấy cây ngân châm tới!"


Tiểu thái giám lập tức dâng ngân châm lên, Mộ Khôi tiếp nhận đưa tới tay Tống Dật. Mọi người cho rằng là nàng muốn thử độc trong bãi nôn, lại không ngờ Tống Dật cầm cây ngân châm quấy tới quấy lui trong đống uế vật kia, như là đang tìm kiếm gì đó. Nhưng bọn họ cũng đồng thời nhìn ra, ngân châm cũng không biến sắc, nghĩ chắc là không phải độc dược thường thấy.


"Tống tiên sinh, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Nương nương của chúng ta trúng độc, ngươi đã không phải đại phu lại không phải người trong nha môn, lăn lộn mấy cái này làm cái gì? Chẳng lẽ hoài nghi nương nương chúng ta không trúng độc, đang lừa gạt Hoàng Thượng cùng quần thần? Hai vị ngự y đều đã xem qua mạch, trong đó một vị còn là ngự y Thổ Cốc Hồn, đều xác nhận mạch đập của nương nương có dị!"


Cung nữ bên người của Diêu Huệ phi lên tiếng, ánh mắt phẫn uất sắc bén, như là muốn chọc thủng trán Tống Dật.


Tống Dật nhe răng cười, "Cô nương đừng có gấp, việc cấp bách là tra ra Huệ phi nương nương trúng độc gì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Hiện giờ hai vị ngự y đều nhìn không ra Huệ phi nương nương trúng độc gì, kiểm tra một chút là rất quan trọng."


"Nương nương là ăn khối bánh hạt dẻ tuyết kia mới trúng độc!" Sao còn cần kiểm tra cái gì nữa?


"Nhưng ta nghe nói trước khi Huệ phi nương nương ăn bánh hạt dẻ tuyết, Quý Phi nương nương đã ăn qua vài khối, nàng còn bình yên vô sự."


Mặt đại cung nữ lập tức cương thành màu xanh tím, nhất thời cũng không biết phản bác làm sao, lại nhìn Diêu Huệ phi, sắc mặt nàng ta xám trắng, ngược lại có vẻ khí định thần nhàn. Đại cung nữ hít vào một hơi, tự tin thêm vài phần, ổn định tâm thần, lại hỏi: "Vậy ngươi tra ra cái gì?"


Tống Dật giơ ngân châm lên, chọc vào một thứ nhìn như quả hạch màu trắng, chỉ là quả hạch này khá hoàn chỉnh, hiển nhiên là bị Huệ phi nuốt nguyên cái vào.


Đại cung nữ lập tức đen mặt, "Nương nương nhà chúng ta không ăn qua loại đồ vật này a!"


Hai ngự y cũng nhìn qua, một người đầy mặt mờ mịt, một người bừng tỉnh đại ngộ.


"Đây là......hạt của quả Tàng hoa." Mộ Khôi nói, thứ này ở Thổ Cốc Hồn khá là thường thấy, ai cũng biết loại hạt này có độc không thể ăn.


Bên cạnh còn có khối điểm tâm ăn chưa hết, Mộ Khôi xác nhận, bên trong có quả Tàng hoa.


Ở điện ngoài, Khai Nguyên đế ngồi trên tòa cao, sắc mặt nghiêm trọng, Tang Hoàng Hậu cùng Dung Quý Phi ngồi hai bên đầu hàng bên dưới. Vẻ mặt Khai Nguyên đế ẩn nhẫn khó phát, không khí im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người được hắn bình lui, hít sâu một hơi, mới nói: "Có cái gì muốn nói, hiện tại có thể nói với trẫm."


Dung Quý Phi ngước mắt, nhìn về phía Tang Hoàng Hậu, Tang Hoàng Hậu cúi đầu rũ mắt, nhìn không ra cảm xúc gì, thẳng đến khi Khai Nguyên đế phảng phất như đã hết nhẫn nại, tầm mắt tỏa định nàng, nàng mới ngước lên.


"Hoàng Thượng hoài nghi ta?" Vừa mở miệng, thanh âm có chút bi thương, trên mặt lại hàm chứa một nụ cười như có như không, ánh mắt không có phẫn nộ cũng không có bi thương, bình tĩnh, lại đạm mạc.


Dung Quý Phi rõ ràng cảm giác được lửa giận của Khai Nguyên đế dưới ánh mắt đạm mạc của Tang Hoàng Hậu nháy mắt tắt mất hơn phân nửa, lúc mở miệng lần nữa lại dùng đến xưng hô thân mật xưa nay rất ít dùng.


"A Khanh, trẫm tin tưởng con người ngươi, nhưng mà, hiện tại......" Tang Hoàng Hậu thờ ơ, Khai Nguyên đế thở dài, "Vẫn là chờ A Dục điều tra rõ rồi nói sau."


Miệng thì nói tin tưởng, trong lòng vẫn là hoài nghi. Tang Hoàng Hậu một chút an ủi cũng không cảm nhận được, thậm chí còn không ứng lại câu nào, tiếp tục cúi đầu rũ mắt.


Còn về phần Dung Quý Phi, nàng ta chưa bao giờ là một người thích nói trong những tình huống như vậy, đương nhiên cũng không rên một tiếng. Tranh đấu trong cung, đảo mắt liền sẽ nghịch chuyển, không đến một khắc cuối cùng, không ai biết người thắng là ai, nàng ta lại không cho rằng Khai Nguyên đế che chở nàng ta, thì nàng ta có thể bình yên thoát thân.


Thái giám tổng quản Chu Phú Quý sợ hãi chờ ở ngoài điện, thấy Lưu Dục từ xa đi đến, bước nhanh ra đón, lo lắng nói: "Điện hạ chắc đã là biết chuyện gì xảy ra rồi đi?"


"Ừm."


"Vậy điện hạ có suy đoán gì đối với người hạ độc không?"


"Hoàng huynh hoài nghi hoàng tẩu?"


Chu Phú Quý nào dám nói rõ, chỉ nói: "Khối bánh hạt dẻ tuyết kia Dung Quý Phi muốn ăn, cuối cùng lại bị Diêu Huệ phi đoạt đi, một người chấn kinh một người chịu hiểm, chỉ có Hoàng Hậu nương nương vô kinh vô hiểm."


Dưới loại tình huống này, ai cũng sẽ nghĩ là Hoàng Hậu nương nương làm đi? Cố tình khối điểm tâm này còn từng qua tay Khai Nguyên đế.


"Ta biết rồi."


Dứt lời, Lưu Dục đã vào cửa điện, Chu Phú Quý ở bên ngoài nhìn, có Dự Vương ở đây, Tang Hoàng Hậu hẳn là sẽ không có việc gì.


Lưu Dục tiến lên hành lễ, Khai Nguyên đế xua xua tay, "Bánh tuyết hạt dẻ đặt ở bên kia, trẫm gọi người dùng ngân châm thử qua không nghiệm ra độc. Cửu Nhi đã ăn qua mấy khối cũng không có gì khác thường. Đây là độc gì lại bị hạ như thế nào, trẫm chỉ có thể dựa vào ngươi."


Lưu Dục lĩnh mệnh, đem điểm tâm bẻ từng chút ra xem xét, đều là nhân quả hạch đập vỡ, cũng không nhìn thấy thứ gì không nên có. Bánh tuyết hạt dẻ, đây là món Dung Quý Phi thích ăn, hơn nữa nàng ta còn thích làm, nghe nói đó là món điểm tâm sở trường của mẫu thân đã mất của nàng ta, mặc dù Nam Yến bị diệt, nàng ta vẫn giữ lại thói quen ăn món điểm tâm này.


"Có lẽ, độc cũng không phải ở điểm tâm."


Độc không ở điểm tâm, đương nhiên không phải nhằm vào Dung Quý Phi, ngược lại, khối bánh kia đã qua tay Dung Quý Phi, lại có khả năng là bị nàng ta hạ độc, nếu suy luận này được thành lập, độc này chẳng lẽ là nàng ta muốn hạ cho Khai Nguyên đế?


Khai Nguyên đế lập tức là người đầu tiên không đồng ý suy luận này, trầm giọng liễm khí, nói: "Ngươi cẩn thận tra lại xem!"


Cho nên, ngươi tình nguyện tin là ta đầu độc giết nàng ta, cũng không muốn tin là nàng ta đầu độc giết ngươi sao? Khóe miệng Tang Hoàng Hậu run một cái nhỏ đến không thể phát hiện.


Lưu Dục hiển nhiên cũng bị hành động này của Khai Nguyên đế chọc giận. Trưởng tẩu như mẹ, trước khi huynh đệ bọn họ khởi sự, từng bước đi có bao nhiêu gian nan, vị tẩu tẩu này lại mười năm như một ngày mà thủ vững kiên trì, trở thành hậu thuẫn kiên cường cho bọn họ ra sao, hắn không chấp nhận được huynh trưởng của mình vũ nhục nàng ta như vậy.


"Thần đệ tra rất cẩn thận." Một chữ một chữ, gằn đến rõ ràng minh bạch.


Khai Nguyên đế cũng ý thức được thái độ bất công của mình, có chút hổ thẹn, nhưng càng cảm thấy ảo não nhiều hơn. Hắn bước lên ngôi vị hoàng đế này, chẳng những không được thê tử chúc phúc, cũng không được đệ đệ chúc phúc. Thê tử nói, ngươi nếu làm hoàng đế, thì A Dục làm sao đối mặt với A Xu? Mà đệ đệ Bắc phạt trở về, nhìn thấy Vương Tĩnh Xu tự thiêu, đến mặt cũng không thèm gặp hắn một lần, lại mặc giáp lên trở lại chiến trường! Thậm chí một năm không nói với hắn quá một câu, không gửi một phong thơ, quân báo đều không viết cho hắn.


Rõ ràng bọn họ là người thân cận nhất của hắn, vì cái gì bọn họ không thể thông cảm hơn cho hắn? Lúc ấy ở địa phương, ngoại trừ Lưu gia, không ai có thể ổn định cục diện Nam triều, cái ngôi vị hoàng đế này hắn không ngồi, Lưu gia coi như vạn kiếp bất phục!


Dù hắn biết rõ, hai người này mặc dù hy sinh tánh mạng cũng sẽ bảo vệ bên cạnh hắn, nhưng mà, vì cái gì lại không thể thuận theo hắn một chút trong những chuyện râu ria chứ?


Khai Nguyên đế siết chặt nắm tay, ép xuống lửa giận đang phun trào trong lòng.


Dung Quý Phi nhìn hết mọi việc vào mắt, trong lòng có một tia đau đớn, nàng rốt cuộc mở miệng, "Ta nghĩ đích xác không cần tra xét nữa. Mấy cái điểm tâm này không có khả năng có độc."


Khai Nguyên đế trong lòng chấn động mạnh, nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút hoảng loạn, phảng phất như sợ ngay sau đó nàng liền nói ra đáp án hắn không muốn tiếp thu nhất.


Dung Quý Phi nói: "Thần thiếp cũng không hạ độc."


Khai Nguyên đế tức khắc nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, "Đương nhiên, ái phi sao có thể hạ độc."


Khi Tống Dật bưng bồn nôn kia ra tới liền thấy một màn này, không khí nguyên bản muốn lâm vào cục diện bế tắc một lần nữa bởi vì đống ô uế này mà vỡ vụn.


Dung Quý Phi đầu tiên che mũi, ghét bỏ nói: "Ngươi thật đúng là không chê dơ."


Lưu Dục một bên thì nhíu mi, Mộ Khôi đi theo đằng sau thì mặt mũi cứng đờ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hắn lúc này đại khái mới ý thức được người mình thưởng thức không phải là một đóa không cốc u lan, mà là một đóa yêu nghiệt kỳ hoa.


Tống Dật không cho rằng sỉ phản cho rằng vinh*, lộ ra hai cái răng trắng nho nhỏ, rất thành khẩn rất trắng trợn mà nói: "Ta là tới cho Quý Phi nương nương thêm phiền toái."


*câu này hay gặp, áp dụng cho những người mặt dày, tức là không thấy chuyện mình làm có gì là nhục nhã mà còn lấy đó làm tự hào


"Cái gì?"


Tống Dật đặt bãi nôn dưới chân Khai Nguyên đế, móc cái hột quả Tàng hoa kia ra, nâng lên bẩm báo: "Thứ này là hột quả Tàng hoa, có kịch độc, sứ đoàn Thổ Cốc Hồn thật ra có lén mang vào một ít để ăn. Nghe nói, hôm qua, hình như Dung Quý Phi có đi xin thứ này?"


Thần kinh Khai Nguyên đế lần thứ hai căng chặt, Mộ Dung Cửu thì nhất phái đạm nhiên, "Đúng thì sao?"


"Ngươi muốn cái này làm cái gì?" lửa giận của Khai Nguyên đế lại lần nữa bốc cháy lên.


Mộ Dung Cửu không cho là đúng, "Hạt của quả Tàng hoa tuy rằng có kịch độc, nhưng là thịt quả lại cực kỳ tươi ngon. Ngày hôm trước thấy một vị sứ thần ăn, thần thiếp liền thuận miệng nếm hai quả, quả nhiên hương vị không giống bình thường, hôm qua sực nhớ tới, liền sai người đi xin một ít về, hôm nay liền dùng làm bánh hạt dẻ tuyết này."


Mộ Dung Cửu trả lời đến thẳng thắn thành khẩn, Khai Nguyên đế thế nhưng nhất thời không biết tức giận nên xả ở nơi nào.


Tống Dật thật tình cảm thấy Mộ Dung Cửu người này là thuần túy chán sống, với sủng ái của Khai Nguyên đế, nàng ta hoàn toàn có thể biểu hiện nhu nhược một chút, vị kia tuyệt đối mềm lòng giúp nàng ta giải vây, nhưng nàng ta cố tình lại không tỏ ra chút sợ hãi nào y như một sủng phi không đầu óc.


"Nếu là hột bị lẫn vào bánh hạt dẻ tuyết, bị Diêu Huệ phi ăn phải, đây cũng chỉ có thể trách nàng ta xui xẻo." Cho dù giận, Khai Nguyên đế vẫn không quên giải vây cho Dung Quý Phi.


Ai ngờ Dung Quý Phi cũng không cảm kích, thủng thẳng nói: "Hột lớn như vậy hẳn là nhét không vào được một khối bánh hạt dẻ tuyết......"


Biểu tình Khai Nguyên đế cương trên mặt, lửa giận đè ở đáy lòng, ánh mắt nhìn Dung Quý Phi đen như mực, sắc mặt Dung Quý Phi cũng chưa biến, vẫn không đau không ngứa mà sâu kín nhìn hắn như vậy.


"Hoàng Thượng đừng vội. Kỳ thật, chúng ta có thể kiểm tra thực hư đơn giản hơn chút."


Lưu Dục giờ phút này đã đem toàn bộ tâm tư đặt hết trên người Tống Dật, tiểu gia hỏa đã đem thứ này dọn ra, hắn liền biết nàng có biện pháp riêng của nàng.


Quả nhiên, bên kia rất nhanh đã có dũng sĩ Thổ Cốc Hồn bắt hai con chuột mang đến, dùng lồng sắt nhốt kín, một con cho ăn hột, một con cho ăn bãi nôn. Một lát sau, con ăn hột hộc máu mà chết, mà con ăn bãi nôn vẫn còn ăn đến vui vẻ.


"Điều này cho thấy cái gì?"


"Cái này nói rõ, hột này mặc dù ăn nhầm vào, cũng chưa chắc liền chết, bởi vì, hột còn nguyên thì độc tố sẽ không dễ dàng tiết ra, cần phải bị nhai nát. Nhìn con chuột bên này, mặc dù ăn đống nôn này lại bình yên vô sự, vậy cũng nói rõ Diêu Huệ phi đại khái cũng không có ăn phải độc dược."


"Cho nên, ta cũng cảm thấy hột lớn như vậy là không có khả năng nằm trong bánh hạt dẻ tuyết, nếu thật sự muốn dùng thứ này hại người, ít nhất nên giã nát ra mới làm điểm tâm. Quý Phi nương nương cũng không đến mức ngu xuẩn như thế."


Mộ Dung Cửu giữa mày nhảy nhảy, "Bổn cung luôn luôn rất thông minh."


Tống Dật cười, "Đương nhiên. Hoàng Hậu nương nương cũng không có khả năng đem một cái hột lớn như vậy nhét vào miệng Huệ phi nương nương."


Nói đến đây, đáp án đã rõ ràng, đây chỉ có thể là Diêu Huệ phi tự mình nuốt vào.


"Còn nữa, Huệ phi nương nương lúc bắt đầu chỉ là phun ra máu, nếu thật sự là trúng độc nôn ra máu, trong bãi nôn cũng nên có máu, nhưng mà ở đây rất sạch sẽ."


Sắc mặt Khai Nguyên đế tức khắc nhẹ nhàng, vô luận là phải trị Tang Hoàng Hậu hay là Dung Quý Phi hắn đều sẽ thập phần khó xử, nhưng nếu là Diêu Huệ phi, hắn chính là không có gì phải từ tâm nương tay.


Mộ Khôi không ngại học hỏi kẻ dưới: "Vậy nàng phun máu là?"


"Hơn phân nửa là gắng gượng nuốt cái hạt lớn như vậy bị cắt qua miệng hoặc là yết hầu, lúc ấy Huệ phi nương nương không phải bị nghẹn trứ sao?"


"Hột này nàng ta lấy ở đâu? Lại không ai thấy Diêu Huệ phi tới xin quả Tàng hoa."


"Cái này sao, có lẽ ta biết." Dung Quý Phi lần thứ hai mở miệng, "Bởi vì ngày hôm trước, gặp sứ thần ăn quả Tàng hoa, Huệ phi muội muội cũng ở đây. Nàng còn ăn qua. Nếu khi đó giấu đi một hột cũng chẳng có gì lạ."


Mọi người nhìn về phía nàng. Nima, chuyện quan trọng như vậy, ngươi vì cái gì một hai phải chờ đến bây giờ mới nói? Hay là nói ngươi muốn nhìn một chút xem Khai Nguyên đế có thể thật sự chỉ vì cái hột mà trị tội ngươi hay không? Tống Dật đột nhiên có chút hối hận đã giúp nàng ta làm sáng tỏ, loại yêu diễm đồ đê tiện này nên để cho nàng ta tự gánh lấy hậu quả xấu!


Hình như là cảm giác được oán niệm từ Tống Dật, Dung Quý Phi cho nàng một nụ cười hiểu ý, làm Tống Dật nghẹn đến trợn trắng mắt. Tầm mắt vừa chuyển lại nhìn về phía Tang Hoàng Hậu, nếu nói còn có ai biết, Tang Hoàng Hậu sao có thể bỏ qua. Vị này chính là nhìn chằm chằm vào nàng ta như nhìn ruồi bọ, từ khi nàng ta đi xin quả Tàng hoa, đến khi làm thành điểm tâm, cùng với độc tính của loại hạt này, chỉ sợ đều chạy không thoát nhãn tuyến của vị này.


Chuyện cái hột, trong lòng mọi người ở đây đã có định luận, nhưng mà, có một việc là không thể cãi cọ, đó chính là Diêu Huệ phi đích xác đã trúng độc. Mặc dù đã bài trừ hiềm nghi đối với Tang Hoàng Hậu cùng Dung Quý Phi, nhưng cũng không thể trực tiếp dừng ngay trên đầu Diêu Huệ phi, bởi vì nàng ta xác thực trúng độc, mặc dù chỉ là khổ nhục kế, nhưng ngươi phải lấy ra chứng cứ là nàng ta tự hạ độc mình.


"Trẫm đi xem, ái phi của trẫm rốt cuộc đem chính mình hạ độc thành cái bộ dáng gì!" Khai Nguyên đế khi rời đi có chút nghiến răng nghiến lợi. Diêu Huệ phi này thiếu chút nữa làm hắn hiểu lầm thể tử kết tóc của mình cùng nữ tử mình yêu nhất.


Mà nữ tử lưu lại ở điện ngoài lại lần đầu tiên nhìn về phía đối phương.


"Tỷ tỷ khi thấy Hoàng Thượng nhận lấy khối điểm tâm kia lại khẩn trương như vậy chính là sợ ta sẽ hạ độc Hoàng Thượng? Nếu không thất thố như thế, Hoàng Thượng đại khái cũng sẽ không hoài nghi tỷ tỷ ngươi." Dung Quý Phi trêu chọc, ngữ khí rất là thiếu đánh.


Tống Dật nhìn trái nhìn phải, Lưu Dục đi tra nguồn gốc độc dược, mọi chuyện cũng sắp

Bình Luận (0)
Comment