Mỹ Nhân Phổ

Chương 7

Tính sổ?


Nợ mà Kinh Triệu Doãn muốn tìm Sấu Ngọc Trai tính rất nhiều, đầu tiên đương nhiên là về vụ án. Mỗi lần Sấu Ngọc Trai đoạt một bước phá án trước Kinh Triệu Doãn, đều làm cho vị nữ thần bộ này giận đến cào tường.


Nhưng thân là thần bộ, kỹ không bằng người, thật sự cũng ngượng ngùng làm ra hành vi trả thù gì đó.


Quả nhiên, mới vừa châm lửa ngọn nến xong, liền thấy Tôn Triều Hồng đem Họa Bổn mới nhất nện ở trước mặt, Tống Dật cảm thấy thật sự có chút oan uổng, mỗi lần ra Họa Bổn đều giết tới cửa như vậy, thật sự được hay sao?


Huống chi, án này tựa hồ là của Tư Lệ Đài đi? Kinh Triệu Doãn khi nào trượng nghĩa như vậy, lại vì Tư Lệ Đài đi giành công đạo?


"Án này là sao vậy?" Tôn Triều Hồng đại mã kim đao mà ngồi trên ghế, tư thế như thẩm vấn phạm nhân.


Tống Dật nhấc ấm trà tới rót cho nàng ta một ly trà lạnh, đẩy qua, hoàn toàn thờ ơ, "Muốn ta băng bó tay cho ngươi một chút hay không?" nhìn đi, móng tay đều bị gãy, còn có hai ngón tay huyết nhục mơ hồ, chậc chậc, gia hỏa này quả thực là làm bằng sắt, mày cũng chưa nhăn một chút.


Tôn Triều Hồng nguýt nàng, Tống Dật vẫn đổ nước dùng khăn lau ngón tay cho nàng ta, còn bôi thuốc.


"Đau...đau......" khí thế hưng sư vấn tội kia của Tôn Triều Hồng nháy mắt liền tắt ngúm hết bảy phần, ngoan ngoãn để Tống Dật băng bó cho mình. Băng xong rồi lại cảm thấy có chút khó thở, cảnh cáo: "Đừng tưởng rằng lấy lòng ta như vậy thì ta không tính sổ với ngươi!"


Tống Dật cười tủm tỉm nhìn nàng, rất có hứng thú mà nhéo chén trà lên uống một ngụm, "Họa Bổn này đều là Họa Cốt tiên sinh họa, ngươi sao lại tới hỏi ta?" Có bản lĩnh thì ngươi leo lên Kỳ Lân Các đi a, tường của Kỳ Lân Các tuyệt đối không cao như bên này.


"Ha hả." Tôn Triều Hồng hừ lạnh xong liền không nói nữa, có thâm ý khác mà nhìn Tống Dật, không nói chuyện nữa, ngược lại gợi lên Tống Dật hứng thú, khiêm tốn thỉnh giáo, "Ngươi ha hả cái gì?"


Tôn Triều Hồng buông chén trà, vẻ mặt cao ngạo, "Ta đã dọ thám Kỳ Lân Các, hơn nữa không chỉ một lần, nơi đó căn bản không có ai."


Tống Dật thờ ơ, "Lá gan ngươi cũng quá lớn. Ta còn không dám đi vào."


Tôn Triều Hồng liếc nàng, "Nhưng ta lại phát hiện một vấn đề khác, khi Kỳ Lân Các có người, Tường Vi viên lại không có ai, ngươi cảm thấy ta nên giải thích như thế nào?"


Tống Dật vừa muốn mở miệng, Tôn Triều Hồng lại nhắc nhở: "Ta đều là nửa đêm dọ thám, ngươi đừng có lấy cái gì mà đi ra ngoài làm việc để qua loa lấy lệ ta."


"Ý, hay là Tôn thần bộ có lời giải thích độc đáo nào khác?"


"Ta có tám phần nắm chắc, ngươi chính là Họa Cốt tiên sinh."


Tống Dật lần này lại rất bình tĩnh, cả vẻ kinh ngạc hoặc sợ hãi cũng chưa cho nàng một cái, ngược lại khí định thần nhàn mà nói: "Chỉ là tám phần suy đoán liền không phải nắm chắc, làm tặc muốn bắt tại trận, Tôn thần bộ cứ muốn chứng cứ không phải sao? Huống chi, Họa Cốt tiên sinh là nam tử năm du hoa giáp, mà ta, chính là đại cô nương thanh xuân niên thiếu."


"Nói là Họa Cốt tiên sinh bị lửa đốt bị thương, ai cũng chưa thấy qua gương mặt thật của người này, không phải sao? Có ai có thể bảo đảm dưới cái mặt nạ kia không phải là che giấu một nử tử trẻ tuổi? Nếu nói là giọng nói, thân thể, mấy cái này đều là có thể bắt chước. Ta đã gặp qua trẻ nhỏ bắt chước ra giọng người già."


"Tôn thần bộ sao lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy?"


Vì cái gì lại hoài nghi?


Đại khái là từ lần đầu tiên quen biết Tống Dật nàng ta liền nhịn không được muốn hoài nghi. Khi đó nàng ta là tên khất cái đầu đường Thái Khang Thành, không thiếu đánh nhau ở đầu đường, nhưng thân là nữ nhi của Kiến Võ tướng quân tiền triều, nàng ta có bản tính chính trực, mặc dù làm khất cái cũng làm đến chính khí lẫm nhiên, nghiễm nhiên trở thành một vị thần bảo hộ.


Một lần ngẫu nhiên gặp phải Tống Dật bị đoạt túi tiền, hai người liền kết bạn. Thường xuyên qua lại, Tống Dật đối với nàng ta rất là tán thưởng, hai tháng sau, 《 Kinh Hoa Lục 》 đột nhiên ra một bộ hiệp nữ truyện, kể lại là chuyện về nàng ta, không lâu sau, Triệu Thành liền tìm được nàng ta, nói muốn nàng ta làm bộ đầu cho Kinh Triệu Doãn, bảo hộ bá tánh Thái Khang Thành.


Lúc ấy nàng ta đã hoài nghi, bởi vì nàng ta cảm thấy, Họa Cốt tiên sinh không có khả năng tùy tiện nghe lời của một tên tiểu bối liền tạo ra một thiên văn chương đủ khả năng thay đổi vận mệnh một đời người như vậy, nhưng Họa Cốt tiên sinh đức cao vọng trọng trong miệng bá tánh sao có thể sẽ là một nữ lưu yếu ớt, hơn nữa còn là một tên háo sắc tham tài, nếu thật là vậy, Tôn Triều Hồng cảm thấy cửa đầu tiên là mình đã không qua được.


Dưới ánh mắt lom lom của Tôn Triều Hồng, Tống Dật đành phải thở dài, "Ánh mắt ngươi rất tốt, kỳ thật, ta là đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh, tuy rằng hiện tại năng lực hữu hạn còn chưa được ông ấy thừa nhận, nhưng họa kỹ của ta là học từ ông ấy không thể nghi ngờ."


"Ngươi đừng tưởng che giấu được ta, có bao nhiêu con cháu thế gia có tài có mạo ôm số tiền lớn muốn bái làm môn hạ của ông ta đều bị cự tuyệt một cách dứt khoát, ông ta sao có thể thu ngươi làm đồ đệ?"


Tống Dật càng đạm nhiên, "Luận tài học ta có lẽ là ở dưới bọn họ, nhưng luận thiên phú vẽ tranh, ta nghĩ Thái Khang Thành này đại khái không có mấy người có thể so được với ta."


Vấn đề này cứ tranh chấp tiếp như vậy căn bản không có ý nghĩa, Tôn Triều Hồng sắc mặt nghiêm lại, trở lại chuyện chính, "Vẫn là tới nói về quyển Họa Bổn này một cái đi."


"Đúng như ngươi chứng kiến, Họa Bổn đã họa rất rõ ràng."


"Được thôi, ta cứ việc nói thẳng. Án này Tư Lệ Đài đoạt từ trong tay Kinh Triệu Doãn, Họa Bổn tuy đã ra, nhưng Tư Lệ Đài cũng không có tra được tên hung phạm kia, nói cách khác, hung phạm hiện giờ còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Vị Triệu đại nhân kia của chúng ta thì sao, chính là muốn cướp bước tiếp theo, tìm ra hung thủ, để cho Tư Lệ Đài sáng mắt. Giá cả có thể thương lượng."


Vừa nghe đến tiền, con ngươi đạm mạt kia quả nhiên phát sáng, Tôn Triều Hồng trực tiếp cảm giác một dòng khí lạnh quét qua ngực, Họa Cốt tiên sinh tuyệt đối không có khả năng là tên hỗn đản này, tuyệt đối không có khả năng!


"Ngươi xem, mắt thấy mùa đông sắp đến, Tường Vi viên cũng nên đặt mua một ít đồ để dùng cho mùa đông đúng không, vậy một trăm lượng, như thế nào?"


Tôn Triều Hồng lại nuốt một hơi, nếu là nàng ta, món tiền này nàng ta tuyệt đối sẽ không ra, nhưng Triệu Thành tên bại gia tử kia, có tiền để đốt, chỉ muốn cho Tư Lệ Đài ăn mệt.


Đem ngân phiếu móc ra, sắc mặt Tôn Triều Hồng không quá đẹp, "Nói đi, người chết là ai? Hung thủ lại là ai?"


Tống Dật cười tủm tỉm mà đem ngân phiếu cất kỹ, cái khí chất đáng khinh kia mặc dù mang mặt nạ cũng áp không được, "Kỳ thật, người chết này, ngươi có khả năng là quen biết."


Quen biết?


Tôn Triều Hồng sợ hãi, phong trần nữ tử nàng quen biết lại không nhiều lắm.


Tống Dật lấy ra một bức họa, đưa tới tay nàng, "Đứng ở bằng hữu lập trường, vụ án này, ta kiến nghị ngươi đừng nhúng tay."


Tôn Triều Hồng gấp đến khó dằn nổi mà đem bức hoạ kéo qua, nhanh chóng mở ra, liền thấy một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.


"Là nàng sao......"


Đều là cô nhi của tội thần tiền triều, khó tránh khỏi có chút đồng bệnh tương liên. Tôn Triều Hồng mỗi khi nhớ tới tình cảnh khi mình còn làm khất cái lưu lạc đầu đường đều sẽ nhớ tới Đỗ Thu Nương, Đỗ gia cùng Tôn gia là một văn một võ, kỳ thật giao tình cũng không nhiều, chẳng qua đều là ủng hộ hoàng thất tiền triều Tư Mã nhất tộc, xem như cùng phe.


Bất đồng chính là, Đại Tấn diệt vong, Kiến Võ tướng quân thủ thành thất bại, chết trận sa trường, tân đế biểu dương họ trung liệt, còn truy phong Trung Dũng Hầu, chẳng qua cả nhà Tôn gia có chút ngu trung, thế nhưng toàn tộc vì Đại Tấn tuẫn táng, Tôn Triều Hồng là được mẫu thân trộm nhờ người mang đi, thân phận của nàng ta chỉ có Tống Dật biết. Đối với chuyện này, nàng ta còn buồn bực rất lâu, bởi vì tên hỗn đản này chỉ là cùng nàng ta ở chung hai tháng, liền đem gốc gác nàng ta đào ra sạch sẽ, phỏng chừng toàn bộ thiên hạ cũng không ai có năng lực này.


Đỗ gia kết cục tương đối thảm, Đỗ gia cả nhà cũng không coi là sạch sẽ bao nhiêu, nhiều ít gì cũng làm mấy chuyện thiên nộ nhân oán, mới bị Khai Nguyên đế xét nhà, nam tử hoặc chết hoặc lưu đày, nữ quyến tước hộ tịch nhập giáo phường tư. Sống chịu tội hơn cả chết, còn phải lưng đeo thiên cổ bêu danh.


Mỗi khi nhớ tới mấy chuyện này, Tôn Triều Hồng liền cảm thấy mình sống được ngay thẳng, chết cũng thanh thanh bạch bạch, rất tốt. Đỗ Thu Nương lại không giống nàng ta, mặc dù đang ở giáo phường tư, cũng muốn thoát ly tội tịch, một lần nữa sống những ngày như thường nhân. Có lý tưởng là tốt, nhưng loại suy nghĩ này, là si tâm vọng tưởng, rất dễ dàng làm người nhận không rõ hiện thực mà lạc lối.


Tôn Triều Hồng đã từng lo lắng một ngày nào đó Đỗ Thu Nương sẽ bức bản thân nàng ta lên tuyệt lộ, quả nhiên......


"Hung thủ là ai?"


Tống Dật cũng không giấu giếm: "Nhi tử của Ngô Thị trung, Ngô Thượng Thanh. Thê tử của hắn là Liễu gia quý nữ. Nghĩ chắc Đỗ Thu Nương là muốn dùng đứa nhỏ để áp chế Ngô Thượng Thanh nạp nàng vào phủ, thoát ly tội tịch, nhưng nữ nhi Liễu gia kia tính tình bạo ngược, Ngô Thượng Thanh chỉ sợ là sợ vợ, nếu không Đỗ Thu Nương đã mang thai hắn sẽ không chậm chạp mà không nạp nàng vào phủ."


"Ngươi như thế nào xác nhận là hắn?"


"Ngươi quên sao, Họa Cốt tiên sinh có con đường tin tức linh thông nhất, toàn bộ khất cái ở Thái Khang Thành đều để cho ông ta dùng, ngày thường, bọn họ thích nhất ngồi canh ở mấy phủ đệ quý tộc cùng những nơi con em quý tộc lưu luyến, nhìn thấy nghe thấy, có thể so với nha môn Kinh Triệu Doãn thậm chí so Tư Lệ Đài còn thâm nhập toàn diện hơn nhiều."


"Nói như vậy, đây chỉ là các ngươi phỏng đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng?"


"Chuyện chứng cứ đó là của nha môn các ngươi, ta tin rằng, lấy chuyện Ngô Thượng Thanh vứt xác còn nhớ cẩn thận đổi cho người chết thành quần áo thôn phụ, những chứng cứ đó hẳn là đã được xử lý thật sự sạch sẽ." Nếu không có kiện quần áo kia bị chủ nhân thêu một đóa hoa mai độc đáo, quần áo tầm thường như vậy bao lấy thi thể, chỉ sợ là không có ai nhận lãnh.


Điểm này, Tôn Triều Hồng sao có thể không biết.


"Hiện trường vụ án ở đâu?"


"Vườn mai bên Vọng Nguyệt Hồ."


Tôn Triều Hồng gật gật đầu, nhấc chân muốn đi, Tống Dật ở sau nói: "Mặc dù ngươi tìm được chứng cứ, cũng định không được tội cho Ngô Thượng Thanh, một cái Chương Liễu Ngô thị, từ tiền triều đã là dòng dõi nhị đẳng, đến triều này đã tấn chức lên thành đỉnh cấp môn phiệt, đủ để nói rõ kiến quốc công huân của bọn họ với Đại Tống, mà người vô hộ tịch ở Cổ Nguyệt phường đều là nữ quyến nhà tội thần, Ngô Thượng Thanh lại là con trai dòng chính độc nhất của Chương Liễu Ngô thị, được thừa kế tước vị, là chân chính huân quý, đừng nói giết chết một nữ tử trong giáo phường, dù hắn có giết toàn bộ nhạc cơ trong Cổ Nguyệt phường, triều đình hiện tại cũng sẽ không dễ dàng động đến hắn."


Vụ án này kỳ thật có chút xấu hổ, Kinh Triệu Doãn trị không được, nhưng Tư Lệ Đài có thể trị lại chưa chắc chịu trị.


Lấy thủ đoạn của Tư Lệ Đài, hẳn là đã tra ra hung thủ là ai, lại chậm chạp không động thủ, như vậy chỉ có một cách giải thích, Tư Lệ Đài đang định dùng cơ hội này để đánh cờ với Chương Liễu Ngô thị.


Sau khi Lưu Tống thành lập khác biệt lớn nhất với tiền triều là muốn ngăn chặn thế lực đại tộc, tăng mạnh hoàng quyền, Tư Lệ Đài là công cụ đặc quyền hoàng đế dùng để dọn dẹp địch nhân, động ai không động ai đều là có chủ ý.


Hiển nhiên, vụ án của Ngô Thượng Thanh là phi thường thích hợp lấy ra để mua bán với Chương Liễu Ngô thị. Còn về thu đất, thu quyền hay là mấy giao dịch âm u nào khác, thì không phải dân đen chúng ta có thể hỏi đến.


Huống chi trừ chuyện này ra, Ngô gia cùng Ngu gia quan hệ không cạn, Ngu Chỉ Lan mẹ vợ của Dự Vương cùng với Ngô Thị trung Ngô Ung chính là thanh mai trúc mã, hiện giờ hai nhà đều là ngự tiền bổ sung cho nhau, liên thủ đối phó với các thế gia khác, vậy thì tình nghĩa chiến đấu cũng không thấp.


Hôm nay ở Ngu phủ nhìn thấy Lưu Dục, không chừng đến là nói chuyện Ngô gia. Thấy thế nào thì vụ Ngô Thượng Thanh này Tư Lệ Đài cũng không có khả năng xử hắn theo pháp luật.


Tôn Triều Hồng nóng đầu bên này, cũng không có ý nghĩa gì đáng kể. Nhưng lực chấp hành của vị nữ thần bộ này vẫn làm cho Tống Dật mở rộng tầm mắt, nàng ta thế nhưng đơn giản thô bạo mà trực tiếp tới cửa bắt Ngô Thượng Thanh đi.


Nàng ta xạo là có người báo án nói Đỗ Thu Nương sau khi cùng Ngô Thượng Thanh gặp mặt đã biến mất không thấy, hoài nghi Ngô Thượng Thanh giết người hủy thi, cứ như vậy mà công khai giết đến cửa Ngô phủ.


Chức Thị trung, đừng nhìn nó là chức quan không quá cao, nhưng quan văn hay võ, hễ nhậm thêm chức Thị trung, liền có thể vào cấm cung làm việc, là cánh tay tâm phúc chân chính bên người hoàng đế. Hơn nữa Chương Liễu Ngô thị là thế gia danh vọng, sống chết của một nữ tử giáo phường nho nhỏ thật sự là vô pháp lay động. Nếu ở tiền triều, nữ tử có loại thân phận này dù có bị quyền quý đem nấu đãi khách trước mặt mọi người, cũng bị mặc kệ không ai quản.


Cho nên, người của Kinh Triệu Doãn tới Ngô phủ, có thẳng một khắc bị người lạnh nhạt ở ngoài đại môn, một chút cũng không ra ngoài dự kiến. Nếu không phải cố kỵ phong bình môn phiệt thế gia, sợ bá tánh bu lại coi càng tụ càng đông, thì còn không thèm thỉnh Tôn Triều Hồng vào.


Còn về chuyện đã nói những gì, Tống Dật không biết, dù sao Tôn Triều Hồng cũng không bắt được người là được.


"Đám quyền quý này, quá con mẹ nó không phải người!" Tôn Triều Hồng tới tìm nàng uống rượu, nói nhiều nhất là những lời này. Tống Dật bình tĩnh nhìn chòm râu trên miệng nàng ta, tạo hình này màu sắc này, phẩm chất này, thật sự rất thích hợp với khuôn mặt nàng ta.


Quen biết với Tôn Triều Hồng mấy năm, vị này mỗi lần buồn bực không phát tiết được thì sẽ dán râu, Tống Dật vẫn luôn không hiểu nàng ta như thế nào lại có cái đam mê kỳ cục như vậy. Chỉ là, một khi dán lên chòm râu này, vị này liền không kiêng nể gì mà chửi thề, đây đúng là làm người khác một lời khó nói hết a.


"Nói chuyện!"


"hử?"


Tôn Triều Hồng liếc ngang.


Tống Dật khen ngợi tự đáy lòng: "Chòm râu mới của ngươi quá đẹp."


"Cầm thú! Quá vô tâm vô phế, Thu Nương chính là tặng không một mạng."


Tống Dật thực nể tình mà thở dài, "Kết quả này không phải đã sớm đoán được hay sao? Ngươi một hai phải đi nếm mùi thất bại, Ngô gia có thể để ngươi bắt Ngô Thượng Thanh đi mới là lạ đó. Làm một đại môn phiệt phô bày ra hết là đẹp sao?"


Tôn Triều Hồng ức chế, Kinh Triệu Doãn không thể động, Tư Lệ Đài lại bỏ qua, thiên hạ này còn có ai có thể trị được hắn?


Con ngươi sắc bén đột nhiên chuyển động, tỏa định tòa Kỳ Lân Các có tường vây cao ngất kia. Tống Dật từ từ nhìn qua, "Ngươi sẽ không phải là muốn đánh chủ ý lên Họa Cốt tiên sinh đi? Ông ấy tuyệt đối sẽ không hỏi đến những việc này!"


"Ông ta quản lý bảng 《 Kinh Hoa Lục 》, chẳng lẽ loại nhân tra như Ngô Thượng Thanh còn có tư cách treo trên đó?" suy nghĩ của Tôn Triều Hồng rất đơn giản, khi tất cả mọi người đang phỏng đoán hung thủ trong án mạng của Họa Bổn là ai, tên của Ngô Thượng Thanh đột nhiên bị loại bỏ khỏi 《 Kinh Hoa Lục 》 , vậy chẳng phải là ám chỉ rõ ràng sao? Đến lúc đó mặc kệ là ai muốn che giấu cũng che giấu không được.


Mấy hào môn thế gia chính là so với tiểu dân chúng càng để ý phong bình, nàng ta không tin với chiêu này bọn họ còn dám thờ ơ.


"Đừng quên, Sấu Ngọc Trai các ngươi chính là đã thu của Kinh Triệu Doãn chúng ta một trăm lượng bạc. Ngươi đồ đệ này có phải nên làm chút gì hay không?"


Tống Dật: "......" đây tuyệt đối là ép bức đi?

Bình Luận (0)
Comment