Mỹ Nhân Phổ

Chương 74

Mùa xuân năm ấy, tơ liễu vấn vương khắp vùng Vọng Nguyệt Hồ, Vương Tĩnh Xu theo mẫu thân đi du xuân, bánh phỉ thúy xanh biếc, tinh oánh dịch thấu, một cái tay nhỏ dơ hầy duỗi ra từ sau bụi hoa, lấy trộm một khối.


Vương Tĩnh Xu đang cầm cọng cỏ đuôi chó bắc cầu cho một con kiến nhỏ bị rơi vào trong nước, đột nhiên đối diện ngay cặp mắt trong bụi cỏ kia. Cặp mắt kia cực kỳ giống con mèo hoang nhỏ trong hoa viên. Nàng đã từng chuẩn bị thật nhiều cá tôm, với ý đồ dụ nó ra khỏi bụi hoa, thừa cơ mang về nuôi, nhưng lần nào cá tôm cũng bị ăn sạch, mà nàng cũng không thể được như ý nguyện.


Cho nên khi nhìn thấy nữ hài cực kỳ giống con mèo hoang nhỏ lại lần nữa vươn ra cái móng vuốt vừa dơ vừa gầy kia ra, nàng liền thừa cơ tóm lấy, nói: "Ngươi nhận ta làm chủ nhân, ta liền cho ngươi ăn."


Tiểu nữ hài nhìn một đĩa bánh phỉ thúy kia, gật gật đầu, đồng ý.


Nhìn dương liễu nâng hoa, nàng nói: "Vậy từ nay về sau ngươi gọi là Liễu Nhi đi."


Mèo hoang nhỏ có tên, rất vui.


Mẫu thân nói, mèo hoang ở bên ngoài dơ, còn có rận, chưa bao giờ cho nàng nuôi, mà đối với con mèo nhỏ này, nàng tự mình rửa mặt cho nàng ta, đem một tiểu gia hỏa đáng thương dơ hề hề biến thành tiểu tiên nữ xinh xắn, nàng cảm thấy rất vui vẻ, thỏa mãn chưa từng có, đó là chuyện mà nàng từng cho là ý nghĩa nhất mình từng làm, cũng bởi vì vậy, nàng đối đãi với con mèo hoang có thân thế đáng thương này rất dụng tâm.


Trên đời này chuyện gì cũng cần chú ý mức độ, cần phải biết giới hạn! Vô luận là nuôi sủng vật, hay là nuôi nô tỳ, đều yêu cầu ân và uy, một người mà một khi đem những gì ngươi cho nàng ta coi như chuyện đương nhiên, như vậy một ngày nào đó ngươi không cho nàng ta nữa, hoặc là không thể cho nữa, nàng ta cũng sẽ đương nhiên mà cho rằng ngươi vẫn có thể cho nàng ta, hơn nữa những thứ đó nên thuộc về nàng ta!


Tỷ như một cái nghiên mực cùng một bộ bút lông bạch ngọc khắc hoa mà tiểu nhi lang tặng nàng. Khi đó con mèo hoang kia vừa mới học vẽ tranh, liền nhìn trúng bộ dụng cụ xinh đẹp này, một hai phải đòi nàng cho bằng được.


Xưa nay đồ vật nàng cũng không keo kiệt, cho thì cho, duy độc những thứ mà tiểu nhi lang đưa thì nàng luyến tiếc.


Mèo hoang kia cầu mà không được, trộm lấy để dùng, không cẩn thận làm rơi hỏng mất, làm nàng thập phần thương tâm. Mèo hoang nhận lỗi với nàng, nàng tha thứ, nhưng cũng phát hiện vì mình phóng túng nên đã cho nó ăn quá no quá ngon, cũng bành trướng dã tâm của nó. Có một lần, nàng thế nhưng bắt gặp mèo hoang kia trộm thêu túi tiền tặng cho tiểu nhi lang. Tiểu nhi lang trước mặt thì nhận, quay đầu lại liền ném vào hồ nước trong hoa viên. Phát hiện nàng nhìn trộm, hắn đơ gương mặt tuấn tú nói đó là vô tình làm rơi xuống.


Nhìn thấy ngọc bội nàng tặng hắn, hắn vẫn luôn treo ở bên hông, chưa bao giờ gỡ xuống, tuy tiểu nhi lang nói, không có đồ gì mang nên mới tùy tiện đeo ngọc bội nàng đưa, nhưng nàng về tâm lý là thỏa mãn, mặc dù hắn không phải rất thích mình, nhưng ít ra trong lòng hắn cũng không có người khác.


Bất quá ý niệm đó chỉ kéo dài đến trước khi bọn họ thành thân. Nửa năm chuẩn bị, rất là thấp thỏm, nàng không thể tùy thời gặp tiểu nhi lang của nàng, lần này vừa hạ tuyết liền bị cảm lạnh, mèo hoang nấu chén thuốc mang tới, không cẩn thận bị đánh nghiêng, bị phỏng ở tay phải, mà khi nàng chuẩn bị xong thuốc dán cho nó chữa thương, tay phải của nó lại hoàn hảo không tổn hao gì.


Nàng trộm theo dõi thử Liễu Nhi bị phỏng kia, lại phát hiện nàng ta đi gặp tiểu nhi lang, theo hắn rời đi, mà quay đầu lại, Liễu Nhi hoàn hảo không tổn hao gì kia vẫn như cũ hầu hạ ở bên người nàng.


Nàng cảm thấy mình nhất định là bệnh đến hồ đồ rồi, thế gian này như thế nào lại có hai Liễu Nhi chứ? Sau đó hết bệnh, đầu óc thanh tỉnh, nàng thậm chí có thể phân biệt rõ ràng chỗ khác biệt của hai Liễu Nhi.


Một người khí chất nội liễm, thành thục ổn trọng, một người hoa hòe lộng lẫy thích hái hoa ngắt cỏ. Dù cho ở trước mặt chủ nhân các nàng đều cúi đầu rũ mắt, biểu hiện ra vẻ cung kính thuận theo, nhưng chung quy là không giống nhau.


Mà Liễu Nhi thành thục kia cứ luôn xuất hiện khi phụ thân cùng triều thần tụ tập, mà chính mình lại là quân cờ đã thành công đưa nó đến bên cạnh phụ thân. Ngày ấy nàng đuổi Liễu Nhi ra khỏi viện của nàng, đưa đến phòng giặt tẩy, loại địa phương sẽ không còn được gặp lại chủ tử. Con mèo hoang quen được nuông chiều rốt cuộc bị đánh về nguyên hình, lại khóc lại nháo, nàng cũng không còn liếc nó cái nào nữa.


Giữa các thế gia đại tộc thích xếp gian tế nhãn tuyến vào nhau, việc này không có gì đáng trách, trên thực tế phụ thân cũng có nhãn tuyến ở Lưu gia. Đây cũng là một cái đảm bảo sẽ không hại nhau. Nhưng thứ này bị đặt ở ngay bên cạnh mình, chung quy là có chút khó nuốt trôi, mặc dù đã móc ra, vẫn như nghẹn ở cổ họng.


Cùng ngày, vốn không nên gặp mặt nhau nhưng tiểu nhi lang lẻn vào trong phòng nàng, nhìn nàng ngủ mơ màng một lúc rất lâu, cũng không biết bao lâu, thẳng đến khi nàng lơ ngơ tỉnh lại, hắn mới ra vẻ như không có việc gì nói: "Tỉnh rồi?" Thuận tay bưng cho nàng một chén nước vừa đủ ấm.


Hắn nói hai người huynh đệ hắn thế yếu, cần phải hao tổn tâm cơ để tự bảo vệ mình.


Nàng hỏi thành thân với nàng có phải là một loại thủ đoạn tự bảo vệ hay không.


Tiểu nhi lang xoa xoa đầu nàng, ôn nhu cười: Không phải.


Nàng tin hắn, nàng biết tình cảnh của huynh đệ bọn họ, cũng biết bên ngoài có rất nhiều người như lang hổ báo, tùy thời đều có thể nhai nát nuốt bọn họ vào bụng. Đại khái là khi một người thật sự yêu một người khác, thì sẽ lúc nào nơi nào cũng suy nghĩ cho hắn.


......


"Ngủ không ngon?"


Tống Dật từ trên giường bò dậy, đang nhìn sa trướng hồn du thiên ngoại, khi nghe được thanh âm mới xoay đầu.


Gian ngoài, bình phong lộ ra một bóng người mơ hồ, đang ngồi tựa ở trước án pha trà, hương trà mờ mịt phiêu đãng bay vào, xâm nhập phế phủ, làm người thấy thần thanh khí sảng.


Tống Dật mặc xiêm y xong, bước ra ngoài, Lưu Dục đem một chén trà mới nấu xong đẩy đến trước mặt nàng. Tống Dật ngoan ngoãn tiếp nhận, hơi nước bốc lên, phả vào mí mắt, nàng nhắm mắt cảm thụ sợi khói ấm áp kia.


Lưu Dục ngước mắt, thấy nàng vẫn chưa búi tóc, tóc đen tán rộng thành một mảnh, thong thả ung dung từ đầu vai buông xuống, yên tĩnh mà có chút liêu nhân, lòng bàn tay hắn liền theo đó mà phát ngứa. Ở bên chân cọ cọ một lúc lâu, cố ép cảm giác ngứa ngáy kia xuống, mới bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.


"Nếu chưa tỉnh ngủ, bổn vương có biện pháp làm ngươi tỉnh, ngươi có muốn nghe hay không?"


Tống Dật trợn mắt, lông mi cọ qua hốc mắt của mặt nạ, phát ra tiếng 'soạt soạt' cực nhỏ, "Biện pháp gì?"


Lưu Dục lấy ra một quyển sách, đưa cho nàng xem, "Người chết thứ hai."


"......"


Tống Dật nhanh chóng lật quyển sách xem qua một lần, hoảng sợ, "Cái này xuất hiện khi nào?"


"Đầu giờ Mẹo, phát hiện trong thư phòng của ngươi."


Tống Dật nhìn bên ngoài một cái, ánh mặt trời chói chang, hiện tại tốt xấu gì cũng đã giờ Thìn, giờ mới nói cho nàng?


"Thời hạn là ba ngày, người kia sẽ chết!" Nếu sớm phát hành Họa Bổn, nói không chừng có thể nhắc nhở người nọ một chút, tránh bớt nguy hiểm.


Lưu Dục vui vẻ thoải mái mà phẩm trà, "Không vội, bổn vương sợ ngươi vẽ vất vả, tìm trợ thủ cho ngươi."


Dứt lời, phất phất tay với bên ngoài, Tiết Đào lập tức mang một bạch y nữ tử tiến vào, Tống Dật tỉ mỉ mà đem người vừa tiến vào đánh giá đến mấy phen, vẫn không dám quá tin tưởng vào hai mắt của mình, "Thanh Nữ?"


"Ngươi không nhìn lầm, thật là nàng ta."


Thanh Nữ thong thả ung dung tiến lên vái chào, về mặt lễ nghi tìm không ra một chút không ổn nào.


Lưu Dục phân phó: "Trước khi phá được án, ngươi ở lại Sấu Ngọc Trai."


"Dạ." Thanh âm nhu mị uyển chuyển, làm Tống Dật sinh sôi rùng mình một cái.


"Ngươi cảm thấy trợ thủ này tốt không?"


"Tốt! Thật sự là quá tốt luôn!" Tống Dật nghiến răng.


Lưu Dục vừa lòng gật gật đầu, còn phân phó một câu, "Ở chung cho tốt."


Ở chung cái em gái ngươi, đây là tiểu hồ ly muốn thượng vị a!


Lưu Dục bị bộ dạng nghiến răng nghiến lợi lại còn giả vờ rộng lượng bình tĩnh của Tống Dật chọc cười, tâm tình rất tốt mà rời Tường Vi viên.


Tiểu Đào Đào đứng ở cửa, trong phòng chỉ còn hai người nàng.


Thanh Nữ cười rất là đắc ý, "Sáng sớm, Tư Lệ Đài liền dùng xe ngựa đi Thiên Cơ Các đón ta. Xe ngựa kia nghe nói là Tư Lệ Đài chỉ chuẩn bị cho nữ quyến, đây còn là lần đầu dùng đến."


Tống Dật trợn trắng mắt, nốc trà an ủi.


Thấy nàng không phản ứng, Thanh Nữ ngồi xuống đối diện nàng, bưng lên chung trà Lưu Dục mới vừa rồi dùng qua, rót một chén trà nhỏ, tự động uống hết. Tay Tống Dật run lên, tiểu tiện nhân này sao có thể ghê tởm như vậy chứ?


"Ngươi người này thật sự là không biết lễ nghĩa."


Thanh Nữ cười duyên, vươn đầu lưỡi liếm một cái ở miệng ly, "Có những người dám nghĩ lại không dám làm, mà ta, cái gì cũng dám! Ngươi làm được sao?"


Tống Dật lại hung hăng rùng mình cái nữa, nàng có thể cùng người khác so độ vô sỉ, nhưng thật không tự tin cùng người khác so mức hạ tiện a!


Giờ này khắc này, nàng chỉ cảm thấy, chung trà bị tiểu tiện nhân liếm qua tuyệt đối không thể dùng nữa! Nếu không thì cho đại Hoàng dùng? Cũng không biết loại tiện bệnh này có thể lây hay không nữa, kỳ thật đại Hoàng là một con chó canh cửa rất có phong cách.


Ngọc Châu bên kia phải dọn cơm sáng cho Tống Dật, Tống Dật nhìn tiểu tiện nhân này cảm thấy có chút buồn nôn, xoa xoa bụng, nói: "Vào trong viện ăn đi, vừa lúc phơi nắng."


Ngọc Châu nhìn thoáng qua bầu trời ngập sương mù cuối mùa thu, biết nghe lời phải. Bên này vừa ngồi xuống, bên kia tiểu tiện nhân cũng đi theo lại đây, vắt một chân, lắc qua lắc lại, ngón tay dài mảnh nhón lên một khối điểm tâm rất không khách khí mà bắt đầu ăn.


Tống Dật lúc này mới phát hiện là không đúng chỗ nào, té ra chỗ miệng trên mặt nạ của tiểu tiện nhân không biết khi nào đã bị kéo lên. Tống Dật tay vừa ngứa liền duỗi móng vuốt qua, muốn nhìn một chút cái cơ quan này của nàng ta là làm như thế nào?


Loại đồ vật như mặt nạ bạc mỏng này vốn dĩ nếu rất mỏng cũng đã coi như đạt yêu cầu, để thoải mái hơn, đích xác là rất khó làm ra cái gì đa dạng.


Thanh Nữ lui ra một cái, cười duyên nói: "Sao hả, Tống tiên sinh muốn nhìn mặt ta?" Rồi nhìn thoáng qua xung quanh, quả nhiên những lời này rất là có lực hấp dẫn, cả thủ vệ tiểu đồ lệ cùng hộ viện trong tích tắc đó đều quay đầu nhìn qua bên này.


Tống Dật thế nhưng còn nghe thấy được tiếng nuốt nước miếng.


Việc này không thể nghi ngờ đã cho Thanh Nữ cảm giác mạnh về sự ưu việt, nàng ta đắc ý mà vuốt ve mặt nạ, cái đồ bỏ này, vốn dĩ chỉ là dùng để cố lộng huyền hư lúc mở màn, không nghĩ tới một khi mang, mang đến bây giờ còn không thể danh chính ngôn thuận mà gỡ xuống.


Nàng ta hiện tại chính là người bí ẩn ở Thái Khang Thành, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều rất được chú ý, lấy mặt nạ xuống nhìn như là một chuyện nhỏ, nhưng phải được lấy hợp tình hợp lý, nếu không sẽ bị người lên án.


Nhưng mà, nàng ta chịu nhiều tội như vậy chỉ để tạo ra được gương mặt này, không thể cho người ta nhìn, thật con mẹ nó nghẹn khuất.


"Ngươi tốt nhất đừng để cho ta nhìn đến gương mặt kia của ngươi, nếu không, ta cũng không thể bảo đảm là có thể đem nó hủy hoại đến mức làm cho ngươi hối hận đã sinh ra trên đời này hay không nữa!" Tống Dật cười tủm tỉm mà cảnh cáo, cũng rất là tri kỷ mà sửa sửa mặt nạ cho Thanh Nữ, nhân tiện đóng luôn cả cái chỗ để ăn cơm kia.


Thanh Nữ: "......" Tên hỗn đản này sao lại ác liệt đến như thế?


Dùng xong cơm sáng, Tống Dật ở thư phòng chuẩn bị vẽ Họa Bổn, Thanh Nữ ngó nghiêng khắp nơi rồi dựa lên giường mỹ nhân, bày ra một cái tư thế ưu nhã vũ mị, nói: "Tống tiên sinh tài nghệ cao siêu, đại khái là không cần Thanh Nữ động thủ, vừa lúc ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút."


Tống Dật nhìn cũng lười nhìn nàng ta, trực tiếp ra lệnh: "Tiểu Đào Đào, xách Thanh Nữ lại đây, nếu nàng ta không nghe lời, trực tiếp ném ra khỏi Sấu Ngọc Trai. Ta không sợ mất mặt!"


Thanh Nữ thế nhưng cũng không sợ hãi, trước khi Tiết Đào đi đến, còn mị nhãn chớp chớp, cố ý phóng mềm thanh âm nói: "Vị công tử này, nô gia chỉ là một nữ tử yếu ớt, ngươi sẽ không thô lỗ như vậy đi?"


Tống Dật cảm thấy như có con kiến chui vào lỗ tai, lại hung hăng rùng mình, lo lắng mà nhìn thoáng qua Tiết Đào, lúc trước nàng đùa giỡn hắn vài câu, hắn đều có thể ngất xỉu tại chỗ, Thanh Nữ chơi tiện như vậy, vị này chỉ sợ sẽ không chịu nổi. Nàng cũng đã chuẩn bị tốt để cứu viện, ai ngờ tiểu Đào Đào mặt không đổi sắc tâm không nhảy, nói năng có khí phách mà phun ra hai chữ: "Thật xấu!"


Thanh Nữ nháy mắt cứng đờ trên giường mỹ nhân, mị nhãn vừa rồi còn đang phóng ra trực tiếp trừng thành kích cỡ chuông đồng, chắc là từ sau khi có gương mặt này, nàng ta còn chưa từng bị đối đãi như vậy.


Thật xấu!?


Gia hỏa không có mắt này thế nhưng nói nàng ta xấu!


Thấy Thanh Nữ bất động, Tiết Đào cẩn tuân mệnh lệnh của Tống Dật, nắm đằng sau cổ áo nàng ta xách lên ném đến chỗ đối diện Tống Dật, một chút cũng không để ý đến biểu tình thiếu chút nữa tắt thở trợn trắng mắt do bị cổ áo siết của Thanh Nữ.


"Ngươi nếu không tập trung vẽ tranh, ta sẽ bẩm báo với Dự Vương điện hạ."


Thanh Nữ rốt cuộc mới biết người Tư Lệ Đài cũng không dễ chọc như nàng ta nghĩ, đặc biệt là thiếu niên lang có bộ dạng không tồi này.


Vẽ xong Họa Bổn, hai canh giờ trôi qua, Thanh Nữ cảm giác được xương ngón tay lại bắt đầu ẩn ẩn đau, cơn đau này, không mãnh liệt, lại như chui vào sâu trong cốt tủy, thật là dày vò. Rút ngón tay vào trong tay áo, vuốt ve nhẹ nhàng, Thanh Nữ nói: "Kiểu chết lần này còn xuất sắc hơn lần trước. Không ai đốt lửa lại có thể tự thiêu mà chết, Tống tiên sinh cảm thấy lần này chuyện gì sẽ xảy ra?"


Thanh Nữ cắn rất mạnh hai chữ 'tự thiêu', như là muốn chọc phá tầng bong bóng phủ đầy bụi nào đó.


"Nhìn thấy thi thể, có lẽ sẽ biết."


Tống Dật cầm phác thảo xem một lần, rồi để Ngọc Châu đưa qua cho Lý Mật.


"Lần trước thi thể của vị Thôi Thị trung kia cũng không phải rất nhiều người đều thấy sao? Nhưng đến nay tựa hồ cũng không ai biết ông ta rốt cuộc là như thế nào làm mình say đến chết."


"Muốn làm một người say chết, cũng không cần phải là uống rượu, chỉ cần lợi dụng dược vật nào đó được đặc chế tương ứng có thể kích thích tâm can, là có thể đạt tới trạng thái giả như say rượu, làm người say chết."


Thanh Nữ sửng sốt, mở lớn mắt, cắn cắn môi, nói: "Ta chưa nghe nói qua là có loại đồ vật này?"


"Ta cũng chưa nghe nói qua."


"......"


"Nhưng chỉ cần có tâm, chưa chắc là làm không ra. Ngươi đã nghe qua chuyện nhà Mộ Dung gia chưa?" Tống Dật cười đến hòa ái dễ gần, Thanh Nữ bản năng cảm thấy không phải cái chuyện gì tốt, rồi lại nhịn không được tò mò. Bởi vì nàng ta đã nghe qua rất nhiều lời đồn đãi, khó tránh khỏi có chút tò mò, muốn biết ở hành cung suối nước nóng kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì.


"Mộ Dung Chử không biết kiếm đâu ra một cái đường muội giống Dung Quý Phi như đúc đưa vào cung. Ngươi biết kết cục cuối cùng của nàng ta là gì không?"


"Cái...cái gì?"


"Có người thả vào nước tắm của nàng ta một loại nước làm rữa thịt, nàng ta ngâm bên trong chưa đầy hai nén hương, cả người đã bắt đầu hối rữa. Đương nhiên, gương mặt cực giống Dung Quý Phi kia đã hoàn toàn biến dạng. Vừa lúc chỗ này của ta có để lại một chút nước rữa thịt đó để chuẩn bị nghiên cứu một chút xem nó là từ dược vật gì chế thành, ngươi có hứng thú thử xem không?"


Thanh Nữ sợ tới mức theo bản năng mà lùi lại thật xa, bụm mặt kinh hoảng mà nhìn Tống Dật.


Tống Dật sắc mặt cũng chưa biến chút nào, tiếp tục nói: "Thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có. Muốn giết người luôn có rất

Bình Luận (0)
Comment