Mỹ Nhân Phổ

Chương 85

Mới vừa trải qua trận chiến Trường Lưu vương mưu nghịch, hãm sâu thi độc, khó khăn nhặt về một cái mạng nhỏ, lại gấp gáp hối hả mà chỉnh đốn 《 Kinh Hoa Lục 》, nên ra truyện ký thì ra truyện ký, nên ra Họa Bổn thì ra Họa Bổn, nên đổi bảng đơn thì đổi bảng đơn, Tống Dật bận rộn chừng hơn nửa tháng, đang định nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút, ai ngờ đám người vào kinh tham dự đại triều hội lại lần lượt đưa bái thiếp đến.


Không nghi ngờ gì nữa, đây đều là con cháu đại tộc từ các nơi vào kinh, nghĩ chắc là muốn kiếm một vị trí trên 《 Kinh Hoa Lục 》, trước kia là Họa Cốt tiên sinh nắm quyền, bọn họ không thể nào xuống tay, hiện giờ nghe nói xuất hiện cái nữ đồ đệ, còn là một cái nữ đồ đệ rất thích chạy ra ngoài xem náo nhiệt, vì thế người nào cũng muốn từ chỗ nàng tìm được lối tắt bước lên Phong Vân bảng.


Tống Dật nhìn đống bái thiếp chất đầy án kỷ, trực tiếp hỏi Lý Mật: "Chỗ này có ai cực kỳ đẹp không?"


Lý Mật sờ sờ cằm, nói rất là khẳng định: "Đều rất khó coi."


Tống Dật bĩu môi, xốc xốc đống bái thiếp, "Vậy ngươi liền thay ta đuổi đi."


Lý Mật biết nghe lời phải, quay đầu lấy ra một tấm bái thiếp khác, "Đây là của Phượng Vũ phu nhân."


Tống Dật trợn mắt: "Ta đã nói, không tiếp nhận vẽ tranh cho bà mối nữa!"


Lý Mật chỉ thò tay vào trong tay áo, móc ra một chồng ngân phiếu, "Năm trăm lượng bạc." Kỳ thật nhận vẽ tranh cho bà mối có thể an toàn đáng tin cậy hơn nhiều so với mấy chuyện không thể hiểu nổi kia nàng hay làm kia.


Tống Dật tức khắc hít một hơi khí lạnh, tiểu tâm can nhảy nhảy hai cái, "Cô nương nhà ai?"


"Định Viễn hầu, La gia."


"Cái gì? Chính là Việt Tây La gia ở Ích Châu kia?" Tống Dật đứng bật dậy, đầu va mạnh vào kệ sách bên cạnh, Lý Mật duỗi tay xoa xoa cái trán của nàng, bình tĩnh đáp: "Đúng vậy, chính là La gia đã từng giao hảo với Vương Tư Mã tiền triều kia."


Ích Châu Việt Tây nằm ở đất Tây Nam, gần biên giới giao thoa giữa ba nước Thổ Cốc Hồn, Bắc Nguỵ, Nam Tống.


Năm đó Ngũ Hồ Loạn Hoa*, La thị nhất tộc di dân về hướng tây nam, nghe nói là tìm được một cái xó xinh hầu như không có ai ở, không ngờ, nơi này lại ẩn chứa quặng sắt số lượng lớn, La gia liền thành lập ổ bảo* tại nơi này, khai thác quặng sắt, chế tạo binh khí, phát triển đội quân riêng, trở thành đại thế gia thống lĩnh một phương.


*hay còn gọi là Ngũ Hồ Thập Lục quốc, là thời kỳ 5 dân tộc người Hồ (Hung Nô, Yết, Tiên Bi Mộ Dung, Đê/Để và Khương) làm loạn 16 nước nhỏ quanh Trung Hoa – ai có hứng thú thì google há, thông tin khá nhiều, mấy thứ trên wikipedia khó khảo chứng nhưng nó là nguồn (rất không) đáng tin cậy cho sinh viên viết luận đó =))


*ổ bảo = chữ này đã gặp ở chương nào đó phía trước rồi ha, nhưng Lão chưa chú thích, đây là một dạng kiến trúc có tính phòng hộ cao giống như pháo đài, kiểu như một tòa thành trì thu nhỏ để 1 gia tộc sinh sống.


Thời tiền triều, Việt Tây La thị đã là thần binh gia, Tần, Lương, Yến, Tấn đều mua binh khí từ bọn họ để dùng trong chiến tranh.


Trăm năm sau đó, thiên hạ sụp đổ, chính quyền đã sớm chiều thay đổi, thế gia ổ bảo từ trước đến nay tự xưng vương, rất ít trung thành với bất kỳ chính quyền nào. Việt Tây La thị này, bất quá bởi vì lãnh địa thuộc về phía trong biên cảnh Ích Châu của Lưu Tống, mới tiếp nhận một cái tước vị là Định Viễn Hầu, tuy cũng cùng các thế gia đại tộc có quan hệ thông gia, nhưng sẽ bỏ số tiền lớn họa một bức họa để sử dụng cho băng nhân mai mối, thì thực sự làm người khó hiểu a.


"La gia cô nương chẳng lẽ không phải là lỗ mũi hướng lên trời, đối với đám thế gia công tử khinh thường nhìn tới sao? Hay là, Nữ Công tử này coi trọng ai rồi?"


Lý Mật vừa thấy đôi mắt kia của nàng quay tròn chuyển động liền giận sôi máu, "Chỉ sợ lần này ngươi thật sự là đoán đúng rồi!"


Người đàn ông độc thân trân quý nhất của Đại Tống này, chính là Lưu Dục. Ông nội nó, đây là lại chuẩn bị tới đoạt nam nhân với nàng a!


Cứ liên tục như vậy không thể được, nàng phải nghĩ ra cái biện pháp vĩnh tuyệt hậu hoạn!


Trong cung, Chiêu Dương điện.


"A Dục, ngươi nên có cái hài tử." Trên bàn cơm, Khai Nguyên đế thình lình thốt lên một câu.


Canh thịt dê do Tang Hoàng Hậu đích thân hầm vừa vào miệng, Lưu Dục liền thiếu chút nữa phun ra, khuôn mặt tuấn tú nghẹn rồi lại nghẹn, trực tiếp nghẹn thành mặt than, ngụm canh kia rốt cuộc cũng thuận lợi nuốt xuống.


Tang Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Khai Nguyên đế một cái, "Nói chuyện cũng không chọn thời điểm." Quay đầu lại, quan tâm hỏi: "Không bị sặc đi?"


Lưu Dục lắc đầu, gác chén, "Hoàng huynh đây là lại muốn chọn Vương phi cho thần đệ sao?"


Ngộ tính rất tốt, Khai Nguyên đế vừa lòng gật gật đầu, "Lần này đại triều hội, có mấy phiên vương thứ sử mang theo nữ quyến vào kinh báo cáo công tác, hôm qua, trẫm sai Chu Phú Quý đi hỏi thăm, trong đó không thiếu người phẩm mạo hoàn hảo."


"Tỷ như?"


"Tỷ như Tiêu Ngọc Trí nữ nhi của Quảng Bình vương Tiêu Viêm, La Đan Quỳnh nữ nhi của Định Viễn Hầu La Kính Huy."


Lưu Dục đạm mạc gật gật đầu.


Hình như, từ sau khi Khai Nguyên đế biết mình cùng Tang Hoàng Hậu đại khái không thể sinh con được nữa, hắn liền đánh chủ ý lên người Lưu Dục. Đương nhiên, chuyện bí mật như loại này chẳng những Thái Y Viện phải hoàn toàn kín miệng, ngay cả Tang Hoàng Hậu cũng không biết ngọn nguồn, càng miễn bàn đến đám triều thần kia.


Hai vị hoàng tử hiện tại thân thể cũng không tốt lắm, thời gian lâu dài đương nhiên sẽ bị người nhìn ra, hoàng thất Lưu Tống vẫn yêu cầu một người thừa kế cho ra hồn, hai huynh đệ liền vì chuyện này mà dốc toàn lực.


"Có điều, thần đệ đã có người vừa ý." Lưu Dục cảm thấy, so với chuyện tối ngày cứ bị người nhớ thương, không bằng làm hoa đã có chủ vĩnh tuyệt hậu hoạn cho xong.


"Ai?" Khẩu khí dò hỏi mang vẻ bình tĩnh bị thường.


"Tống Dật."


Cánh tay Khai Nguyên đế nâng lên hơi quơ quơ, trên mặt biểu tình bất biến, Lưu Dục lại thấy rõ ràng chấn động trong lòng hắn. Nhưng loại chấn động này không phải bởi vì bất ngờ với kết quả này, mà như là đã đoán trước trong bụng, giờ phút này lại được xác nhận, đồng thời kinh ngạc là hắn thế nhưng thật sự dám nói toạc ra.


"Tống Dật đứa nhỏ này không tồi." Tang Hoàng Hậu dẫn đầu nói.


Hoàng Hậu cũng đã nói như vậy, Khai Nguyên đế gắng gượng gật gật đầu, "Có điều hơi xấu."


Tang Hoàng Hậu liếc xéo hắn: Té ra ngươi đúng là một tên Hoàng Thượng chỉ nhìn mặt.


Khai Nguyên đế tự biết lỡ miệng, trên mặt cứng đờ, ho nhẹ một tiếng vội vàng bổ sung: "Nhưng nàng có họa kỹ tốt, văn thải tốt, còn là một cô nương tốt nhìn xa hiểu rộng!"


Tang Hoàng Hậu rốt cuộc thôi không trừng hắn nữa, khi chuyển qua Lưu Dục lại ôn hòa hơn vài phần, "Vậy nàng có biết không?"


Khai Nguyên đế tỏ vẻ rất là khinh thường, "Tống Dật tên tiểu sắc quỷ kia, vẫn luôn mơ ước A Dục nhà chúng ta, nếu biết việc này, còn không trực tiếp nhào vào trong ngực sao?"


"Ta lại không cảm thấy nàng là người tùy tiện như thế. A Dục nếu thật tình thích nàng, vẫn là phải nói rõ với người ta cho đàng hoàng. Các ngươi tuổi cũng đều không nhỏ, hẳn là biết nên làm thế nào."


"Ừm." Lưu Dục cúi đầu tiếp tục ăn canh.


Tang Hoàng Hậu kinh ngạc phát hiện, lỗ tai hắn vậy mà đỏ lên, nội tâm tất nhiên là thập phần vui mừng.


Khai Nguyên đế lại cau mày, "Nhưng Quảng Bình vương cùng Định Viễn Hầu đều đã nói qua với trẫm...Bọn họ chính là vương hầu công khanh, với thân phận của Tống Dật phải cự tuyệt như thế nào?"


Những người này cũng sẽ không nhìn vào chuyện thích hay không thích, thân ở địa vị cao, hôn nhân là để trao đổi quyền lợi, với xuất thân bần hàn kia của Tống Dật, không có bất luận thân thế bối cảnh gì để dựa vào, dùng nàng làm lý do, thì sức thuyết phục có chút thấp.


"Chuyện này thần đệ tự có chủ trương."


Nếu Lưu Dục đã kiên trì, Khai Nguyên đế cũng không tiện nói gì thêm nữa. Chỉ là chờ người vừa rời đi, hắn nhịn không được hỏi Hoàng Hậu nhà mình: "Ngươi nói A Dục rốt cuộc là thật sự thích tiểu sắc quỷ Tống Dật kia hay là chỉ muốn kéo nàng làm tấm mộc?"


"A Dục không phải là một người coi cảm tình như trò đùa. Hắn nếu đã nói ra, đó là chuyện cả đời, cũng như chuyện với A Xu năm đó!"


Nhắc tới Vương Tĩnh Xu, Khai Nguyên đế lại có chút hậm hực, đúng vậy, chỉ cần Lưu Dục thích, quản người kia có thân phận gì bối cảnh gì chứ.


Ăn cơm trưa xong, Lưu Dục liền trở về Tư Lệ Đài, không an tâm đến chuyện gì, gọi Tiết Đào tới hỏi tình hình bên Sấu Ngọc Trai. Vừa nghe ngóng một cái, sắc mặt nháy mắt tái đi.


Theo tin Tiết Đào mật báo, Sấu Ngọc Trai mấy ngày gần đây khách đến đầy nhà, phần lớn là con em quý tộc cầu kiến Tống Dật. Vốn dĩ đám người này ở Thái Khang Thành mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Tống Dật đã đủ phiền phức, lần này thì hay rồi, ngay cả đám quan viên vào kinh báo cáo công tác cũng chưa quên một chuyến tới Sấu Ngọc Trai.


Tiết Đào làm việc cực kỳ cẩn thận, thậm chí đem cả chuyện thời gian mấy khắc, ai đã đến, có mục đích gì, mang lễ vật gì, ở bên trong ngồi lỳ bao lâu đều ghi chú rõ ràng rành mạch.


Lưu Dục nhìn tờ tin dài ngoẵng kia, ngực cũng lạnh đi một nửa.


Điều duy nhất đáng an ủi chính là, Tống Dật thời gian này đều bận rộn cho 《 Kinh Hoa Lục 》, đóng cửa từ chối tiếp khách, một người cũng không gặp. Nhưng hôm nay 《 Kinh Hoa Lục 》 có vẻ đã bổ sung chỉnh đốn xong, với tính cách xấu xa của tiểu sắc lang kia, khó bảo đảm không đi nhìn vài người xinh đẹp.


"Trong số những người này, đẹp nhất là ai?"


Nghe vấn đề này, Tiết Đào một chút không bất ngờ, trực tiếp lấy bút khoanh lại: "Sở Lưu Vân, nghĩa tử của Quảng Bình vương Tiêu Viêm. Tuổi vừa hai mươi có năm, chưa đón dâu, hình như cũng chưa có ý trung nhân! Mấu chốt là, bên trái mặt của hắn đeo một nửa cái mặt nạ bạc mỏng, cùng mặt nạ của Tống tiên sinh thoạt nhìn thập phần xứng đôi!"


Lưu Dục: "......"


Đây đều là tư liệu cơ bản, Tiết Đào ngay cả sở sở thích của Sở Lưu Vân cũng điều tra đến rõ ràng, nghiễm nhiên đã coi hắn như đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.


Lưu Dục nghe nghe một hồi mới ngớ ra, "Ngươi điều tra mấy chuyện này để làm gì?"


Tiết Đào đơ mặt, trả lời cực kỳ nghiêm trang, "Tống tiên sinh nếu tâm đã duyệt Dự Vương điện hạ, thì không thể để cho nàng hồng hạnh xuất tường! Thuộc hạ chỉ là ngừa rủi ro!"


Lưu Dục cảm thán một trận, thủ hạ này thật sự là dùng quá tốt, như hoàn toàn là may đo đặt làm chỉ cho riêng hắn.


Khoanh tay mà đứng, chính khí lẫm nhiên, Lưu Dục phân phó: "Có những thời điểm khẩu vị của nàng sẽ có chút quỷ dị, ngươi không thể chỉ nhìn chằm chằm một người, mà phải đem toàn bộ mọi khả năng bóp chết từ trong nôi, hiểu không?"


"Hiểu rồi! Vậy thì thủ hạ liền đi tra năm người này, bọn họ nhân phẩm tài nghệ nhìn bề ngoài có vẻ cũng rất phù hợp khẩu vị của Tống tiên sinh."


Năm...năm người?


Lưu Dục thiếu chút nữa phun ra một búng máu.


Chờ Tiết Đào rời đi, Lưu Dục ngồi yên không nổi nữa. Tào Mạt đưa công văn đến, Lưu Dục hỏi hắn: "Ngươi xem thoại bản nhiều, có biện pháp gì để đẩy nhanh chuyện nam nữ không?" bày tỏ cõi lòng gì gì đó, hiển nhiên không thích hợp cho trường hợp của hắn và Tống Dật.


Chuyện nam nữ? Đẩy nhanh?


Tào Mạt hơi rối rắm, điện...điện hạ nhà hắn quả nhiên là phát xuân sao?


"Chuyện...chuyện này......" Tào Mạt ậm ừ nửa ngày, trong đầu loạn thành một nồi cháo, hoàn toàn không yên ổn.


"Hửm?" Lưu Dục nhíu mày, Tào Mạt sợ tới mức run lên, "Điện hạ nếu hỏi là ở trong thoại bản, thường thấy nhất đương nhiên là rượu sau loạn tính, sau một đêm mây mưa, mặc kệ có tình hay không tình, nam nhân không phải đều nên chịu trách nhiệm sao?"


Lưu Dục ngộ đạo, quả nhiên, đây là một lối tắt lên trời.


Hắn nhìn Tào Mạt, "Trước kia bổn vương trách oan ngươi, xưa nay xem thoại bản nhiều một chút vẫn là hữu dụng."


Không đâu, điện hạ, ngươi muốn rượu sau loạn tính gạo nấu thành cơm với ai? Ngươi không cảm thấy phương pháp này rất là vô sỉ sao?


Hiển nhiên, với Lưu Dục, chỉ có dùng được hay không dùng được, căn bản không nói đến có vô sỉ hay không vô sỉ.


"Giúp bổn vương bao hết Túy Hương Lâu!"


Vậy mà còn chọn Túy Hương Lâu để hành sự, điện hạ, ngươi quá xa xỉ, có biết mấy ngày nay Túy Hương Lâu đã đắc đỏ thành cái bộ dáng gì không? Đám thổ hào ở các địa phương vừa đến, sao có thể buông tha cơ hội đi đến tửu lâu tốt nhất ở Thái Khang Thành để làm ra vẻ, cái này trực tiếp làm cho giá cả ở Túy Hương Lâu không chỉ tăng gấp ba.


Ngay lúc này ngươi muốn bao hết Túy Hương Lâu? Chậc chậc, rốt cuộc là ai có thể diện lớn như vậy a?


Tào Mạt cũng không cần vì chuyện này mà nghi hoặc quá lâu, bởi vì khi hắn lên xe ngựa, Triệu Trọng Dương đã cầm tín vật của Dự Vương điện hạ đi Sấu Ngọc Trai.


Hắn vẫn cố níu kéo chút hi vọng, "Ngươi đi Sấu Ngọc Trai làm gì?"


Triệu Trọng Dương không hiểu gì hết, "Cái kia...điện hạ nói chuyện thi độc lần trước, Tống tiên sinh vất vả, còn chưa gặp mặt cảm tạ nàng, vì thế mời nàng đến Túy Hương Lâu uống rượu." Dứt lời lại liếc mắt nhìn Tào Mạt một cái, "Ngươi là đi Túy Hương Lâu đi? Bên kia hiện giờ đang hút hàng, chạy nhanh đi, đừng để cho người khác nhanh chân đến trước, hỏng chuyện tốt của điện hạ!"


Tào Mạt vịn cửa xe, để tránh cho mình lộn cổ từ trên xe ngựa xuống.


Tới Túy Hương Lâu, nhìn thấy đầu người chen chúc, Tào Mạt liền cảm thấy da đầu tê dại. Dự Vương điện hạ chọn nơi này, sẽ không vì không có lý do gì, nếu thật sự chỉ là vì rượu sau loạn tính, hoàn toàn có thể tìm chỗ kín đáo hơn. Làm hắn gióng trống khua chiêng mà bao hết Túy Hương Lâu như vậy, thì chẳng khác nào nói cho mọi người Dự Vương điện hạ muốn mở tiệc chiêu đãi khách ở đây, nếu có ai hơi tò mò một chút, canh một lúc, nhìn thấy Tống Dật đến đây, vậy chẳng phải là đi chiêu cáo thiên hạ bọn họ ở chỗ này thụ thụ bất thanh?


Không được!


Tuyệt đối không thể để điện hạ một đời anh minh một sớm hủy hoại!


Tào Mạt trang điểm một phen, không để cho chính mình thoạt nhìn quá mức lộ liễu, lập tức đi tìm chưởng quầy, vào trong nói chuyện.


Chưởng quầy mới đầu chỉ nhìn thấy một người mang áo choàng, không để tâm lắm, chờ đến khi nhìn thấy mặt Tào Mạt, sao còn dám chậm trễ, Tào Mạt nói cái gì thì là cái đấy, cũng không có lộ chút nào ra ngoài là ai muốn đặt bao hết.


Tới nơi này đều là người có thân phận, không thể mạnh mẽ xua đuổi, đành phải hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo, may mắn giờ này không phải giờ cơm, chỉ là những người ăn xong uống trà, mặc dù không muốn đi, chờ một chút ăn xong rời đi cũng được.


Nhìn khách nhân lục tục ra cửa, đại đường đảo mắt liền trống không, Tào Mạt yên lặng lau mồ hôi một trận, hướng chưởng quầy nói một tiếng: "Vất vả!"


Chưởng quầy mới vừa đáp lại "Đâu có!", liền nghe thấy lại có người vào cửa.


Đi đầu chính là một thiếu nữ, trong tay xách roi ngựa màu đỏ, bộ dáng nhìn như người Hán, nhưng phụ tùng trên quần áo lại mang dấu tích như nàng ta có thân phận dị tộc. Sau lưng nàng ta còn đi theo một nữ hai nam, thoạt nhìn là tùy tùng. Nam có dáng người thập phần cường tráng, ngày mùa đông, thế nhưng cánh tay để trần, trên cánh tay kia cơ bắp cuồn cuộn, rất là làm người sợ hãi, tỳ nữ kia trên đầu búi bím tóc nhỏ, sắc mặt ngăm ngăm hồng hào, bộ dạng cũng dễ nhìn, nhưng tổng thể vẫn cho người ta cảm giác cực kỳ bưu hãn.


Tiểu nhị tiến lên ngăn trở, bị tráng hán đẩy ra một cái, té lăn ra xa nửa trượng, nện mông dưới đất, đau đến nhe răng nhếch miệng, chưởng quầy vội vã chạy ra nghênh đón.


Thiếu nữ kia liếc mắt nhìn tiểu nhị kia như nhìn con kiến, ngồi xuống bên cạnh cái bàn ở giữa, tỳ nữ bên cạnh nói với chưởng quầy: "Nghe nói Túy Hương Lâu là tửu lâu tốt nhất của Thái Khang Thành, có rượu ngon đồ ăn ngon gì, đều mang cái tốt nhất ra cho cô nương nhà

Bình Luận (0)
Comment