Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 11


Khi Trần Ám Hương tỉnh lại, đã ở Mai Hương Uyển, y ngơ ngẩn mà nghĩ về chuyện đêm qua, lại chỉ có một đôi câu vài, linh tinh thổi qua loang loáng, cùng với khuôn mặt Tống Xuân Đường dưới màn đêm.

Xong rồi, y không có làm ra chuyện gì kỳ quái chứ.
Nhưng Tống Xuân Đường lại bế quan, y cũng không có cách nào tìm hắn được.

"Hay là thôi đi...." Trần Ám Hương nhắm mắt, "Nếu hỏi ra có lẽ sẽ rất xấu hổ."
Y mỗi ngày tiếp tục tu luyện, từ khi biết bản thân có khuyết điểm trong tu luyện, y đến Tàng Thư Lâu tìm rất nhiều tư liệu, hy vọng có thể tìm được biện pháp giải quyết.
May mắn thay, y từng đọc được những ghi chép có liên quan trong một quyển sách cổ.
Bất hạnh là, cách duy nhất vẫn chỉ có cùng người có thể chất thuần dương song tu.

Trần Ám Hương khép sách lại, đặt lên trên kệ sách, tay lại thuận cầm một quyển sách, còn chưa mở ra, vừa chuyển đầu, đối mắt trực diện với Dạ Vũ Tễ.
"Ngươi...." ánh mắt Dạ Vũ Tễ từ từ nhìn lướt qua quyển sách trong tay y, lại nhìn về phía y, "Đây....!ách."
Trần Ám Hương khó hiểu trước phản ứng của hắn, cúi đầu nhìn quyển sách trên tay mình, bìa mặt viết thình lình năm chữ cái, "Long Dương Thập Bát Thức" to đùng.

"Cái này, cái này...." Trần Ám Hương nhất thời lắp bắp, y muốn giải thích, nhưng lời nói đến bên miệng thì lập tức nghẹn lại, "Không phải...."
Ánh mắt Dạ Vũ Tễ cũng không thể hiểu được, luống cuống chớp mắt một cái, lập tức nói: "Ta không thấy gì hết." Nói xong, hắn dường như muốn chạy trốn.

Trần Ám Hương cúi đầu nhìn quyển sách đó, trên mặt bìa cổ xưa không có hoa văn trang trí, chỉ có năm chữ to đen nhánh, gương mặt y nhất thời nóng lên, bỗng dưng tò mò về nội dung bên trong.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, y hoảng hốt, theo bản năng mà giấu sách đi.
"Thật là chăm chỉ nha, lúc này vẫn còn ở Tàng Thư Lâu." Người trông cửa cười tủm tỉm nói, "Ta ở Tàng Thư Lâu nhiều năm như vậy, một đống tuổi rồi, ngươi là người cần mẫn tới Tàng Thư Lâu nhất mà ta từng thấy."
"Ngài quá khen, chỉ là ta ngu dốt thôi."
Người trông cửa cười vuốt râu: "Ta ngược lại không nghĩ vậy, nhưng quả thật nhìn ngươi khác trước kia rất nhiều, ta nhớ năm trước nhìn ngươi luôn buồn bực không vui, còn bây giờ trông cởi mở hơn không ít."
"Trải qua một số việc, cũng đã thấy rất nhiều."
Trần Ám Hương còn nói nữa, nhưng nghĩ tới quyển sách trong tay áo, liền cảm thấy tay nóng lên, cuối cùng tìm một cái cớ vội vàng rời đi.
Chờ trở về Mai Hương Uyển, y lấy quyển sách kia ra, cực kì đau đầu.
Tàng Thư Lâu tại sao lại có loại sách như thế này? Y cũng không định xem, lại không thể ném.


Cuối cùng y nhìn một vòng phòng trong, đem sách đặt vào góc tủ quần áo.

Chờ ngày nào đó Tàng Thư Lâu ít người y sẽ đến trả lại.

Ngày hôm sau thấy Dạ Vũ Tễ, Trần Ám Hương đứng đắn mà đem lý do thoái thác suy nghĩ suốt một đêm nói cho hắn, bảo đảm mình nói không sơ sót chut nào, lấy quyển sách kia chỉ là do trùng hợp, trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn.

Nào ngờ khi Dạ Vũ Tễ nghiêm túc nghe y nói xong, đột nhiên ôm bụng cười to một trận, sau mới nói: "Ta biết, ta biết."
"Vậy ngươi cười cái gì?" Trần Ám Hương trên mặt có chút tức giận, y cho rằng Dạ Vũ Tễ đang cười nhạo mình.

"Sao tức giận rồi?" Dạ Vũ Tễ ôm lấy bả vai y, "Hai ta còn lạ gì nhau nữa.

Chỉ là biểu cảm nghiêm túc vừa nãy ngươi giải thích quá ngốc, ta có chút nhịn không được."
Trần Ám Hương thấy Dạ Vũ Tễ dám cười nhạo y, lập tức đẩy đẩy hắn một cái.

Dạ Vũ Tễ nghiêng thân thể một cái, lại cười to một hồi: "Ầy, nói thật, nếu ngươi thích nam cũng không sao mà.

Hay ngươi nhìn ta một chút, ta phong lưu phóng khoáng như vậy.

Ngươi không biết đâu, Cẩm Yên Cung thích ta đều xếp thành ba hàng dài đó."
"Câm miệng." Trần Ám Hương bị hắn chọc tức đến mất ngôn ngữ.
"Thật sự, suy xét một chút đi."
"Cút!" Trần Ám Hương nói, "Ta không thích nam."
"Ha ha ha ha ha."
Trần Ám Hương với Dạ Vũ Tễ xô xô đẩy đẩy, lại không thấy cách phía sau bọn họ không xa, dưới tàng cây đứng một người.
Tống Xuân Đường mặt không cảm xúc mà nhìn một màn kia trước mắt, một người dựa vào thân cây sau hắn, nói: "Sư huynh ngươi sẽ sớm là của người khác thôi."
"Ngươi là ai?" Tống Xuân Đường lạnh lùng nói, người này tuy rằng mặc phục sức Thiên Linh Tông, lại nhìn vô cùng lạ mặt.

"Ta là ai không quan trọng." Thôn Trần áp xuống màu đỏ thẫm sắp hiện ra từ sâu trong đáy mắt.
Tống Xuân Đường không để ý tới hắn, lập tức xoay người rời đi, nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, cách xa sư huynh ta một chút."
Đợi Tống Xuân Đường rời đi, sắc mặt Thôn Trần thay đổi, trong mắt lại khôi phục thanh minh, lẩm bẩm: "Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời hứa của mình."
"Tại sao ngươi không muốn thừa nhận? Rõ ràng ngươi rất lo lắng cho nó, vì sao một hai phải bắt ta biến mất mới bằng lòng đi cứu nó." Giọng nói kia thấy Thôn Trần không dao động, lại thấp giọng dụ dỗ: "Cho dù ta đáp ứng rồi thì thế nào, ngươi muốn ta biến mất, tu vi của ngươi cũng mất đi một nửa, chẳng lẽ ngươi muốn huỷ hoại bản thân sao? Vậy không bằng vâng theo nội tâm ngươi, nó chính là thể chất thuần âm khó gặp, rất thích hợp để tu hành...."
Thôn Trần nhíu nhíu mày, giơ tay nhanh chóng điểm lên mấy chỗ ở trên người mình, giọng nói trong đầu mới dần dần lắng xuống.

Y lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bản thân đã đáp ứng người kia sẽ đi gặp mặt Trần Ám Hương lần cuối, trong khoảng thời gian ngắn tên kia chắc sẽ không trở ra, chỉ là cứ thế mãi, chung quy vẫn không phải biện pháp.

Tống Xuân Đường trộm chuồn ra ngoài, trước khi quay về hắn đến chỗ của sư tôn, kỳ lạ là, phòng sư tôn đã nhiều ngày rồi mà không thắp đèn.

Hắn đứng dưới tàng cây trong chốc lát, sau đó trở về phòng bế quan.

Qua vài ngày, Trần Ám Hương nhận được một phong thơ, nội dung là Dạ Vũ Tễ bởi vì một vài việc phải về Cẩm Yên Cung.
Không từ mà biệt thế này, không giống như tác phong của Dạ Vũ Tễ.

Y lại viết thư gửi đến Cẩm Yên Cung, thế nhưng qua nhiều ngày, vẫn không chờ được hồi âm của Dạ Vũ Tễ.

Ngày nhận được thư hồi âm, vừa hay là tết Nguyên Tiêu.
Mà mấy ngày trước đó, Lý Thị cũng xuống núi, y nói so với ở Thiên Linh Tông tu hành, y vẫn muốn làm nghề y cứu người.
Trần Ám Hương còn nhớ, Dạ Vũ Tễ nói sẽ cùng bọn họ dạo hội đèn lồng trước khi rời đi, hôm đó tuyết rơi, từng cảnh phảng phất như còn ở trước mắt.
Bức thư từ từ mở ra, trong đó viết đều là mấy lời hỏi thăm bình thường, khúc sau thì Dạ Vũ Tễ lại viết bản thân hết thảy đều bình an, không cần nhớ.
Trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn, ánh sáng mờ nhạt bao phủ y, sao khi đọc xong, y gấp bức viết thư lại, bên ngoài truyền đến một giọng nói:
"Ám Hương, phải đi rồi."
Trần Ám Hương rất nhanh lên tiếng, thu xếp xong, đẩy cửa ra, thấy sư tôn khoanh tay chờ ở trong viện.

Sư tôn nói hôm nay muốn mang theo y xuống núi chọn mua một ít đồ phân phát cho các sư đệ.

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, đi giữa đám đông, các nơi đều có ngọn đèn mờ ảo, người nhìn hoa cả mắt.
"Ngươi chọn mấy cái hoa đăng đi, ta chọn, chỉ sợ là bọn họ sẽ không thích." Thôn Trần nói.
Trần Ám Hương vùi đầu nghiêm túc cầm lên, ôm bốn chiếc đèn vào trong ngực có chút nhiều, kết quả Thôn Trần thấy, lại nói: "Chỉ có bốn chiếc?"
"Hả?" Trần Ám Hương ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Thôn Trần.

"Vi sư đâu?"
"Sư tôn thích kiểu nào?"
Nhưng năm rồi sư tôn cũng có bao giờ mua hoa đăng đâu, năm nay là làm sao vậy?
"Ngươi chọn đi, vi sư cảm thấy mắt nhìn của ngươi tồi."
Sư tôn hôm nay nói chuyện rất kỳ lạ.

Trần Ám Hương chỉ phải chọn thêm, đáng yêu không được, hoa hòe loè loẹt cũng không được, y chọn nửa ngày, cuối cùng chọn được một chiếc hình cá chép, ngụ ý cũng rất hay.
Thôn Trần trả xong tiền, quay đầu thấy một đống hoa đăng trong lòng Trần Ám Hương ôm không hết, liền nói: "Cần vi sư giúp không?"
"Không cần." Phía sau đống hoa đăng, Trần Ám Hương chỉ lộ ra một đôi mắt, "Đệ tử có thể."
"Đúng rồi, chuyện lúc trước ngươi nói với ta, hai ngày trước ta cũng gặp người đó." Thôn Trần suy nghĩ một hồi rồi nói.
Quả nhiên không phải sư tôn, Trần Ám Hương nói: "Vậy sư tôn gặp phải người đó có bị thương không?"
"Thân hình hắn quái dị, vẫn chưa giao thủ cùng vi sư, hình như đang tìm người nào đó ở Thiên Linh Tông."
Trần Ám Hương nghĩ đến tình cảnh ngày đó không được tự nhiên, liền thoáng trở về, chỉ là trong một lúc không vô tình thất thần, mấy hoa đăng đều rớt xuống.

Đèn! Trần Ám Hương hai mắt tức khắc trợn to.
Thôn Trần giơ tay tiếp được, lại lấy qua một chiếc, nói: "Đừng cậy mạnh nữa, vi sư cầm giúp ngươi."
"Tạ....tạ sư tôn."
Thôn Trần khẽ cười một tiếng, nhìn thấy cửa hàng điểm tâm phía trước không có ở Thiên Linh Tông, liền nói: "Chọn một ít đi."
Điểm tâm này là mới ra lò, tất cả đều nhỏ và tinh xảo, Trần Ám Hương chỉ nhìn liền âm thầm nuốt nước miếng.
"Vị công tử này, điểm tâm có thể nếm thử, đều là mới ra lò đấy." Chủ quán nhiệt tình mà chiêu đãi.
Sau khi Trần Ám Hương nếm thử mấy cái, hai mắt sáng ngời, gói mấy loại mà các sư đệ thích lại.

Thôn Trần tận mắt thấy, đợi khi Trần Ám Hương chọn xong, lại phân phó chủ quán vài câu.
"Sư tôn, vừa nãy người và chủ quán nói gì vậy?" Trần Ám Hương tiếp xúc nhiều, cảm thấy sư tôn nhìn có vẻ không giống bề ngoài bất cận nhân tình như vậy.

"Vi sư bảo bọn họ mỗi tháng đều đưa một ít đến Sương Diệp Phong."
"Thật sao?" Trần Ám Hương đêm nay quá hạnh phúc, y vui vẻ mà cười rộ lên, trên mặt ông cụ non cũng tan đi không ít.

Thôn Trần gật gật đầu, nhìn Trần Ám Hương tươi cười, đầu ngón tay hắn giật giật, cuối cùng xoay người nói: "Còn muốn mua gì nữa, mua xong thì mang về."
Trần Ám Hương lại nghĩ một chút, liền lắc đầu: "Chắc là không còn."
"Vậy thì đi thôi."
Trở về đã là giờ Tuất, Trần Ám Hương lại tu luyện một canh giờ mới ngủ, y giương mắt nhìn ánh trăng trước cửa sổ, bên ngoài vừa rồi có tuyết rơi, lưu loát tựa như hoa lê bay xuống.
Hóa ra vui sướng và thỏa mãn nó là loại cảm giác này, y vỗ về ngực, cảm giác bên trong tràn đầy.
Trần Ám Hương tuy rằng sợ lạnh, nhưng y lại thích mùa đông, thích tuyết rơi sau một đêm, sáng hôm sau trời đất bao bọc một màu trắng xóa, hít một hơi, toàn là không khí lạnh lẽo.

Sau Chiết Liễu bọn họ nhận được quà thì rất vui vẻ, chỉ có Tống Xuân Đường, y không thể quấy rầy Tống Xuân Đường bế quan, chỉ có thể đem hoa đăng đặt ở cửa Dẫn Phong Viên.

Chỉ là truyền thuyết dân gian, tết Nguyên Tiêu thắp hoa đăng cầu nguyện thì nguyện vọng mới có thể thành thực hiện, y cũng không biết nguyện vọng của Tống Xuân Đường, vì vậy đêm đó bản thân đã cầu nguyện, cầu là, hy vọng Tống Xuân Đường tu hành hết thảy đều thuận lợi, sớm ngày đắc đạo phi thăng.
Khi vào đầu xuân, Trần Ám Hương cuối cùng cũng chạm đến ngưỡng Kim Đan.

Mà ở ngày này, Tống Xuân Đường cũng xuất quan, một ngày khi hắn xuất quan, tất cả mọi người đều chúc mừng Tống Xuân Đường.

Dù sau mười sáu tuổi đột phá Kim Đan, này hầu như là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, cả tông chủ cũng kinh động, khen ngợi Tống Xuân Đường rất nhiều.

*Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy
Thiên Linh Tông bởi vì Tống Xuân Đường trong lúc nhất thời lại trở thành trung tâm của giới tu chân.

Nửa tháng sau, Lan Lăng, Lăng Tiêm Vân cũng mở mắt, khi đứng dậy xích bạc trên người đong đưa.
Gã đã đột phá trung kỳ Kim Đan, trên đại bỉ* năm nay gã nắm chắc phần thắng, mẫu thân cũng không có lý do gì lại cản bản thân nữa, gã nhìn nơi xa, dưới trời ngày xuân trời trong trẻo, cành lá bắt đầu nảy mầm, trong mắt toát ra nhất định phải được.
*Đại bỉ: trận thi đấu, đại hội thi đấu
Lăng Li quả thật không ngăn cản Lăng Tiêm Vân lại, nhưng bà nhìn bóng dáng Lăng Tiêm Vân rời đi, sâu kín mà thở dài một hơi.

Bà hy vọng Lăng Tiêm Vân có thể đạt được hạnh phúc của mình, thế nhưng bà nỗ lực học tập cả đời, cũng coi không ra tương lai Lăng Tiêm Vân và Trần Ám Hương.

(Làm gì có tương lại mà ra=)))
Kết quả này, chỉ có một kết cục.
______
Lan: tiết lộ tí là người đi mua đồ với thụ trong chương này không phải là Thôn Trần sư tôn của thụ đâu nha haha, tò mò khum..

Bình Luận (0)
Comment