"Cái gì?!" Vân Hải đứng lên, đi qua đi lại vài vòng, đột nhiên dừng lại, "Tông chủ, đây là thật sao?"
"Hoàn toàn là sự thật!." Tông chủ nói.
"Không phải, Lan Lăng này tại sao lại như vậy, như vậy…" Vân Hải thật sự là không lời nào để nói, nặng nề mà thở dài một hơi, "Cứ như vậy, Lan Lăng về dưới trướng Lê Hôn, chúng ta cũng không cần tiếp tục đánh nữa."
"Chẳng lẽ lại có chuyện không chiến mà khiến người chịu khuất phục? Cho dù chúng ta không đánh, Lê Hôn cũng sẽ không bỏ qua như vậy."
"Ngươi đừng xoay nữa." Nhân Tiên Tôn uống một ngụm trà, nhìn hơi nước bay trên chung trà, nói, "Ta nhìn đến qua mắt."
Trong phòng lại lâm vào an tĩnh, Vân Hải thở dài một hơi: "Thôn Trần hôm nay cũng không tới, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì."
"Có lẽ, có một cách có thể thử một lần." Nhân Tiên Tôn đoan chính mà ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn phía tông chủ.
"Còn bao lâu thì đến Thiên Linh Tông?" Lê Hôn hỏi.
Dạ Vân Huyền trả lời: "Còn chưa đến lộ trình một ngày."
"Chưa đến một ngày…" Lê Hôn gật đầu, chờ lúc đến gần Thiên Linh Tông, hắn đột nhiên giơ tay, ý bảo mọi người dừng lại.
Đội ngũ rầm rộ dừng lại.
"Đại nhân, tại sao dừng lại?" Dạ Vân Huyền đứng ngoài ngọc liễn hỏi.
"Ngươi ngẩng đầu đi."
Dạ Vân Huyền ngẩng đầu nhìn, giữa màn đêm, một tia sáng trắng lấp lánh chen vào trong đó, cũng không có cái gì khác thường.
"Đương nhiên là khác, cuối trăng khuyết đi một mảnh." Lê Hôn rũ mắt xuất thần, cũng không biết suy nghĩ gì, một lát sau, hắn cười cười, "Ta nhớ, ngày đó là mười lăm."
Đưa tay đón trăng, đầu ngón tay lắc lư vài cái: "Thật tròn, cũng rất sáng." Gió lướt đầu ngón tay ra ngoài, một đường phiêu du khắp phương xa.
Gió nhè nhẹ lay động, lắc lư một cây sương.
Trần Ám Hương đứng dưới tàng cây, lục lạc bên hông y đột nhiên vang lên, nghe thấy âm thanh, tháo lục lạc xuống.
Lục lạc màu bạc run run trong lòng bàn tay, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Là Bạch Ngọc Hồ sao?
Nó tới rồi?
Y lên tiếng gọi một chút, không có người đáp lại, trong lòng cảm thấy kỳ quái, liền nắm lục lạc đi vài bước.
Đi không bao xa, y nhìn thấy một cục lông trắng muốt núp sau một ngọn núi giả.
"Bạch Ngọc Hồ." Trong lòng Trần Ám Hương vui mừng, liền lập tức đi qua.
Tay còn chưa đụng tới Bạch Ngọc Hồ, đã bị người dùng sức nắm chặt.
Y vừa gương mắt, đồng tử co chặt.
Lê Hôn nhìn vẻ mặt của y, ánh mắt như phất trần đảo qua trên mặt y mỗi một tấc, cũng thấy rõ hoảng sợ trong mắt Trần Ám Hương, ôn hòa mà cười một cái, nói: "Lê Hương, mấy ngày không gặp, thế mà không nhận ca ca sao?"
Nếu không phải cổ tay bị nắm chặt đến cực đau, Trần Ám Hương có lẽ sẽ tin ôn hòa trên mặt hắn, vốn định nói lời lạnh nhạt mà đáp trả hắn, nhưng nhớ đến ba năm kia hắn đối xử với mình như thế nào, ngữ khí liền dịu đi.
"Ngươi… ta không phải Lê Hương, ngươi cũng không phải ca ca ta."
Hai mắt Lê Hôn rất nhanh mà run một cái, nhanh chóng hiện lên cái gì, hắn hướng về phía trước ngẩng hơi đầu, tay cũng chậm rãi buông ra.
Sau khi được buông ra, Trần Ám Hương xoay người ôm Bạch Ngọc Hồ, nhưng Bạch Ngọc Hồ lại giống như một nắm tuyết lớn tan rã trong lòng bàn tay y.
"Ngươi cũng thật nhẫn tâm." Lê Hôn đi lên trước, nhìn Trần Ám Hương lảo đảo mà lui về phía sau một bước, trong ánh mắt hiện lên đau thương, tiếp tục bước tới gần, "Ngươi bỏ nó đi, cùng người khác tiêu dao sung sướng, cứ như vậy đi luôn, trong lòng ngươi từng có nó không? Ngươi có lo lắng sao?"
Giọng nói hắn dần dần thê lương, nhưng lại không có một chút đả động người trước mặt.
Trần Ám Hương bị ép đến đường cùng, lưng dựa trên núi giả, tảng đá cứng lạnh lẽo chạm lên thắt lưng, y quay đầu đi, không nhìn ánh mắt Lê Hôn.
Y cảm thấy mình không nên đồng tình với Lê Hôn, thiên hạ đều hận không thể nhanh chóng diệt trừ người này.
"Ta rất lo lắng." Trần Ám Hương nắm thành quyền, cuối cùng buông ra, "Nhưng…"
Lê Hôn đợi hồi lâu, cũng không có chờ đến câu nói kế tiếp, Trần Ám Hương vẫn im lặng.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Trần Ám Hương, đột nhiên giơ tay.
Bỗng Trần Ám Hương nhắm mắt lại, một luồng gió nắm đấm xẹt qua sườn mặt, qua hồi lâu, đau đớn tưởng tượng không có truyền đến, y mở mắt ra, chỉ thấy Lê Hôn giơ tay chống ở bên cạnh núi giả.
Y nhìn máu trên tay Lê Hôn, mím môi không nói gì.
"Tại sao lại có biểu cảm này, sẽ không cho rằng ta muốn đánh ngươi chứ?" Lê Hôn nói, hắn nhợt nhạt mà cười, nâng một tay khác lên xoa xoa đỉnh đầu Trần Ám Hương.
"Bạch Ngọc Hồ ta đang nuôi, muốn nhìn nó thì tới đi." Dứt lời, thân ảnh Lê Hôn liền biến mất.
Lê Hôn vừa đi, luồng khí thế bức người kia cũng biến mất, Trần Ám Hương thả lỏng, chậm rãi ngồi bệt dưới đất.
Y suy nghĩ, nếu Lê Hôn là đại ma đầu tội ác tày trời, hoặc là đối xử với mình rất xấu rất xấu thì tốt rồi, như vậy giờ phút này bản thân sẽ không khó chịu.
Lê Hôn đứng ở bờ biển Vọng Niệm Hải, gió biển gào thét thổi đến sợi tóc hắn quần ma loạn vũ, vẻ mặt hắn dữ tợn mà nhìn mảnh si niệm mênh mông vô bờ, từng đạo lại từng đạo pháp thuật đánh xuống biển, vô số sóng trắng lớn bị tung lên.
Sau nửa canh giờ, hắn cảm thấy thật sự không thú vị, liền ngừng tay, không tiếng động mà cười hồi lâu.
Cuối cùng hắn cười mệt rồi, liền nằm trên mặt đất, mở mắt nhìn bầu trời suốt một đêm.
Dạ Vân Huyền ngồi trên đất đút cho Bạch Ngọc Hồ ăn, đột nhiên bị cắn một cái, hít hà một hơi thu tay về, cười lạnh nói: "Bị đại nhân phong ấn thần chí còn dám làm dữ."
Hắn vung tay, muốn giáo huấn Bạch Ngọc Hồ một chút, nhưng đột nhiên nghĩ đến Trần Ám Hương, lại dần hạ xuống, ngồi dưới đất: "Ngươi chừng nào thì trở về, ta tìm cho ngươi rất nhiều đồ chơi lắm, ngay cả tiểu súc sinh này ta cũng nuôi cho ngươi đến trắng trẻo mập mạp."
Khi Trần Ám Hương quay về phòng, phát hiện Tống Xuân Đường tỉnh rồi, đang ngồi ở mép giường, không biết suy nghĩ gì.
Trong phòng tối thui, Tống Xuân Đường phảng phất như hóa đá, cũng không nhúc nhích.
Y đi tới gần, Tống Xuân Đường mới lấy lại tinh thần, đột nhiên nắm lấy tay y, có chút oán trách nói: "Sư huynh sao lại ra ngoài lâu như vậy, tay đều lạnh hết rồi."
"Ra ngoài đi dạo." Trần Ám Hương không muốn nhiều lời, nằm lên giường, mới nhắm mắt lại, tay mình đã bị nắm lấy.
Y mở mắt ra, phát hiện tay mình được Tống Xuân Đường thật cẩn thận mà đặt trên ngực.
Lòng bàn tay truyền đến ấm áp không bao lâu thì làm y ấm lên, y nhìn chằm chằm Tống Xuân Đường nhắm chặt hai mắt, cong môi khẽ cười, nhẹ nhàng mà hạ xuống cằm Tống Xuân Đường.
Hai hàng lông mi Tống Xuân Đường run loạn, lúc sau chờ Trần Ám Hương ngủ say, hắn mới mở mắt ra.
"Sư huynh…" Hắn lẩm bẩm nói, "Huynh sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta sao?"
"Sẽ sao?"
Hôm sau, Trần Ám Hương phát hiện không khí xung quanh đột nhiên thay đổi, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ u sầu, hơn nữa buổi sáng Tống Xuân Đường đã bị gọi đi, mãi cho đến bây giờ còn chưa trở về.
"Đã trưa rồi." Y nhìn nhìn sắc trời.
Sau giờ ngọ, Trần Ám Hương vội vàng ăn một chút, liền cùng Chiết Liễu đi đến chỗ tông chủ.
Khi bọn họ vừa bước vào ngạch cửa, bên cạnh lướt qua một người toàn thân đầy máu.
.
"Lê Hôn… Lê Hôn đã đánh tới dưới chân núi Thiên Linh Tông!"
Âm thanh người kia từ bên trong truyền ra.
Đầu óc Trần Ám Hương oanh một cái trống rỗng, phía sau đột nhiên vang lên một trận gió gào thét.
Y quay đầu, thấy mây đen dày đặc bao phủ lấy hoàng hôn chậm rãi cuộn tới.
________
Lan: Haizz truyện đã sắp đến hồi kết rồi (T^T) huhu tui thật siêng năng.