Ngụy Thục Quyên không dám tin nhìn Trình Chinh: “Ông… Sao ông có thể đối xử với người nhà mẹ đẻ tôi như vậy?”
Tiền Phượng cũng hét lên: “Chú quên rồi à, mỗi lần nhà chúng tôi có đồ gì mới mẻ đều nhớ kỹ mang đến cho nhà chú, ngày nào bố mẹ tôi cũng nhớ thương chú, họ nói chú là người tốt, nói con rể là người làm công tác văn hóa trong thành phố, vừa có học vấn vừa được bồi dưỡng. Chú thì tốt rồi, chú vì con nhóc chết tiệt này mà cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta sao?”
Trình Chinh nghe thấy họ nhắc đến bố mẹ Ngụy thì hơi do dự, nhưng chờ nghe đến câu “con nhóc chết tiệt” thì ông lạnh lùng nói: “Dao Dao là cô con gái tôi yêu thương nhất!”
Trình Dao Dao cũng thò đầu ra từ sau lưng Trình Chinh nói: “Đồ ăn gì mà đáng giá như vậy, bà nhìn quần áo trêи người con bà xem, áo khoác và giày da đều là đồ của bố tôi, đôi giày kia cũng đủ mua mấy xe thức ăn. Nhà tôi ăn bao nhiều đồ ăn nhà bà?”
Một câu nhắc nhở Trình Chinh. Sao ông có thể không biết áo khoác và giày da của mình bị Ngụy Thục Quyên mang cho nhà mẹ đẻ, trước kia ông không so đo mà thôi. Bây giờ ông nhìn kỹ, áo khoác trêи người Ngụy Thao đúng là cái áo đơn vị ông phát lúc trời chuyển sang thu, áo khoác mới tinh, mình mặc còn có thể diện.
Tiền Phượng nghe xong gấp gáp kéo con trai ra đằng sau, bà sợ Trình Chinh bắt con trai bà cởi quần áo ra, bà hét lên: “Một bộ quần áo thì tính là gì, nhà các người nhiều quần áo tốt như vậy bỏ cũng phí, cho cháu chú một bộ thì sao?”
Trình Dao Dao lạnh nhạt nói: “Tiền của nhà chúng tôi phí hay không cũng do chúng tôi quyết định, muốn chúng tôi tặng cho các người dùng không?”
“Vậy thì tốt…” Tiền Phượng thuận miệng nói, bỗng nhiên bà lấy lại tinh thần căm tức nhìn Trình Dao Dao: “Tôi đang nói chuyện với bố cô, liên quan gì đến cô!”
Miệng Trình Dao Dao cong xuống: “Bố…”
Trình Chinh kéo Trình Dao Dao ra sau lưng bảo hộ, ông tức giận nói: “Đây là nhà của con gái tôi, con tôi thích làm gì thì làm! Còn chưa tới phiên chị quản đâu! Các người lập tức ra khỏi nhà tôi ngay!”
Tiền Phượng khóc lóc, hai tay chống eo ồn ào nói với Ngụy Thục Quyên: “Cô là người chết à, nhìn bọn họ bắt nạt người nhà mẹ cô kìa?”
Sắc mặt Ngụy Thục Quyên tái nhợt, bà lung lay sắp đổ nhìn gương mặt đen xì của Trình Chinh.
Mấy năm nay Trình Chinh đối xử lạnh nhạt với bà nhưng luôn lễ phép với nhà mẹ đẻ của bà. Đặc biệt là từ sau khi Trình Nặc Nặc trở nên thông minh, ông cũng đối xử với bà tốt hơn nhiều. Tốt đến mức Ngụy Thục Quyên quên mất thái độ Trình Chinh đối bà sau khi bà mang thai.
Năm đó bà giở trò mang thai Trình Nặc Nặc, bà muốn dựa vào cái bụng này kéo lực chú ý của Trình Chinh từ trêи người Trình Dao Dao về mình. Ai ngờ phản ứng đầu tiên của Trình Chinh là muốn bà đi phá thai, bà khóc lóc om sòm không chịu, người nhà mẹ đẻ cũng thay nhau tới nhà làm ầm ĩ kiên quyết bảo Ngụy Thục Quyên sinh bé trai ra.
Họ cho rằng đàn ông đều thích con trai, ai ngờ Trình Chinh lại dẫn Trình Dao Dao đi xa, vừa đi chính là mấy năm. Lá gan Ngụy Thục Quyên bị dọa, từ đó bà cố gắng giữ bổn phận, không dám giở trò xấu xa nào nữa.
Hôm nay lại nhìn thấy bộ dáng này của Trình Chinh, bà chỉ cảm thấy sợ hãi, không dám nói một câu nào.
Tiền Phượng đứng ở cửa ồn ào nửa ngày, Ngụy Thục Quyên không để ý tới bà, Trình Dao Dao kϊƈɦ động muốn cãi nhau với bà ta nhưng bị Trình Chinh ngăn lại: “Dao Dao, không được cãi nhau.”
Trêи hành lang có rất nhiều hàng xóm mở hé cửa thò đầu ra xem náo nhiệt. Trình Dao Dao cãi nhau với người đàn bà đanh đá này sẽ ảnh hưởng đến cô. Trình Chinh sẽ không cãi nhau với người đàn bà này, ông tức xanh mặt nhìn hành vi vô lại của Tiền Phượng: “Hai người đi ngay!”
Thấy Ngụy Thục Quyên không giúp mình, Tiền Phượng chán nản: “Được rồi, được rồi, mấy người là người trong thành phố, xem thường thông gia nghèo nàn như chúng tôi. Mấy người để tất cả hàng xóm nhìn xem, người đọc sách đấy, nghĩ mình có tiền thì xem thường thông gia ở nông dân, còn muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi!”
Trình Dao Dao không nhịn được nữa, cô đẩy bố Trình ra: “Người nghèo không đáng sợ, đáng sợ chính là người nghèo có chí hướng ngắn, chỉ thích ăn cơm chùa!”
Tiền Phượng giơ chân nói: “Mày… Mày nói cái gì? Ai ăn cơm chùa nhà mày, mày nói đi!”
“Bà đấy.” Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao xoay chuyển, cô nhìn bà giống như nhìn mấy thứ bẩn thỉu: “Hôm nay tôi bán phế liệu thì tìm được rất nhiều đồ vật trang trí và quần áo mới ở bên trong, không biết là ai giấu vào đó…”
Một câu của Trình Dao Dao phơi bày mọi việc, mặt Tiền Phương đỏ bừng, sắc mặt Ngụy Thục Quyên cũng biến đổi. Mấy người hàng xóm ồn ào bàn luận.
Chỉ có Trình Chinh không hiểu lắm, ông kéo Trình Dao Dao: “Dao Dao, trẻ con không nên dính vào mấy việc này, con về phòng đi.”
“Con không đi!” Mắt Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tiền Phượng cười khẩy: “Không phải bà muốn tôi nói sao? Tôi nói tiếp —”
“Được rồi, được rồi, được rồi!” Tiền Phượng liên tục nói ba chữ “Được rồi”, bà ra vẻ nói: “Nhà chúng tôi là thông gia nghèo không trèo lên nhà cô được! Về sau chúng tôi cũng không dám kết thông gia với nhà cô nữa đâu, đang đâu tự nhiên tặng không một đứa con gái cho nhà mấy người!”
Ngụy Thục Quyên nghe thế run rẩy, bà khóc lóc xoay người sang chỗ khác.
Tiền Phượng kéo con trai rời đi, bà còn nghe thấy âm thanh hàng xóm nói thầm sau lưng: “Nhà cô ta đã sớm bán đứa con gái này rồi, trong lòng tính toán cái gì chứ.” Tiền Phượng tức giận suýt ngã, bà rời đi trong tiếng cười vang của mọi người.
Trình Chinh cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ông vất vả lắm mới bảo hàng xóm đi về được, bác Lâm ở nhà đối diện thần thần bí bí gọi ông lại: “Kỹ sư Trình, có chuyện ông còn không biết đâu?
Ngụy Thục Quyên ngồi trêи ghế sofa. Lúc này bà tỉnh táo lại, cả tháng nay bà có công chăm sóc Trình Chinh, đồng nghiệp ở đơn vị Trình Chinh và hàng xóm đều thấy, hơn nữa có sự trợ giúp của con gái, Trình Chinh đối xử với bà tốt hơn rồi, Trình Chinh sẽ không vì chút chuyện nhỏ này đuổi bà đi.
Ngụy Thục Quyên nghĩ đến cô con gái ngày mai trở về, trong lòng yên ổn hơn. Vừa nghe thấy thanh âm Trình Chinh mở cửa đi vào, bà che mặt khóc nức nở. Trình Chinh có một điểm tốt nhất chính là mềm lòng, kết hôn với ông nhiều năm rồi, ông chưa từng đánh bà, cũng chưa từng mắng bà, từ trước đến nay có chuyện gì chỉ cần bà khóc lên, Trình Chinh sẽ bỏ qua.
Ngụy Thục Quyên nghĩ như vậy, trong lòng có thêm mấy phần ngọt ngào. Bà vừa định mở miệng khóc thì nghe thấy Trình Chinh tức giận quát to: “Im ngay!”
“…” Ngụy Thục Quyên sững sờ, gương mặt gầy vàng, đôi mắt đỏ ửng, không phải bộ dáng khóc như hoa rơi giống bà tưởng tượng mà ngược lại làm cho người ta không muốn nhìn thẳng vào bà.
Trình Chinh đẩy gọng kính nói: “Hôm nay bà cãi nhau với mẹ chồng nàng dâu nhà bán phế liệu đúng không?”
Chuyện cãi nhau khóc lóc om sòm với người khác bị Trình Chinh biết, Ngụy Thục Quyên hơi xấu hổ, nhưng bản tính ăn sâu vào người nhiều năm rồi, bà cứng cổ nói: “Bọn họ giấu đồ của tôi, tôi tìm họ lấy lại đồ thì sao?”
Sắc mặt Trình Chinh khó coi chảy ra nước, ông tức giận nói: “Hai người họ là quả phụ phải nuôi một đám trẻ con, chúng ta không giúp thì thôi, bà còn đến bặt nạt họ? Mọi người là hàng xóm láng giềng, bà khóc lóc om sòm trêи đường cái, mọi người đều nhìn thấy, bà muốn người khác nhìn chúng ta thế nào đây?”
Ngụy Thục Quyên đứng dậy nói: “Tôi đã cất giữ mấy cái bình cũ bao nhiêu năm rồi mà bọn họ cầm đi hết. Hơn nữa bên trong còn có…”
Bỗng nhiên Ngụy Thục Quyên dừng lại.
Trình Dao Dao đứng dựa vào cửa cầm cốc cà phê xem náo nhiệt. Cũng không biết Trình Chinh làm sao chịu được bà ta nhiều năm như vậy. Người phụ nữ này có rất nhiều tật xấu, còn thô lỗ, bà ta và Trình Chinh là người của hai thế giới khác hẳn nhau.
Trình Dao Dao nhàn nhạt nói: “Còn cái gì nữa?”
Trình Chinh đi tới đẩy Trình Dao Dao đang châm dầu vào lửa đi vào phòng đóng cửa lại, lúc này ông mới nhìn Ngụy Thục Quyên: “Còn cái gì nữa?”
“Còn có, còn có…” Ngụy Thục Quyên nghẹn đỏ mặt tía tai, giống như bị đánh gãy răng chảy máu: “Những đồ vật tôi tích lũy có thể bán ít nhất được mấy chục đồng đó!”
Trình Chinh còn chưa lên tiếng, Trình Dao Dao lại hé cửa ra nói: “Bán được 18 đồng, tôi mua cà phê rồi!”
Nói xong Trình Dao Dao lập tức đóng cửa lại.
Âm thanh trong phòng khách xuyên qua cánh cửa truyền vào, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Thục Quyên.
Trình Dao Dao hả giận sau đó lại cảm thấy không thú vị, cô nằm sấp trêи giường, ngồi xe lửa một đoạn đường dài, còn náo loạn cả một ngày, cô nhắm mắt lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Buổi tối Trình Chinh gọi cô dậy ăn cơm, cô ỷ lại trong chăn ấm áp không đi ra. Một lát sau, Trình Chinh mở cửa bê một bát mì vào.
Sợi mì cuộn lại trong bát, bên trêи có một ít dầu vừng, rau thơm và một quả trứng chần nước sôi vàng rực. Trình Chinh đặt bát mì lên bàn, ông vỗ chăn: “Dao Dao ngoan, dì Ngụy nấu mì cho con ăn này, ấm vào ấm bụng.”
Trình Dao Dao thò đầu ra nhìn Trình Chinh.
Trình Chinh đẩy kính mắt, ông ho khan che giấu sự chột dạ của mình: “Dao Dao, dì Ngụy làm sai rất nhiều chuyện nhưng ngày mai… Ngày mai Nặc Nặc về rồi. Nặc Nặc là em của con, chúng ta cùng nhau ăn Tết được không?”
Lại tới rồi. Lòng Trình Dao Dao sinh ra cảm giác không thú vị. Đối với Trình Chinh mà nói, cho dù ông thiên vị Trình Dao Dao đi nữa nhưng ông không thể cắt đứt quan hệ với Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc được.
Hơn nữa… Trình Chinh thật lòng yêu thương Trình Nặc Nặc. Mấy năm trước ông vì Trình Nặc Nặc mà quát nguyên chủ một trận. Nghĩ đến cảnh nguyên chủ phải chịu tủi thân trong quá khứ, Trình Dao Dao đồng lòng theo.
Trình Dao Dao không ăn bát mì kia. Trình Chinh thở dài, ông đành phải bê bát mì kia ra. Không phải Trình Dao Dao giận dỗi không ăn mà là Ngụy Thục Quyên hận cô như vậy, ai biết bà ta có nhổ nước bọt vào trong bát mì hay không.
Trình Dao Dao uống nước lọc rồi nằm xuống. Chăn được phơi khô mềm mại mang theo mùi nắng giống mùi trêи người Tạ Chiêu. Cô vùi mặt vào trong chăn nhớ về cái sân nhỏ yên bình ở thôn Điềm Thủy.
Bà Tạ khoan dung từ ái, Tạ Phi ngây thơ dịu dàng, Tạ Chiêu thỉnh thoảng bắt nạt cô nhưng không bao giờ để cô chịu tủi thân, càng không để cô phải tốn sức tranh giành sự cưng chiều. Ngay cả Cường Cường hay gây chuyện cũng trở nên dễ thương, nếu Cường Cường ở đây, nó có thể đập nát bộ uống trà xấu xí của Ngụy Thục Quyên.
Trình Dao Dao nghĩ như vậy lập tức tủi thân ôm chăn. Không biết Tạ Chiêu đang làm gì, lần trước cô nói chuyện về Thượng Hải ăn Tết, cô cũng không nghe được giọng nói Tạ Chiêu có tức giận hay không.
Sáng mai cô sẽ đi gọi điện thoại cho Tạ Chiêu, nhưng không biết Tạ Chiêu có thể nghe máy hay không… Đúng rồi, ngày mai Trình Nặc Nặc trở về, nghĩ tới liền phiền, có thể trực tiếp đánh cô ta thì tốt rồi. Trình Dao Dao suy nghĩ lung tung, mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trình Chinh nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền nhìn thấy con gái nằm cuộn tròn trêи giường, đó là tư thế ngủ không có cảm giác an toàn. Ông cẩn thận bỏ tay Trình Dao Dao vào trong chăn, sau đó để túi chườm nóng dưới chân cô.
Nhìn con gái ngủ như thiên sứ nhưng hai đầu lông mày nhăn lại không che hết được sự tủi thân, Trình Chinh đau khổ che trán.