Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 116

Nhân viên mậu dịch lấy đồng hồ nói: “Cô vẫn cảm thấy cái này tốt đúng không? Tiền nào của nấy, đồng hồ này dùng mấy chục năm cũng không hỏng được!”

Đồng hồ nam rất đơn giản, dây đồng hồ cứng rắn phù hợp với Tạ Chiêu. Trình Dao Dao cầm đồng hồ xem kỹ, bên cạnh vang lên giọng nói đàn ông: “Cô định mua đồng hồ cho ai vậy?”

Khuỷu tay Từ Nam Phương chống lên quầy cười hì hì nhìn Trình Dao Dao. Nhóm người giúp hắn kéo Thẩm Yến đi xa, lúc này đều trốn cách đó không xa cười toe toét nhìn Từ Nam Phương thất bại quay về. Trình Dao Dao là hoa hồng có gai, bọn họ không tin Từ Nam Phương có thể ngắt được cô.

Trình Dao Dao ghét bỏ quay đi: “Liên quan gì đến anh.”

“Đừng mà. Thẩm Yến không đưa cô đi dạo, cô cũng không thể giận chó đánh mèo lên tôi nha.” Từ Nam Phương vừa có sự hăng hái của con cháu nhà quan, vừa có chút vô lại không giống người phương Nam.

Trình Dao Dao không ngẩng đầu nói: “Tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, đừng có gộp chúng tôi làm một.”

Từ Nam Phương nhìn vẻ mặt Trình Dao Dao, trêи mặt Trình Dao Dao chỉ có sự chán ghét, không có sự đau khổ. Trong lòng hắn nắm chắc cười ra tiếng: “Vậy không nói tới cậu ta nữa. Chúng ta cũng coi như người quen cũ mà, lâu rồi không gặp, nể mặt tôi ăn bữa cơm được không?”

Trình Dao Dao nói: “Cơm thì không cần, anh giúp tôi một việc đi.”

Từ Nam Phương nghe xong lập tức vỗ ngực: “Xông qua khói lửa quyết không chối từ!”

Trình Dao Dao bật cười, cô nói: “Không cần như vậy đâu. Đưa tay đây.”

Từ Nam Phương đưa tay ra, Trình Dao Dao ướm thử đồng hồ lên cổ tay hắn. Màu da của Từ Nam Phương cũng giống Tạ Chiêu, dây đồng hồ màu bạc nổi bật trêи làn da màu lúa mì và xương cổ tay cứng rắn, vừa đơn giản vừa đẹp mắt.

Tạ Chiêu đeo vào nhất định đẹp hơn nhiều! Trình Dao Dao thỏa mãn cười đưa đồng hồ cho nhân viên mậu dịch: “Gói lại giúp tôi.”

Từ Nam Phương lập tức lấy tiền nhưng bị Trình Dao Dao đè lại: “Tự tôi trả tiền.”

Từ Nam Phương không lấy được hóa đơn, hắn kinh ngạc nhìn Trình Dao Dao lấy một xấp tiền trong ví nhỏ ra. Ở niên đại này 800 đồng không phải số tiền nhỏ, theo hắn biết nhà Trình Dao Dao không tính là có tiền vì ngày nào Trình Nặc Nặc cũng đi theo Thẩm Yến vui chơi giải trí.

Trình Dao Dao lấy 800 đồng trong ví nhỏ ra mà không chớp mắt chút nào, cô dặn dò nhân viên: “Cô gói đẹp một chút.”

Từ Nam Phương cười hỏi: “Gói đẹp như thế định tặng cho ai vậy?”

Trình Dao Dao lườm hắn, cô vừa xinh đẹp vừa ngang ngược: “Không cần biết.”

Từ Nam Phương cười giơ tay đầu hàng.

Trình Dao Dao cất hộp đồng hồ vào trong túi, bỗng nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt nóng rực giống như muốn xuyên thủng mặt cô vậy. Cô quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy Từ Nam Phương và nhóm đàn em của hắn đang nhìn mình chỉ trỏ bàn tán.

Trình Dao Dao giận tím mặt: “Bọn họ nhìn cái gì đấy?”

Từ Nam Phương vội vàng nói: “Đồng chí Trình Dao Dao, tôi và bọn họ vạch rõ giới hạn rồi, tôi không liên quan đến họ, đừng đi mà!”

Trình Dao Dao hung dữ lườm hắn sau đó cầm túi bỏ đi. Từ Nam Phương gọi vài tiếng nhưng Trình Dao Dao không quay đầu lại, bóng lưng cô giống như con thiên nga kiêu ngạo.

Mấy nam thanh niên cười toe toét lại gần: “Nam Phương, mặt cậu cũng dính đầy tro rồi đúng không?”

Từ Nam Phương cười hì hì nhìn bóng lưng Trình Dao Dao: “Thú vị. Nếu không phải mấy người quấy rối, tôi đã hẹn được rồi.”

“Cậu đừng có mà nói xạo, Trình Dao Dao nổi tiếng kiêu ngạo, cậu còn lâu mới theo đuổi được cô ấy!” Một người đẩy hắn: “Lục Cửu sắp tới rồi, chúng ta nghĩ cách đón tiếp anh ta đi.”

Từ Nam Phương nói: “Lục Cửu tới có thể tăng thêm lực lượng trong cái vòng tròn ở thành phố này!”

Đừng nhìn vòng tròn trong thành phố Thượng Hải nhỏ, đám con nhà giàu cũng có vòng quan hệ riêng của mình đó. Từ Nam Phương là người từ thủ đô tới, hắn không lăn lộn trong đám con cháu nhà quan như Thẩm Yến. Từ Nam Phương dời sự chú ý sang vấn đề khác, hắn tạm thời gác chuyện Trình Dao Dao lại.

Trình Dao Dao ra khỏi cửa hàng bách hóa, cô buồn bực đi dạo dọc đường. Cô đi đường chậm như rùa, bỗng nhiên có người vỗ vai cô.

“Dao Dao!”

“Mạnh Thư!”

Mạnh Thư xách một cái túi vui vẻ kéo tay Trình Dao Dao: “Trời lạnh như thế này mà cô làm gì ở đây vậy?”

Trình Dao Dao cười nói: “Tôi đi dạo phố, còn cô?”

“Tôi cũng đi mua một ít đồ Tết!” Mạnh Thư thân thiết kéo tay Trình Dao Dao, hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Dao Dao, lần trước còn thừa mấy bình dầu cua, tôi đưa mấy bình cho họ hàng thân thích, bọn họ đều muốn tranh nhau lấy đấy!”

Trình Dao Dao cười nói: “Nhưng ở Thượng Hải không có nguồn hàng cung cấp.”

“Có! Tôi có thể tìm được địa điểm, công nhân và cua, cô ra tay hỗ trợ là được.” Mạnh Thư đã nếm được vị ngọt của việc kinh doanh, cô cố gắng thuyết phục Trình Dao Dao: “Mấy ngày nay người Thượng Hải đều đang mua đồ Tết, một bình 20 đồng cũng có người mua! Cô không biết đâu, số hàng của chúng ta bán trêи chợ đên lên tới 25 đồng một bình đó!”

Trình Dao Dao sờ ví tiền, mua xong đồng hồ, tài sản nhỏ của cô lập tức ít đi 1/4, cách mục tiêu 10000 đồng ngày càng xa. Hơn nữa cô còn muốn mua tủ lạnh và Tivi đó!

Trình Dao Dao trầm ngâm nói: “Nhưng mấy ngày nay tôi đều ở trong nhà, không tiện lắm.”

Mạnh Thư nói: “Có cái gì không tiện chứ, người nhà cô không cho cô ra ngoài à?”

Trình Dao Dao nhăn mũi. Người bên ngoài làm sao biết được tình huống phức tạp nhà họ Trình, hai mẹ con Ngụy Thục Quyên đang nhìn chằm chằm cô đấy. Trình Dao Dao suy nghĩ một lúc nói: “Được rồi. Địa điểm ở đâu?”

Mạnh Thư vui mừng, cô hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với Trình Dao Dao, sau đó hai người tách ra ở đầu đường.

Đồ Trình Dao Dao mua đều ở chỗ Thẩm Yến, hai tay cô trống trơn, cô đi dạo bên ngoài một vòng, sau đó vào quán ăn một bát cháo vừng, đến lúc trời tối dần thì chậm rãi trở về nhà.

Trong phòng khách sáng đèn, Trình Chinh đang đọc  sách. Thấy cô về, ông lập tức đứng dậy ra đón: “Sao Dao Dao đi chơi về muộn vậy? Đồ của con đã chuyển về lâu rồi. Thẩm Yến đưa con về à, sao không gọi cậu ấy vào ngồi một chút?”

Xem ra Thẩm Yến đi chơi cùng nhóm con nhà giàu kia rồi, bố Trình còn nghĩ hắn và mình ở chung một chỗ, càng tốt, đỡ tốn công giải thích. Trình Dao Dao không nói gì coi như đồng ý.

Ngụy Thục Quyên chậm rãi đứng dậy: “Sao bây giờ mới về, vì chờ cô mà đồ ăn nguội hết rồi, tôi đi hâm nóng lại.”

“Tôi ăn rồi.” Trình Dao Dao nói, cô đưa túi giấy cho Trình Chinh: “Bố, con mua một ít điểm tâm.”

Ngụy Thục Quyên nhìn: “Ồ, là bánh Lão Đại Xương, không rẻ đâu nhỉ? Thẩm Yến tiêu tốn nhiều phết đấy.”

Mặt Trình Dao Dao lạnh lẽo, suy nghĩ muốn chung sống hòa bình với Ngụy Thục Quyên coi như hoàn toàn bỏ đi, cô quăng cái túi xuống: “Tất cả đống đồ này đều mua bằng tiền của tôi. Tôi cũng không giống như con gái bà, dính lấy Thẩm Yến để người ta bỏ tiền ra.”

Trình Dao Dao vứt tờ hóa đơn cho bà ta. Nhìn số tiền trêи hóa đơn, mặt Ngụy Thục Quyên trắng bệch, bà vừa đau lòng vừa tức giận. Trình Chinh cho con nhóc Trình Dao Dao bao nhiêu tiền vậy? Phải biết hiện tại Trình Chinh chỉ cho bà 30 đồng một tháng làm chi phí trong nhà, ở nhà bình thường, 30 đồng có thể đủ tiêu trong một tháng. Nhưng lúc trước Ngụy Thục Quyên cầm hơn nửa tháng tiền lương của Trình Chinh để chi tiêu trong nhà và nuôi đám người nhà mẹ đẻ, bây giờ chỉ có 30 đồng lập tức nghèo rớt mồng tơi.

Trình Chinh cau mày nói: “Thẩm Yến bỏ tiền cho Nặc Nặc? Đây là chuyện gì vậy? »

Trình Dao Dao còn chưa kịp nói, Ngụy Thục Quyên vội vàng cắt ngang lời Trình Dao Dao: « Ôi thời gian không còn sớm, mau đi tắm rửa rồi ngủ đi! Dao Dao, tôi chuẩn bị nước nóng cho cô rồi đó! »

Trình Chinh lập tức nói: « Ừm, trời lạnh rồi, Dao Dao đi tắm nước nóng rồi đi ngủ đi. »

Trình Dao Dao cười lạnh nhìn mặt Ngụy Thục Quyên, cô xoay người đến phòng tắm. Cô tắm rửa xong đi ra, Trình Chinh vẫn ngồi trong phòng khách.

« Bố, sao bố còn chưa ngủ? »

Trình Chinh xoa huyệt thái dương nói: « Bố chờ con. Tóc khô chưa? Đi ngủ đi. Ngày mai bố xin phép nghỉ dẫn con đến cửa hàng bách hóa chơi nhé? »

« Không cần đâu ạ. » Trình Dao Dao nói: “Hôm nay con đến cửa hàng hữu nghị và cửa hàng bách hóa rồi. »

Trình Chinh cười nói: « Bố biết rồi, hôm nay con mua những gì vậy? »

« Con mua một ít đồ ăn, máy sấy tóc, còn có giày cao gót và túi xách. » Trình Dao Dao lấy túi xách ra cho Trình Chinh xem: “Đẹp không ạ?”

« Đẹp lắm. » Trình Chinh nói: « Nhà chúng ta có máy sấy tóc rồi, sao phải mua thêm cái nữa? »

Trình Dao Dao nói: “Cái này mang xuống thôn Điềm Thủy.”

Trình Chinh nói: « Lần này con về Thượng Hải không cần phải xuống nông thôn nữa. »

« Cái gì? » Trình Dao Dao sững sờ: « Con phải xuống nông thôn! »

« Đứa ngốc. » Trình Chinh nhìn vẻ mặt ngây thơ của con gái thì nở nụ cười cưng chiều, ông không giải thích nhiều. Chờ làm xong thủ tục tạo niềm vui bất ngờ cho cô cũng không muộn.

Trình Chinh nói: « Ngày mai con ra ngoài với Thẩm Yến không? »

Trình Dao Dao mập mờ gật đầu, Trình Chinh quá quan tâm cô, ông không cho cô đến chợ đen, nếu biết cô đi làm dầu cua, không biết ông có tái phát bệnh tim không nữa, cứ để ông nghĩ mình ra ngoài với Thẩm Yến đi.

Trình Dao Dao ngáp một cái: “Bố, con buồn ngủ rồi.”

« Vậy con đi ngủ đi. » Trình Dao Dao thở dài nhìn bóng lưng con gái. Dù không nỡ đến đâu thì hạnh phúc của con gái vẫn quan trọng nhất.

Trình Dao Dao nằm trong chăn ôm túi chườm nóng. Cô lấy đồng hồ ra vuốt ve dây kim loại mát lạnh, cô chỉ mong nhanh nhanh qua Tết để về nhà.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng ngày hôm sau, Trình Dao Dao ngáp ngủ tỉnh dậy.

Đi ra ngoài, Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên đang ngồi ăn cơm. Trình Chinh vừa uống sữa đậu nành vừa đọc báo.

Trình Dao Dao đi tới, Ngụy Thục Quyên nói đểu: “Đúng là đại tiểu thư, sữa đậu nành nguội hết rồi. »

« Nguội thì hâm nóng lại. » Trình Chinh nói.

Mặt Ngụy Thục Quyên kéo căng, bà lẩm bẩm cầm cốc sữa nóng ra.

Trình Chinh đặt tờ báo xuống nói với Trình Dao Dao: « Dao Dao mau ngồi xuống đi, hôm nay cũng có bánh mì gối con thích đấy. »

Trình Dao Dao nhìn bàn ăn, bên trêи có một đĩa bánh mì gối, trứng rán và sữa đậu nành. Mấy tháng nay cô ăn quen bữa sáng Trung Quốc ở Tạ gia rồi, thực ra cô không có hứng thú với bánh mì gối và sữa đậu nành lắm. Cô uống nước ấm rồi nói: « Con chuẩn bị ra ngoài đây ạ. »

Trình Chinh nói: «Vậy ra quán ăn bánh rán đi, trêи người còn tiền không? »

Trình Dao Dao vẫn chưa trả lời, Ngụy Thục Quyên đã nói: « Hôm qua mua hôm nay lại mua, trong nhà có bao nhiêu tiền chứ? Ông cũng đưa tiền cho tôi để tôi mua mấy bộ quần áo mới cho Nặc Nặc đi! Nặc Nặc đáng thương ở nông thôn ăn Tết một mình… »

Trình Chinh nghe xong cảm thấy đau lòng. Cuối cùng vẫn là con gái của mình, ông cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Trình Chinh lấy mấy tấm phiếu và tiền mặt ra, Ngụy Thục Quyên vui vẻ nhìn chằm chằm động tác của ông.

Trình Dao Dao đi đến trước bàn ăn lấy một miếng bánh mì gối. Cô mặc váy lông, lúc giơ tay chỗ cánh tay lộ ra một cái lỗ. Trình Chinh biến sắc, ông nhìn chằm chằm cái lỗ kia: « Dao Dao, sao cái váy của con lại bị rách rồi? »

« Trời ạ! » Trình Dao Dao vội vàng che cái lỗ kia lại, cô nói: « Quần áo lần trước bố gửi cho con đều bị sâu mọt cắn thủng rồi, đây là cái váy tốt nhất của con đấy. »

Trình Dao Dao hiểu chuyện nói: «Không sao đâu ạ, con mặc áo khoác vào sẽ không nhìn thấy nữa. »

Từ nhỏ đến lớn Trình Dao Dao được ông nuôi như công chúa. Lúc trước cô có một đống váy mới không mặc hết, bây giờ chỉ có thể mặc quần áo rách như này! Trình Chinh đau lòng không nhịn được nữa, ông lập tức đưa tiền cho Trình Dao Dao: « Dao Dao đi mua váy mới đi, cái này rách rồi đừng mặc nữa. »

Ngụy Thục Quyên không nghĩ tới tình huống này, thấy Trình Dao Dao hờ hững nhét tiền vào túi giống như cô cầm mấy chục đồng này là chuyện bình thường vậy. Ngụy Thục Quyên la lên: «Vậy quần áo mới của Nặc Nặc thì sao? »

Lòng Trình Chinh bực tức, nếu không phải Ngụy Thục Quyên lấy hết quần áo tốt mang về nhà mẹ đẻ thì Dao Dao cần gì phải mặc quần áo rách như này? Trình Chinh nói: « Quần áo của Dao Dao có thể để Nặc Nặc mặc. Ai bảo bà lấy hết quần áo tốt của Dao Dao cho cháu gái bà rồi. »

Trình Dao Dao vừa ngậm bánh mì vừa đứng ở cửa đi giày, cô mỉm cười nói: «Em ấy không mặc vừa đâu, gần đây con lại cao lên rồi! »

Một đòn trí mạng. Ngụy Thục Quyên tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Dao Dao biến mất sau cánh cửa.
Bình Luận (0)
Comment