Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 122

(Thị trường tự do: Là một thị trường trong đó hàng hóa có thể được sản xuất và trao đổi tự do, và được quy định hoàn toàn tự phát theo quy luật giá trị. Cả hai bên được tự do đàm phán giá cả và trao đổi hàng hóa theo quy luật tự nguyện chuyển nhượng. Giá thị trường có thể tăng giảm tự do, từ đó điều tiết cung cầu và sản xuất hàng hóa. Thị trường tự do của Trung Quốc là một phần quan trọng của hệ thống kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa. Các mặt hàng trêи thị trường tự do thường đề cập đến các mặt hàng đó với sự đa dạng, phân tán lẻ tẻ, nhu cầu thay đổi hoặc hoàn thành các nhiệm vụ của kế hoạch quốc gia mà quốc gia không công bố kế hoạch hoặc đặt giá thống nhất. Các doanh nghiệp có thể linh hoạt điều chỉnh và sắp xếp sản xuất theo nhu cầu thị trường. Đổi lại, mặc cả tự do trong phạm vi của chính sách và được tự chủ hơn trong việc mua và bán. Ở trong truyện này còn gọi là chợ đen.)

Lúc này, Trình Chinh gõ cửa phòng ngủ: “Dao Dao, bố mua sữa đậu nành và bánh rán này, con ra ăn sáng đi.”

“Con không ăn sáng đâu!” Trình Dao Dao cố ý cao giọng nói.

Trình Chinh nói: “Sao lại không ăn sáng? Hôm nay bố đặc biệt mua đồ ăn ở quán con thích nhất đấy, vẫn còn nóng hổi.”

“Vâng.” Trình Dao Dao nói: “Chờ con một lát!”

Trình Chinh không nói gì nữa.

Trình Dao Dao lại quay đầu nhìn Tạ Chiêu, cô dùng khẩu hình miệng nói: “Em phải ăn sáng.”

Tạ Chiêu nở nụ cười, hắn lùi ra sau dựa vào tường kiên nhẫn nhìn cô: “Chờ em.”

Trình Chinh, Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc đang ngồi ăn sáng, Trình Dao Dao chạy ra như một cơn gió. Trước mắt mọi người sáng bừng, bình thường Trình Dao Dao đã đẹp sẵn rồi, hôm nay gương mặt cô càng tỏa sáng, đôi mắt hoa đào long lanh nước.

Trình Nặc Nặc mặc áo len màu vàng bình thường làm nổi bật gương mặt vàng như nến. Cô và Ngụy Thục Quyên đều yên lặng ăn sáng, giống như sợ chọc Trình Chinh tức giận.

Trình Dao Dao coi như không thấy hai người họ, cô ngồi xuống vội vàng ăn mấy ngụm cháo rồi nói với Trình Chinh: “Bố, trưa con không về ăn cơm đâu.”

“Được.” Trình Chinh tập mãi thành thói quen nói: “Có đủ tiền tiêu không?”

“Đủ ạ.” Trình Dao Dao đặt bát xuống sau đó cầm áo khoác chạy ra ngoài: “Con đi đây!”

Trình Chinh cười lắc đầu: “Đứa nhỏ này.”

Ngụy Thục Quyên vừa trợn mắt nhìn Trình Nặc Nặc vừa ghen tỵ nói: “Ôi, Dao Dao mới về Thượng Hải được mấy ngày mà tiêu bao nhiêu tiền rồi không biết nữa!”

“Bà im miệng đi! Dao Dao chịu tủi thân, tiêu tiền không được sao?” Trình Chinh vỗ bàn: “Chờ tôi làm xong chuyện ở đơn vị, tôi sẽ tính sổ với bà!”

Ngụy Thục Quyên rụt cổ lại, bà nghĩ đến chuyện náo loạn tối qua thì cầm bát cháo im lặng không nói gì nữa. Người nhà họ Thẩm không chịu nhận nợ, bà còn phải trông cậy vào Trình Chinh cho bà chỗ dựa đó! Trình Nặc Nặc không rêи một tiếng, cô chậm rãi gắp củ cải muối ăn, đôi mắt chứa đựng sự lo lắng không hiểu nổi.

Ánh nắng vào mùa đông mỏng manh mờ nhạt, bên trong không khí lạnh buổi sớm tràn ngập mùi thơm nóng hổi của đồ ăn. Trêи đường đều là hàng xóm quen biết, họ mặc đồ ngủ đi mua sữa đậu nành và bánh mì.

Trình Dao Dao vừa chào hỏi hàng xóm vừa quay lại nhìn Tạ Chiêu. Cô đi đằng trước, Tạ Chiêu đi chậm rãi đằng sau cách cô một đoạn. Hai người đi như này tạo nên cảm giác kϊƈɦ thích tình yêu.

Đi tới đường Hoài Hải, hai người mới đi cạnh nhau, thỉnh thoảng bả vai chạm vào nhau cũng có thể cười ngọt ngào nửa ngày. Trình Dao Dao đã đi qua con đường này rất nhiều lần rồi nhưng tâm tình hôm nay lại khác hẳn ngày bình thường. Ngõ hẻm chật chội, tường gạch cũ kỹ, hai bên đường trồng cây ngô đồng, tất cả mọi thứ đều trở nên đáng yêu hơn.

Trình Dao Dao nói những chỗ ăn ngon chơi vui ở Thượng Hải cho Tạ Chiêu nghe: “Khu thị trường tự do ở bên kia có đủ mọi thứ. Gần đây đội tra xét không bắt người nữa nên náo nhiệt hẳn lên!”

“Bánh kem ở Lão Đại Xương và Kaisiling đều rất nổi tiếng, chờ lúc nào về sẽ mua một ít bánh cho Tiểu Phi.”

“Anh chưa từng ăn cơm Tây đúng không? Trưa nay chúng ta đến quán Red House ăn đi, vừa rồi em không ăn được mấy miếng, tý nữa đói lắm.”

Tạ Chiêu mỉm cười nhìn cô: “Vậy trưa nay ăn nhiều vào.”

“Đương nhiên rồi!” Trình Dao Dao kể tên mấy món ăn ở Red House: “Thịt lợn chiên, salad khoai tây nghiền, sốt vang, đây là những món phương Tây đặc sắc nhất ở Thượng Hải, anh ăn qua chưa?”

Tạ Chiêu lắc đầu: “Nghe nói phải dùng dao nĩa.”

Trình Dao Dao vội nói: “Không sao đâu. Tý nữa em sẽ dạy anh cách dùng dao nĩa. Dù sao cũng không phải cơm Tây chính thức.”

Cô vừa nói vừa ngoắc ngón tay út vào tay Tạ Chiêu, cảm thấy hơi đau lòng. Có rất nhiều món ăn ngon mà Tạ Chiêu chưa được ăn, cô sẽ dẫn hắn đi ăn từng món một.

Ngón tay nhỏ của Trình Dao Dao vừa chạm vào liền muốn rút ra, Tạ Chiêu mượn tay áo khoác che kín, hắn nhéo nhẹ ngón tay mềm mại như không có xương của Trình Dao Dao. Tay hắn thô ráp cọ qua da thịt giống như ma sát ra lửa.

Trình Dao Dao run rẩy, ánh mắt long lanh lườm hắn, cô chạy nhanh về phía trước hai bước tạo khoảng cách với Tạ Chiêu: “Anh muốn trở thành lưu manh bị bắt lại không hả?”

Tạ Chiêu không nhanh không chậm bước theo sau, đôi mắt không chớp nhìn bóng lưng duyên dáng của Trình Dao Dao. Mọi người đi tới đi lui trêи đường, lúc đi qua Trình Dao Dao thì kinh ngạc, nhiều người còn cười chào hỏi.

Đây là một nơi rộng lớn hoàn toàn khác thôn Điềm Thủy.

Trình Dao Dao vòng lại huých hắn: “Ngơ ngác cái gì vậy! Đi nhanh lên!”

Trình Dao Dao giống như là hướng dẫn viên du lịch, cô dẫn Tạ Chiêu đi dạo một vòng khu thị trường tự do. Thật ra đây là lần đầu tiên Trình Dao Dao đến đây, bên trong thị trường tự do có đủ loại hàng hóa đến từ trời nam đất bắc làm Trình Dao Dao hoa hết mắt.

Có người bán mứt quả, quả sơn tra đỏ mọng kẹp nhân gạo nếp bọc đường sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Một đám trẻ con đứng vây quanh nhìn mứt quả chảy nước miếng, bọn nhỏ khóc lóc om sòm lăn lộn trêи đấy muốn bố mẹ mua cho.

Trình Dao Dao tò mò nhìn thoáng qua, Tạ Chiêu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh mình: “Muốn không?”

Trình Dao Dao gật đầu, Tạ Chiêu lấy tiền đưa cho người bán. Trình Dao Dao tự chọn một xâu mứt quả đẹp nhất, cô cắn một miếng, lớp đường xốp giòn, quả sơn tra chua chua ngọt ngọt, bên trong còn có mùi thơm của gạo nếp, ngon không nói nên lời.

Mọi người nhìn Trình Dao Dao ăn mứt quả như trẻ con thì nở nụ cười. Đám trẻ nhìn Trình Dao Dao với ánh mắt hâm mộ, bọn nó hận không thể đổi bố mẹ mình với Tạ Chiêu.

Trình Dao Dao có ý xấu lắc lắc xâu mứt quả trước mặt đám trẻ con, cô cố ý khoe khoang.

Tạ Chiêu nắm chặt tay cô: “Nhìn đường đi, đừng chạy lung tung.”

Bên trong khu thị trường tự do, người đến người đi hỗn loạn, Tạ Chiêu nắm chặt tay Trình Dao Dao để cô đi sát bên cạnh. Ở nơi như thế này, hai người có thể thả lỏng một chút, họ không cần phải giữ khoảng cách, lo lắng ánh mắt dòm ngó của người xung quanh.

Thỉnh thoảng Trình Dao Dao bị những đồ chơi mới lạ trêи sạp hàng hấp dẫn, một lát sau, trong tay Tạ Chiêu có một đống đồ chơi nhỏ Trình Dao Dao nhìn trúng. Tạ Chiêu không mua gì cho mình cả, nhưng thỉnh thoảng lại hỏi giá cả hàng hóa.

Tạ Chiêu chú ý đến các loại mặt hàng như máy nghe nhạc, băng cassette, Trình Dao Dao hỏi: “Anh muốn nghe nhạc sao?”

Tạ Chiêu lắc đầu, hắn đặt băng Cassette xuống: “Gần đây mấy loại mặt hàng này bán rất chạy.”

Giữa lông mày hắn mang theo sự nghiêm túc và chuyên chú, giống như lúc Cường Cường nhìn đồ ăn kỳ lạ, bộ dáng hiếu kỳ nhưng vẫn không động đậy. Trình Dao Dao mỉm cười, ngón tay lướt qua một loạt băng cassette, sau đó chọn một cái. Về sau loại băng cassette này nổi tiếng là đồ buôn lậu từ vùng Thâm Quyến, Quảng Châu chuyển tới.

Qua một, hai năm nữa, mọi người đi trêи đường mặc áo sơ mi hoa, quần ống loe, bọn họ đeo mắt kính đen, trong máy nghe nhạc có một list bài hát tiếng Quảng Đông, đây là phong cách hợp mốt nhất thời đó.

Bây giờ, loại băng cassette này rất hiếm thấy. Trình Dao Dao giải thích cho Tạ Chiêu: “Những chiếc băng cassette này được chuyển tới từ Hồng Kông, người trẻ tuổi thích mua theo trào lưu nhất. Còn máy nghe nhạc này là hàng buôn lậu của Nhật Bản và Thâm Quyến, cái trước giá cao nhưng chất lượng tốt, cái sau rẻ hơn, nguồn tiêu thụ sẽ cao hơn.”

Mặc dù Tạ Chiêu về sau sẽ trở thành đại lão của giới kinh doanh nhưng bây giờ hắn chỉ là thằng nhóc nông thôn chưa từng tiếp xúc với các loại máy móc, đồ dùng  khoa học kỹ thuật mà thôi. Trình Dao Dao không nhịn được xoa đầu Tạ Chiêu, sau đó kéo hắn đi: “Hôm nào chúng ta đến cửa hàng Hoa Kiều, chỗ đấy có máy nghe nhạc, còn có Tivi màu nữa. Chúng ta mua một cái hàng Nhật Bản về cho bà nội và Tiểu Phi xem.”

Tạ Chiêu thẳng thắn nói: “Không mua hàng Nhật Bản.”

“Được, được, được.” Trình Dao Dao đổi giọng: “Vậy chúng ta mua hàng trong nước, ủng hộ hàng nội!”

Ở niên đại này hàng trong nước có chất lượng rất tốt, một cái quạt điện có thể dùng mấy chục năm vẫn không gỉ không hỏng, mà giá cá thấp hơn 1/3 so với hàng nhập khẩu. Tinh thần yêu nước của mọi người đều tăng vọt, họ rất tình nguyện ủng hộ hàng nội địa.

Trình Dao Dao thấy Tạ Chiêu có hứng thú với mấy cái này thì dẫn hắn đi xem mấy gian hàng nữa. Tất cả là máy nghe nhạc nhập từ Thẩm Quyến, ngoài ra còn có đồng hồ điện tử, nó là đồ vật quý hiếm ở niên đại này.

Trình Dao Dao không thích đồng hồ điện tử, nhìn thì mới mẻ nhưng lại nhanh hỏng, cũng không đáng tiền. Cô nói với Tạ Chiêu: “Máy nghe nhạc và đồng hồ điện tử chỉ là đồ vật nhỏ,Tivi tốt hơn nhiều.”

Tạ Chiêu lắng nghe: “Em Dao Dao, em biết nhiều thứ thật.”

Cái đuôi nhỏ của Trình Dao Dao vểnh lên trời: “Đương nhiên rồi!” Những kiến thức này đều có ở trong sách!

Tạ Chiêu nói: “Nếu có thể lấy được những loại mặt hàng nhập lậu như Tivi, tủ lạnh…”

Lời Tạ Chiêu nói làm Trình Dao Dao thông suốt. Máy nghe nhạc và đồng hồ điện tử có thể kiếm được mấy đồng? Lợi nhuận lớn nhất chính là các loại mặt hàng kiểu dáng to như Tivi và tủ lạnh. Đồ ở bên Hồng Kông rất rẻ, sau khi chuyển tới đây có thể kiếm được mấy trăm đồng một cái đấy.

Tivi trong cửa hàng Hoa Kiều dựa vào nơi sản xuất và màu sắc mà định giá từ 700 đồng đến 2000, 3000 đồng một cái, giá cả trêи chợ đen còn cao hơn nhiều. Mà không phải ai cũng có thẻ mua được TV, phải có phiếu mới mua được. Phiếu mua TV khó tìm nhất, trong tay ai có một phiếu TV thì đồng nghĩa với việc có một xấp nhân dân tệ trong người. Nếu có thể nhập lậu TV, tài nguyên sẽ chảy cuồn cuộn như nước.

“Này, buôn lậu là tội lớn đó, anh đừng nghĩ đến chuyện này.” Trình Dao Dao khẩn trương nói, cô thấy Tạ Chiêu đang suy nghĩ gì đó thì dùng sức lay động hắn: “Có nghe thấy không hả?”

Tạ Chiêu hoàn hồn, hắn thấy Trình Dao Dao khẩn trương đến nỗi mặt đỏ bừng, hắn giật giật khóe môi: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết!” Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: “Nếu như bị bắt, tội này còn nghiêm trọng hơn việc đầu cơ trục lợi nhiều! Anh đồng ý với em đi, ngay bây giờ đồng ý với em!”

Tạ Chiêu im lặng không nói, đến khi Trình Dao Dao muốn xù lông trở mặt thì mới nói: “Đồng ý với em cũng được —-”

Hắn cúi đầu dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói vài câu bên tai Trình Dao Dao.

Đôi tai trắng nõn của Trình Dao Dao lập tức đỏ ửng, cô tức giận lườm hắn. Ánh mắt long lanh làm lòng người ngứa ngáy.

Tạ Chiêu mỉm cười: “Đồng ý không?”

“…” Môi Trình Dao Dao hé mở rồi lại mím chặt lại.

Tạ Chiêu nắm chặt tay cô kéo cô đi lên gian hàng phía trước: “Không nói gì chính là đồng ý.”

“Em không…” Trình Dao Dao vẫn nuốt lời muốn nói xuống. Cô sợ nhất việc Tạ Chiêu xảy ra chuyện, chỉ cần Tạ Chiêu không động vào việc buôn lậu và đầu cơ trục lợi, chuyện gì cũng dễ nói.

Tạ Chiêu dẫn Trình Dao Dao đến trước gian hàng đồ cũ, chủ gian hàng là một ông lão, ông đang dựa vào tay ngủ gật. Gian hàng của ông chỉ có một tấm vải rách, bên trêи bày rất nhiều đồ cũ. Bếp lò bằng đồng, nhẫn ngọc, mấy quyển sách đóng chỉ, hộp đựng trang sức khảm trai, còn có hai cái bình sứ.

Ông lão mở mắt nhìn đôi nam nữ đẹp trai xinh gái đứng trước gian hàng, nhìn cách ăn mặc đúng là dê béo. Tinh thần ông lão lập tức tỉnh táo: “Xem đi, xem đi! Đây là bình sứ thời nhà Minh, đây là hộp đựng trang sức khảm trai thời Đường, còn có cái này, đây là loại dương chi bạch ngọc tốt nhất.”
Bình Luận (0)
Comment