Trình Dao Dao chậm rãi nói: “Món này nấu chưa đủ thời gian, lửa chưa đều, bánh trôi không đủ mềm, mùi rượu gạo cũng hỏng. Tôi nói sự thật mà thôi, tôi cũng không bắt cô nấu lại lần nữa, cô kϊƈɦ động như vậy làm gì?”
Vả lại cô nấu thêm một trăm bát nữa nhưng không có linh tuyền thì vẫn khó ăn như cũ thôi.
Trình Chinh nói: “Mùi vị kém hơn lúc trước một chút. Dao Dao nói cũng không sai, Nặc Nặc, con đừng kϊƈɦ động quá.”
Trình Chinh không để ý lắm, ông nói: “Dao Dao, ăn xong rồi thì vào phòng sách với bố, bố có chuyện muốn nói với con.”
Trình Dao Dao và Trình Chinh đi vào phòng sách, trong phòng khách chỉ còn hai mẹ con ngụy Thục Quyên. Ngụy Thục Quyên nói: “Nhanh đi nghe xem có phải bố con muốn khuyên con nhóc chết tiệt kia kết hôn với Thẩm Yến hay không?”
Trình Nặc Nặc không di chuyển: “Không phải đâu, coi như nhà họ Thẩm đồng ý, Trình Dao Dao cũng không chịu.”
“Làm sao con biết?” Mắt Ngụy Thục Quyên tỏa sáng: “Thật sự Trình Dao Dao có người yêu ở nông thôn sao? Người yêu của nó vừa xấu vừa nghèo đúng không?”
Tất cả đều không phải. Nghĩ đến Tạ Chiêu cao ráo đẹp trai, nụ cười trêи mặt Trình Nặc Nặc vặn vẹo.
“Chắc chắn bố con sẽ không để nó quay về nông thôn đâu!” Ngụy Thục Quyên oán hận nói: “Đều tại con không biết tranh giành với con nhỏ chết tiệt kia, nếu con có bản lĩnh, con có thể bắt nó ở lại nông thôn! Bây giờ còn để nó về làm mưa làm gió với mẹ sao?”
Trình Nặc Nặc lạnh nhạt nói: “Con đã nói trong thư rồi, bây giờ cô ta thay đổi rất nhiều, mẹ đừng trêu chọc cô ta, chờ con trở lại…”
Ngụy Thục Quyên cắt ngang lời cô: “Con còn dạy bảo mẹ à? Mẹ hỏi con, đang yên đang lành sao con lại trở thành bộ dáng như này? Đều làm việc giống nhau mà sao con nhóc chết tiệt kia càng ngày càng xinh vậy?”
Từ khi mất linh tuyền, gương mặt Trình Nặc Nặc dần dần suy yếu, bây giờ Trình Nặc Nặc ghét nhất việc người khác bình luận mặt của cô. Lúc ở trong thôn, nếu cô thấy người khác cười cười nói nói thì sẽ nghi ngờ họ đang cười nhạo mình. Thế mà mẹ ruột còn đâm một nhát vào tim cô.
Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Vậy mẹ cho con tiền mua kem dưỡng da đi.”
Ngụy Thục Quyên lập tức nói: “Không có tiền! Con ở nông thôn không cần dùng nhiều tiền, bố con gửi tiền cho con mà vẫn không đủ tiêu sao?”
Từ lúc Trình Nặc Nặc xuống nông thôn, Trình Chinh gửi phiếu và tiền cho cô mấy lần. Nhưng sau khi linh tuyền biến mất, cô tuyệt vọng thử hết các cách, mua rất nhiều mỹ phẩm nhưng vẫn không có hiệu quả. Đáng hận nhất là mấy loại mỹ phẩm dưỡng da kia đến tay Trình Dao Dao thì có hiệu quả ngược lại, cô ta càng ngày càng tỏa sáng.
Trình Nặc Nặc nói: “Không có tiền làm sao con dưỡng da được? Hơn nữa, Thẩm Yến luôn thích con gái ăn mặc xinh đẹp.”
Lời này đâm trúng huyệt của Ngụy Thục Quyên. Trong tầm mắt nhỏ hẹp của Ngụy Thục Quyên, Thẩm Yến là con rể có điều kiện tốt nhất, bà nhìn bộ dáng hiện tại của Trình Nặc Nặc, không thể tìm con rể khác được.
Nghĩ như vậy, Ngụy Thục Quyên lấy khăn tay ra, bà cắn môi đếm 5 đồng tiền đưa cho cô.
Trình Nặc Nặc lấy hết tiền trong cái khăn tay của bà, cô đếm: “Sao có ít tiền vậy?”
“Con nhóc chết tiệt này, đây là tiền áp đáy hòm của mẹ mày đó!” Ngụy Thục Quyên cố gắng lấy lại nhưng Trình Nặc Nặc đã nhét tiền vào trong túi của mình.
Ngụy Thục Quyên đau lòng nói: “Tiền cho con, nhưng con phải tranh giành cho mẹ! Con nhóc chết tiệt kia xinh đẹp cũng làm được cái gì đâu, tính tình ngang ngược, suốt ngày đi lừa đàn ông. Lúc trước con làm thế nào, bây giờ cứ làm như thế, nhất định phải bắt được Thẩm Yến, lấy lại quyền lợi cho mẹ!”
Trình Nặc Nặc đi về phòng của mình.
Phòng ngủ của cô nhỏ hơn phòng Trình Dao Dao một chút, không có cái gì — nhưng tốt hơn căn phòng đời trước nhiều. Đời trước cô sống trong một căn phòng nhỏ chật hẹp, bên trong chỉ đặt được một cái giường, không thể bày thêm cái gì nữa.
Đời này, Trình Chinh sửa phòng để đồ linh tinh thành phòng ngủ cho cô ở. Trong phòng có một cái giường, một cái tủ quần áo và một cái bàn đọc sách, trêи tường dán hình mấy ngôi sao điện ảnh. Trước khi xuống nông thôn, trong phòng có rất nhiều đồ, có đồ giành được của Trình Dao Dao, có đồ Trình Chinh và Thẩm Yến mua cho cô. Nhưng bây giờ căn phòng trống rỗng, ngay cả cái rèm cửa mới mua trước khi xuống nông thôn cũng mất hết.
Đối mặt với Trình Nặc Nặc, Ngụy Thục Quyên mặt dày nói: “Mấy món đồ tốt đều bị Trình Dao Dao bán làm phế liệu rồi, sang năm mới không thể để bác dâu và em họ con tay không trở về được đúng không? Dù sao con cũng không dùng đến áo khoác và rèm cửa, mẹ cho em gái con cũng sao đâu.”
Trình Nặc Nặc nhìn căn phòng trống rỗng, cô đi đến cạnh giường, cô móc một cái khăn tay đựng tiền ở dưới ván giường ra. Cô giấu rất kỹ nên không bị Ngụy Thục Quyên phát hiện. Cô cẩn thận cất số tiền lấy được từ chỗ Ngụy Thục Quyên vào trong khăn tay.
Mấy món đồ tốt Thẩm Yến mua cho cô đều bị cô đổi thành tiền. Mấy ngày này trở về Thượng Hải, cô khóc lóc trước mặt Trình Chinh lấy được mấy chục đồng, cộng thêm 10 đồng trong tay Ngụy Thục Quyên, cô có gần 200 đồng.
Trình Nặc Nặc vừa đếm tiền vừa nhớ lại miếng ngọc nhìn thấy trêи chợ đen. Đợi cô tích góp đủ tiền, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo ban đầu. Ông trời cho cô cơ hội duy nhất, cô không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.
Trình Dao Dao… Cô nhất định sẽ đoạt lại hết tất cả những thứ của Trình Dao Dao!
Trong phòng sách, Trình Dao Dao và Trình Chinh đàm phán không thành công.
Thái độ của Trình Chinh vẫn kiên quyết: Trình Dao Dao phải chia tay với bạn trai ở nông thôn!
“Dao Dao, con còn nhỏ tuổi, con có biết người yêu là gì không?” Trình Chinh đau đầu nhức óc: “Bọn họ thấy con xinh đẹp đơn thuần nên muốn lừa con ở lại nông thôn thôi!”
“Tạ Chiêu không phải người như bố nói đâu!” Trình Dao Dao ghét nhất việc người khác nói Tạ Chiêu không tốt. Tạ Chiêu tốt như thế nào, Trình Dao Dao có thể nói ba ngày ba đêm cũng không hết, nhưng bây giờ cô không muốn nói chuyện với Trình Chinh.
“Bố là người từng trải, chẳng lẽ bố lại hại con sao?” Trình Chinh tận tình khuyên bảo: “Ánh mắt nhìn người của bố tốt hơn con nhiều!”
Trình Dao Dao cười nhạo: “Vậy Trình Nặc Nặc và Ngụy Thục Quyên thì sao? Lúc trước bố còn cảm thấy Thẩm Yến rất tốt đấy!”
Trình Chinh tức suýt nôn cả máu: “Con!”
Tính tình Trình Dao Dao nổi lên, cô ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Trình Chinh đuổi theo, Trình Dao Dao đóng sập cửa, sau đó khóa trái.
Ngụy Thục Quyên nói: “Ông nhìn nó xem, lần nào về nhà cũng náo loạn ầm ĩ! Ông còn nói nó trưởng thành, thay đổi rồi, tôi thấy nó còn tệ hại hơn!”
Trình Chinh thất bại ngồi trêи ghế sofa: “Đừng ồn ào nữa, để tôi yên tĩnh một lúc.”
Ngụy Thục Quyên nói: “Này, con gái lớn không giữ được, cứ giữ mãi lại trở thành kẻ thù. Nó thích thì ông…”
“Mẹ, mẹ để bố yên tĩnh một lúc đi, trong lòng bố không chịu nổi đâu.” Trình Nặc Nặc giữ chặt Ngụy Thục Quyên. Bà không có mắt gì cả, thể nào hai mươi năm qua vẫn không bắt được trái tim Trình Chinh.
Ngụy Thục Quyên bất đắc dĩ đi theo Trình Nặc Nặc.
Tai Trình Chinh cuối cùng cũng được yên tĩnh. Ông tháo kính mắt ra vuốt trán, thở một hơi thật dài. Để con gái xuống nông thôn là sai làm lớn nhất của ông. Cô không biết kết hôn với một người nông dân có ý nghĩa như thế nào.
Trình Chinh ngồi trong phòng khách buồn bực, Trình Dao Dao cũng phụng phịu trong phòng ngủ. Đúng là người bố xấu, lỗ tai vừa mềm vừa hồ đồ, thể nào nguyên chủ phải chịu nhiều uất ức như vậy. Mệt cô còn nghe lời Tạ Chiêu, muốn đối xử với tốt với ông ấy.
Càng nghĩ Trình Dao Dao càng không ngủ được. Bỗng nhiên trêи cửa sổ có ảnh sáng lóe lên, Trình Dao Dao mặc áo len úp sấp trêи bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cửa sổ đối diện mở ra, Tạ Chiêu đứng bên cạnh cửa sổ vẫy tay với cô. Trình Dao Dao bật cười, nỗi buồn lập tức được quét sạch. Hai người làm ám hiệu với nhau một lúc, dưới sự thúc giục của Tạ Chiêu, Trình Dao Dao lưu luyến không rời đóng cửa sổ.
Cô nằm sát về hướng cửa sổ ngủ.
Trong ngõ hẻm buổi sáng ở Thượng Hải tràn ngập mùi thơm của sữa đậu và bánh bao. Người già mặc đồ ngủ xách túi bánh bao và sữa đi về nhà. Nhìn từ cửa sổ phòng bếp xuống giống như một bức tranh đường phố Thượng Hải cũ năm 1970.
Phòng bếp nhà họ Trình ở hướng nam, ánh sáng rất tốt, bàn chặt và mặt tường không dính bụi trông nhẹ nhàng thoải mái. Trứng gà rán trong chảo xì xèo, lòng trứng đỏ như mặt trời nhỏ, lòng trắng được rán vàng sau đó cho vào đĩa.
Trình Dao Dao buộc tóc cao, đeo tạp dề đi lại trong phòng bếp. Cô cắt cà chua thành lát mỏng, con dao lóe sáng cắt cà chua chảy ra nước.
Trình Dao Dao lấy một miếng bánh mì nướng đặt lên thớt, cô đặt mọi thứ lên theo thứ tự: trứng rán, dưa chuột, cá ngừ, cà chua thái lát, sốt cà chua. Sau đó cô lấy thêm một miếng bánh mì khác để lên trêи cùng rồi ép lại. Bánh mì gối mua ở quán Lão Đại Xương, vừa mềm vừa tươi mới, dùng làm sandwich là tốt nhất.
Trình Dao Dao một 4 cái bánh sandwich cá ngừ, sau đó bọc giấy thật kỹ rồi cho vào túi bóng. Cô không để ý tới Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc, quay người chạy ra ngoài luôn.
Hôm nay Trình Chinh đi ra ngoài từ sớm, Trình Nặc Nặc và Ngụy Thục Quyên ăn sáng cũng không gọi Trình Dao Dao. Thấy Trình Dao Dao bước đi nhẹ nhàng, hai người nhìn nhau.
Ngụy Thục Quyên níu: “Con nhóc chết tiệt này nhất định có điều gì đó kỳ quái, có phải có làm hòa với Thẩm Yến rồi không? Con ăn xong thì đi tìm Thẩm Yến xem thử đi.”
Trình Nặc Nặc nghi ngờ nhìn cửa ra vào. Không thể nào, Trình Dao Dao sẽ không đi gặp Thẩm Yến, không lẽ…
Ngụy Thục Quyên nói: “Có phải con biết cái gì rồi không? Mau nói đi, con nhóc chết tiệt kia ra ngoài làm gì vậy?”
Trình Nặc Nặc hỏi: “Sáng nay bố đi đâu?”
“Đến đơn vị, nghe nói đang làm một hạng mục gì đấy.” Ngụy Thục Quyên hỏi: “Con hỏi cái này làm gì?”
…
Đại học Thượng Hải được xây dựng ở Trung Quốc, diện tích rộng tầm 100 mẫu, kiến trúc mang phong cách phương Tây, trong trường trồng rất nhiều hoa quế và cây ngô đồng (hay còn gọi là cây lá đỏ). Vào mùa đông, mùi hoa quế nhàn nhạt bay đến. Trêи sân tập có mấy học sinh nam đang chơi bóng rổ, có người thì ôm sách vừa nói vừa cười đi về phía nhà ăn.
Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi tham quan xung quanh sân trường, Trình Dao Dao còn tốt, đây là lần đầu tiên Tạ Chiêu được tiếp xúc với cuộc sống trong trường học.
Những sinh viên ở niên đại này đều xứng đáng là con cưng của trời, lên đại học không những được phụ cấp chi phí sinh hoạt mà còn được nhà ăn phát phiếu cơm. Trong đó, những người chưa từng bị cuộc sống mài giũa đều có lòng hăng hái và nhiệt tình với cuộc sống ở trường đại học.
Trình Dao Dao và Tạ Chiêu mới chỉ mới 20 tuổi thôi nên đi trong sân trường cũng không thấy khác lạ. Có nữ sinh nhiệt tình chạy tới hỏi Trình Dao Dao: “Cậu học ngành nào vậy? Sao tớ chưa gặp cậu bao giờ vậy?”
Trình Dao Dao nháy mắt với Tạ Chiêu, cô nghiêm túc nói: “Tớ học ngành biểu diễn.”
“Thể nào xinh đẹp như vậy!” Chờ Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi xa, nữ sinh kia mới phản ứng kịp: “Trường chúng ta có chuyên ngành biểu diễn sao?”
Trình Dao Dao ôm bụng cười to, Tạ Chiêu nói: “Nhóc lừa đảo.”
Trình Dao Dao nói: “Em không lừa người ta nha. Chờ kỳ thi đại học khôi phục, em sẽ thi ngành biểu diễn. Anh thì sao? Anh muốn học ngành nào?”