Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 133

Hai người náo loạn một trận, ánh sáng len lỏi qua rèm cửa mịt mờ. Trình Dao Dao vừa cười vừa thở, chăn bị đạp rơi xuống đất, trêи trán đổ mồ hôi: “Đừng… Em đau bụng…”

Tạ Chiêu vỗ lưng cô: “Còn muốn náo loạn nữa không?”

“Hừ!” Trình Dao Dao hơi lạnh, cô cuộn tròn người trong ngực Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu nhặt chăn lên đắp cho hai người, hắn kéo căng rèm cửa, trong phòng tối om yên tĩnh.

Cằm Tạ Chiêu tựa vào đỉnh đầu Trình Dao Dao, hắn thở sâu bình tĩnh lại: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Trình Dao Dao mệt không còn tý sức nào, cô nằm im không động đậy, hai tay ôm chặt lưng Tạ Chiêu. Nhịp tim của Tạ Chiêu đập nhẹ nhàng làm thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Trình Dao Dao buông lỏng. Hai người ôm nhau ngủ một giấc ngọt ngào.

Chờ Trình Dao Dao tỉnh lại lần nữa, rèm cửa đã được mở ra, ánh nắng buổi chiều chiếu vào căn phòng nhỏ. Tạ Chiêu đang ngồi trêи ghế sửa bóng đèn.

Trình Dao Dao nằm trong chăn không động đậy, cô mềm nhũn gọi: “Tạ Chiêu.”

“Em Dao Dao dậy rồi.” Tạ Chiêu lắp bóng đèn, căn phòng lập tức sáng rõ. Trêи bàn có một túi bánh ở quán Kaisiling, bình nước được rót đầy, quần áo rơi đầy trêи đất cũng được nhặt lên treo trêи tường, căn phòng nhỏ ấm áp trở lại.

Tạ Chiêu đi rửa tay rồi đến cạnh giường ôm Trình Dao Dao dậy: “Có đói bụng không? Anh mua đồ ăn cho em rồi.”

Trình Dao Dao che miệng ngáp một cái, đôi mắt hoa đào long lanh nước: “Anh đi mua lúc nào vậy? Sao không gọi em dậy.”

Tạ Chiêu rót nửa cốc nước nóng thổi nguội rồi đưa cho Trình Dao Dao: “Anh ra ngoài từ sớm rồi, thấy em ngủ ngon nên không đánh thức em.”

Trình Dao Dao cầm cái cốc ngửi ngửi, nước nóng ở nhà ngang luôn mang theo mùi khử trùng. Trình Dao Dao cho thêm một ít linh tuyền vào, lúc này mới uống một hớp nhỏ.

Tạ Chiêu mở túi giấy lấy một cái bánh gatô hạt dẻ ra: “Bây giờ lấp đầy bụng trước đã, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm tất niên.”

“Cơm tất niên?” Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ ra: “Tối nay là 30 Tết!”

Mấy ngày này vội vàng như con ngựa hoang chạy loạn, ngay cả 30 Tết cũng quên mất. Trình Dao Dao áy náy nói: “Anh không ở nhà ăn Tết, bà nội và Tiểu Phi làm sao bây giờ? 30 Tết là thời gian cả nhà đoàn viên mà.”

Tạ Chiêu múc một miếng bánh bón cô: “Không sao đâu, đoàn viên trong lòng là được, không quan trọng là ở đâu. Anh đã dặn thím Ngân Hoa và chị dâu nhà Lâm Quý trông nhà hộ, không có việc gì.”

Trình Dao Dao ăn bánh ngọt, trong lòng vẫn khó chịu. Nhà họ Tạ chỉ có 3 người, và Tạ và Tạ Phi ở nhà ăn Tết, không biết buồn đến mức nào nữa. Nếu không phải do mình nhất định phải về Thượng Hải thì sẽ không xảy ra tình cảnh này rồi.

Trình Dao Dao cúi thấp đầu, cô cảm thấy hương vị bánh gatô cũng không ngọt ngào nữa. Tạ Chiêu thấy bộ dáng tủi thân của cô, đáy mắt cũng hiện lên sự đau lòng.

Chiều nay hắn ra ngoài gặp cục trưởng Từ, sau khi nói chuyện rõ ràng, hắn mới biết vì sao mình bị bắt, Trình Dao Dao lại vì mình đi cầu cục trưởng Từ giúp đỡ. Cô xinh đẹp như này, nếu cục trưởng Từ có tâm tư lệch lạc, Tạ Chiêu không dám tưởng tưởng cô sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì.

Trình Dao Dao ăn được cái bánh thì đẩy ra. Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, mặt Trình Dao Dao gầy đi trông thấy, cái cằm càng ngày càng nhọn. Tạ Chiêu hỏi: “Gầy đi rồi. Mấy ngày nay không ăn cơm ngon đúng không?”

“Lo lắng cho anh, làm gì có tâm tư ăn cơm.” Trình Dao Dao tủi thân nhìn hắn, đôi mắt hoa đào trời sinh quyến rũ, vừa nhìn lướt qua cũng muốn hấp dẫn người khác.

Trình Dao Dao mặc váy ngủ, mái tóc dài xõa ngang vai, cổ áo rộng lộ ra một vài vết đỏ trêи da, xung quanh thoang thoảng mùi hương hoa hồng, lòng Tạ Chiêu động đậy, hắn ôm chặt Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao cảnh giác nói: “Anh làm gì vậy?”

“Nằm với anh một lúc.” Tạ Chiêu trẻ tuổi mạnh mẽ, sau khi tỉnh dậy tinh thần dồi dào, hắn muốn tiếp tục sự nghiệp còn dang dở đêm qua.

Trình Dao Dao nhìn hắn giống như một con sói đói bụng thì dùng sức đẩy mặt Tạ Chiêu ra, cô giãy giụa nói: “Không nằm nữa, đã nằm một ngày một đêm rồi.”

Cánh tay Tạ Chiêu cứng như sắt ôm chặt cô, Trình Dao Dao giống con mèo nhỏ bay nhảy trong ngực hắn, hắn híp mắt lại, ngón tay thô ráp cởi nút thắt trêи váy ngủ.

“Tối qua em chưa ăn cơm.” Trình Dao Dao thay đổi chiến lược, cô tủi thân nói: “Em vẫn đói.”

Quả nhiên, Tạ Chiêu hít một hơi thật sâu, sau đó buông tay ra: “Dẫn em ra ngoài ăn.”

Trình Dao Dao vội vàng đứng dậy, cô lấy quần áo trong vali ra mặc. Tạ Chiêu nhìn vali nhỏ của cô thì nhíu mày: “Sao lại chuyển hành lý đến đây?”

Trình Dao Dao nói: “Em chuyển đến mấy ngày rồi.”

Vẻ mặt Tạ Chiêu ảm đạm: “Bởi vì anh sao?”

“Không phải. Dù sao em cũng không về nữa đâu.” Giọng nói của Trình Dao Dao rất tự nhiên, không có dáng vẻ giận dỗi gì.

Tạ Chiêu nhớ lúc đi lấy nước, bình nước trống không, rõ ràng mấy ngày qua không động đến. Mình không ở đây, mấy ngày này Trình Dao Dao trôi qua thế nào. Tạ Chiêu đau lòng, hắn muốn hỏi nhưng thấy Trình Dao Dao vui vẻ tìm váy, hắn đành phải nhịn xuống.

Tạ Chiêu quay lưng lại chờ Trình Dao Dao thay quần áo, vừa quay đầu, ánh mắt hắn không rời khỏi cô được.

Trình Dao Dao mặc cái váy trắng hắn mua cho cô, lông mày không vẽ vẫn đen nhánh, môi không bôi son nhưng vẫn đỏ, xinh đẹp không nói nên lời. Kiểu dáng bo eo càng làm nổi bật dáng người thướt tha của cô, vòng eo nhỏ nhắn làm người ta muốn…

Trình Dao Dao mặc áo khoác vào, cô thấy Tạ Chiêu đứng đơ ra thì hỏi: “Anh đang ngây ngốc làm gì vậy? Thay quần áo mới đi, chúng ta phải ra ngoài ăn Tết nha.”

Tạ Chiêu run rẩy, hắn vội vàng bỏ ý nghĩa xấu trong đầu đi, sau đó mặc áo khoác vào. Hai người quan sát đối phương, họ đều cảm thấy tỏa sáng, trong lòng vui vẻ.

Đường phố Thượng Hải 30 Tết vô cùng vắng vẻ. Đèn đường chiếu sáng con phố, người đi đường rải rác, tất cả đều xách thao cá, thịt, điểm tâm nóng lòng chạy về nhà.

Tạ Chiêu và Trình Dao Dao đứng cạnh nhau, hai tay nắm chặt đi dạo phố. Mấy ngày trước trêи đường có rất nhiều người, bây giờ lại vắng vẻ không còn ai. Trình Dao Dao ngây thơ đung đưa cái tay hai người đang nắm chặt, Tạ Chiêu cũng nở nụ cười, hiếm khi nhẹ nhõm như này.

30 Tết là thời điểm đoàn viên, mọi người thoải mái, vui vẻ, họ cầu mong may mắn, ngóng trông năm sau thuận lợi. Trêи đường có người thấy đôi tình nhân xinh đẹp này thì cười ha hả gật đầu chào, mọi người đều chúc nhau “Năm mới vui vẻ”.

Hai người không ngồi xe mà đi bộ đến quán cơm quốc doanh, bên trong ồn ào náo nhiệt giống như người Thượng Hải đều tụ họp ở đây. Tạ Chiêu gọi nhân viên phục vụ: “Có thể sắp xếp một bàn không?”

Nhân viên phục vụ khó xử: “Tối nay rất náo nhiệt, mọi người đều đặt bàn trước mấy ngày rồi. Nếu chuyển một bàn, người khác sẽ…”

Hai người nhìn về phía một gia đình có già có trẻ, trêи mặt đều lộ vẻ chờ mong, hiển nhiên là rất ít khi đến nơi như này.

Trình Dao Dao kéo tay Tạ Chiêu: “Bỏ đi. Nếu chúng ta vào ăn, người khác lại phải chờ xếp hàng rồi.”

Tạ Chiêu nói: “Không phải em đói bụng sao?”

Trình Dao Dao cười nói: “Chúng ta ăn cái khác cũng được mà.”

Hai người nắm tay đi ra quán cơm quốc doanh. Vào thời điểm này, ngoại trừ quán cơm quốc doanh, hầu hết các quán cơm khác đều đóng cửa.

Hai người đi một lúc lâu, càng đi càng vắng vẻ, dần dần đói lả, nhìn cứa sổ sáng đèn và tiếng cười nói vui vẻ trong ngôi nhà cạnh đường, họ sẽ đoán như trẻ con: “Nhà họ đang ăn cái gì vậy nhỉ?”

Trình Dao Dao ngửa đầu hít hà, Gió đêm thổi qua rét run cả người, cơn gió đi qua mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Trình Dao Dao cười nói: “Nhà bọn đã ăn xong cơm tất niên rồi, bây giờ đang ăn bánh trôi nấu rượu nếp và hoa quế.”

Tạ Chiêu nói: “Năm nay Tiểu Phi cũng nhặt một ít hoa quế, chúng ta có thể làm.”

Trình Dao Dao hỏi: “Em ấy lấy hoa quế ở phía tây đầu thôn đúng không?”

“Ừm.” Tạ Chiêu nói: “Phơi được một rổ. Bà nội nói bà cũng biết làm, nhưng Tiểu Phi không chịu, con bé nói phải chờ em về làm.”

Trình Dao Dao bật cười, cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thép của bà Tạ. Cứ như vậy, sự mất mác trong lòng Trình Dao Dao biến mất dần, cô đắc ý nói: “Em sẽ làm nhiều loại điểm tâm hoa quế. Loại hoa quế dùng để làm mứt hoa quế là ngon nhất, vừa đẹp vừa thơm, còn có bánh hoa quế, bánh trôi đường hoa quế,…”

Cô đang nói thì nghe thấy ùng ục. Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu hiện lên vẻ lúng túng: “… Buổi sáng chỉ ăn màn thầu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Dao Dao đang phiền não, bỗng nhiên âm thanh gõ mõ vang lên.

Phía trước có một ông lão loạng choạng gánh hàng đi qua, trong gánh bốc lên hơi nóng, trong tay ông cầm cái mõ, thỉnh thoảng gõ một cái.

Ông lão cười ha hả nhìn hai người: “Đúng là một đôi vợ chồng xinh đẹp, giao thừa không về nhà, còn ở bên ngoài làm gì vậy?”

Khóe môi Tạ Chiêu cong lên, hắn mất tự nhiên nói: “Ông ơi, trong gánh của ông bán gì vậy ạ?”

Ông lão nhìn về phía cổng xưởng sắt thép bĩu môi: “Xưởng sắt thép đặt hoành thánh cho công nhân trực đêm ăn!”

Tạ Chiêu nói: “Chúng cháu là người từ nơi khác đến, giao thừa không tìm được quán cơm ăn, ông có thể nấu một bát cho chúng cháu được không ạ?”

Trình Dao Dao cũng nói: “Ông ơi, nước canh thơm quá, cháu đói lắm rồi.”

Tạ Chiêu đưa tiền và phiếu lương cho ông. Chỗ này nhiều hơn cả tiền ông làm cả đêm ở xưởng sắt thép, ông lão cười ha hả nói: “Được! Gặp nhau cũng là duyên, đến đây, ông nấu trước cho hai người ăn.”

Trêи đỉnh đầu có một cái đèn đường. Ông lão đặt gánh hàng xuống, một bên đựng bếp lò, nồi canh sôi sùng sục, một bên đựng bát đũa, vỏ và nhân bánh.

Ông lão gói hoành thánh cực kỳ nhanh, hoành thánh sôi lăn tăn trong nồi sau đó được vớt lên cho vào bát ô tô. Bên trêи rải một ít rau thơm và hành lá, bát hoành thánh trở nên hấp dẫn.

Mùi thơm dần dần bay đến chỗ công nhân, bọn họ ồn ào chạy ra. Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ngồi cách họ không xa, họ cúi đầu bê bát hoành thánh nóng hổi ăn xì xụp. Mấy người công nhân trẻ tuổi vừa ăn vừa cười nói, không khí náo nhiệt.

Hoành thánh làm nhân thịt heo, vỏ mỏng nhân bánh mềm, nước canh cực kỳ ngon, nhưng vẫn không đủ no. Tạ Chiêu mua thêm hai cái bánh bột ngô của ông lão, hai người ăn no nê, sảng kɧօáϊ, đầy chảy đầy mồ hôi.

Trình Dao Dao lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, cô chê cười: “Anh không phải làm việc mà vẫn ăn được nhiều như vậy sao?”

Tạ Chiêu cười không nói, hắn hưởng thụ động tác thân mật của Trình Dao Dao, Trình Dao Dao cúi đầu nhìn vòng eo rắn chắc của hắn lẩm bẩm: “Ăn xong đi nơi nào hết rồi?”

Tạ Chiêu hiểu sai ý, hắn sặc đến mức ho khan, mang tai đỏ bừng.

Trình Dao Dao vội vàng vỗ lưng cho hắn, cô đưa bát canh hoành thánh cho Tạ Chiêu: “Uống một ngụm đi, sao anh phải nuốt vội vàng như vậy!”

Tạ Chiêu uống nửa bát canh mới ổn, lỗ tai đỏ bừng, hắn đang muốn nói chuyện thì nghe thấy “Bùm!”, pháo hoa nổ tưng bừng trêи bầu trời.

Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn trời, cô cười vui vẻ: “Pháo hoa!”

Đám người trẻ tuổi cũng ngửa nhìn trời cười ồn ào: “12 giờ đúng! Năm mới đến rồi!”

Pháo hoa trêи bầu trời nổ thành những bông hoa lửa đủ màu, không đẹp đẽ, long trọng như ở đời sau nhưng lại sáng rực, từng bông hoa nở rộ trêи bầu trời.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, lúc ánh sáng rực rỡ nhất, Trình Dao Dao quay sang nhìn Tạ Chiêu, cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm.

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”
Bình Luận (0)
Comment