Không thể trách bà Tạ lo lắng. Tập tục ở thôn Điềm Thụy còn tốt, trước đó vài ngày có tin một nữ thanh niên trí thức ra ruộng làm việc nhưng đi một mình nên bị ức hϊế͙p͙, vì đảm bảo thanh danh, cô ấy chỉ có thể kết hôn với tên lưu manh kia. Bà Tạ nghe xong lập tức sợ hãi, mấy ngày này đều không yên lòng để Trình Dao Dao đi đưa cơm.
Bây giờ lại nghe Trình Nặc Nặc giữa ban ngày ban mặt xông vào nhà mình, bà càng nghĩ càng sợ.
Trình Dao Dao thở dài, cô vùi mặt vào trong bát. Tập tục ở nông thôn vào niên đại này rất tốt, nhà nhà đều không khóa cửa, dù sao trong nhà cũng không có đồ gì quý giá để trộm. Muốn đề phòng cũng không được — đầu tường cao thì cao nhưng không có máy quay để giám sát và theo dõi.
Không sợ bị trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Trình Nặc Nặc điên cuồng với chuyện linh tuyền, lần này cô ta không thành công, lần sau nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác.
Bà Tạ nói: “Ngày mai bà nói chuyện với thím Ngân Quế, bảo họ thỉnh thoảng sang nhà chúng ta xem một chút. Dao Dao, từ mai cháu không được tự mình ra ngoài nữa, lúc đi cắt cỏ heo cũng phải đi cùng Tạ Chiêu, không thì đi cùng bọn Cẩu Đản.”
Tạ Chiêu nói: “Bà yên tâm đi ạ. Cháu đã nói chuyện với đại đội trưởng, về sau đội dân binh trong thôn tuần tra đêm sẽ chú ý đến nhà chúng ta.”
Lúc này bà Tạ mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”
Ăn cơm tối xong, Tạ Phi vẫn đầy tâm sự. Hôm nay cô làm sai chuyện suýt nữa hại Trình Dao Dao, trong lòng cảm thấy rất có lỗi. Mặc dù chị Dao Dao, anh trai và bà nội không trách cô, nhưng tâm tình cô vẫn nặng trĩu.
Trình Dao Dao biết rõ tâm tư của Tạ Phi, cô có ý nói: “Tiểu Phi, chị muốn làm pudding sữa dê, em giúp chị đi.”
“Được ạ!” Lúc này Tạ Phi hận không thể làm thêm nhiều chuyện vì Trình Dao Dao để giảm bớt áy náy.
Sữa dê hôm nay lấy về còn để ở trong vạc. Trình Dao Dao đổ sữa dê vào nồi, sữa dê mát lạnh mang theo mùi thơm đặc hữu của sữa.
Trình Dao Dao nói: “Tiểu Phi, cho lửa nhỏ một chút.”
Tạ Phi rút một cây củi ra, cô để lửa trong lò nhỏ dần lại.
Trình Dao Dao cho thêm hai thìa đường trắng, sau đó bóp một nắm lá chè vào trong, lá chè dùng để khử mùi. Cô tách lòng đỏ và lòng trứng ra hai bát riêng. Tốc độ tay của Trình Dao Dao rất nhanh, chớp mắt đã tách xong 4 quả trứng gà, sau đó dùng đũa đánh tan.
Lúc này sữa dê trong nồi nổi bọt, từng lớp nhấp nhô lên xuống trắng như sương. Không đợi bọt khí lớn hơn, Trình Dao Dao đổ sữa dê ra bát.
Chờ sữa dê nguội, Trình Dao Dao vớt lá chè ra, sau đó đổ trứng gà được đánh tan cho vào trong bát sữa rồi quấy đều lần nữa: “Được rồi. Em lọc trứng sữa hai lần, nhớ vớt bọt khí bên trêи đi nhé.”
“Vâng.” Tạ Phi dùng băng gạc đã trần qua nước sôi vắt khô rồi lọc hỗn hợp trứng sữa hai lần. Cô lấy 5 cái bát nhỏ ra, sau đó rót trứng sữa vào trong bát rồi vớt sạch bọt trôi lơ lửng trêи mặt bát, tiếp đó cô lại để trứng sữa vào trong nồi hấp lần nữa.
Trình Dao Dao rửa sạch một cái nồi khác bắt đầu nấu đường. Trình Dao Dao nấu đường rất giỏi, đường nấu xong màu đỏ đậm, mùi cực kỳ thơm, để bao lâu cũng không bị cứng.
Cô vừa nấu đường vừa dạy Tạ Phi: “Nhìn kỹ nhé, đây chính là cách làm đặc biệt nhất đó. Việc quan trọng nhất khi nấu đường là độ lửa, đầu bếp thường dùng kinh nghiệm của mình để đoán, một giây cũng không được trì hoãn…”
Tạ Phi hỏi: “Chị, nếu là cách làm đặc biệt, sao chị lại dạy cho em?”
“Bởi vì em là người nhà của chị nha.” Trình Dao Dao nói: “Cho nên em không cần buồn nữa, chúng ta là người một nhà, em gây thêm phiền phức cho chị cũng không sao. Chị sẽ không nhớ kỹ.”
Dừng một lát, Trình Dao Dao nói tiếp: “Dù sao em cũng không gây phiền phức nhiều bằng chị.”
Mắt Tạ Phi vừa đỏ lên lập tức nở nụ cười, áp lực trong lòng biến mất. Cô ôm Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, chị thật tốt! Coi như chị không kết hôn với anh em, em cũng nhận chị là chị của em.”
Trình Dao Dao không chịu nổi nước mắt của người khác, cô xấu hổ: “Đừng để anh em nhìn thấy, anh ấy sẽ hiểu lầm đó.”
Tạ Chiêu dừng chân ở cửa phòng bếp, hắn quay người đi nhẹ ra ngoài, khóe môi không nhịn được cong lên.
Trình Dao Dao nói em ấy là người nhà mình.
Chờ năm bát pudding sữa dê nóng hổi chín, Trình Dao Dao đổ đường lên. Pudding sữa dê trắng bóc run rẩy, vừa thổi qua lập tức lay động, nước đường chảy bên trêи phát sáng.
Mùi sữa nhàn nhạt và mùi đường bay xung quanh chóp mũi, chỉ ngửi mùi thôi cũng cảm thấy cả người ấm áp trong trời đêm giá rét. Múc một thìa, sữa đông lạnh lập tức tách ra, một miếng pudding trắng như tuyết lắc lư trêи thìa, đầu lưỡi vừa chạm vào liền trơn trượt xuống cổ họng, nước đường quanh quẩn trêи đầu lưỡi, sau đó mùi sữa thơm nức.
Mọi người trong phòng bếp vừa ăn pudding nóng hổi vừa nói chuyện phiếm, ánh lửa trong bếp lò nhảy nhót trêи mặt tường, đây là thời gian ấm áp hòa hợp nhất.
Cường Cường ăn pudding không thêm đường, cô nghiền nát lòng đỏ trứng gà cho nó. Cường Cường giống như quay lại lúc còn nhỏ, nó ăn dính đầy sữa trêи mặt, cái đuôi vui vẻ vỗ xuống đất.
Bà Tạ vừa khen vừa cảm thấy kỳ lạ: “Mùi sữa dê rất nồng, người trong thôn không thích uống. Dao Dao làm cái này không có mùi, còn mềm nữa!”
Trình Dao Dao nói: “Cháu cho lá chè vào để khử mùi.”
Bà Tạ nói: “Bà cũng từng dùng cách này nhưng vẫn có mùi.”
Trình Dao Dao nói tiếp: “Đầu xuân ở khu chăn nuôi trồng rất nhiều thảo dược, mấy con dê kia ăn thảo dược nên không còn mùi nữa.”
Bà Tạ nói: “Vậy phải dùng bao nhiêu thảo dược chứ!”
Tạ Chiêu và Tạ Phi im lặng ăn pudding, hai người mỉm cười nghe Trình Dao Dao dỗ bà Tạ.
Trình Dao Dao ăn một miếng pudding, cô cười nói: “Cũng không cần phiền toái như vậy. Thực ra mùi tanh ở trêи người con dê đực, chỉ cần bảo đảm lúc dê mẹ sinh con không lại gần dê đực, sữa dê sẽ không có mùi nữa.”
“Con gái con đứa không giữ miệng gì cả.” Bà Tạ vỗ Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao tủi thân kêu lên, cô trốn sau lưng Tạ Chiêu. Bà Tạ bật cười: “Được rồi, ăn xong thì đi tắm rồi đi ngủ đi. Sáng mai Chiêu ca nhi còn phải đi làm đấy.”
Trình Dao Dao vội vàng ăn hết pudding trong bát sau đó đi rửa bát cùng Tạ Phi.
Tạ Chiêu xách nước vào phòng chứa đồ đổ đầy bồn tắm. Ở nông thôn, buổi tối rửa chân rồi lên giường cũng coi như tắm rửa rồi, vào mùa đông mười ngày nửa tháng mới tắm một lần. Người nhà họ Tạ là người biết chú ý, Tạ Chiêu đi làm ở ruộng cả ngày về nhất định sẽ tắm rửa.
Nhưng Trình Dao Dao không đi ra ngoài cũng phải tắm mỗi ngày. Cô chuyên môn dùng bồn tắm to, vừa đi vừa về 3,4 lần mới đổ đầy bồn nước nóng. Cô lại sợ tối, lúc nào trời tối Tạ Chiêu cũng xách nước giúp cô, sau đó còn ở bên ngoài trông giúp cô.
Cô giống như một bông hoa mềm mại quý báu không chịu được một chút uất ức nào, phải chăm sóc tỉ mỉ. Vận mệnh đặt sai chỗ mang cô đến Tạ gia. Tạ Chiêu được ông trời ban cho trân bảo, sao hắn có thể không nâng niu ở trong tay được?
Nước tắm nóng hổi cho thêm hai giọt tinh dầu hoa hồng, mùi thơm ngào ngạt và hơi nước làm cả người mềm nhũn. Trình Dao Dao ngâm mình trong nước, cô cảm thấy không thể hưởng điều vui vẻ này một mình được, cô bảo Tạ Chiêu bắt Cường Cường lại rồi tắm cho nó.
Cường Cường mở to đôi mắt hổ phách sáng ngời, nó nhún chân trước muốn vồ lồng gà. Bỗng nhiên bốn chân bay lên không trung, phần gáy bị nắm chặt xách vào phòng chứa đồ.
Nhìn thấy hơi nước nóng hổi, Cường Cường cảm thấy không ổn. Quả nhiên vừa vào cửa nó lập tức bị ấn vào trong nước nóng.
Cường Cường ghét tắm rửa nhất! Nó bị Tạ Chiêu đặt trong chậu gỗ lăn lộn, nó vừa giãy dụa vừa phát ra tiếng kêu thảm.
Trình Dao Dao dựa vào bồn tắm, cô duỗi cánh tay trắng nõn ướt sũng ra sau đó nhấn đầu Cường Cường vào trong nước.
Tạ Chiêu: “Em Dao Dao!”
Cường Cường kêu “meo meo”, bỗng nhiên nó yên tĩnh lại.
Tạ Chiêu ngừng thở, hắn nhấc cái ʍôиɠ không bị ướt của Cường Cường lên, đầu Cường Cường còn cắm xuống nước.
Nhìn kỹ, Cường Cường đang cúi đầu uống nước tắm ngon lành.
Tạ Chiêu: “…”
Trình Dao Dao nói: “Nhanh tắm cho nó đi. Mấy ngày chui vào trong lồng gà bẩn muốn chết.”
Tạ Chiêu nhìn cánh tay đặt xuôi trêи bồn tắm của cô, cánh tay Trình Dao Dao nhỏ nhắn gầy không thấy xương, làn da nhẵn mịn, giọt nước chảy lướt qua da thịt xuống đầu ngón tay trơn bóng.
Giống như giọt nước kia chảy từ đầu ngón tay của cô vậy.
Trình Dao Dao thu tay về, cô cầm gáo hồ lồ múc nước đổ lên vai mình, sau đó thuận miệng nói: “Tạ Chiêu, anh mà nhìn em nữa, em bịt kín mắt anh lại đó.”
Đột nhiên Tạ Chiêu lấy lại tinh thần, hắn ném ném mấy ý nghĩ vô lý sang một bên, sau đó chuyên tâm tắm rửa cho mèo. Lông Cường Cường ướt sũng, lần đầu tiên không vò ra bọt xà phòng, lần thứ hai mới ra bọt, cẩn thận xoa nắn một lúc lâu, nước đục màu xám và bọt chảy xuống.
Đúng là một con mèo bẩn.
Trình Dao Dao khẳng định: “Cường Cường là con mèo bẩn nhất em từng thấy! Mèo hoang sẽ tự ɭϊếʍ lông cho mình! »
Tạ Chiêu nói: « Nó chưa từng thấy con mèo khác, cũng không có con mèo nào dạy nó. »
Trình Dao Dao không nói gì, cô nheo mắt nhìn Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu phát ra thanh âm nghi vấn, hắn đổi nước sạch tắm tiếp cho mèo con.
Trình Dao Dao áp mặt vào cánh tay, bỗng nhiên cô cười nói: “Tạ Chiêu, về sau có con, anh nhất định là một ông bố già nuông chiều con cái. »
Đầu của Tạ Chiêu bị hàm ý trong câu nói này làm trống rỗng, Cường Cường trong tay hắn kêu « meo meo », nó quay đầu cắn một phát vào tay hắn.
Tạ Chiêu bị đau mới lấy lại tinh thần, trêи cổ tay có hai cái đốm nhỏ hồng hồng, không rách da.
Hắn vội vàng xoa đầu Cường Cường, lúc này Cường Cường mới lẩm bẩm không động đậy nữa.
Trình Dao Dao ngạc nhiên nói: “Bây giờ Cường Cường càng ngày càng tốt với anh nha. Xem ra anh ɭϊếʍ nó nên có hiệu quả rồi. »
« ɭϊếʍ? Anh không ɭϊếʍ nó. » Tạ Chiêu vô thức trả lời.
Giọng nói nghiêm túc của hắn làm Trình Dao Dao cười ha hả trong bồn tắm. Ồn ào một lúc, chủ đề liên quan đến con cái không tiếp tục được nữa.
Trình Dao Dao giống như một bông hoa biết bay, đề tài của cô luôn luôn lướt gió tung mây, một lúc nhảy sang bên này, một lúc lại nhảy sang bên kia. Tạ Chiêu là người ít nói, có lúc hắn lo lắng Trình Dao Dao đi cùng mình có buồn hay không.
Nhưng liên quan đến chủ đề con cái, hắn có thể nói rất nhiều. Ví dụ Trình Dao Dao thích con trai hay con gái, cô muốn sinh mấy đứa. Con cháu nhà họ Tạ đều dựa vào gia phả để đặt tên (lấy họ Tạ), sau đó dùng tên đệm là « Minh ». Nếu Trình Dao Dao không thích, có thể không cần.
Tạ Chiêu tự mình suy nghĩ những vấn đề này. Đến tận đêm tân hôn, hắn mới có cơ hội nói với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao suy nghĩ một lúc lâu, cô nghiêm túc nhìn hắn: “Tạ Chiêu, anh không muốn động phòng thì nói thẳng ra. Lăn xuống giường cho em! »
Tạ Chiêu quyết định lăn, hắn ôm Trình Dao Dao lăn từ trêи giường xuống dưới thảm, rồi từ trêи tầng xuống dưới tầng cả một đêm. Đây là chuyện về sau.
Lúc này Tạ Chiêu rửa sạch lông cho Cường Cường, sau đó ôm nó đến cạnh chậu than sấy khô. Trình Dao Dao nằm quấn chăn ở trêи giường, sợi tóc đen nhánh xõa trêи gối, gương mặt bị hơi nước hun đỏ bừng, đôi môi cũng đỏ ửng.
Cô lăn qua lăn lại trêи giường không chịu ngoan ngoãn ngủ, cô nhìn chằm chằm hắn, lông mi đen nhánh che đôi mắt hoa đào quyến rũ.
Lại là ánh mắt này.
Tạ Chiêu không chịu nổi ánh mắt này, vừa ngây thơ vừa ngay thẳng, vừa quyến rũ vừa u mê. Lần đầu tiên dưới cơn mưa, ánh mắt này trực tiếp kϊƈɦ thích trái tim hắn làm linh hồn ở sâu trong lòng hắn nổi lên sự rung động và ɖu͙ƈ vọng chinh phục.
Cường Cường lơ lửng bên cạnh chậu than, nó chậm rãi xoay chuyển như con vịt quay, càng nướng càng mềm. Móng vuốt sắc bén duỗi ra co lại, nó chuẩn bị cào một phát nữa lên tay Tạ Chiêu.
Nhưng gần đây Tạ Chiêu làm cho nó một căn nhà xinh đẹp, hắn cũng đối xửa rất tốt với nó (Trừ lúc tắm rửa), cũng coi như là một người hầu đạt tiêu chuẩn. Cường Cường nghĩ, đợi thêm một lúc nữa, nếu không buông ra nó sẽ cào nát hắn!
Bỗng nhiên tay Tạ Chiêu nới lỏng, lỗ tai Cường Cường dựng lên, nó lập tức trốn khỏi tay Tạ Chiêu. Một bóng cam lướt qua phòng, sau đó chạy vèo ra cửa.
« Ôi! Cường Cường chạy rồi! » Trình Dao Dao kêu lên.
«Sấy khô rồi. » Tạ Chiêu hoàn hồn, hắn đứng dậy đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống.
Trình Dao Dao ghét bỏ nói: “Sao lại có con mèo không thích sạch như vậy. Thể nào không có con mèo cái nào muốn hẹn hò với nó. »
Không phải Trình Dao Dao ghét bỏ không có lý do. Trước đó vài ngày, trong thôn có một con mèo cái màu trắng xinh đẹp chạy tới, nó trêu chọc mèo hoang và mèo nhà ở trong thôn kêu ầm ĩ cả đêm. Cường Cường là một con mèo đực đang tuổi dậy thì, đương nhiên nó cũng tham gia hoạt động tìm bạn đời này.
Xung quanh đây, Cường Cường là con mèo được nuôi tốt nhất, bóng loáng nhất, mập nhất… Khụ, mượt mà đầy đặn nhất. Tối nào Cường Cường cũng ra ngoài tán gái nhưng đều thất bại mà về, có một lần nó bị cào rách mũi, nó ỉu xỉu đi về, sau đó đâm đầu vào ngực bà Tạ tủi thân kêu meo meo rất lâu làm bà Tạ cực kỳ đau lòng.
Từ đấy về sau, Cường Cường không ra ngoài theo đuổi bạn gái nữa, ngày nào nó cũng ở nhà lười ăn lười uống, cảm giác như cam chịu số phận.
Khóe môi Tạ Chiêu nhếch lên, hắn vuốt tóc Trình Dao Dao: «Sao còn chưa ngủ. »
Trình Dao Dao nắm tay hắn ngửi ngửi, chỉ có mùi xà phòng thơm trêи người Cường Cường, lúc này cô mới yên lòng, cô lẩm bẩm nói: “Em không ngủ được.”
Bàn tay ấm áp của Tạ Chiêu vuốt ve gò má cô. Tay hắn thô ráp mang theo vết thương lưu lại do làm việc nặng lâu ngày, tay hắn cọ lên mặt hơi ngứa làm Trình Dao Dao cảm thấy an tâm.
Trình Dao Dao nhắm mắt lại, cô nghe giọng nói từ tính mê người của Tạ Chiêu vang lên: «Đừng sợ, tối nào anh cũng xem trước và sau nhà. Bên ngoài có đội tuần tra nữa. »
« Ai nói em sợ? » Trình Dao Dao không phục mở mắt ra, sao cô có thể sợ Trình Nặc Nặc được?
Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn nói tiếp: «Chờ chó cái nhà máy phân hóa học đẻ, anh sẽ ôm một con về nuôi. »
« Dạ? » Trình Dao Dao mở to mắt.
Tạ Chiêu thấy cô hứng thú thì giải thích: “Đó là chó săn, có thể canh cổng. Về sau có chó, em đi ra ngoài cũng yên tâm hơn.”
Trình Dao Dao cười rạng rỡ, cô lập tức nói ra một điểm quan trọng khác: “Em lập tức thành người có cả chó và mèo rồi!”