Editor: Trâu lười Ánh nắng sau buổi chiều mùa hè sáng chói, mặt đường bị phơi đến một tầng sương mù. Đi đến ruộng đậu nành cần phải đi qua một đường nhỏ ở ngoại ô, cỏ lau dài dài không gió mà bay, bên trong kênh mương ven đường nước chảy róc rách, còn có ếch xanh ngồi xổm ở trong bụi cỏ kêu, mang đến một chút hơi lạnh.
Tạ Ba người cao chân dài, cõng giỏ lớn đi nhanh chóng, hoàn toàn không có ý chiều theo Trình Dao Dao. Trình Dao Dao đuổi theo hắn đuổi theo hắn, một lát sau liền mệt thở không ra hơi, chống đỡ bụng thở nặng: “Anh chậm…chậm một chút, tôi không được rồi…”
“…” Trình Dao Dao thở dốc vừa mềm mại vừa yêu kiều, lỗ tai Tạ Ba nóng lên, nhíu mày quay người nhìn về phía Trình Dao Dao. Gương mặt của cô gái yêu kiều bị mặt trời phơi đỏ lên, trên trán trắng muốt rịn mồ hôi, sợi tóc đen nhánh cũng dính trên thái dương, chật vật như vậy cũng không thể che hết sự xinh đẹp.
Trình Dao Dao len lén đánh giá Tạ Ba, thấy mỗi lần hắn quay đầu đều lập tức làm vẻ mặt thống khổ, gương mặt xinh đẹp vo thành một nắm: “Tôi thật sự không đi nổi rồi…”
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Ba nhìn chằm chằm cô, mặt không biểu tình: “Còn một dặm đường là đến.”
(1 dặm = 500m)
“Còn một dặm đường ?!” Trình Dao Dao kêu thảm thiết một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất không đi nổi nữa: “Đã đi thật lâu rồi!”
Mắt Tạ Ba nhìn trời, nói: “Cô còn ngồi không đi mặt trời sẽ càng nóng.”
Dáng người Tạ Ba cao lớn, cái bóng bao phủ trên đỉnh đầu Trình Dao Dao, vô tình hay cố ý che ánh nắng. Trình Dao Dao dễ chịu một chút, ngồi xổm trên mặt đất chơi xấu: “Tôi khát quá, chân cũng rất đau, tôi không đi được, muốn nghỉ một lúc.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba nheo lại, Trình Dao Dao kinh sợ, nói: “Vậy…vậy anh đi trước, tôi nghỉ một lúc liền đuổi theo anh.”
“Không được.” Tạ Ba nói đâu ra đấy: “Đại đội trưởng để tôi phụ trách an toàn của cô.”
Trình Dao Dao nói: “Sinh mạng của tôi khỏe mạnh anh cũng phải phụ trách, đi nữa tôi mệt chết mất.”
Tạ Ba cởi dây thừng trên xuống, nói: “Đại đội trưởng không để tôi phụ trách việc này.”
“Anh!” Trình Dao Dao giương mắt nhìn. Ai nói Tạ Ba miệng lưỡi bụng về, một câu có thể đem cô tức chết, hết lần này tới lần khác lại không dám ồn ào.
Trình Dao Dao sưng mặt lên tức giận, Tạ Ba hai bước đi tới trước mặt cô, dọa Trình Dao Dao co lại về sau: “Làm gì vậy?”
Dây thừng trong tay Tạ Ba rũ xuống trước mắt Trình Dao Dao: “Cô muốn tự mình đi, hay là giống như lần trước?”
Bên trên dây thừng thô ráp còn dính mùi máu tanh, lắc lư trước mặt Trình Dao Dao có lực uy hiếp vô cùng. Cảnh tượng trói móng heo còn rõ mồn một trước mắt, trong lồng ngực Trình Dao Dao lửa giận cao ngất, ném ánh mắt thù hận về phía Tạ Ba!
Tạ Ba lạnh nhạt hỏi lại một lần: “Có đi hay không?”
Trình Dao Dao có thể không sợ sao?! Cô mếu máo há miệng, lớn tiếng ồn ào: “Đi thì đi!”
Tạ Ba lẳng lặng chờ, Trình Dao Dao nửa ngày dậy không nổi, đỏ mặt lúng túng: “Chân tôi tê rồi…”
Khóe môi Tạ Ba cong lên một chút không dễ phát hiện, đưa dây thừng cho cô: “Nắm lấy.”
Trình Dao Dao cầm lấy dây thừng, Tạ Ba nhẹ nhàng kéo một cái, đem cả người cô nhấc lên. Trình Dao Dao không buông ra, thừa cơ đem trọng lượng cả người đều treo trên sợi dây, Tạ Ba cũng không nói cô, một tay mang theo giỏ, một tay kéo Trình Dao Dao đi về phía trước.
Trình Dao Dao cố ý rơi về sau, giống như sủng vật không nghe lời, mượn lực của Tạ Ba di chuyển về phía trước. Phía sau lưng rộng lớn của Tạ Ba nhấp nhô mồ hôi, cơ bắp cánh tay hở ra, vững vàng dắt dây thừng. Cô âm thầm cười trộm, thình lình dây thừng bỗng nhiên bị kéo về trước, Trình Dao Dao lảo đảo mấy bước trực tiếp nhào về trước, suýt chút nữa đụng vào lưng Tạ Ba.
Tạ ba quay đầu nhàn nhạt nhìn cô. Trình Dao Dao trung thực lại, ủy khuất đi theo sau hắn, không còn dám làm chuyện xấu.
Trình Dao Dao bất luận kiếp trước hay là hiện tại, đều là đại mỹ nhân đỉnh nhất. Người đời bất luận trong lòng nghĩ như nào, trên mặt đều nâng cô, dỗ dành cô, cô cũng cao ngạo như công chúa, ai cũng không để vào mắt.
Lúc này bị một mãng phu nông thôn bắt nạt gắt gao, làm sao không ủy khuất. Miệng Trình Dao Dao vểnh lên cao, lung la lung lay bị Tạ Ba kéo đi.
Đi qua đường nhỏ, lại qua một cây cầu. Đầu cầu có một con suối nhỏ, trên cầu hoa dại cỏ dại phiêu diêu, dưới cầu nước chảy róc rách, gió lùa vào mát mẻ quất vào mặt, sảng khoái cực kỳ.
Trình Dao Dao đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, gặp hơi nước thổi mát mẻ, quả thật muốn ôm chặt lấy cây cầu không buông tay, lại sợ Tạ Ba trói cô, đang lúc xoắn xuýt, Tạ Ba bỗng nhiên ngừng lại.
Tạ Ba đem giỏ và dây thừng bỏ xuống, đi đến chỗ con suối, Trình Dao Dao vội vàng theo tới, cô từ buổi sáng đến giờ chưa được uống nước, cuống họng đều bốc khói.
Khẽ dựa vào gần liền cảm nhận được hơi nước đập vào mặt mát mẻ. Nước suối từ trong vách chảy ra, từng li từng tí chảy thành một dòng suối. Dòng suối chỉ to bằng chậu rửa mặt nhỏ, thanh tịnh thấy đáy, cây rêu trong nước mềm mại, còn có thể thấy tôm nhỏ tới lui trong suối. bên trên đất xung quanh ướt át, mọc ra cỏ Quan Âm màu nâu cùng trái chim cút vàng, còn có bát sứ bị vỡ.
Tạ Ba lấy nước rửa mặt thống khoái, giọt nước dọc theo gương mặt anh tuấn chảy xuống, thấy vậy Trình Dao Dao sửng sốt một chút. Cô lần đầu nhận ra, dáng dấp Tạ Ba thật sự rất đẹp. Hình dáng khuôn mặt thon gầy sắc bén, lông mày hẹp dài xán lạn như sao mờ trong đêm đông, cánh môi không dày không mỏng, là đôi môi đẹp. Da thịt màu lúa mạch chảy theo dòng nước mang vẻ đẹp dã tính, anh tuấn tinh khiết.
“Khát?” Tạ Ba đánh vỡ suy nghĩ xa xôi của Trình Dao Dao, cô đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Ba, giật mình hoàn hồn.
Cô thế mà nhìn chằm chằm đại lão tương lai ngây người! Trình Dao Dao, cô cũng không phải chưa thấy soái ca, tỉnh lại đi!
Gương mặt Trình Dao Dao đỏ bừng, tranh thủ thời gina học dáng vẻ Tạ Ba giội nước lên mặt: “Tê, nước lạnh giống băng a!”
Nhiệt độ nước suối trên núi thấm lạnh tận xương, rõ ràng làm Trình Dao Dao rét cóng, sợ run cả người. Gương mặt bị phơi nóng, lại được nước suối hôn qua, dễ chịu rất nhiều, Trình Dao Dao một bên kêu băng một bên giội thêm mấy lượt nước, lại soi mặt nước, vỗ vỗ gương mặt nói một mình: “Phơi đỏ lên rồi, không biết có thể xuất hiện ban không nữa, xong, tia tử ngoại sẽ tăng tốc làm làn da biến chất…”
Trình Dao Dao nói nhỏ một hồi lâu, lại khuấy động mái tóc ngang trán của cô, đảm bảo duy trì vẻ ngoài ở trạng thái tốt nhất. Phải nói túi da này thật đúng là tuyệt sắc mỹ nhân, phơi nắng phơi gió ba tháng, vẫn vô cùng mịn màng.
Trình Dao Dao suy nghĩ cả nửa ngày, mới nhớ tới bên cạnh còn có một người. Cứng đờ quay đầu, Tạ Ba ôm cánh tay dựa vào cây trụ bên trên cầu, mặt không biểu tình nhìn cô, không biết nhìn bao lâu rồi.
“…” Gương mặt của Trình Dao Dao bị cái lạnh xuyên thấu lại nổi lên một tia đỏ, không biết thẹn nói lớn: “Tôi biết tôi rất xinh đẹp, tùy anh nhìn.”
Tạ Ba yên lặng nhìn về phía dây thừng trên mặt đất. Cuối cùng chỉ nói: “Uống nước xong thì đi thôi.”
Trình Dao Dao nhìn nước suối chằm chằm, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Ba, khiêm tốn thỉnh giáo: “Làm sao uống? Chén kia bẩn rồi.”
Bát sứ có lỗ hổng, không biết bao nhiêu người dùng qua rồi, đáy chén còn có một tầng rêu xanh sinh trưởng. Muốn Trình Dao Dao dùng cái này uống nước, cô tình nguyện chết ngay tại chỗ.
Ánh mắt Tạ Ba cổ quái nhìn cô, Trình Dao Dao trả lại vẻ mặt vô tội. Gió mát phất qua lại giữa hai người, đánh cái xoáy rồi rời đi.
Tạ Ba nhịn rồi lại nhẫn, rốt cục nhịn không được: “Cô không có tay à? Hay không có đầu óc?”
“…” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trình Dao Dao lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy phồng lên, cuối cùng phẫn nộ chiến thắng sợ hãi, hất nước về phía Tạ Ba: “Anh mới không có đầu óc! Anh dám nói tôi không có đầu óc!”
Trận nước này lấy hết sức lực của Trình Dao Dao, chống đỡ hết nổi mà kết thúc. Vạt áo choàng ngắn cùng gương mặt của Tạ Ba đều ướt đẫm, Trình Dao Dao cũng sa sút, nước suối kia đều bị cô quấy đục, không có cách nào uống nữa.
Tạ Ba mặt lạnh đi tới, hái được lá cây áp sát vào vách đá, nước suối chảy xuôi xuống. Trình Dao Dao tiến đến chỗ lá cây uống một ngụm, lạnh đến trong tâm khảm, đem nóng bức khô nóng quét sạch sành sanh, còn có chót ngọt lịm.
Trình Dao Dao giống như mèo con uống nước, duỗi ra đầu lưỡi hồng uống nước. Tạ Ba ở một bên cởi áo choàng ngắn vắt nước, không cẩn thận nhìn thấy, lập tức cứng đơ tại chỗ.
Trình Dao Dao uống no nước, lại đem ấm nước của mình rót đầy, cầm khăn tay nhỏ lau sạch sẽ miệng cùng tay, lúc này mới thỏa mãn đứng lên: “Tôi uống xong rồi.”
Tạ Ba đưa lưng về phía cô, bắp thịt cả người cứng ngắc, không biết đứng đó làm gì. Trình Dao Dao lấy ngón tay đâm hắn: “Uy…”
Còn thiếu chút xíu nữa đụng phải, Tạ Ba bỗng nhiên né tránh. Trình Dao Dao hé miệng: “Anh làm gì vậy? Cổ cổ quái quái.”
Tạ Ba không trả lời, quay đầu đi đến một bên bờ suối, hất nước mạnh vào mặt. Giội cả đầu cả mặt đầy nước, nửa quỳ ở đó thở nặng, giống như con chó to bị rơi xuống nước.
Thật lâu sau Tạ Tam mới đứng dậy, đi lên cầu cầm giỏ và dây thừng.
Dây thừng bỗng nhiên bị xiết chặt, Trình Dao Dao chủ động cầm lấy dây thừng, thúc giục hắn: “Đi thôi đi thôi, tôi không mệt nữa rồi!”
Trình Dao Dao cấm lấy một mặt dây thừng, bước chân nhẹ nhàng chạy ở đằng trước, lọn tóc đen nhánh ở trên lưng hất lên, nhẹ nhàng đáng yêu.
Tạ Ba: “…”
Lúc này trên trời có đám mây trắng thổi qua che mặt trời, khó được mát mẻ. Trình Dao Dao cũng không gây loạn, Tạ Ba bước nhanh, hai người rất nhanh đi đến ruộng đạu nành.
Trong ruộng đậu nành trồng xen kẽ, trồng cùng vụ ngô, lúc này từng cây ngô xanh tươi chỉnh tề bên trong bờ ruộng, râu ngô màu đỏ nhú ra. Giữa các hàng cây ngồ đều chừa lại khoảng nửa mét, để trồng đậu nành.
Trình Dao Dao chạy vào bóng râm bên trong cây ngô, dùng khăn tay quạt gió hỏi Tạ Ba: “Chúng ta phải làm gì?”
Tạ Ba để giỏ cùng dây thừng xuống, đi đến trong ruộng tìm một chút, lấy ra hai cái xẻng sắt. Hắn đem cái mới đưa cho Trình Dao Dao, lại đưa cho cô một bộ găng tay vô cùng bẩn: “Xới đất, gieo hạt.”
“Hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng năng lực học tập của tôi rất mạnh.” Trình Dao Dao để xẻng sắt ở một bên, nhìn găng tay đầy bùn đất, vụn cỏ bên trên.
Nàng nhíu cái mũi nhìn bộ găng tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nghiêm túc, phảng phất như đang nghiên cứu vấn đề khó khăn lớn.”
Tạ Ba vểnh lên khóe môi giễu cợt, mới vừa mở miệng, Trình Dao Dao lại đem găng tay đeo lên. Từng ngón tay tinh tế trắng nõn đeo găng tay vô cùng bẩn, hai cái găng tay to hơn tay cô rất nhiều, trống rỗng treo trên tay cô, nhìn cô cùng buồn cười.
Trình Dao Dao động ngón tay, an ủi bản thân: “Hơi bị to, nhưng vẫn có thể dùng! Sẽ không làm bàn tay mài thô, anh Tạ Ba, cảm ơn anh nhé.”
Trình Dao Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng Tạ Ba mỉm cười ngọt ngào.