Kế toán cao giọng nói: “12 giờ trưa rồi. Mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm đi. Tất cả ra ngoài ăn, đừng để mùi thức ăn ám vào chè!”
Mấy cô gái vội vàng ngẩng đầu lên, họ đẩy ghế ra đứng dậy đi lấy hộp cơm hoặc đi đi lại lại thư giãn gân cốt, mọi người lớn tiếng nói chuyện phiếm. Trong nhà kho lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.
Trình Dao Dao cũng ngẩng đầu xoa cái cổ đau nhức. Hàn Nhân vẫn nhặt lá chè, Trương Hiểu Phong kéo cô dậy: “Không thiếu một ít này đâu, cô còn ngồi nữa mắt không chịu nổi đâu.”
Hàn Nhân nhặt bằng tay còn lại, Trình Dao Dao trực tiếp đậy sàng chè lại: “Đi thôi, đi ăn cơm!”
Từ khi anh trai Hàn Nhân trốn sang Hồng Kông, công việc của bố Hàn Nhân cũng bị ảnh hưởng, tiền lương giảm thành trình độ công nhân cấp bậc hai, gia đình không thể trợ cấp tiền và phiếu lương thực cho cô nữa. Ngược lại, Hàn Nhân tích góp tiền trợ cấp cho người trong nhà, trong tay cô lập tức túng quấn. May mà Hàn Nhân là dây xâu tiền (người coi trọng tiền bạc), cô biết cách tính toán tỉ mỉ nên không đến mức đói bụng. Mấy ngày nay đi nhặt chè, Hàn Nhân chịu khó nhất, một ngày có thể kiếm được 7,8 mao.
Ba người mang hộp cơm của mình ra ngoài nhà kho. Bên ngoài nhà kho là một dãy bậc thang xây bằng xi măng, mặt trời chiếu xuống ấm áp. Trương Hiểu Phong trải báo trêи bậc thang, ba người ngồi xuống ăn cơm. Mấy cô gái khác cũng ngồi cùng bạn của mình ăn cơm, họ xem đối phương mang cái gì, cô nếm thử của tôi, tôi nếm thử của cô. Chỉ có một mình Lưu Mẫn Hà ngồi cách xa mọi người, cô che che lấp lấp ăn cơm.
Hàn Nhân nói nhỏ: “Anh trai cô ta muốn kết hôn vào năm nay, tháng nào cô ta cũng gửi một nửa tiền công về nhà, còn bản thân chỉ ăn một cái bánh ngô trộn kiều mạch. Cô ta không quan hệ tốt với nhà cô ta ở nhờ nên họ không cho cô ta dùng bếp lò, cô chỉ có thể hấp bánh một tuần một lần, ngày nào cũng ăn đồ nguội.”
Trương Hiểu Phong la lên: “Sao gia đình kia có thể làm như vậy?”
Hàn Nhân cười nhạo: “Cô ta ở nhà người khác, đại đội thưởng cho gia đình nhận thanh niên trí thức vào ở 50kg lương thực, nhưng cô ta lại cầm hết đi, nấu cơm nấu nước thì dùng củi nhà người ta. Ở hơn nửa năm, cô ta không cho nhà họ một thứ gì cả, nhà họ chán cô ta lắm rồi. Hơn nữa… Hai người cũng biết tật xấu của cô ta.”
Trình Dao Dao và Trương Hiểu Phong hiểu ra.
Lưu Mẫn Hà thích chiếm chỗ tốt của người khác, ngoài ra còn có thói quen ăn trộm. Lúc trước ăn chùa đồ của nguyên chủ không nói, cô ta còn trộm xà phòng thơm làm Trình Dao Dao buồn nôn. Bây giờ Lưu Mẫn Hà ở nhà thôn dân, không biết cô ta chiếm bao nhiêu lợi của nhà người ta rồi. Người trong thôn luôn tiết kiệm, một sợi dây hay một bánh xà phòng đều phải tính toán, sao họ có thể dễ lừa như Trình Dao Dao được.
Trình Dao Dao nói: “Sao cô ta ăn bánh bao mà cũng phải trốn đi?”
“Chết vì sĩ diện thôi!” Hàn Nhân liếc mắt, cô không đồng tình với Lưu Mẫn Hà. Cô cũng ăn bánh ngô kiều mạch nhưng cô không cảm thấy mất mặt chút nào.
Mọi người đều không khác mấy: hai cái bánh bao, một ít dưa muối hoặc củ cải nhà làm. Người có điều kiện tốt thì mang bánh bao trắng, người không có điều kiện thì mang bánh bao kiều mạch, bánh ngô hoặc hai củ khoai lang luộc, nhưng cũng không có ai che che lấp như Lưu Mẫn Hà.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mang bánh bao, Trình Dao Dao mở hộp cơm của mình ra, bên trong có hai cái bánh bao chay, một nửa hộp dưa muối xào ớt. Bà Tạ không muốn cô bị chú ý, bà chỉ làm đồ ăn giống mọi người cho cô.
Trình Dao Dao để hộp cơm ra giữa: “Ăn đi.”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân gắp một đũa ăn, dưa muối không phải thức ăn hiếm lạ nhưng cho vào miệng lại thơm nức, hóa ra được xào với mỡ lợn. Trình Dao Dao nháy mắt với hai người, hai người vội vàng thu biểu tình lại, họ vừa ăn bánh bao vừa ăn dưa muối, bánh bao thô ráp cũng trở nên thơm ngon.
Trình Dao Dao còn mang theo trà gạo, trà đựng trong bình nước quân đội màu xanh. Cô hào phóng rót cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỗi người một chén, trà gạo mang theo mùi hương nhàn nhạt, vừa có thể giải nhiệt vừa tăng cường sức lực, uống trà có thể giải khát.
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ăn say sưa ngon lành, họ tán thưởng: “Nước trà ngon quá! Dao Dao, cô pha kiểu gì vậy?”
Trình Dao Dao cười nói: “Tôi rang qua gạo. Ngày mai tôi mang một ít cho hai người, dùng nước sôi pha uống. »
“Không giống nhau!” Hàn Nhân gật gù thưởng trà như bà Tạ: “Lá trà cô cho tôi cũng không uống ngon như vậy. Nước trà này có đặc biệt ngọt đúng không?”
Trình Nặc Nặc đang ăn cơm thì run người, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trình Dao Dao. Lỗ tai cô nắm được chữ “Nước”, trái tim xiết chặt lại.
Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình còn đang ồn ào nói xấu Trình Dao Dao, Trình Nặc Nặc không nghe rõ mấy người Hàn Nhân nói gì.
“Đừng ồn!” Trình Nặc Nặc tức giận quát to.
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Trình Nặc Nặc lấy lại tinh thần, cô nhận ra giọng nói của mình quá chói tai, mấy cô gái ngồi xung quanh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Trình Nặc Nặc quay đầu nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cũng nghe thấy tiếng Trình Nặc Nặc, ba người kinh ngạc nhìn cô. Trình Dao Dao chỉ nhìn lướt qua cô rồi lại quay đầu đi nói đùa với Hàn Nhân. Nhưng Trình Nặc Nặc có thể thấy sự trào phúng trong mắt cô, cô ta và Hàn Nhân đang nói xấu mình.
Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình giận dữ: “Trình Nặc Nặc, cô có ý gì vậy?”
Trình Nặc Nặc u ám nhìn hai người. Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình rùng mình, ánh mắt u ám kia vừa lóe lên lại biến mất, Trình Nặc Nặc cười dịu dàng: “Không có ý gì, chắc tối qua tôi ngủ không ngon nên thất thần, nói chuyện linh tinh thôi.”
Lâm Bình Bình bực tức nói: “Thật sao? Suýt nữa tôi bị cô dọa chết rồi.”
“Tôi cũng giật mình đó.” Trình Nặc Nặc xoa trán bày ra bộ dáng ngủ không đủ giấc nên khó chịu.
Lâm Bình Bình hiểu rõ: “Con nhóc Nhiên Nhiên lại gặp ác mộng làm ồn chị à? Đáng đời, con đĩ nhỏ, ở trong huyện hưởng bao nhiêu phúc, bây giờ nên trả lại rồi!”
Lâm Đan Đan cũng thì thầm cười to nhỏ.
Dù là chị em ruột hay chị em họ thì trời sinh chính là kẻ thù, đều là chị em nhưng dựa vào đâu mà chị ở trong huyện còn em lại ở nông thôn? Dựa vào đâu chị ở trêи trời, em lại bị giẫm trong bùn?
Trình Nặc Nặc vừa cười phụ họa Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình vừa nhìn chằm chằm bàn tay mình, đôi tay di truyền từ Ngụy Thục Anh rất xấu, ngón tay nhỏ gầy, khớp xương nhô ra, móng tay vừa dẹp vừa phẳng. Cô tốn thời gian ba năm, ngày nào cũng dùng dầu sò xoa bóp tay, sau đó dùng nước linh tuyền ngâm tay mới làm đôi tay trở nên trắng mịn.
Nhưng qua nửa năm ngắn ngủi, đôi tay này lại trở về nguyên hình, không, lại trở nên xấu hơn. Móng tay rửa không sạch dơ bẩn, do làm việc nặng lâu ngày nên đốt ngón tay biến dạng, mu bàn tay cũng đen xám khô nứt.
Nhưng hôm nay, đôi tay này lại trắng hơn một chút.
Lâm Đan Đan chú ý tới hành động của Trình Nặc Nặc, cô nói: “Trình Nặc Nặc, sao tay cô lại trắng hơn rồi?”
Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình chưa từng gọi Trình Nặc Nặc là chị, họ đều gọi thẳng tên. Trình Nặc Nặc nghe thấy cách gọi này thì âm thầm chửi con đĩ nhỏ, khóe môi lại cong lên, cô nói: “Thật sao, tôi không nhận ra đó.”
Lâm Đan Đan nói: “Thật, Bình Bình nhìn đi, có phải cô ấy trắng hơn không?”
Lâm Bình Bình biết cách nói chuyện, cô giả vờ kinh ngạc nói: “Hôm qua tôi đã thấy rồi, cô trắng hơn đấy. Không chỉ trắng hơn mà còn làm người cô… trông xinh hơn?”
Bộ dáng của Trình Nặc Nặc không liên quan đến chữ “đẹp” được, nhưng chữ “đẹp” này là tiêu chuẩn của Trình Nặc Nặc.
Trêи mặt Trình Nặc Nặc cười nhạt nhưng trong lòng lại vui như mở cờ.
Bỗng nhiên tiếng cười truyền đến cắt ngang ba người.
Mấy cô gái ngồi vây quanh Trình Dao Dao, cô giống như ngôi sao sáng trêи bầu trời. Đám người di chuyển lộ ra gương mặt Trình Dao Dao, ánh nắng chiếu lên mặt cô, xinh đẹp không gì sánh được.
Mấy cô gái ở trong thôn đều nghe danh Quan Âm rồi, hôm nay họ mới thấy rõ người ở khoảng cách gần.
Trình Dao Dao đẹp đến mức mọi người phải gào lên, vừa nhìn lập tức kϊƈɦ thích lòng người. Cô có thể không thích sự cao ngạo và kiêu căng của cô ấy, nhưng cô không thể phủ nhận sự xinh đẹp này. Từ sợi tóc đến đầu ngón tay của cô ấy không tì vết, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều quyến rũ.
Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, chênh lệch quá lớn, mấy cô gái sẽ không ghét cô mà trong lòng chỉ có sự ao ước.
Mấy cô quan sát Trình Dao Dao lâu rồi nhưng không ai dám chủ động nói chuyện với Trình Dao Dao, nhưng bên cạnh cô có Hàn Nhân nha. Hàn Nhân quen biết tất cả mọi người trong thôn, mấy cô gái thử lại gần nói chuyện với Hàn Nhân các cô cũng không làm người khác chán ghét, thỉnh Trình Dao Dao cũng nói một vài câu.
Mấy cô gái ngạc nhiên, hóa ra tính tình của người đẹp không xấu giống như lời đồn. Giọng nói của cô rất dễ nghe, dáng ngồi trêи bậc thang cũng đẹp hơn người khác, đôi mắt hoa đào của cô liếc tới, mấy cô gái được cô nhìn lập tức đỏ mặt.
Trình Dao Dao hối hận. Cô chỉ muốn biểu hiện hòa đồng một chút thôi nhưng mấy cô gái này lại nghĩ cô và họ trở thành bạn, họ vây quanh cô, cô một câu tôi một câu khen đến mức không có kẽ hở.
“Thanh niên trí thức Trình, tóc của cô tết kiểu gì vậy? Đẹp quá!”
“Tôi nói ý, thanh niên trí thức Trình đẹp như vậy, tết kiểu gì cũng đẹp!”
“Đúng đúng, bộ quần áo này cũng đẹp, cô mặc lên người chỗ nào cũng hợp!”
“Da cô trắng thật đấy, có phải cô đánh phấn không?”
Trình Dao Dao há to miệng rồi ngậm lại. Mấy cô gái này không cần cô trả lời, họ từ nói cho nhau: “Cả người thanh niên trí thức Trình trắng như vậy, cô nhìn tay cô ấy đi, trêи tay không đánh phấn đâu nha.”
“Người Thượng Hải đều trắng như thanh niên trí thức Trình sao?”
“Thanh niên trí thức Trình trắng đó! Cô nhìn Trình Nặc Nặc đi, đen thế kia…” Cô gái này nhanh miệng, người bên cạnh lập tức kéo áo bĩu môi về hướng Trình Nặc Nặc.
Cô gái đang nói chuyện nhếch miệng lên, cô khinh thường: “Cô ta nghe thấy thì sao? Đầu óc đen da cũng đen! Ai không biết chuyện cô ta bắt nạt Nhiên Nhiên chứ!”
Cô gái này có quan hệ tốt với Lâm Nhiên Nhiên, đương nhiên có chung kè thù. Lâm Nhiên Nhiên cảm kϊƈɦ cười với cô, cô nói nhỏ: “Đừng nói nữa.”
Trình Dao Dao nhìn bộ dáng rụt rè của Lâm Nhiên Nhiên thì buồn cười. Cô gái nhỏ dịu dàng xinh đẹp diễn vai Bạch Liên Hoa có sức thuyết phục hơi Trình Nặc Nặc nhiều.
Hàn Nhân nói: “Không phải các cô muốn biết bím tóc của Dao Dao tết thế nào sao? Tôi biết đó, Dao Dao dạy tôi rồi!”
Mấy cô gái lập tức quên Trình Nặc Nặc, họ vây quanh Hàn Nhân năn nỉ: “Nhanh dạy bọn tôi đi, tết thế nào vậy?”
Hàn Nhân cười tủm tỉm gọi Trình Dao Dao: “Dao Dao, mượn tóc cô làm mẫu nhé.”
Hàn Nhân nói xong không đợi Trình Dao Dao từ chối, cô cởi dây buộc tóc tơ lụa của Trình Dao Dao ra. Trình Dao Dao nghiêng đầu oán trách, mái tóc đen nhánh rũ xuống thắt lưng thẳng mượt.
Mấy cô gái “Oa” lên, họ nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh lấp lánh như tơ lụa, tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên không ngừng.