Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 168

Bà Tạ ngồi nhặt rau trong sân, bà gọi mấy lần: “Dao Dao, Chiêu ca nhi và Tiểu Phi không về sớm như vậy đâu! Mau tới nhặt rau giúp bà.”

Trình Dao Dao cầm một rổ măng ngồi lột vỏ trước cửa, mắt cô nhìn chằm chằm ra ngoài cổng: “Hôm nay chó con đến rồi!”

Bà Tạ giội một gáo nước lạnh: “Lần trước cháu vào huyện, chó cái còn chưa sinh đâu. Coi như sinh rồi cũng phải chờ cai sữa mới được. Không nhanh như vậy đâu!”

Trình Dao Dao kiên định nói: “Tạ Chiêu đồng ý với cháu, hôm nay mang chó con về.”

Chó cái ở nhà máy phân hóa học sắp sinh rồi, Trình Dao Dao muốn một con chó nhỏ, ngày nhớ đêm mong. Tạ Chiêu đi vào huyện nhìn hai lần, hắn còn mua thức ăn đặc chế cho chó con giúp Trình Dao Dao. Ai ngờ ngày sinh dự tính qua rồi mà chó cái vẫn chưa đẻ.

Trình Dao Dao nghĩ chó cái muốn ăn ngon nên mới chậm chạp không chịu đẻ. Tạ Chiêu cam đoan với cô, hắn sẽ mang chó con về.

Trình Dao Dao lột xong một rổ măng tươi, cô rửa sạch rồi bóc măng. Mấy cây bị gãy thì cho vào nấu canh gà, canh gà giúp giảm vị đắng của măng.

Trình Dao Dao cầm muôi vớt váng mỡ ra, cô giữ lại phần ngon nhất. Trình Dao Dao đang làm thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Bà Tạ cười nói: “Chiêu ca nhi, Tiểu Phi về rồi à! Chó con đâu?”

Trình Dao Dao vội vàng đặt bát xuống chạy ra ngoài.

Con chó nhỏ bọc áo khoác nằm trong ngực Tạ Chiêu. Chó con béo tròn cụp mắt, móng vuốt nhỏ cào áo khoác trêи đầu kêu ư ử.

Trình Dao Dao sờ nhẹ lỗ tai nhỏ của nó, chó con liền ɭϊếʍ ngón tay cô.

Bà Tạ vừa nhìn liền thích, Trình Dao Dao dựa sát vào cánh tay Tạ Chiêu: “Nó đáng yêu quá, sao lại mập như vậy?”

Tạ Chiêu nói: “Chó cái sinh được 4 con, một con đực ba con cái.”

Giỏi thật đó, mọi người đều nói bụng chó cái to, ít nhất có thể sinh được 7,8 con, kết quả chỉ sinh được 4 con, có thể nghĩ 3 con chó con còn lại to như nào.

Trình Dao Dao kϊƈɦ động: “Nó sinh được bao lâu rồi?”

Tạ Chiêu nói: “Hơn mười ngày, còn chưa dứt sữa.”

Bà Tạ nói: “Đáng nhẽ phải để nó uống sữa mẹ thêm mấy ngày nữa nha!”

Tạ Chiêu biết động vật nhỏ vào tay Trình Dao Dao đều nuôi sống được, hắn không lo lắng lắm: “Cháu mua hai túi sữa bột, có thể pha cho nó uống.”

Cả nhà đều vây quanh con chó nhỏ. Bà Tạ lấy cái giỏ trước kia Cường Cường dùng qua cho chó con, Tạ Chiêu muốn lấy một cái đệm nhỏ trong ổ mèo, nhưng đánh nhau một trận với Cường Cường xong vẫn không lấy được, hắn đành phải lấy quần áo cũ làm đệm, sau đó đặt chó con vào bên trong.

Lúc này Trình Dao Dao mới nhìn rõ, một con chó săn nhỏ màu đen và vàng trộn lẫn nhau, lông mao màu vàng, lỗ tai, trán và phần lưng màu đen. Bốn chân còn chứ đứng vững, chỉ cần đẩy nhẹ liền lật cái bụng màu hồng lên, tiếng kêu có lực.

Bà Tạ pha một bát sữa dê, bà còn nghiền nát lòng đỏ cho vào đấy, chó con lập tức cúi đầu ăn vui vẻ, cái đuôi nhỏ lắc như cánh quạt, thỉnh thoảng nó còn kêu ư ử.

Trình Dao Dao chọc móng vuốt nhỏ của nó, tính tình chó con rất tốt, nó không so đo mà còn quay đầu gọi cô, xung quanh miệng dính đầy sữa, đáng yêu đến mức Trình Dao Dao che ngực lại: “Nó đáng yêu hơn Cường Cường nhiểu.”

Tạ Chiêu quay đầu nhìn ổ mèo, hắn nói: “Không được bất công.”

“Không bất công, em vẫn thương Cường Cường mà.” Trình Dao Dao không để ý nói: “Anh sờ cái đuôi nhỏ của nó xem, nó không cắn người đâu.”

Tạ Chiêu lại quay đầu nhìn ổ mèo, sau đó nhìn bộ lông mượt mà động lòng người của con chó nhỏ, hắn vươn tay sờ nhẹ, lông xù nóng hầm hập, một cái chân nhỏ giẫm lên bàn tay hắn, hoàn toàn không xù lông lên.

Tạ Chiêu vai Trình Dao Dao, hai người nhìn chó con hạnh phúc mỉm cười.

Trong ổ mèo cách đó không xa lộ ra nửa cái mặt béo tròn, trêи mặt nó lộ ra sự oán trách.

Chó con ăn xong một bát sữa dê, cái bụng lập tức phình to, nó nằm trong giỏ ngủ thϊế͙p͙ đi. Trình Dao Dao dắp chăn nhỏ cho nó, lúc này mới đi rửa tay cùng Tạ Chiêu rồi ăn cơm.

Trêи bàn cơm có một bát canh gà nấu măng, rau sam xào, rau trộn, măng chua cay. Tạ Phi kinh ngạc nói: “Sao tất cả đều là đồ đắng vậy?”

Sắc mặt Tạ Chiêu lập tức cứng đờ, hắn cúi đầu ăn cơm, Trình Dao Dao nhịn cười, bà Tạ gắp một miếng măng vào trong bát Tạ Phi, bà bình tĩnh nói: “Đồ đắng giải nhiệt, cháu cũng ăn nhiều vào!”

Trình Dao Dao nói: “Tiểu Phi, em nhặt một ít vải thừa trong xưởng làm một cái đệm mới cho chó con đi.”

Tạ Phi còn chưa trả lời, Tạ Chiêu đã nói: “Gần đây Tiểu Phi không đi làm.”

“Á!” Trình Dao Dao và bà Tạ đều hỏi: “Vì sao?”

Mặt Tạ Chiêu lạnh lùng, hắn cúi đầu ăn cơm không nói gì nữa.

Bà Tạ hỏi Tạ Phi: “Tiểu Phi, cháu nói đi, đang êm đang đẹp lại không đi làm, có phải trong xưởng xảy ra chuyện gì không?”

Trình Dao Dao đặt đũa xuống, cô nhướng mày hỏi: “Có người bắt nạt phải không? Là người trong ký túc xá hay người trong xưởng?”

“Em…” Tạ Phỉ đỏ mặt, cô bối rối nhìn Tạ Chiêu rồi lại cúi đầu xuống: “Không phải, họ không bắt nạt em…”

Tạ Phi không bao giờ nói dối, nhưng nhìn vẻ mặt này lại thấy có vấn đề. Bà Tạ la lên: “Vậy sao cháu không đi làm? Cháu đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với bà và anh trai cháu, cháu nói đi!”

Tạ Phi cúi thấp đầu, cô chọc bát cơm không chịu nói gì. Tạ Chiêu cũng không lên tiếng, hắn cúi đầu ăn cơm.

Bà Tạ gấp gáp: “Hai anh em cháu làm bà gấp chết rồi!”

Trình Dao Dao vội nói: “Bà nội, bà đừng vội! Cháu hỏi cho!”

Trình Dao Dao nhìn lướt qua: “Tạ Chiêu!”

Tạ Chiêu dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Không phải việc lớn gì. Trong xưởng… có lưu manh dây dưa với Tiểu Phi.”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to: “Sao lại có lưu manh trong xưởng may?”

Sắc mặt Tạ Chiêu khó coi: “Kỹ thuật viên đến từ Thượng Hải, tên lưu manh họ Lục.”

Trình Dao Dao lập tức nhảy dựng lên. Họ Lục!

Bà Tạ phản ứng lớn hơn: “Chuyện này chưa phải việc lớn à? Tiểu Phi, tên lưu manh kia bắt nạt cháu sao? Chiêu ca nhi, cháu bắt đem tên lưu manh kia đến cục công an đi!”

Mặt Tạ Phi đỏ bừng, cô vội la lên: “Bà nội, bà đừng nói lưu manh, không phải như vậy đâu! Anh ấy không… Ôi trời!”

Trình Dao Dao kϊƈɦ động nói: “Anh ta là lưu manh! Em còn nói chuyện giúp anh ta!”

“Chị Dao Dao, chị không biết anh ấy mà.” Tiểu Phi không hiểu.

Bà Tạ kéo Tạ Phi: “Cháu về phòng nói chuyện với bà! Con nhóc ngốc nghếch này, gặp lưu manh còn nói chuyện giúp nó!”

Tạ Phi bị bà Tạ kéo về phòng. Dù sao Tạ Chiêu vẫn là con trai, có nhiều chuyện không tiện hỏi.

Trình Dao Dao cũng ôm mặt Tạ Chiêu nhìn trái nhìn phải.

Tạ Chiêu suýt nữa bị nghẹn, hắn hỏi: “Sao vậy?”

Trêи gương mặt đẹp trai của Tạ Chiêu không có vết thương nào, Trình Dao Dao cảm thấy bất ngờ: “Anh không đánh nhau với tên lưu manh quấy rối Tiểu Phi sao?”

Mặt Tạ Chiêu đen xì, Trình Dao Dao làm nũng mãi hắn mới nói.

Hôm nay Tạ Chiêu đến xưởng may tìm Tiểu Phi thì nghe bác gái trông cửa nói sáng nay Tạ Phi đã nghỉ rồi. Nhưng dạo này Tạ Phi toàn về buổi chiều. Tâm tư Tạ Chiêu kín đáo, hắn nhớ lại từ Tiết Thanh minh, Tạ Phi đã bắt đầu khác thường rồi, cách ăn mặc cũng chú tâm hơn.

Tạ Chiêu chờ ở trong ngõ nhỏ cạnh xưởng may. Không lâu sau, hắn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đưa Tạ Phi về. Lúc đi đến đầu ngõ, hắn còn muốn hôn Tạ Pi.

Tạ Chiêu muốn lao ra đánh tên lưu manh kia nhưng Tạ Phi giữ chặt hắn, cô vừa khóc vừa xin. Cạnh xưởng may lúc nào cũng có ngời đi qua, Tạ Chiêu sợ ảnh hưởng đến thanh danh của em gái nên cố gắng kìm nén. Tên lưu manh kia gan to, hắn còn tự giới thiệu bản thân với mình, hắn nói hắn đang theo đuổi Tạ Phi, hai người vẫn là bạn bè thuần khiết.

Tạ Phi còn ngu ngốc gật đầu: “Anh, em và anh ấy không quan hệ gì đâu! Hôm nay em chỉ đi xem phim với anh ấy thôi!”

Tạ Chiêu nhìn đôi mắt ngây thơ của em gái mình, rồi hắn lại nhìn tên lưu manh cười như hồ ly kia, suýt nữa tức giận muốn đánh người.

Trình Dao Dao ôm tia hy vọng cuối cùng: “Tên lưu manh kia tên là gì?”

Tạ Chiêu cắn răng: “Lục Thanh Đường.”

Trình Dao Dao bổ nhào vào trong ngực Tạ Chiêu: “Ngày phòng đêm phòng vẫn không bảo vệ được! Tên họ Lục kia không phải là người tốt!”

Tạ Chiêu nói: “Sao em biết?”

“Em… Em nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Tiểu Phi thì biết!” Trình Dao Dao vội nói: “Anh làm đúng lắm, dứt khoát để Tiểu Phi nghỉ việc là được rồi! Chúng ta nuôi em ấy, đừng để tên lưu manh kia dây dưa với Tiểu Phi nữa!”

Tạ Chiêu thuận tay nâng cô ngồi lên đùi hắn, hắn ôm chặt cô im lặng nửa ngày rồi nói: “Tiểu Phi không ghét cậu ta.”

“Dạ?” Trình Dao Dao không thể tin nói: “Không phải anh nhìn trúng tên em rể này chứ?”

Tạ Chiêu cười lạnh: “Cậu ta nằm mơ đi! Chẳng qua anh biết tính tình của Tiểu Phi, nếu con bé không thích tên họ Lục kia, nó có chết cũng không đi xem phim với cậu ta. Không biết cậu ta dùng cách gì uy hϊế͙p͙ Tiểu Phi, may mà Tiểu Phi chưa ăn thiệt thòi, nếu không anh nhất định làm thịt cậu ta!”

Âm cuối lộ ra sự độc ác.

Trình Dao Dao vội vàng ôm cô hắn: “Tên họ Lục kia người từ thành phố tới, bối cảnh cực kỳ sâu. Nếu anh ta xảy ra chuyện ở huyện Lâm An, huyện Lâm An sẽ sập mất.”

Tạ Chiêu bật cười: “Anh không phải là người xấu, không lấy mạng của cậu ta đâu.” Cùng lắm thì đánh gãy một chân thôi.

Trình Dao Dao chọc thủng: “Nếu anh muốn đánh anh ta thì dẫn theo mấy người chụp bao tải bắt hắn vào trong ngõ hẻm. Loại người nảy xuất thân trong gia đình giàu có, thân thủ nhất định không tệ.”

Hai người đối đầu nói nhỏ một lúc, may mà Tạ Phi không làm sao. Tạ Chiêu xin nghỉ một tuần giúp Tạ Phi, tuần sau đoàn người Lục Thanh Đường về Thượng Hải, Tạ Phi có tâm tư gì cũng yên tĩnh thôi.

Chờ bà Tạ và Tạ Phi đi ra, Trình Dao Dao vội vàng trở lại vị trí của mình. Mắt Tạ Phi ửng đỏ, vẻ mặt bà Tạ bình tĩnh lại, hiển nhiên bà biết Tạ Phi không chịu thiệt nên yên tâm rồi.

Trình Dao Dao hơi lo lắng. Kịch bản ở thế giới này rất mạnh, cô chỉ như một con bướm vỗ cánh sửa lại vận mệnh của Tạ Chiêu được thôi, còn những người khác trong kịch bản xoay chuyển mấy vòng đều trở về quỹ đạo ban đầu.

Trong sách, Lục Thanh Đường là con nhà giàu chơi bời gái gú, hắn ta chỉ vui đùa với con thỏ trắng nhỏ bé trong sáng như Tạ Phi mà thôi, về sau hắn lại bỏ Tiểu Phi làm cô đau lòng một thời gian dài.

Nhưng Tạ Phi là một người ngoài mềm trong cứng, tỉnh lại lần nữa, cô bắt đầu chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp. Về sau Lục Thanh Đường lại đuổi theo Tạ Phi về huyện Lâm An, họ bắt đầu trình diễn cảnh lãng tử quay đầu theo đuổi vợ.

Trong sách miêu tả qua, mặt mũi và gia thế của Lâm Thanh Đường đều xuất sắc, cách làm người không phân chính tà, tính cách hơi độc ác. Người này rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, người ta thường gọi hắn là mấy điều hòa không khí trung tâm.

Nhưng điều làm Trình Dao Dao ghét nhất chính là Lâm Thanh Đường là người làm Tạ Chiêu rơi vào tình cảnh tù đày đáng sợ nhất.

Lúc đó Lục Thanh Đường chưa biết quan hệ của Tạ Chiêu và Tạ Phi. Đời này hai người gặp nhay sớm hơn, có lẽ cảnh tù đày này sẽ không phát sinh nữa.

Nghĩ đến đây, Trình Dao Dao thở phào.

Bà Tạ nghe Tạ Chiêu an bài, bà cũng hài lòng: “Mấy ngày này Tạ Phi không cần đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt. Ăn cơm đi.”

Tạ Phi chớp mắt, cúi đầu đồng ý.

Chuyện này coi như qua.

Trình Dao Dao múc canh gà cho Tạ Phi. Bên trêи có một lớp váng dầu, canh gà nóng hổi thơm nức. Bà Tạ cũng gắp thịt gà cho Tạ Phi: «Ăn nhiều vào, nhà ăn ở đơn vị cháu không có thịt tốt như vậy nên cả người gầy đi rồi. »

Bầu không khi trêи bàn ăn bắt đầu hòa hợp lại. Chó con ngửi thấy mùi thịt, nó tỉnh dậy kêu ư ử.

Trình Dao Dao xét một miếng thịt gà nhỏ cho nó mài răng. Bà Tạ cười hớn hở, mở miệng gọi Bảo Nhi, Bối Nhi. Tạ Phi cũng cao hứng nói muốn làm một cái đệm nhỏ cho nó, Tạ Chiêu nói ngày mai làm một cái ổ chó cho nó.

Vui vẻ nửa ngày, bà Tạ chợt nhớ ra: «Sao Cường Cường không tới ăn cơm nhỉ, bình thường nó đã chạy ra từ sớm rồi.”
Bình Luận (0)
Comment