Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 182

Ô tô cuốn đầy bụi đất chở Trình Nặc Nặc đi xa.

Người trong thôn đều nhìn về phía ô tô, họ nghị luận ầm ĩ: “Quả nhiên Trình Nặc Nặc điên rồi.”

“Nhà họ Thẩm thực sự tốt bụng! Họ còn đón cô ta về Thượng Hải chữa bệnh!”

Bên trong tiếng nghị luận ầm ĩ, Trình Dao Dao ôm mèo trắng đi về cùng Tạ Chiêu.

Phía sau còn truyền đến một câu: “Đúng vậy, bố Thẩm Yến là lãnh đạo cao cấp, đúng là thấu tình đạt lý!”

Trình Dao Dao cong môi, câu tục ngữ thấu tình đạt lý cũng có nghĩa là gừng càng già càng cay. Cô chỉ muốn Trình Nặc Nặc còn sống vào tù, bố Thẩm lại trực tiếp đưa người vào bệnh viện tâm thần.

Coi như ở thế ký 21, phần lớn bệnh viện tâm thần đều tồi tệ. Đặc biệt là những bệnh nhân có tính công kϊƈɦ trong đó, ngày nào cũng bị chói trêи cái giường chật hẹp, muốn sống không được muốn chết không xong. Để tiện cho việc quản lý, mỗi ngày đều có người đến tiêm thuốc ngủ, thời gian lâu dài, người bình thường cũng bị điên.

Bệnh viện tâm thần ở niên đại này càng đáng sợ hơn.

Trình Dao Dao nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng trước khi đi của Trình Nặc Nặc, rõ ràng mặt trời chói chang nhưng cô vẫn lạnh run cả người.

Tạ Chiêu nhìn cô: “Em Dao Dao, sợ à?”

“Không phải.” Trình Dao Dao lắc đầu nói: “Em đang nghĩ, lúc này Trình Nặc Nặc vào viện tâm thần, không biết bố em… Ông ấy sẽ như thế nào.”

Tạ Chiêu nói: “Gieo gió thì gặt bão. Giữ lại mạng cho cô ta đã tốt lắm rồi.”

Trình Nặc Nặc bảo Ngụy Thục Quyên đi gửi mấy phong thư, nội dung trong thư đều dùng giọng điệu áp chế, cô ta luôn mồm nói “Tố cáo” nhưng lại không biết bố Thẩm Yến là người thế nào, sao ông ấy có thể để cô làm ảnh hưởng tiền đồ được.

Tạ Chiêu vuốt tóc Trình Dao Dao: “Đừng nghĩ nữa.”

Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cũng buông xuống một tảng đá lớn. Cô cứ nghĩ mình và Trình Nặc Nặc nước sông không phạm nước giếng, ai ngờ cô suýt nữa bị Trình Nặc Nặc hại chết trêи núi.

Chỉ có nghìn ngày làm trộm, không có nghìn ngày phòng trộm. Trình Nặc Nặc còn ở thôn Điềm Thủy một ngày, cô sẽ không an toàn một ngày. Bây giờ tốt rồi, dù nhà họ Thẩm vì Thẩm Yến hay vì tiền đồ của bố Thẩm, họ sẽ không để Trình Nặc Nặc xuất hiện trước mắt mọi người nữa.

Về phần Trình Chinh… Trình Dao Dao lặng lẽ nhét sổ tiết kiệm Trình Chinh cho mình vào túi tiền của ông, bên trong có một nghìn đồng chưa động vào.

Tường ngoài nhà họ Tạ cháy đen thui, may mà không bị hư tổn cái gì. Mấy gia đình khác ít bị tổn thất ít nhiều, Trình Chinh phải bồi thường rất nhiều tiền. Một nghìn đồng có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của Trình Chinh.

Từ đó Trình Dao Dao quên hết mọi chuyện về Trình Nặc Nặc, cô ôm Nhưỡng Nhưỡng vui vẻ về nhà.

Sáng nay lúc Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ra cửa thì thấy một con mèo trắng xinh đẹp ngồi ở ven đường.

Mèo trắng lớn hơn lúc trước, lông mao hơi rối. Trình Dao Dao không xác định gọi một tiếng: “Nhưỡng Nhưỡng?”

Mèo trắng nhìn hai người kêu meo meo, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa thận trọng, không phải Nhưỡng Nhưỡng thì còn có thể là con mèo nào đây?

Nhưỡng Nhưỡng là mèo hoang yêu tự do không thích trói buộc, dù Trình Dao Dao làm cơm mèo ngon thế nào, nó ăn xong vẫn chạy ra ngoài, nó còn bắt cóc Cường Cường một thời gian.

Lần trước gặp Nhưỡng Nhưỡng ở trêи núi, Nhưỡng Nhưỡng lại biến mất, Trình Dao Dao tưởng nó không trở lại đây nữa.

Đối với việc Nhưỡng Nhưỡng quay về, cả nhà đều vui mừng, vui mừng nhất là Cường Cường.

Cường Cường ở trong nhà ngang ngược càn rỡ, nhưng đứng trước mặt Nhưỡng Nhưỡng liền biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nó vây quanh Nhưỡng Nhưỡng xum xoe, có lúc nó dựa vào người Nhưỡng Nhưỡng ngửi tới ngửi lui, Nhưỡng Nhưỡng lập tức hất nó ra.

Chó mập cũng cao hứng, nó vui vẻ chạy quanh người Nhưỡng Nhưỡng.

Trình Dao Dao nghĩ Tủng Tủng cũng bị ăn đánh, không ngờ Nhưỡng Nhưỡng nghiêng đầu nhìn lướt qua chó mập, nó hít hà rồi phát ra âm thanh tha thứ.

Cường Cường lập tức cứng đờ.

Nhưỡng Nhưỡng mặc kệ Cường Cường, nó cúi đầu ăn cơm mèo đặc chế trong bát. Tủng Tủng còn dựa vào người nó, thỉnh thoảng ăn trộm một miếng, Nhưỡng Nhưỡng cũng không đánh nó.

Cường Cường lộ ra vẻ mặt hung ác nhìn chó mập. Trình Dao Dao thấy không ổn, cô vội vàng ôm chó mập không biết nhìn sắc mặt lên, tránh tý nữa Cường Cường quay ra đánh nó.

Bà Tạ nói liên miên: “Chắc ở bên ngoài đói lắm rồi đây, thật đáng thương, cả người gầy hốc hác, lông bẩn hết rồi.”

Trình Dao Dao cảm thấy bà Ta đang nhìn qua kính giả, bà thấy ai cũng bảo gầy. Rõ ràng Nhưỡng Nhưỡng mập thêm một vòng mà.

Ý kiến của Trình Dao Dao và bà Tạ không giống nhau, Tạ Chiêu vội vàng ngăn cản hai người: “Cháu đến đại đội mua con cá, tối nay làm đồ ăn ngon.”

Trình Dao Dao sững sờ: “Ơ, Tết Đoan Ngọ vừa qua rồi mà.”

Bà Tạ cười nói: “Tối nay bà đun một nồi nước lá bưởi cho cháu tắm!”

Giờ Trình Dao Dao mới hiểu rõ. Nước lá bưởi xua đuổi xúi quẩy, say khi đưa tiễn ôn thần Trình Nặc Nặc, từ đây cuộc sống liền bình an, đương nhiên phải chúc mừng một phen rồi.

Trình Dao Dao nói: “Em cũng đi chung với anh!”

Tạ Chiêu không nói hai lời, Trình Dao Dao cầm rổ nhỏ đi theo Tạ Chiêu ra cổng.

Thôn Điềm Thủy bước vào tháng đầu tiên của mùa hè, đồng lúa xanh um tươi tốt, gió thổi mang theo mùi hoa dại và cỏ tươi, cây thục quỳ nở rộ ở ven đường, mùi hương thơm nức mang theo sinh mệnh dồi dào.

Cây thục quỳTrình Dao say mê không khí mới mẻ, từ sau chuyện ở trêи núi, cô hiếm khi đi ra ngoài, dạo này cô buồn bực hỏng rồi.

Năm nay đại đội nuôi cá bán cho thôn dân xung quanh 3 mao 5 một cân, bán cho người thôn mình 3 mao, giá rẻ hơn thịt lợn nhiều. Người trong thôn thường mua một con về nhà ăn hoặc đãi khách, thôn dân xung quanh cũng thường xuyên đạp xe đến mua.

Người dân thôn Điềm Thụy không biết làm cá, bình thường họ chỉ dùng ít dầu hạt cải rán vàng hoặc cho gừng và nước vào hấp thành canh cá. Có người thì chia cá thành hai phần rồi xoa muối lên phơi khô, đến lúc đãi khác sẽ mang ra xào với ớt, thế là có một món ăn thơm nức mời khách.

Lúc hai người tới bờ ao của đại đội, người khác cũng ở đấy mua cá rồi, trong đó có Lâm Nhiên Nhiên lâu rồi không thấy.

Cô dắt em trai Cảnh Hòa, em gái Tiểu Thu và một bé trai mặc quần yếm tầm 3 tuổi. Trẻ con trong thôn Điềm Thủy đều đen khỉ, bé trai này mập mạp, đôi mắt đen láy giống như đứa bé in trêи báo Liên Xô.

Trình Dao Dao nhìn bé trai, bé trai mập mạp cười lộ ra cái rắng sữa trắng bóc: “Em chào chị!”

Trình Dao Dao bật cười. Tiểu Thu cũng cao hứng chào Trình Dao Dao, gương mặt nhỏ của cô bé trắng hồng khỏe mạnh, không còn trắng bệch như trước nữa. Cánh tay cũng có thêm ít thịt, quần áo sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn khác cô bé đáng thương lúc trước. Có thể thấy Lâm Nhiên Nhiên chăm sóc bọn nhỏ rất tốt.

Lâm Nhiên Nhiên mua cá xong, cô quay đầu chào Trình Dao Dao. Trình Dao Dao thấy cô cầm một con cá thì hỏi: “Cô mua con cá này về nhà…”

Nếu để bà Lâm nhìn thấy con cá này, cô đừng mong giữ lại được cái đầu.

Lâm Nhiên Nhiên cười nói: “Quên nói với chị Dao Dao, em công tác ở trong huyện. Con cá này mang vào huyện.”

Trình Dao Dao “À” một tiếng, cô lại nhìn bé mập, cuối cùng cũng nhớ ra. Đây là em trai của nam chính nha!

Hóa ra Lâm Nhiên Nhiên đã gặp nam chính trong sách. Lâm Nhiên Nhiên nắm giữ không gian, cô có thể thoát khỏi nhà họ Lâm sớm hơn, nhưng cô vẫn không đi vì muốn báo thù thay nguyên chủ của cô ấy. Bây giờ Trình Nặc Nặc được giải quyết, nhà họ Lâm náo loạn thành một bầy, cô dứt khoát khoát khỏi nhà họ Lâm, sau đó đến cung tiêu xã làm việc.

Như này cũng tốt. Trình Dao Dao yên lòng, cô vẫn lo lắng mình xuất hiện sẽ hại ba chị em Lâm Nhiên Nhiên. Bây giờ có thể thấy kịch bản bị rối loạn nhưng nó vẫn cố gắng phát triển theo đúng hướng.

Trình Dao Dao nghiêm túc chúc mừng Lâm Nhiên Nhiên, Lâm Nhiên Nhiên cũng nghiêm túc cảm ơn Trình Dao Dao, cô nói: “Hẹn gặp lại.”

Lâm Nhiên Nhiên xách cá dẫn em trai em gái rời đi. Ánh nắng nơi chân trời chiếu sáng bóng lưng của cô gái và mấy đứa nhỏ, hình ảnh thân mật vui vẻ, con đường phía trước cũng bằng phẳng.

“Em Dao Dao, đến chọn cá đi.” Tạ Chiêu dịu dàng nói.

Trình Dao Dao chạy về bên cạnh Tạ Chiêu, cô dựa sát vào người hắn. Tạ Chiêu nhìn cô, hắn kéo nhẹ bím tóc cô.

Lúc này Trình Dao Dao không giận hắn làm rối tóc mình, cô ỷ lại dán vào người Tạ Chiêu.

May mà cô gặp được Tạ Chiêu.

Giọng nói của Tạ Chiêu lộ ra sự cưng chiều và bất đắc dĩ: “Em Dao Dao ngoan, không làm nũng nữa.”

“Hừ.” Trình Dao Dao hừ nhẹ, cô chạy tới xem cá.

Ông Lâm trông coi ao cá kéo lưới lên, một đống cá nhảy nhót trong lưới.

Trình Dao Dao chọn hai con cá chuối và mấy con cá trích, sau đó chọn thêm ít cá con tạp. Sau khi chọn xong, ông Lâm liền xâu cá vào dây cho cô. Không cần cân, chỉ cần xách lên ước lượng là được. Một rổ cá tươi chỉ tốn 2 đồng 1 mao.

Hai người không vội về nhà mà đi đến hồ nước bên cạnh, Tạ Chiêu cởi giày xắn ống quần xuống suối mò cua bắt ốc. Ốc trong hồ nước thôn Điềm Thủy cũng không sạch mấy, người dân sẽ không ăn, bình thường chỉ bắt về cho gà ăn để đẻ thêm trứng.

Mò được một nửa sọt ốc, Tạ Chiêu mới lên bờ, quần quân đội màu xanh lục và áo ba lỗ đều bị ướt, cơ bắp chảy đầy mồ hôi.

Hắn tùy tiện lau mặt, Trình Dao Dao vẫn đang hái rau sam ở cạnh đấy. Hơn nửa ngày mới hái được gần nửa rổ.

Tạ Chiêu vươn tay ra: “Lúc này rau sam nở hoa gần hết rồi, ngày mai anh sang bên cầu Mưa tìm xem.”

“Bà nội dặn em hái.” Bàn tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao đặt lên tay Tạ Chiêu, Tạ Chiêu kéo cô dậy: “Nấu cho anh ăn. Tránh ngày nào anh cũng chảy máu mũi.”

“…” Tai Tạ Chiêu nóng bỏng, hắn thấy đôi mắt Trình Dao Dao chứa đầy ý cười, hô hấp lập tức loạn lên.

Trình Dao Dao rút tay về, cô chạy đi trước: “Nhanh về nhà thôi, bà nội vẫn chờ nấu cơm đó!”

Cô đi một đoạn lại quay đầu giống như con mèo nhỏ đang xác nhận chủ của mình có đuổi theo không, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nắng càng hấp dẫn mắt người: “Nhanh lên nha!”

Tạ Chiêu mỉm cười bước nhanh tới.

Còn nhiều thời gian, hắn nguyện ý chờ.

Chạng vạng tối, khói bếp nổi lên bốn phía, mùi cơm và mùi dưa chua xào ớt bay khắp ngõ nhỏ, mùi thơm hấp dẫn nhất chính là món cá hấp chua cay. Hàng xóm ngửi thấy thì nói: “Nhà họ Tạ lại ăn cá.”

Trêи bàn đặt một đĩa cá hấp đỏ rực, một bát canh cá viên rắc hành lá thái nhỏ, một bát canh đậu hũ nấu cá trích và một đĩa cá tạp xào ớt. Một bàn ăn toàn món cá tươi ngon, phong phú.

Cá ở thôn Điềm Thủy tươi mới mà không tanh, không cần cho thêm gia vị gì cũng nếm được mùi vị đặc biệt của cá. Nhưng Tạ Chiêu thích ăn cay, hắn thích ăn cá hấp chua cay nhất. Chỉ cần trộn nước sốt cá chua cay với cơm, hắn có thể ăn được mấy bát.

Trình Dao Dao chống cằm nhìn hắn, nửa ngày sau mới thở một hơi dài. Động tác nhai nuốt của Tạ Chiêu dừng lại, hắn nhìn Trình Dao Dao, hắn chần chờ điều chỉnh tốc độ nhai nuốt chậm lại.

Trình Dao Dao ghét cách ăn của hắn quá thô lỗ sao?

Trình Dao Dao gắp một ít rau sam trộn vào trong bát của hắn, lông mi dài cong vút che giấu ánh mắt buồn phiền.

Nếu tiếp tục ăn như vậy sẽ chảy máu mũi mất…

Thức ăn trêи bàn đều hết sạch, cả nhà khen không dứt miệng, hai con mèo cũng được chia một bát canh cá viên, hai con mèo vui sướиɠ kêu meo meo.

Hôm nay Cường Cường đuổi đánh Tủng Tủng đến trưa, bát cơm của Tủng Tủng phải chuyển đến bên chân Tạ Chiêu, Cường Cường muốn đánh cũng chỉ có thể đánh Tạ Chiêu.

Ăn xong cơm tối, bà Tạ thật sự đun nước lá bưởi cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao tắm xong, cả người mang theo mùi lá bưởi nhàn nhạt, co cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.

Bầu trời đầy sao, trong sân gió đêm thổi mát lạnh, đây là một trong những thời điểm dễ chịu nhất trong năm.

Bà Tạ ôm Tủng Tủng vào phòng ngủ, Cường Cường và Nhưỡng Nhưỡng đuổi nhau trong sân.

Chủ yếu là Cường Cường đuổi, Nhưỡng Nhưỡng ghét bỏ tránh đi.

Trình Dao Dao cảm thấy mình nên nói vài câu hữu ích giúp Cường Cường, cô cầm mấy miếng thịt gà khô cho mèo trắng ăn, sau đó nhân cơ hội xoa đầu nó: “Nhưỡng Nhưỡng, hai tháng nay em chạy đi đâu vậy? Cường Cường nhớ em gầy cả người rồi.”

Cường Cường béo tròn lập tức ưỡn ngực nhỏ lên: “Meo! Meo!”

Mèo trắng dùng răng nanh xé thịt gà, nó cúi đầu ăn không thèm để ý đến Cường Cường.

Trình Dao Dao cúi người nói tiếp: “Em nói xem, em ra ngoài lâu như vậy, dù không nghĩ đến Cường Cường cũng phải nghĩ đến chị chứ?”

Hơi thở trêи người Tạ Chiêu lập tức phóng nhiệt. Trình Dao Dao suýt nữa bị dương khí đập vào mặt, đôi mắt hoa đào lướt qua hắn, Tạ Chiêu đứng đối diện cô, đột nhiên hắn giống như bị điện giật quay đầu đi.

Cô thấy kỳ lạ cúi đầu nhìn, hóa ra mình chỉ mặc một cái váy ngủ thắt eo, chỉ cần cong người, Tạ Chiêu sẽ thấy hết non sông.

“Tạ Chiêu, đồ lưu manh!”

Tạ Chiêu nhỏ giọng giải thích: “Do cổ áo em thấp…”

Trình Dao Dao tức giận trừng mắt nhìn hắn, cổ nắm chặt cổ áo, tư thế đề phòng lưu manh.

Tạ Chiêu thấy vẻ mặt vừa đáng yêu vừa đáng ghét của cô, bàn tay ngứa ngáy muốn xoa bóp mặt cô.

Mèo trắng kêu meo meo, nó cọ chân Trình Dao Dao đòi ăn.

Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Em ăn xong rồi à, cơm tối cũng ăn nhiều rồi, ngày mai chị cho em ăn tiếp.”

Mèo trắng kêu meo meo liên tục, nó đuổi theo chân Trình Dao Dao quay tới quay lui. Trình Dao Dao hơi ngứa, cô cười bế nó lên: “Thật sự không ăn được nữa, bụng như cái trống… Không đúng, sao bụng lại to như này?”
Bình Luận (0)
Comment