“Hôm nay thi đại học.”
Trình Dao Dao giật mình: “Mấy giờ rồi?”
Tạ Chiêu đè bả vai cô lại: “Vẫn sơm, rửa mặt đi. Bà nội đang nấu cơm.”
Trình Dao dao lấy đồng hồ cạnh gối nhìn, bây giờ là 5h40 sáng. Cô ngáp một cái, cả người uể oải nằm xuống vừa vặn đè vào tay Tạ Chiêu.
Mái tóc đen nhánh của Trình Dao Dao uốn lượn trêи gối, cô xinh đẹp lười biếng như bông hoa hải đường ngủ đông. Trình Dao Dao vùi mặt vào lòng bàn tay Tạ Chiêu, cô ngửi thấy hơi nước và mùi xà phòng thơm.
Trình Dao Dao mềm mại nói: “Thời gian vẫn sớm mà.”
“Nhóm thanh niên trí thức khác muốn đi xe vào huyện, hôm nay phải xuất phát sớm hơn.” Tạ Chiêu không chịu nổi bộ dáng xinh đẹp này, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Mắt Trình Dao Dao nửa nhắm nửa mở: “Em ngủ một lúc nữa, một lúc nữa thôi.”
Trái tim Tạ Chiêu cứng rắn như sắt: “…”
Trình Dao Dao ôm tay Tạ Chiêu, cô giống con mèo nhỏ cào vào tay hắn: “Năm phút thôi.”
Tạ Chiêu xụ mặt nhìn cô, Trình Dao Dao lập tức sợ, đôi mắt hoa đào cụp xuống, cô rút tay ra muốn ngồi dậy.
Bàn tay nhỏ được ủ trong bàn tay lớn, Tạ Chiêu nhìn đồng hồ: “Năm phút.”
Trình Dao Dao vui vẻ “Dạ”, cô dựa sát mặt vào tay Tạ Chiêu. Mấy con mèo nhỏ nghịch ngợm trèo lên giường, Tạ Chiêu đẩy từng con xuống. Chỉ có con mèo lông trắng muốt được Tạ Chiêu thiên vị, nó tới cạnh gối Trình Dao Dao làm ổ.
Trình Dao Dao thuận tay ôm mèo trắng, một người một mèo xinh đẹp khác thường, tư thế ngủ say không khác gì nhau.
Ngủ mê man năm phút, Trình Dao Dao liền ngoan ngoãn ngồi dậy. Cô che miệng ngáp dài, đôi mắt ʍôиɠ lung vô cùng đáng yêu.
Tạ Chiêu vắt khăn nóng lau mặt cho cô, cuối cùng Trình Dao Dao cũng tỉnh hẳn: “Hôm nay em muốn mặc cái váy kia!”
“Hôm nay trời rất lạnh.” Tạ Chiêu lấy tất và áo len cạnh lò sưởi tới.
Trình Dao Dao lẩm bẩm không vui. Nhưng lúc Tạ Chiêu cầm chân đi tất mặc áo vào cho cô, cô cũng không chống cự quyết liệt.
Cuối cùng Trình Dao Dao mặc áo len quần dài, sau đó khoác áo lông dày, gương mặt trắng mịn càng thêm nổi bật.
Chờ ra khỏi phòng, cô mới biết Tạ Chiêu không lừa mình. Hôm nay trời rất lạnh, gió thổi tới làm người ta rét run.
Bà Tạ nấu một nồi cháo đặc, một đĩa bánh bao trắng, một đĩa mỡ heo xào, trứng luộc và dưa muối xào ớt xanh. Mọi người ngồi quanh bàn ăn bữa sáng nóng hổi, thân thể cũng ấm áp lên.
Vẫn chưa tới 6h30. Mọi người kiểm tra lại thẻ dự thi và giấy tờ tùy thân, sau đó chuẩn bị xuất phát.
Bà Tạ luộc một túi trứng gà đuổi theo đến cổng, bà bảo Trình Dao Dao mang theo, bà cũng đưa cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỗi người một túi rồi dặn dò: “Hôm nay ở trong huyện, mấy đứa phải ăn cơm trưa thật tốt!”
“Bà yên tâm đi ạ!” Trình Dao Dao mỉm cười nói với bà Tạ: “Bà ở nhà chờ tin tức tốt của chúng cháu là được ạ!”
Bà Tạ nắm chặt tạp dề cười gật đầu: “Ừm! Bà chờ các cháu về! Thi thật tốt, đừng nóng vội!”
Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi đến cửa ngõ, lúc quay đầu vẫn thấy bà Tạ đứng trước cổng trông mong nhìn xa xa.
Máy kéo khởi động chở nhóm thanh niên trí thức chứa đầy ước nguyện vào huyện.
Ngày 21/11/1977, 5.200.000 thí sinh bước vào kỳ thi đại học đã phủ bụi mười năm.
Trong dòng chảy của lịch sử, có lẽ hôm nay không phải ngày trọng đại gì. Nhưng đối với 5.200.000 thí sinh mà nói, đây là cái thang thay đổi vận mệnh của họ.
Vận mệnh của vô số người giao thoa tại đây rồi rách ra nhiều hướng khác nhau.
200,300 thí sinh và người nhẹ chen lấn trước cổng trường THPT huyện Lâm An. Một nhóm bộ đội mặc quân phục xanh đứng giữ an ninh trật tự trước cổng trường thi.
Nhóm thanh niên trí thức thôn Điềm Thủy đứng cạnh nhau. Trêи tường rào dán danh sách địa điểm thi, tên các thí sinh đều bị xếp loạn lên, có người còn phân đến địa điểm thi khác nhau. Rất nhiều người không biết mình thi ở trường nào, họ cố gắng chen lên nhìn, tình trạng hỗn loạn không chịu nổi.
Thân hình cao lớn của Tạ Chiêu ngăn cách biển người, Trình Dao Dao chui trong ngực hắn: “Thế nào? Chúng ta thi ở đâu?”
“Chúng ta thi một chỗ.” Hôm qua Tạ Chiêu xem trước rồi, hắn không chen lấn với người khác mà che chở Trình Dao Dao, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đi sang một bên: “Chờ trường mở cửa là được.”
Hàn Nhân ôm chân Phật lẩm bẩm đọc sách. Trêи mặt Trương Hiểu Phong vẫn bình tĩnh, Trình Dao Dao nói mấy câu với cô nhưng cô không phản ứng, nhìn kỹ có thể thấy khóe môi cô căng cứng, rõ ràng đang ở trong trạng thái khẩn trương.
Thật ra không riêng gì hai người, không khí khẩn trương đều bao trùm toàn trường. Trình Dao Dao ngắm nhìn bốn phía, từ thanh niên trí thức hơn 30 tuổi long đong vất vả đến thiếu niên 17, 18 tuổi, có người mặc quần áo dính đầy dầu ở nhà máy, có thí sinh nữ còn đang cho con bυ" sữa.
Tạ Chiêu nhìn theo ánh mắt Trình Dao Dao, hắn lập tức dời mắt đi rồi ho nhẹ: “Đứng mệt không?”
Trình Dao Dao ngửa đầu nói: “Không mệt.”
Trong đám người lạnh cóng co ro, mặt mũi lo lắng hoảng sợ, Tạ Chiêu vẫn đứng thẳng như cây tùng, vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh. Loại bình tĩnh này lây sang Trình Dao Dao, cô dựa vào gần Tạ Chiêu ngửi dương khí ấm áp trêи người hắn: “Em hơi khẩn trương.”
“Khẩn trương cái gì? Cái gì nên học đều học rồi, không thi đỗ cũng không sao.” Tạ Chiêu kéo cổ áo lông của cô lại: “Lạnh không? Uống nước không?”
Trình Dao Dao gật nhẹ đầu. Tạ Chiêu lấy bình nước nóng ở trong ngực ra đưa cho cô. Trình Dao Dao uống một hớp nhỏ, tý nữa vào trường thi rồi, uống nhiều quá phải đi vệ sinh thì phiền lắm.
Tạ Chiêu vặn nắp bình lại rồi cất vào ngực, sau đó ôm Trình Dao Dao vào lòng. Hắn quay lưng về phía đám người, hắn ngăn cản ánh mắt của đám người và gió rét thổi tới. Hai người nhìn nhau, trong lòng đều vui vẻ.
30 năm sau nhớ lại ngày này, đám người chen chúc ồn ào, gió rét thổi mạnh và kiến trúc xi măng tạo thành bối cảnh mơ hồ. Đôi mắt hoa đào, da trắng, môi đỏ, gương mặt Trình Dao Dao in đậm trong mắt Tạ Chiêu, nó cũng in sâu trong lòng hắn.
Tiếng còi thổi lên, rào chắn mở ra, các thí sinh lần lượt vào trường, không khí quanh đây lại náo loạn lần nữa. Có người khóc, có người tạm biệt người nhà, có người còn quên mang thẻ dự thi.
Không khí trong trường lây nhiễm, Trình Dao Dao cũng bối rối: “Thẻ dự thi của em đâu?”
“Trong túi anh.”
“Địa điểm thi của chúng ta ở đâu?”
“Đi theo anh.”
Tạ Chiêu vừa nắm chặt tay Trình Dao Dao vừa ngăn cản đám người, hắn dẫn ba cô gái vào trường thi.
Trường THPT huyện Lâm An là một tòa kiến trúc xây bằng xi măng, cầu thang giữa ngăn cách hai khu phòng học ra, mỗi bên có 3 phòng học. Bên ngoài cửa phòng học đều dán tên và số báo danh, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu thi cùng phòng, họ thi ở phòng cuối hàng lang tầng hai.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thi ở tầng ba, hai người lưu luyến tạm biệt Trình Dao Dao ở đầu cầu thang.
Hàn Nhân sợ phát khóc, cô lôi kéo tay Trình Dao Dao: “Làm sao bây giờ, tý nữa tôi muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ? Tôi vừa căng thẳng liền muốn đi vệ sinh! Sao trước kia tôi không học cho giỏi…”
Trình Dao Dao nói: “Lâm trận mới mài gươm không sắc cũng sáng, hơn nữa cô còn ôn tập sớm hơn người khác nửa năm đấy! Đừng khẩn trương, cô nhất định làm được.”
Trương Hiểu Phong cũng an ủi cô: “Đã đến bước này rồi, ngựa chết hay lừa chết đều thế. Chúng ta đã hẹn rồi, cùng nhau thi đỗ rồi lên Thượng Hải!”
Ba người ôm nhau, khích lệ nhau. Lúc tách ra, Hàn Nhân lau sạch nước mắt, cô và Trương Hiểu Phong đi lên tầng.
Trình Dao Dao giữ vững tinh thần, cô vừa quay đầu liền thấy Tạ Chiêu đứng ngay sau nhìn mình: “Làm gì vậy?”
Tạ Chiêu nói: “Anh cũng khẩn trương.”
Trình Dao Dao không hiểu: “Dạ?”
Tạ Chiêu nói chân thành: “Anh cũng muốn cổ vũ.”
Tạ Chiêu cao to nói ra câu này không hài hòa một chút nào.
Trình Dao Dao nhịn cười, cô ngoắc tay với hắn: “Anh qua đây.”
Tạ Chiêu đi tới cạnh cô. Xung quanh đều là thí sinh đi đi lại lại tìm phòng thi, lúc này không có ai chú ý tới ngoại hình xuất sắc của đôi tình nhân trẻ tuổi này.
Đôi môi hoa đồng mọng nước, Tạ Chiêu biết mùi vị của đôi môi đó tươi đẹp đến mức nào. Đôi môi kia càng càng gần, bỗng nhiên Trình Dao Dao dán lên tai hắn nói: “Chờ thi xong sẽ thưởng cho anh.”
Bả vai Tạ Chiêu chấn động, hắn nhìn kỹ cô không nói một lời, đôi mắt thâm thúy nóng bỏng.
Lúc đầu Trình Dao Dao không có ý kia, cô bị hắn nhìn liền đỏ mặt: “… Mau vào đi.”
Trình Dao Dao chạy vào phòng trước, Tạ Chiêu đi sát ngay sau cô, ánh mắt chưa từng rời cô. Trình Dao Dao chạy đến cửa phòng học, bỗng nhiên cô quay đầu lại ngoắc tay Tạ Chiêu: “Cố lên!”
Tạ Chiêu mỉm cười: “Cố lên!”
Phòng học đơn sơ đặt 3 dãy bàn, mỗi dãy 5 bàn học, khoảng cách giữa các bàn rất xa. Bảng đen bên trêи và bên dưới lớp lau sạch sẽ, trêи bảng chỉ viết mấy hạng mục cần chú ý trước khi thi.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống. Trình Dao Dao ngồi phía sau gần cửa sổ, Tạ Chiêu thì ngồi bên cạnh dãy giữa. Đám người cũng tìm vị trí của mình ngồi xuống.
Hai giám khảo cầm bài thi đi theo bộ đội vào. Đầu tiên họ kiểm tra ảnh trêи thẻ dự thi và bộ dáng bên ngoài, sau đó đọc lại các mục cần chú ý trong kỳ thi đại học, cuối cùng xé phong bì đựng đề thi đóng kín ra.
Bài thi được phát đến tận tay thí sinh. Chất lượng giấy in không tốt, mực in còn dính vào tay nhưng không ai coi nhẹ tờ giấy thi này, nó là nơi gửi gắm tương lai của tất cả thí sinh đấy.
Trình Dao Dao cầm bài thi, cô đọc nhanh qua một lượt suýt nữa cười ra tiếng, đề này quá đơn giản rồi!
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, đề bài có 3 dạng: Dựa vào chủ đề “Mùa thu hoạch” viết một đoạn văn ngắn; phân tích nội dung ý nghĩa truyện ngụ ngôn “Ngao cò đánh nhau”; giải thích thành ngữ “Dụng ý khó dò”, “Phỉ báng”, “Nhìn xa trông rộng”.
Những dạng đề này đối với sinh viên đại học như Trình Dao Dao mà nói rất đơn giản, nhưng không biết Tạ Chiêu… Trình Dao Dao không nhịn được quay qua nhìn Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu cúi đầu đọc đề thi, ba phút sau cầm bút bắt đầu viết. Trình Dao Dao nhìn cái lưng thẳng tắp của hắn, trong lòng lập tức bình tĩnh, cô cũng cầm bút lên làm bài thi.
Những đề mục này rất đơn giản, Trình Dao Dao thoải mái viết xong. Sau khi kiểm tra lại một lần không thấy sai, cô lại chống cằm nhìn Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu cúi đầu nghiêm túc viết chữ, hắn viết rất chậm, rất chân thành. Trình Dao Dao từng dạy hắn: Viết chữ cẩn thận nắn nót, không được viết cẩu thả. Tạ Chiêu vẫn nhớ kỹ.
Trong lòng Trình Dao Dao suy đoán Tạ Chiêu có thể làm được bao nhiêu điểm.
Mấy ngày trước hai người đã ôn qua tác phẩm “Ngao cò đánh nhau” rồi, mấy câu thành ngữ kia cũng không khó. Viết văn khó nhất, nhưng chữ Tạ Chiêu rất đẹp, cô còn bảo Tạ Chiêu đọc rất nhiều văn xuôi của các tác giả nổi tiếng, Tạ Chiêu có thể dùng một chút… Những Tạ Chiêu viết chậm như vậy có kịp thời gian không?
Trình Dao Dao suy nghĩ miên man làm bản thân lo sợ. May mà Tạ Chiêu đã ngừng bút trước 20 phút cuối, hắn bắt đầu kiểm tra lại bài thi.
Thời gian thi kết thúc, có mấy người chưa viết xong, họ giành giật từng giây từng phút viết nốt, giám khảo đã đi đến quát to rồi thu bài thi.
Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu đi ra phòng thi, cô nói ríu rít: “Sao anh viết chậm vậy, em còn lo anh không viết kịp thời gian đó!”
Tạ Chiêu hỏi lại: “Em Dao Dao vẫn luôn nhìn anh sao?”
“… Em chỉ xem anh làm bài xong chưa thôi!” Trình Dao Dao kiêu ngạo hất mặt lên.
Tạ Chiêu mỉm cười.
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân chạy tới, họ vội vàng không kịp chờ hỏi: “Hai người thi thế nào? Tôi viết văn suýt nữa không kịp giờ, tôi sợ gần chết!”
Trương Hiểu Phong nói: “Đừng nghĩ nữa, thi xong thì quên đi, đừng làm ảnh hưởng đến phần thi buổi chiều.”
Trình Dao Dao cũng nói: “Chúng ta mau đến quán cơm quốc doanh giành chỗ đi, một lúc nữa nhiều người đến lắm.
Đúng như Trình Dao Dao dự đoán, hôm nay quán ăn rất náo nhiệt, phần lớn là thí sinh và người nhà. Có thi sinh không nỡ vào quán ăn, quán cơm trước cổng miễn phí canh nóng cho người nhà và thí sinh thi đại học năm nay, bọn họ uống hai bát canh nóng rồi ăn lương khô mang từ nhà đi là được rồi.
Bốn người chọn được một bàn ở trêи tầng hai cạnh đường, ngồi trêи này có thể quan sát tòa thành cổ Lâm An. Bốn người gọi thịt xào ớt, sườn kho, rau xào, canh trứng cà chua và cơm trắng, ngoài ra còn có trứng gà luộc của bà Tạ.
Tập chung tinh thần thi cũng tốn tiêu hao thể lực, bụng Trình Dao Dao kêu vang, cô ăn nhiều hơn bình thường. Tạ Chiêu và Trương Hiểu Phong vừa ăn vừa thảo luận mấy đề số học trong tài liệu ôn tập.
Lúc ăn cơm trưa phát sinh một đoạn nhạc đệm: Nhà chồng Lưu Mẫn Hà tìm đến bắt Lưu Mẫn Hà về nhà, không thi đại học nữa. Lưu Mẫn Hà làm giấy kết hôn cùng người đàn ông nông thôn trước một ngày thông báo khôi phục kỳ thi đại học, cô hối hận điên rồi. Nhưng cô đã nhận 100 đồng tiền sính lễ của nhà chồng gửi về cho anh trai kết hôn, bây giờ cô không còn đồng nào nữa. Thái độ của cô là: Đòi tiền cũng không có, không cưới thì ly hôn, nhất định phải thi đại học.
Một đám người cãi nhau ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng Lưu Mẫn Hà vẫn ở lại thi. Người chồng nông thôn trung thực của cô chỉ nói một câu: Chờ cô thi xong, chúng ta làm thủ tục ly hôn.
Lưu Mẫn Hà giật mình, sau vài giây chua xót ngắn ngủi lại vui sướиɠ như điên. Vừa có thể ly hôn vừa có thể thi đại học, còn không phải trả đồng nào, đây là cái bánh từ trêи trời rơi xuống mà! Vẻ mặt vui mừng như điên của cô làm mọi người khinh thường, họ đều cảm thấy không đáng cho người chồng của cô.
Nhưng đám người không có tâm tư quản chuyện của cô. Cơm nước xong liền dựa vào bàn cơm tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau khi bổ sung thể lực lại tham gia phần thi buổi chiều.
Trình Dao Dao không buồn ngủ, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân cũng thế. Bốn người ăn trứng gà trong nhà, Trình Dao Dao còn lén cho ba người uống ít tuyền để duy trì tinh thần.
Đến buổi chiều, bốn người thoải mái bước vào trường thi. Bài thi toán học khó hơn ngữ văn, ngược lại Tạ Chiêu làm xong trước nửa tiếng so với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao suy nghĩ câu hỏi nâng cao nửa ngày, sau đó vẽ hình tính toán mới giải ra.
Trình Dao Dao không có ấn tượng gì với mấy môn thi phía sau, cô chỉ cảm thấy đề tiếng Anh rất dễ: Dùng tiếng Anh trả lời hai câu hỏi đơn giản, dịch mấy từ đơn phổ biến. Chính trị cũng không khó, chỉ cần trích dẫn lời nói và nội dung tư tưởng ra là được. Hóa học, vật lý, lịch sử, địa lý chờ đến lúc phân khoa mới thi.
Thi xong môn cuối cùng, Trình Dao Dao hơi hoảng hốt: Cứ thế kết thúc rồi.