Editor: Trâu lười
Ớt xanh bỏ cuống, lấy hạt ớt ra, lại dùng tay xé thành miếng nhỏ để vào cối đá, tho thêm ít muối, dùng chày đá giã nát. Ớt xanh tươi mới non giòn, nhiều nước, rất nhanh đã giã thành cháo ớt mềm mịn, một mùi thơm thuộc về ớt xanh bay ra.
Cách làm cháo ớt xanh đơn giản, chỉ là cần kiên nhẫn vô cùng. Trình Dao Dao nhận lấy cối giã một lúc đã cảm thấy cổ tay đau nhức, vẫn là Tạ Phi cười hì hì lấy tiếp tục làm.
Trình Dao Dao âm thầm thổn thức, nhìn cổ tay tinh tế của Tạ Phi giã nát, khí lực lớn hơn mình nhiều.
Sau khi làm xong cháo ớt xanh, Trình Dao Dao nếm thử một chút. Ớt xanh vừa hái xuống vô cùng tươi mới, thêm chút muối làm mùi vị phát huy đến mức ngon nhất, chỉ là cô còn nếm được chút xíu vị chát bên trong. Trình Dao Dao nói: “Lớp màu trắng bên trong ớt xanh quá chát, lần sau làm có thể bỏ đi, cảm giác sẽ ngon hơn.”
“Lần sau em sẽ thử chút.” Đôi mắt như nai con phát ra ánh sáng sùng bái.
Đồ ăn ở nông thôn thiếu thốn, bất kỳ đồ ăn nào có thể sử dụng đều tận dụng hết mức, cô căn bản không để ý đến lớp màu trắng bên trong ớt xanh có vị chát. Chị Dao Dao có thể nếm ra, thật lợi hại.
Mấy quả cà chưa rửa sạch trong chậu nước, vớt ra để trên thớt. Dao thái xuống, nước chảy ra thớt. Cà chua được cắt thành miếng nhỏ, để ở trong đĩa sâu, thêm chút đường trắng.
Đường trắng giống như tuyết rắc bên trên cà chua đỏ, Tạ Phi kinh ngạc nói: “Đường trắng ở đâu vậy?”
Trình Dao Dao chỉ túi giấy da để một bên: “Túi đường này chị vừa mở ra, em tìm cái bình sạch đổ nó vào.”
“Không được, anh trai nhất định tức giận.” Tạ Phi vô cùng luống cuống.
Vừa dùng gạo trắng Trình Dao Dao mang tới, vừa dùng đường cát trắng Trình Dao Dao mang tới, anh trai tý nữa về không biết tức giận thế nào đâu.
Trình Dao Dao nhíu mày: “Em sợ anh trai tức giận, hay là sợ chị tức giận?”
“… Chị đừng giận.” Tạ Phi đặc biệt không có lập trường nói.
Trình Dao Dao suýt chút nữa cười ra tiếng. Cô xem như đã nhìn ram em gái Tạ gia hoàn toàn giống trong sách, là Bạch Liên Hoa không có chủ kiến, tính cách mềm mại cô cùng.
Nhìn Tạ Phi khẩn trương muốn khóc, Trình Dao Dao bất đắc dĩ nói: “Em không cần lo lắng, chị sẽ không cãi nhau với anh em, đợi chút anh em trở về chị sẽ nói với anh ấy được rồi chứ? Không phải chị tức giận đâu.”
“Được, em nghe chị.” Tạ Phi đến gần, giống bé thỏ trắng lấy lòng đứng bên cạnh Trình Dao Dao làm trợ thủ, một lúc sau nói nhỏ: “Nếu tý nữa anh trai tức giận, em sẽ đứng về phía chị.”
Trình Dao Dao lấy một miếng cà chua trộn đường cho vào miệng Tạ Phi, bên trong đôi mắt hoa đào có ý cười: “Tại sao?”
Tạ Phi nhai miếng cà chua trong miệng. Nước cà chua nhiều, chua ngọt, từng hạt đường trắng tan trong miệng bùng lên vị ngọt, là vị ngọt cô chưa từng thử qua: “Bởi vì chị xinh đẹp.”
Trình Dao Dao cười ra tiếng. Tâm tình cô rất tốt, hát điệu hát dân gian trong phòng bếp, trên người đeo tạp dề nhỏ, phác họa ra bộ dáng vô cùng duyên dáng kiêu ngạo.
Tia nắng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, Trình Dao Dao đứng trong phòng bếp đơn sơ trống trải, sắp xếp rau quả trong tay, hai đầu lông mày ngây thơ, vui vẻ.
Cô đẹp đến mức khoa trương, nốt ruồi dưới đáy mắt vô cùng xinh đẹp, bởi vì nhận được hàng vạn sủng ái lớn lên, chưa mài giũa cọ sát qua khói lửa nhân gian, bộ dáng luôn luôn mềm mại, tươi đẹp và kiêu ngạo.
Phần tươi đẹp của Trình Dao Dao, Tạ Phi cực kỳ muốn hướng tới.
Trình Dao Dao không biết đủ loại cảm xúc trong lòng Tạ Phi. Cô vui sướng bận rộn trong phòng bếp, phòng bếp Tạ gia mặc dù đơn sơ nhưng sạch sẽ, hơn nữa còn để một người phát huy. Lại nói, nấu đồ ăn cho người mình thích ăn khác một trời một vực với việc nấu ăn cho đám người đáng ghét ở chỗ thanh niên trí thức.
Chỉ tiếc nguyên liệu nấu ăn trước mắt có hạn, gia vị trong phòng bếp cũng vô cùng có hạn, thắng ở thiên nhiên mới mẻ, Trình Dao Dao dứt khoát giữ nguyên trạng, tận lực giữ lại nguyên liệu nấu ăn như ban đầu và hương vị tự nhiên nhất.
Dưa chuột nhỏ tươi mới có gai nhọn đặt trên thớt, cắt đầu đuôi, dùng hai chiếc đũa kẹp lấy, cổ tay nhẹ rung, ánh sáng dao nhanh không nhìn thấy. Cuối cùng cầm đầu đuôi kéo nhẹ nhàng một cái, dưa chuột mỏng như cánh ve từ đầu đến cuối, liên tiếp không ngừng.
Tạ Phi ở bên cạnh nhìn thấy kinh hô không thôi, Trình Dao Dao có chút đắc ý: Xem ra mặc dù đổi thân thể, nhưng đao công cũng không vứt xuồng.
Dưa chuột mỏng đặt trong đĩa, cho thêm lượng muối vừa phải ướp gia vị.
Trong nồi nấu nước, chờ nước sôi bỏ mộc nhĩ tươi non xuống, hơi nóng một chút liền vớt ra ngâm nước lạnh. Mộc nhĩ ngâm qua nước lạnh càng mập mạp xanh ngắt, rót thêm nước tương, tỏi vụn, đảo đều thành một món rau trộn ngon miệng.
Dưa chuột tiết ra không ít nước, Trình Dao Dao rửa nước đắng chát đó đi, hỏi Tạ Phi: “Trong nhà có dấm không?”
Tạ Phi tìm một chút, lấy ra một lọ thủy tinh: “Còn một chút.”
Đầu năm nay cái gì cũng cần phiếu, muối ăn, dấm, nước tương không cần phiếu. Chỉ là Tạ gia quả thực khó khăn, ngay cả ba món đồ này đều ít vô cùng, trong bình còn sót lại mấy giọt dấm đỏ đều đổ ra.
Dưa chuột trộn ớt là hợp nhất, ớt bóp nát trộn với các loại gia vị đổ lên trên dưa chuột, lại đun ít nước đổ lên, mùi vị cay ngon ngấm vào trong dưa chuột.
Chỉ tiếc hũ dầu mỡ của Tạ gia còn sạch hơn mặt, Trình Dao Dao đành phải nấu theo kiểu riêng. Trong nhà có tương ớt bà nội tự làm, lấy một muỗng nhỏ trộn với dưa chuột, lại thêm chút đường.
Lúc này nắp nồi phốc phốc rung động, dần dần tản ra mùi gạo mê người.
Tạ Phi cầm khăn lau nhấc nắp nồi lên, chỉ thấy nồi cháo đậm đặc màu trắng, nước cháo vui sướng cuồn cuộn, từng hạt đậu xanh nấu nở hoa.
Tạ Phi cầm muôi quấy đều nồi cháo: “Chị, chị xem cháo nấu được chưa?”
Trình Dao Dao nhìn thoáng qua: “Được rồi, em dập tắt lửa, múc cháo ra đi.”
Tạ Phi lấy một chậu gốm sứ tráng men, cẩn thận múc cháo đậu xanh trong nồi ra, đáy nồi cũng vét sạch sẽ. Nước cơm màu trắng dính vào đáy nồi ngưng kết thành miếng cháy. Cô còn rót một chén nước vào, tỉ mỉ quấy đáy nồi, lại múc nước cơm màu trắng ra.
Trình Dao Dao nghi hoặc nhìn cô, Tạ Phi bưng bát giải thích: “Đây đều là lương thực tinh, tuyệt đối không thể lãng phí. Nhà chúng em lâu lắm rồi chưa ăn lương thực tinh.”
Lòng Trình Dao Dao như bị cái gì nặng nề bóp một cái, cô đã hiểu sâu sắc sự nghèo khó của Tạ gia.
Chờ Tạ Phi uống xong từng ngụm nhỏ bát nước cơm nhàn nhạt trân quý, liền cùng Trình Dao Dao bê mấy món rau trộn vào trong sân.
Trong sân Tạ gia có một cái giếng miệng hình bát quái*, bên cạnh giếng có một sợi dây thừng. Tạ Phi nhanh nhẹn kéo dây thừng, lấy một giỏ tre từ trong giếng ra.
Giỏ tre này rất sâu, bụng lớn miệng nhỏ. Tạ Phi mang dây thừng đưa cho Trình Dao Dao nói: “Thả chậm chậm, nhẹ một chút, không thì nước đều đổ ra hết.”
Trình Dao Dao cẩn thận hỗ trợ cầm dây thừng, dây thừng thô ráp cọ vào lòng bàn tay có chút đau.
Chờ đem dây thừng thả xuống, dây thừng kéo căng, có thể cảm nhận được rổ nhẹ nhàng đung đưa. Tạ Phi cười nói: “Được rồi. Chờ anh trai về, rau trộn mát lạnh là món ngon nhất.”
Tạ Phi lại nói: “Em đi mang cháo cũng rời ra ngoài, ngâm trong chum nước.”
Trình Dao Dao ừ một tiếng, ghé vào bên cạnh giếng hóng gió. Thành giếng dùng đá xây thành, xung quanh vô cùng bóng loáng. Nhiều năm qua bị dây thừng cọ xát, tạo ra một vết lõm.
Trong sách nói, lúc trước Tạ gia vô cùng thịnh vượng, giếng đào rất sâu, nước giếng vừa lạnh vừa ngọt. Trình Dao Dao tò mò nhìn xuôi theo giếng, muốn nhìn xem giếng này sâu bao nhiêu.
Lúc này ánh nắng chiều đầy trời, chỗ sâu đưới đáy giếng là một hình tròn trịa, giống như tấm gương, phản chiếu khuôn mặt nho nhỏ của Trình Dao Dao. Lá sen đột nhiên xuất hiện, tựa hồ cảm thấy nước giếng mát lạnh, nhẹ nhàng lung lay lá cây.
Đáy giếng toát ra từng đợt khí lạnh, còn dễ chịu hơn điều hòa, Trình Dao Dao nhịn không được hướng về trước một chút.
“Em làm gì vậy!” Thanh âm vật nặng loảng xoảng rơi xuống đất, một cánh tay mạnh mẽ thô lỗ giữ lấy bả vai Trình Dao Dao, kéo cô về sau.
Người Trình Dao Dao không khỏi ngã về sau dựa vào một cái ôm cực nóng. Xương bả vai mảnh khảnh đập vào cơ ngực dày đặc của Tạ Tam, đau đến nhíu mày, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Tạ Tam giật nảy mình.
Mặt Tạ Tam đầy tức giận, giống như ôm bảo vật, nắm chặt bả vai cô: “Ai cho em ở trên thành giếng?”
“Em… Em chỉ…” Trình Dao Dao bị hắn hung dữ không kịp phản ứng.
Tạ Phi bê cháo đi ra phòng bếp, đã nhìn thấy anh cô nắm Trình Dao Dao, mặt mũi tức giận, dáng vẻ muốn đánh người. Lập tức kêu lên: “Anh đang làm gì vậy!”
Tạ Tam buông tay ra, hai đầu lông mày tức giận vẫn chưa biến mất, quay đầu hỏi Tạ Phi: “Sao lại để cô ấy ghé vào thành giếng?”
Tạ Phi cũng giật nảy mình: “Chị, thành giếng rất nguy hiểm, sao chị có thể nằm sấp ở đấy?”
Miệng Trình Dao Dao đã bẹp lại.
Tạ Phi vội vàng nói: “Là em không nói cho chị, anh đừng tức giận. Chị, chị cũng đừng giận, anh trai sợ chị rơi vào giếng.”
“Chị cũng không ngốc, làm sao rơi vào được!” Trình Dao Dao rốt cuộc phản ứng kịp, ủy khuất và tức giận bốc lên.
Bà Tạ nghe tiếng cũng từ trong nhà ra, nhìn ba người biểu hiện khác nhau đứng trong sân, ánh mắt nhìn Tạ Tam: “Sao vậy? Bà ở trong phòng đều nghe thấy được, cái gì rơi?”
Đôi môi đỏ của Trình Dao Dao cong xuống, mở miệng nói: “Là cháu…”
“Là cháu không cẩn thận làm rơi nước tương.” Tạ Tam xoay người, vô tình hay cố ý chắn trước người Trình Dao Dao, nói với bà Tạ: “Cái bình không vỡ.”
“Ừm, cháu bình thường rất cẩn thận, sao hôm nay nôn nóng như thế.” Bà Tạ giống như có ý riêng.
Tạ Tam đáp dạ, cầm giỏ lớn mang vào phòng bếp. Tạ Phi để cháo vào trong chum nước, cũng kéo Trình Dao Dao vào bếp.
Bà Tạ cau mày, Trình Dao Dao mới tới nhà được lúc, đã làm cho hai anh em mê mẩn như nhau.
Tạ Tam lấy ra đồ vật vừa mua về, nước tương, muối, dấm, còn có một túi bột mì và gạo kê.
Trình Dao Dao quay đầu hướng mặt vào vách tường, chỉ là tức giận.
Tạ Phi tìm lời để hòa hoãn không khí: “Anh, sao anh mua nhiều đồ thế? Còn có bột mì! Chị nhìn xem, chị vừa rồi còn nói muốn làm bánh bao chay, ngày mai có thể làm.”
Tạ Tam cất kỹ từng loại đồ, bổ sung phòng bếp đơn sơ vắng vẻ. Hắn mở một túi muối muốn bỏ vào bên trong lọ muối, xốc lên đã thấy một lọ đường trắng đầy.
Tạ Tam đóng nắp lại, quay người nhấc nắp vại đựng gạo kê lên, bên trong quả nhiên đã động tới. Mắt Tạ Tam hiện lên tâm tình phức tạp, đậy nắp vại lên.
Tạ Phi miễn bàn cao hứng bao nhiêu, líu ríu hỏi: “Anh đi cung tiêu xã ở cửa thôn mua sao? Nước tương ngửi thơm quá, là nước tương loại một a?”
“Ừm.” Tạ Tam cuối cùng lấy ra một cái túi từ trong giỏ đặt lên bàn, liền về phòng tắm rửa thay quần áo.
Tạ Phi mở ra xem, vui vẻ đẩy Trình Dao Dao: “Chị, mau nhìn, là nho dại!”
Trình Dao Dao lẩm bẩm một tiếng, rất muốn lớn tiếng nói mình không thèm. Nhưng cô thật sự chưa ăn nho dại bao giờ, nhịn không được quay đầu nhìn.
Trên phiến lá lớn màu xanh đặt hai chùm nho dại. Nho dại bình thường nửa lớn nửa nhỏ, bên trên hai chùm nho dại này có một lớp sương trắng, mỗi quả đều mọng nước, giống như hạt trân châu đen sáng bóng.
Tạ Phi tranh thủ thời gian múc nước rửa sạch, sương trắng dính trên quả nho vô cùng sạch, căn bản không cần rửa quá sạch. Nho dại dính nước nhìn càng mê người, Trình Dao Dao được Tạ Phi làm đủ kiểu dịu lại, rốt cuộc không tình nguyện há mồm ăn một quả, vị chua chua ngọt ngọt nổ tung ở đầu lưỡi, lúc đầu chua chua chát chát, lúc sau mới ngọt.
Nho chứa chất anthocyan, có tác dụng chống oxi hóa, một trong những loại quả Trình Dao Dao thích nhất đối với làn da hết sức quý giá của bản thân là nho. Cô ăn thử rất nhiều loại nho ở các nơi trên thế giới, bao gồm nho làm vương nổi tiếng trên thế giới.
Nho dại không tính là tốt nhất, vị càng không thể nói là ngọt, cũng không có mùi thơm ngát như loại nho cao cấp kia. Nhưng do dại được trời ưu ái: “vị vô cùng đậm đà, càng có công hiệu dưỡng sinh đặc biệt, là hàng cao cấp để cất rượu.
Trình Dao Dao cảm nhận hương vị nho dại ở đầu lưỡi, trong lòng dần dần sinh ra một ý niệm, nhưng rất nhanh bị Tạ Tam đánh gãy.
Tạ Tam thay một áo choàng ngắn sạch sẽ, bên trên mái tóc ngắn đen nhánh còn chảy nước, nhẹ nhàng thoải mái đứng ở phòng bếp nói: “Bà nội nói ăn cơm.”
“…” Trình Dao Dao giống như con mèo xù lông thẳng lưng lên, bắn ra ánh mắt oán hận về phía hắn.
Tạ Tam nói với Tạ Phi: “Hôm nay ăn cơm trong sân, anh mang bàn ra rồi.”
“Dạ! Em đi lấy rau trộn trong giếng lên!” Tạ Phi vội vàng đáp ứng, nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Trình Dao Dao lập tức muốn đi ra theo, Tạ Tam nhanh chân đi vào, thân hình cao lớn ngăn cô lại trong bếp.
“Lăn đi!” Trình Dao Dao hung dữ nói.
Tạ Tam bắt được hai tay của cô, không cho cô cào mình: “Lại cáu giận.”
“Anh mới nói không hung dữ với em, nhưng anh lại hung dữ với em!” Trình Dao Dao cố kỵ bà Tạ ở bên ngoài, nhe răng đè thấp tiếng nói với Tạ Tam.
Lúc này Tạ Tam không nhượng bộ: “Em cũng đã đáp ứng với anh sẽ ngoan.”
“Trẻ con 3 tuổi còn biết nó đứng ở thành giếng nguy hiểm.” Đôi mắt đen nhánh của Tạ Tam lẳng lặng nhìn cô: “Em nói, em có ngoan hay không?”
“…” Trình Dao Dao cắn môi, thảo luận vế đề liên quan đến mình “có ngoan hay không” cảm thấy rất thẹn thùng, cô cũng không phải trẻ con 3 tuổi. Cô lẩm bẩm nói: “Em cũng sẽ không nhảy xuống giếng.”
“Bên cạnh giếng trơn ướt, nếu như em sẩy chân ngã vào thì sao?” Tạ Tam gần như là cắn răng, trầm thấp nói: “Anh làm sao bây giờ?”
“Nào có khoa trương như vậy…” Trong lòng Trình Dao Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng khi cô thấy ánh mắt Tạ Tam, cái gì cũng không nói ra được.
Trình Dao Dao suy nghĩ một chút tư thế mình ghé vào giếng vừa rồi, từ phía sau lưng nhìn lại có lẽ là hoàn hoàn…nguy hiểm. Khi còn bé cô ở nhà ông bà ngoại, mọi người cũng đều không cho cô tới gần thành giếng. Chỉ là qua nhiều năm, Trình Dao Dao cảm thấy mình lớn rồi, liền quên lời dặn này.
Lông mi Trình Dao Dao rung động, giống như cánh bướm muốn bay. Môi đỏ cong xuống, mặt mũi tràn đầy “Em biết em sai rồi, nhưng em phải làm nũng”: “Anh đã đồng ý không hung dữ với em…”
Tạ Tam nhẹ nhàng sờ bím tóc Trình Dao Dao: “Không hung dữ, em cũng phải nghe lời, hử?”
Trình Dao Dao hừ một tiếng, đoạt lại bím tóc nắm vuốt trong tay, đẩy Tạ Tam ra muốn đi ra ngoài.
Tạ Tam cho rằng cô chưa nguôi giận, thân hình cao lớn ngăn ở một bên bếp lò, không cho cô đi.
Trình Dao Dao dậm chân, đỏ mặt nhỏ giọng la lên: “Bà nội còn đang ở bên ngoài đó! Bà sẽ nghĩ sai lệch!”
Tạ Tam giật mình, Trình Dao Dao thừ cơ chạy qua hắn.
Tiếng nói Tạ Tam mang theo nghiêm khắc quả nhiên vang lên: “Chiêu ca nhi, sao còn chưa lấy bát đũa ra?”
“Tới đây ạ.” Tạ Tam thu lại ý cười trong mắt, cầm bát đũa ra.
Trong sân bày một cái bàn vuông nhỏ, bốn cái ghế đẩu. Ở giữa bàn để ba món ăn, một chậu cháo.
Bốn người ngồi đối diện nhau, Trình Dao Dao ngồi đối diện bà Tạ, Tạ Tam ngồi hai bên cô.
Trời chiều ôn nhu bao phủ mỗi người, gió đêm dần dần thổi khí nóng đi, mang theo mát mẻ. Trên bàn ba loại rau trộn mới lấy từ giếng lên, mát lạnh thấm vào ruột gan.
Cà chua nhỏ óng ánh thái miếng ghép thành hình bông hoa sen, đường trắng hòa tan dần, nước cà chua đỏ nhỏ giọt thành một chỗ nhỏ.
Dưa chuột thái lát thành vòng, màu xanh và trắng hòa lẫn, tương ớt đỏ tươi tô điểm bên trên.
Mộc nhĩ xanh ngắt nhìn vẫn giòn tan, trộn lẫn với tỏi vụn vàng nhạt, vô cùng mê người.
Tạ Phi còn đắc ý hơn Trình Dao Dao, khoe khoang với bà Tạ và Tạ Tam: “Đây đều do một mình chị làm. Có phải rất đẹp mắt không?”
Trình Dao Dao ngoan ngoãn ngồi ở một bên, hai tay để dưới mặt bàn khẩn trương xiết chặt, giống như học sinh tiểu học chờ lời nhận xét của giáo viên.
Bà Tạ nhìn qua cô một chút, mag theo kinh ngạc.
Công dung ngôn hạnh, chỉ bàn đến hai loại cuối cùng, Trình Dao Dao đã có thể xưng là nhân tài kiệt xuất. Một cô gái nũng nịu như này, vậy mà làm được một bàn thức ăn ngon?
Bà Tạ không lên tiếng, Tạ Tam “ừm” một tiếng, giọng nói hết sức trịnh trọng và khẳng định, đáy mắt Trình Dao Dao lập tức có ý cười, che đậy đều không che hết được.
Tạ Phi mở nắp bình gốm ra, cháo đậu xanh đã nguội, trên mặt kết một lớp váng cháo. Nhẹ nhàng quấy, vẫn sền sệt vừa phải, tản mát ra mùi thơm gạo trắng và đậu xanh hòa vào nhau.
Bà Tạ bỗng nhiên nghiêm khắc nói: “Lương thực tinh ở đâu ra?”
Lời này nhìn chằm chằm Tạ Phi hỏi, Tạ Phi giật nảy mình, muỗng rơi trên thành bình phát ra tiếng vang. Tạ Phi ấp úng: “Của… Của chị.”
“Đây là lương thực của người ta! Sao cháu có thể ăn!” Bà Tạ giận nói: “Tạ gia chúng ta dạy qua cháu chiếm lợi của người khác sao?”
Gương mặt Trình Dao Dao chẳng biết tại sao đỏ lên, vội nói: “Bà, không phải Tiểu Phi, là cháu kiên trì muốn lấy ra nấu cháo.”
Bà Tạ khách khí nói với Trình Dao Dao: “Thanh niên trí thức Trình, cháu cũng nhìn thấy. Điều kiện nhà chúng ta là dạng này, đã chiêu đãi không chu đáo, tuyệt đối không dám chiếm lợi của cháu. Nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng cũng không đến tình trạng ăn lương thực của con gái.”
Vành mắt Trình Dao Dao lập tức đỏ lên, cô khổ sở, lại là thay Tạ Tam khổ sở.
Cô không ngốc, từng câu từng chữ của bà Tạ, vụng trộm đâm vào lòng Tạ Tam. Ngay trước mặt Trình Dao Dao, bóc trần vết sẹo nhà mình, là muốn Tạ Tam tự mình cắt đứt ý niệm.
Cô không tự chủ được nhìn về phía Tạ Tam, hắn là một người kiêu ngạo như vậy, nếu thật sự…
Sắc mặt Tạ Tam như thường, đuôi lông mày cũng không nhấc một chút. Hắn nhận thìa từ Tạ Phi, cầm bát múc cháo. Tay rất ổn, bát thứ nhất cho bà Tạ, bát thứ hai cho Trình Dao Dao, bát thứ ba cho Tạ Phi, bát cháo loãng cuối cùng mới đặt trước người.
Trong chén cháo đậu xanh, gạo trắng nấu mềm không quá nhừ, từng hạt đậu xanh đều nấu nở hoa, nước cháo đậm đặc, độ lửa nắm giữ vừa tốt.
Tạ gia chỉ có một chút gạo trắng, là Tạ Tam vác 100kg khoai lang đi đổi, cách ba ngày nấu một bát nhỏ cho bà Tạ bồi bổ thân thể. Cháo gạo trắng nồng đậm thơm như vậy, Tạ gia bao nhiêu năm chưa ăn rồi.
Bà Tạ nhìn chằm chằm bát cháo, mùi thơm mê người, làm bà nhớ lại tình cảnh phồn hoa nhiều năm trước ở Tạ gia. Mi tâm bà vặn càng gấp, mỗi một nếp nhăn đều lộ ra tức giận: “Tiểu Phi, đổ cháo đi!”
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, Tạ Phi giống con thỏ nhỏ đang sợ hãi, vành mắt đỏ bừng không dám nhúc nhích.
Tiếng nói của Tạ Tam tỉnh táo: “Bà nội, chuyện không liên quan đến Tiểu Phi, đều là chủ ý của cháu.”
Bà Tạ biết rõ tính tình cháu trai mình, nhìn như ẩn nhẫn, kì thực cao ngạo hơn bất kỳ ai. Lời nói đến mức này, hắn vẫn tỉnh táo như thường, ngược lại làm lòng bà Tạ không ngừng kinh ngạc nghi ngờ.
Kinh ngạc là không phải lời mình nói quá mức, kết quả càng phản tác dụng với cháu trai. Vừa nghi ngờ Tạ Tam bị chính mình nói buồn lòng, trong lúc nhất thời không giận giữ nổi.
Trên bàn nhất thời yên tĩnh quá mức, chỉ nghe thấy Tạ Phi không nhịn được ủy khuất khóc thút thít.
Trình Dao Dao ngồi bên cạnh Tạ Tam, thấy cái tay rũ xuống đầu gối của hắn, gắt gao nắm thành quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, không biết dùng bao nhiêu sức lực mới nhẫn nhịn xuống. Cô nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt, không hiểu sao muốn khóc.
Ngực có cái gì vừa chua vừa chát nắm lấy trái tim Trình Dao Dao, làm cô trong lúc nhất thời đứng ngồi không yên, rất muốn khóc, muốn kêu gào ầm ĩ phát tiết ra ngoài, thay Tạ Tam phát tiết ra ngoài.
Trong bát bỗng nhiên nhiều thêm một đũa mộc nhĩ, Trình Dao Dao ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trấn an của Tạ Tam. Tạ Tam tới an ủi cô.
Cô chẳng những không được vỗ về, ngược lại nháy mắt bộc phát ủy khuất vô hạn, cô bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tạ nãi nãi, Tạ Tam không phải như những gì bà nói!”
Một câu nói ra, ngực bị nóng nảy chặn lại nhất thời tìm được cửa ra, ra bên ngoài tranh nhau chen lấn xuất hiện.
Dưới tình thế cấp bách, Trình Dao Dao nâng mặt nhìn thẳng vào bà Tạ, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự kiêu ngạo không thể xâm phạm: “Bà không thể nói anh ấy như vậy!”
“Dao Dao!” Tạ Tam đè mu bàn tay của cô lại, đến cùng vẫn nhớ không được hung dữ với cô, thu lại giọng nói, nhấn mạnh nói: “Không thể nói chuyện với bà nội như vậy.”
Bà Tạ giận quá cười lên, gật gật đầu: “Cháu để cô ấy nói!”
Tạ Phi hoảng sợ trái xem phải xem, cuối cùng giống con thỏ bị dồn đến đường cùng che lỗ tai lại, bịt tai trộm chuông chôn đầu thật sâu xuống.
Lồng ngực Trình Dao Dao phập phồng, kiên định đẩy tay Tạ Tam ra: “Em muốn nói!”