Editor: Trâu lười
Trình Dao Dao chưa từng chịu ủy khuất lớn như này! Cô tức giận đi lên ngõ nhỏ phía trước, quẹo qua chỗ ngoặt đã nhìn thấy Tạ Tam đứng ở đằng trước, đưa lưng về phía cô nói chuyện với một người.
Thân hình của người kia hơi nhỏ gầy, gần như bị thân hình cao lớn của Tạ Tam che mất. Nhìn qua khe hở, Trình Dao Dao vẫn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, tóc tết bím, lúc nói chuyện với Tạ Tam không ngừng vuốt bím tóc. Không phải người nói chuyện với Tạ Tam ở trên bờ ruộng lần trước sao?
Công bằng mà nói, khuôn mặt này cũng rất nổi bật ở thôn Điềm Thủy, làn da trắng nõn, mặc một cái áo khoác màu hồng, đôi mắt nháy nháy. Tâm sự của cô gái viết đầy trên mặt, muốn giấu cũng không giấu được.
Trình Dao Dao bước lại gần, muốn nghe hai người đang nói gì. Chỉ nghe thấy một câu nũng nịu: “Anh Tạ Tam…”
Vừa rồi Trình Dao Dao có ba phần tức giận, bây giờ biến thành căm giận ngút trời, giậm chân muốn lao ra cào mặt Tạ Tam nở hoa, nhưng nghĩ lại, lại cố gặng nhịn xuống.
Cô quay đầu, rẽ sang ngõ hẻm kia lén lút chạy đi, lượn một vòng mới về đến nhà.
Trong sân quanh quẩn mùi thơm ngọt ngào của bánh bao hấp, bà Tạ và Tạ Phi ngồi trong sân rửa rau, thấy Trình Dao Dao tiến đến, nói: “Cháu và chiêu ca nhi đi đâu thế? Bột mì sắp nở hết rồi, bà giúp cháu hấp bánh bao rồi, một lúc nữa chiêu ca nhi mang vào huyện.”
Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ tới, mình còn muốn làm bánh bao bằng bột mì trắng.
Bà Tạ còn nói dông dài: “Cháu yên tâm, bà có tay nghề hấp bánh bao, cam đoan hấp ngon. Bên trong bánh bao còn cho thêm trứng gà và đường trắng, đủ rồi ha? Chiêu ca nhi luôn luôn dễ nuôi, không cần tinh tế như vậy.”
“Cháu cũng không muốn hấp bánh bao cho anh ấy!” Trình Dao Dao nhỏ giọng lầu bầu, méo miệng để cái giỏ trên đất, mình đi rửa tay.
Tạ Phi nhặt giỏ lên mở ra xem, vui mừng nói: “Nhiều ve sầu quá! Chị, chị xào lên cho anh trai mang đi sao?”
“Tùy ý!” Trình Dao Dao cầm xà phòng thơm rửa tay và mặt, đôi mắt không nhịn được nhìn ra ngoài sân.
Bà Tạ cũng nói: “Sao Chiêu ca nhi còn chưa về? Dao Dao, hai cháu không phải đi cùng nhau sao?”
Trình Dao Dao vô tội nói: “Anh ấy nói chuyện với người ta, cháu về trước.”
Hôm nay bắt ve sầu vừa to vừa tươi sống, rửa sạch bùn đất sau đó cho vào nồi. Hôm nay Trình Dao Dao đổ nhiều dầu chút, xào ve sầu giòn tan, nhân lúc còn nóng cho thêm muối và bột tiêu tự làm, khỏi nói thơm ngon như nào.
Một xâu thịt ba chỉ cắt ra ít mỡ rang thành mỡ heo, còn lại thái lát, ướp nước tương, rượu Thiệu Hưng. Nấm khô ngâm nước, cho vào thịt ba chỉ xào qua, lại thêm ít nấm tươi và tỏi đảo đều lên.
Mùi thơm của nấm khô càng đậm hơn nấm tươi, không cần cho thêm cái gì, đã làm người chảy nước miếng. Cho thêm ít nước tương, rượu Thiệu Hưng và đường trắng, thêm chút muối, đổ thêm ít nước ngâm nấm khô, cho lửa to lên sau đó để lửa cháy nhỏ dần, để gần cạn nước, thịt ba chỉ và nấm ngấm đều nước tường màu nâu đậm.
Trình Dao Dao gắp một ít cho Tạ Phi nếm thử: “Vị thế nào?”
“Ăn ngon!” Tạ Phi dốc sức gật đầu.
“Em ăn cái gì cũng đều nói ngon.” Trình Dao Dao tự nếm thử, hương vị rất ngon, mặn ngọt đủ cả, hương vị mặn một chút, để ăn với cơm.
Tạ Phi cười nói: “Thật sự ăn rất ngon nha, anh em nhất định thích ăn!”
Trong sân, bà Tạ vừa thu dọn vừa nhìn cổng chằm chằm, có chút lo lắng.
Mấy giờ rồi, sao Tạ Tam vẫn chưa về?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cổng sân được người đẩy ra, sắc mặt Tạ Tam hiếm khi khẩn trương: “Bà nội, Dao Dao về rồi sao?!”
Bà Tạ nói: “Đang ở trong phòng bếp, về từ sớm rồi. Cháu sao vậy?”
Tạ Tam không để ý trả lời, nhanh chân đi đến cửa phòng bếp, thấy Trình Dao Dao xinh đẹp đứng ở bên bếp lò, trái tim nặng nề trở về bình thường.
Bà Tạ theo tới, kinh ngạc nói: “Chiêu ca nhi, sao cả người đầy mồ hôi thế? Không phải hai cháu cùng đi ra ngoài sao?”
“…” Tạ Tam còn chưa kịp trả lời, Trình Dao Dao tranh nói: “Đúng ạ, cháu nhìn thấy anh ấy đang nói chuyện với người ta, không để ý tới cháu, nên cháu tự mình về.”
Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi, nhìn cả người đầy mồ hôi của cháu này, nhanh đi rửa mặt còn ăn cơm.”
Tạ Tam nói: “Không kịp rồi. Cháu phải đi nhờ xe vào huyện.”
Trình Dao Dao dừng lại, mắt nhìn đồng hồ, đã 10h50. Cô về hơn nửa tiếng rồi, Tạ Tam đều ở bên ngoài tìm cô? Quá ngốc rồi?
Tạ Phi và bà Tạ đều vội vàng vây quanh Tạ Tam nói: “Sao nhanh như vậy? Cơm cũng chưa ăn! Dao Dao còn đặc biệt hấp bánh bao cho cháu.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm nói: “Sắp xếp gọn lại để ăn trên đường.”
“Đúng đúng đúng.” Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi cháu chờ một chút, lập tức xong!”
Tạ Phi và bà Tạ nhanh nhẹn, dùng giấy dầu gói kỹ bánh bao nóng hổi trắng bóc, đựng ve sầu xào vào hộp cơm, thêm nước thanh mai và thanh mai khô, sắp xếp gọn lại.
Tạ Tam thay xong quần áo đi ra, bà Tạ đưa túi đồ nhét vào trong ngực hắn: “Đến, Chiêu ca nhi, mang hết đi. Lượng cơm của cháu lớn, đêm đói thì ăn một chút! Không thì ở nhà ăn chút gì rồi đi?”
“Không còn kịp rồi, phải đuổi theo xe.” Tạ Tam cầm đồ đi ra ngoài, ánh mắt lại nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đứng ở cửa phòng bếp, vừa đối diện với ánh mắt Tạ Tam liền quay mặt đi, hầm hừ.
Tạ Tam nhìn kỹ cô, bất đắc dĩ bà Tạ nói liên miên dặn dò hắn rất nhiều chuyện, đành phải đi theo bà Tạ ra cửa.
Tạ Tam đi học lái xe, đối với Tạ gia và Tạ Tam là một chuyện quan trọng có ý nghĩa. Trong lòng bà Tạ có rất nhiều chuyện, lúc nói ra miệng chỉ còn lời dặn dò chất phác nhất: “…Đi học phải dùng tâm, nhưng cũng đừng quá sức, thân thể quan trọng hơn. Lúc nghỉ phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng nhận thêm việc làm. Bà không cần cái khác, chỉ cần cháu bình an, ha?”
Hai người đi đến cửa ngõ, Tạ Phi đuổi theo nhét bình tương vào trong ngực Tạ Tam, thở không ra hơi: “Suýt nữa… Suýt nữa quên mất cái này. Đây là nấm tương chị Dao Dao làm!”
Mắt Tạ Tam nhìn về phía sau Tạ Phi, không có một ai.
Tạ Phi nói: “Chị đang ở trong nhà.”
Mắt Tạ Tam ảm đạm xuống, hai đầu lông mày có chút mất mác không trốn qua được mắt bà Tạ. Bà Tạ nói: “Vừa rồi về nhà liền tức giận bĩu môi, có phải nó bỏ cháu lén trở về phải không?”
“Không có.” Tạ Tam bỏ nấm tương vào trong túi.
Bà Tạ nói: “Cháu còn giấu diếm thay nó! Nó trở về hơn nửa tiếng cháu mới về, có phải ở bên ngoài tìm nó không?”
Môi Tạ Tam giật giật, nói: “Em ấy yếu ớt, bà đừng nói em ấy.”
“Cháu a!” Ngón tay bà Tạ chọc vào trán hắn: “Giống bố cháu y như đúc!”
Nhìn bóng lưng cao lớn của Tạ Tam biến mất ở đầu đường, bà Tạ mới cùng Tạ Phi trở về, trên đường Tạ Phi nói: “Bà luôn nói anh trai giống bố như đúc, rốt cuộc giống cái gì như đúc?”
Bà Tạ tức giận: “Con gái con đứa, ít hỏi chuyện này thôi!”
Tạ Phi le lưỡi, lại nói : « Chị Dao Dao làm nấm tương cho anh trai, còn bảo cháu tranh thủ đưa cho anh trai. »
Trong lòng bà Tạ hơi động, nói: “Bà còn tưởng nó thèm, hóa ra là làm cho Chiêu ca nhi.”
“Chị Dao Dao đối với anh trai rất tốt.” Tạ Phi cười tủm tỉm nói: “Bên trong nấm tương có hơn phân nửa là thịt ba chỉ, có thể để lâu, anh trai thật là có lộc ăn.”
Bà Tạ liếc xéo cô: “Bà thấy cháu giống hệt anh trai cháu, đều để tâm trên người Dao Dao rồi. Anh cháu đối xử không tốt với nó?”
“Cũng tốt.” Tạ Phi loay hoay bím tóc của mình, nói: “Thế nhưng có rất nhiều người đối xử tốt với chị Dao Dao, chị xinh đẹp như vậy, lại có văn hóa, còn biết nấu đồ ăn ngon, mọi người đều thích chị ấy.”
Bà Tạ không nói, thở dài nặng nề. Ngay cả Tạ Phi cũng nhìn ra được, bà có thể không nhìn ra được sao? Chỉ có Chiêu ca nhi, bất chấp ngã vào, tám con ngựa cũng kéo không lại.”
Trong sân Tạ gia khôi phục lại yên tĩnh như lúc đầu. Chỉ có chum nước tràn đầy, đống củi tăng thêm cho thấy vết tích Tạ Tam đã từng trở về.
Trình Dao Dao mệt mỏi, tùy tiện xào hai món rau xanh, còn có nửa bát nấm tương và bánh ngô tạp. Tạ Phi ăn không ngẩng đầu lên, quy củ ăn không nói cũng quên: “Ăn ngon quá, chị, nấm tương này ăn ngon thật!”
“Có thịt đấy, có thể ăn không ngon sao?” Bà Tạ gắp một chút nấm tương để trên bánh bao, cắn một miếng, sửng sốt.
Bà Tạ không phải chưa từng ăn qua đồ tốt, chính bà nấu cơm cũng không tệ, nhưng mùi vị món nấm tương vẫn làm bà kinh ngạc một phen.
Thịt muối mặn tươi ngon, nước tương đặc sệt, mùi vị nồng đậm, cẩn thận nhai nuốt còn có thể nếm được vị ít thịt ba chỉ, thịt vô cùng xốp giòn, càng ngon hơn nữa là nấm. Nấm hút dầu mỡ và nước tương no đủ, lúc ăn có mùi thịt và nấm, làm khẩu vị của mình ngon hơn.
Có một bát nấm tương, Tạ Phi và bà Tạ ăn thêm một cái bánh ngô so với bình thường!
Sau bữa ăn, bà Tạ uống một bát nước thanh mai, lúc này dạ dày mới dễ chịu chút, thật lòng nói: “Hương vị nấm tương rất ngon, cũng không biết để được bao lâu, Chiêu ca nhi ở bên ngoài cũng không có cách nào giữ được.”
Trình Dao Dao đang phơi thanh mai khô với Tạ Phi, nghe vậy tự tin nói: “Sẽ không. Cháu cho chút muối bên trong nấm tương, phía trên có một lớp dầu, có thể để nửa tháng không hỏng.”
“Cái này tốt.” Bà Tạ cười nói: “Sao trước kia bà không nghĩ tới chứ? Chiêu ca nhi thường ở bên ngoài làm thuê, nhóm bọn hắn suốt ngày ăn lương khô, không nỡ mua thức ăn ở quán, nhiều lắm có thêm chút dưa muối ăn, thời gian trôi qua khổ cực.”
Trong lòng Trình Dao Dao hơi động, suy nghĩ nói: “Một đĩa rau xanh ở quán cơm phải 2 mao tiền, một đĩa thịt xào rau 7 mao tiền, đương nhiên không có lợi rồi. Bên trong nấm tương của cháu vừa có thịt vừa có nấm, nếu là…”
Đầu năm nay mọi người đi làm ở đơn vị, tiền lương một tháng không ăn ở quán được mấy lần, thường ngày đều ăn ở nhà ăn hoặc tự mang cơm. Đến mùa hè, đồ ăn có thịt không để được lâu, tự mang đồ ăn trở thành một vấn đề khó khăn. Nấm tương vừa có thể ăn với cơm, vừa có thể để được lâu, tuyệt đối có nguồn tiêu thụ.
Thanh mai khô có thể làm đồ ăn vặt, chỉ có phụ nữ mang thai và cô gái nhàn rỗi có tiền mới có thể mua được. Nấm tương này thì già trẻ gái trai đều ăn được, là thứ thiết yếu ăn với cơm, nguồn tiêu thụ tuyệt đối lớn hơn thanh mai nhiều!
Sáng nay Tạ Tam hái một giỏ nấm còn để trong sân, Trình Dao Dao vội vàng đổ ra xem, phần lớn là gà tung. Những cây nấm gà tung này đều mở dù (nở ra), làm mỡ gà tung là tốt nhất, làm tương quá lãng phí.
“Cháu muốn đi hái nấm, làm nấm tương! Trình Dao Dao nghĩ đến cái gì lập tức muốn làm, hùng hổ chạy vào phòng thay quần áo.
Bà Tạ lắc đầu: “Nói gió chính là mưa, không giữ bình tĩnh được một chút.”
Nhưng chính vì tính tình hoạt bát như vậy, mới có thể hấp dẫn Chiêu ca nhi trầm tĩnh, làm tòa nhà Tạ gia trở nên náo nhiệt.
Trong phòng, Trình Dao Dao tìm một cái áo dài tay hơi cũ màu xanh lam, bộ quần áo này mặc lên tôn da, tay áo xắn lên không khoa trương, bo eo, nếu để trong thôn có thể làm các cô gái chạy như vịt, đáng tiếc chỉ có thể để Trình Dao Dao mặc đi làm việc.
Trình Dao Dao cởi áo màu hồng mặc trên người, chuẩn vị thay áo khác, cúi đầu xuống, lại sửng sốt.
Trên da thịt trắng muốt của cô, bỗng nhiên xuất hiện vết đỏ sặc sỡ trên da, vô cùng chói mắt.
Da Trình Dao Dao trắng nõn, bóp nhẹ cũng lưu lại dấu, nhưng rất nhanh sẽ biến mất. Những vết này lại đỏ tươi, còn có dấu chuyển sang tím xanh nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết mới lưu lại.
Ban đầu ở ký túc xá thanh niên trí thức, Trình Dao Dao thường bị muỗi đốt thành vết đầy người, không ít lần bị Hàn Nhân chê cười. Nhưng trong phòng Tạ gia không có muỗi? Mấy ngày nay cô ngủ rất ngon.
Trình Dao Dao không giải thích được nhìn chằm chằm những dấu vết này, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, lập tức “Tê” hít một hơi, hơi đau, không giống muỗi đốt.
Cô không tin lấy cái gương nhỏ đến, chiếu lên lưng, trên lưng cũng lốm đốm vết đỏ và dấu tay.
Trình Dao Dao ngồi bệt xuống giường, trong đầu trống rỗng: Những dấu vết này ở đâu ra?!
Tác giả lời muốn nói:
Anh Tạ Tam: Hôn xong liền chạy rất kích thích.
Các nàng đoán Trình Dao Dao sẽ làm gì?