Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 56



Editor: Trâu lười

Trình Dao Dao bừng tỉnh, giờ mới hiểu được những dấu vết kia lưu lại thế nào. Những đoạn ký ức mơ hồ cũng không phải là mơ, ở đâu ra sư tử lớn, từ đầu tới cuối là Sói đuôi to!

Trình Dao Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, vỗ tay Tạ Tam, mập mờ lên tiếng: “Anh… Anh dừng lại ưm…”

Tiếng nói Trình Dao Dao mềm nhũn bị nuốt hết lại giữa răng và môi, sức lực chống đẩy như mèo nhỏ, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, ngoại trừ lửa cháy thêm dầu cũng không có tác dụng gì.



Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam cực nóng, chứa đựng tình cảm nồng nàn mà Trình Dao Dao chưa từng thấy rõ: “Dao Dao, anh sẽ lấy em.”

Trình Dao Dao chịu không nổi ánh mắt này, quay đầu đi chỗ khác, vùi mặt trên bả vai Tạ Tam. Vành tai và cổ đỏ ửng, mập mờ lầu bầu nói: “Ai muốn kết hôn với anh…”

Chuyện lấy chồng này, Trình Dao Dao chưa từng nghĩ tới. Trên miệng cô dữ dằn, cuối cùng cũng không tiếp tục làm ầm ĩ. Tạ Tam muốn để cô xuống, tay cô lại nắm chặt vạt áo Tạ Tam không chịu buông ra.

Hôm nay vừa tách ra, hai người lại không thể gặp nhau mấy ngày, hút nhiều dương khí chút mới bảo đảm an toàn. Trình Dao Dao nghĩ như vậy, yên tâm thoải mái ghé vào vai Tạ Tam.

Sao Trình Dao Dao nhẹ như vậy, Tạ Tam dùng tay nâng cô lên, chỉ cảm thấy như đang ôm một con mèo con vừa kiêu ngạo vừa không nghe lời, con mèo này có da lông xinh đẹp, vừa kiêu căng vừa hay bắt bẻ, bỗng nhiên ngoan ngoãn chui vào trong ngực hắn. Lòng Tạ Tam vừa mừng vừa lo, không biết yêu thương cô như nào mới tốt.

Trình Dao Dao nằm sấp trên bờ vai dày rộng của Tạ Tam, bị hắn nhẹ nhàng đong đưa như đứa trẻ, dỗ dành vuốt lông, có chút xấu hổ, cô tìm lời nói: “Sao anh biết em ở chợ đen?”

Tạ Tam ôm cô đến chỗ thoáng mát ở góc tường, nói: “Anh đến cung tiêu xã tìm nhưng không thấy em, liền đến chợ đen thử vận may. Về sau không cho phép em đến đây, biết không?”

Trình Dao Dao ủy khuất nói: “Nhưng em muốn bán đồ.” Cô âm thầm nắm chặt cánh tay, chỉ cần Tạ Tam mở miệng không cho cô bán, cô liền siết chết hắn.

Tạ Tam thở dài bên tai cô: “Về sau anh bán giúp em.”

“Thật?!” Trình Dao Dao ngẩng đầu, vui mừng nhìn đường cong gò má hắn: “Chúng ta cùng chia nha.”


“Anh không muốn tiền của em.” Tạ Tam nói: “Anh muốn em…”

Hắn cúi đầu nói câu gì đó bên tai Trình Dao Dao, Trình Dao Dao liếc xéo hắn, ánh mắt rung động, gương mặt ửng đỏ như say, còn cố gắng giữ bình tĩnh xì hắn: “Anh nghĩ hay lắm!”

Tạ Tam cười không nói.

Lá sen hút đủ dương khí, thoải mái lắc lư. Trình Dao Dao cũng lười biếng, một ngón tay cũng không muốn động, bỗng nhiên nghĩ ra: “Muốn ôm lên như lần trước.”

Tạ Tam không hiểu: “Ôm thế nào?”

Trình Dao Dao lẩm bẩm, mũi chân nhẹ nhàng đá hắn: “Nâng cao cao!”

Tạ Tam hiểu được, không tốn chút lực nâng cô cao lên, giống như bế em gái 3 tuổi ôm cô chậm rãi đi đi lại lại. Trình Dao Dao ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn qua hoa Tử Đằng bò đầy tường thư viện và tường rào quấn đầy dây thường xuân, nhìn vào bên trong.

Tầng hai của thư viện lợp gạch đỏ mang phong cách Giang Tô và Tô Châu, rất yên tĩnh, mấy ô cửa sổ bị nứt ra cũng không có ai tu sửa, trên hành lang đầy lá khô và tro bụi, rõ ràng lâu rồi không có ai quản lý.

Trình Dao Dao nhìn bên trong nói: “Trong thư viện này không biết còn sách không.”

“Em muốn xem sách?” Tạ Tam ngẩng đầu nhìn Trình Dao Dao, lúc này gió nhẹ thổi qua mặt, tóc của cô bị gió thổi hơi lộn xộn, có mấy sợi dính trên môi cô, mang theo mùi hương hoa hồng đặc thù.

Trình Dao Dao thấy thích nhìn chằm chằm lầu nhỏ trong tòa thư viện: “Vâng, nông thôn không có TV cũng không có radio, trời tối em đều nhàm chán sắp chết rồi.”

Tạ Tam nói: “Em muốn xem sách gì?”

“…” Trình Dao Dao không chút nghĩ ngợi nói luôn, lại sợ Tạ Tam cảm thấy mình không có tiền đồ, vội vàng nói thêm một câu: “Có tài liệu ôn tập thi đại học cũng có thể xem một chút.”

Cánh tay Tạ Tam cứng ngắc: “Thi đại học?”

Trình Dao Dao chỉ thuận miệng nói, lúc này suy nghĩ linh hoạt nói: “Đúng, thi đại học.”

Mặc dù bây giờ trường học quốc gia chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng tầm hai năm nữa, kỳ thi đại học quốc gia sẽ khôi phục. Hai nhân vật chính trong sách chính là đọc sách cùng nhau, cùng nhau đi thi, lên Thượng Hải học đại học. Bây giờ mình ôn tập trước hai năm, nhất định không có vấn đề!

Trình Dao Dao càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện, ôm sát cổ Tạ Tam, hưng phấn nói: “Thế nào? Anh có muốn cùng em tham gia thi đại học không?”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao cong cong, đủ thắp sáng hết lo lắng, nhưng không chiếu tới đáy mắt Tạ Tam: “Thi đại học? Anh? Anh chưa từng đi học.”

Thi đại học là một cụm từ xa xôi dường nào với Tạ Tam, hắn thậm chí còn không bước đến cổng trường học.

Hắn nhìn ánh mắt kinh ngạc của Dao Dao, mang theo vị chát chát bổ sung: “…Anh biết chữ, khi còn bé trong nhà mời thầy giáo dạy qua cho anh.”

Trình Dao Dao bỗng nhiên ôm chặt cổ hắn, cười nói: “Vâng, em biết, nếu như anh đi học, nhất định giỏi hơn bất kỳ người nào!”

“Anh không tốt như em nói đâu.” Tạ Tam nhẹ nhàng sờ tóc cô, tính trẻ con của Trình Dao Dao luôn có thể xóa bỏ lo lắng trong lòng hắn.

Trình Dao Dao lắc đầu vẫy đuôi uốn éo: “Anh tốt!”

“…Em Dao Dao.” Bên trong tiếng nói của Tạ Tam trộn lẫn tiếng cười không giấu được.

Tiếng nói của hắn trầm thấp êm tai, mang theo cưng chiều và dịu dàng khó nói nên lời. Lỗ tai Trình Dao Dao nóng bỏng, ngượng ngùng từ trong ngực Tạ Tam trượt xuống: “Em đói.”

Thực ra Trình Dao Dao không đói bụng, nhưng cô nhớ kỹ Tạ Tam xin phép nghỉ ra đây, không thể trì hoãn quá lâu. Tạ Tam nhìn đồng hồ của Trình Dao Dao: “Anh dẫn em đi ăn cơm.”

Tóc Trình Dao Dao lộn xộn, váy cũng dúm dó. Tạ Tam thay cô cầm gương nhỏ, cô cẩn thận sửa soạn lại tóc của mình, vuốt váy lại cho bằng phẳng, Tạ Tam kiên nhẫn chờ, càng nhìn càng cảm thấy cô giống như mèo con đang liếm lông của mình.

Chờ Trình Dao Dao sửa sang lại thật xinh đẹp, cùng Tạ Tam đến quán cơm, đã 12h30. Trong quán ăn ngồi đầy người, Trình Dao Dao đi theo Tạ Tam vào quán cơm, nhìn bốn phía tìm chỗ trống.

Nữ thanh niên xinh đẹp đi cùng chàng trai nghèo mặc áo rách, vừa vào cửa đã hấp dẫn vô số ánh mắt. Trình Dao Dao không biết gì, sắc mặt Tạ Tam nghiêm nghị, giữ im lặng kéo khoảng cách với Trình Dao Dao.


Trình Dao Dao nói với Tạ Tam: “Hai bát mì Dương Xuân đi, còn có ớt xanh xào thịt. Em đi tìm chỗ ngồi nha!”

Tạ Tam gật đầu, nói với nhân viên mậu dịch mập mạp: “Hai bát mì Dương Xuân, một đĩa ớt xanh xào thịt.”

Nhân viên mậu dịch vừa cãi nhau với đồng nghiệp xong, lòng dạ không tốt. Cô trợn trắng mắt, dò xét một thân dính đầy dầu máy của Tạ ba và đôi giày quân đội cũ nát, tức giận nói: “Không có chỗ!”

Tạ Tam nhìn lướt qua, nói: “Có thể ghép bàn.”

“Vậy anh hỏi xem người ta có chịu ghép bàn với anh không!” Nhân viên mậu dịch hất cái khăn đầy dầu mỡ trên quầy lên, cao giọng nói.

Tạ Tam mím chặt khóe môi, đối xử lạnh nhạt như vậy hắn chịu đựng từ nhỏ đến lớn, vốn cho rằng không ai có thể làm tâm tình của hắn chấn động nữa, nhưng chưa bao giờ thấy lúng túng như lúc này.

Trình Dao Dao lại chạy tới ngay lúc này, giọng nói vui sướng: “Bàn gần cửa sổ có thể ghép bàn, gọi thức ăn ngon đi qua đi.”

Nhân viên mậu dịch đột nhiên thấy khuôn mặt Trình Dao Dao, nhất thời sửng sốt, lại dò xét cách ăn mặc của Trình Dao Dao, rồi chuyển hướng nhìn trên dưới Tạ Tam, trên mặt lộ ra thần sắc khoa trương: “Hai người cùng một chỗ?”

“Không được sao?” Trình Dao Dao nhướn mày, nhìn nhân viên mậu dịch.

Đầu năm nay nhân viên mậu dịch điên khùng giống như Tây thái hậu, bị cái liếc mắt ngạo mạn của Trình Dao Dao nhìn qua, lập tức như chọc vào ong vò vẽ: “Được! Muốn ăn gì?”

Tạ Tam giữ Trình Dao Dao muốn xù lông lại, gọi món một lần nữa.

Nhân viên mậu dịch vươn tay: “1 đồng lẻ 6 phân, 4 lạng phiếu lương!”

Trình Dao Dao muốn trả tiền, bị Tạ Tam đè xuống, hắn tiền trong túi ra đếm, một chồng tiền mao chỉnh tề, không biết tích bao lâu. Hắn nghiêm túc đếm tiền và phiếu lương đưa cho nhân viên mậu dịch.

Nhân viên mậu dịch lấy tay nắm đống tiền kia, dùng thanh âm ghét bỏ đủ cho hai người nghe rõ nói: “Tiền gì đây a, 1 mao, 5 phân, còn bẩn như thế! Mời người yêu ăn cơm quán mà keo kiệt như này!”

Nói xong lập tức quay đầu cao giọng hô: “Hai bát mì Dương Xuân, một đĩa ớt xanh xào thịt!”

Trình Dao Dao bùng nổ, xông lên nói: “Cô!”

Tạ Ba nắm lấy cánh tay cô, tiếng nói trầm tĩnh: “Chúng ta qua kia ngồi đi.”

Gương mặt Trình Dao Dao đỏ bừng lên, gắt gao trừng nhân viên mậu dịch béo kia, mới không tình nguyện đi theo Tạ Tam tìm bàn.

Gần cửa sổ có một bàn tròn lớn, đủ ngồi 7,8 người. Lúc này chỗ ấy đã có 2 người trẻ tuổi ngồi, là Lâm Gia Kỳ và Lâm Gia Tuấn.

Nhìn thấy Trình Dao Dao tới, Lâm Gia Tuấn ân cần nói: “Thanh niên trí thức Trình, bên này!”

Sau đó, hắn nhìn thấy Tạ Tam đứng bên cạnh Trình Dao Dao, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Tạ Tam cũng nhìn thấy hai anh em nhà họ Lâm, bước chân cũng ngừng lại.

Trình Dao Dao không biết gì, cười nói: “Nhìn xem có khéo không, bọn họ cũng ăn cơm ở đây. Vừa vặn ghép bàn.”

Trình Dao Dao dẫn Tạ Tam đến bên cạnh bàn, ngồi xuống đối diện với Lâm Gia Tuấn và Lâm Gia Kỳ. Lâm Gia Tuấn không giữ được bình tĩnh, đã sớm đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Tạ Tam. Lâm Gia Kỹ vỗ vai em trai, lễ phép nói với Tạ Tam: “Trùng hợp vậy, gặp nhau thì cùng ngồi một chỗ đi.”

Trên bàn không có ai nói chuyện.

Anh em nhà họ Lâm gọi 3,4 món đồ ăn, hai mặn một chay một canh, khá phong phú. Bọn họ dọn 4 bộ bát đũa, Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Còn người khác sao?”

“Đúng vậy, em gái tôi và bạn của nó.” Lâm Gia Tuấn trả lời, bỗng nhiên nhìn về phía cửa: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.”

Chỉ thấy hai cô gái trẻ tuổi đi tới, một người mặc váy Bragi màu vàng, một người mặc áo khoác sợi tổng hợp màu hồng, khuôn mặt đều xinh đẹp.

Mặt Tạ Tam thay đổi, không tự chủ nhìn về phía Trình Dao Dao.


Mắt Trình Dao Dao lại thay đổi lớn, cả người xù lông, trừng cô gái đang đi tới kia.

Lâm Gia Tuấn cười ngoắc tay: “Lộ Lộ, bên này!”

Lâm Lộ Lộ kéo tay Ngô Man bước nhanh tới, giọng nói đáng yêu: “Anh hai, anh ba… Anh Tạ Tam, sao anh cũng ở đây?”

Mặt cô quay về phía anh trai mình nói chuyện, nhưng ánh mắt lại liếc Tạ Tam, trên gương mặt thanh tú ửng đỏ, khó nén vui mừng và ngượng ngùng.

Tạ Tam chỉ gật đầu nhẹ.

Lâm Lộ Lộ và Ngô Man ngồi xuống, cô giới thiệu: “Anh, đây là bạn tốt của em Ngô Man, các anh đã gặp. Còn đây là?”

“Chào em.” Lâm Gia kỳ và Lâm Gia Tuấn chỉ gật đầu nhàn nhạt, Lâm Gia Kỳ lập tức giới thiệu Trình Dao Dao với Lâm Lộ Lộ: “Đây là Trình Dao Dao, thanh niên trí thức Trình, từ Thượng Hải tới. Mới đến trong thôn được 3 tháng, em còn chưa gặp qua?”

Lâm Lộ Lộ nhìn chăm chú vào Trình Dao Dao, khuôn mặt và khí chất của cô đều làm Lâm Lộ Lộ hoa mắt. Mà lúc này cô ấy ngồi cạnh Tạ Tam, hai người mặc dù duy trì khoảng cách bình thường, nhưng trực giác của con gái làm cho cô nhận ra được cái gì.

Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao lạnh lùng như băng, dáng vẻ không muốn để ý đến, Tạ Tam thay cô trả lời: “Đây là Trình Dao Dao, thanh niên trí thức.”

Nụ cười của Lâm Lộ Lộ cứng ngắc, suýt duy trì không nổi, nhìn chằm chằm Tạ Tam hỏi: “Anh Tạ Tam trùng hợp gặp cô ấy sao?”

Tạ Tam còn chưa trả lời, Trình Dao Dao nhanh miệng nói rõ ràng: “Tôi ở nhà anh ấy.”

Tiếng nói êm tai như vậy, tiếng phổ thông rõ ràng, nhẹ nhàng như tiếng chim hót, làm người nghe được mềm nhũn.

“…” Lâm Lộ Lộ cuối cùng vẫn là cô gái nông thôn, không giấu được chút tâm tư, sắc mặt lập tức trắng bệch. Từ nhỏ cô đã si mê Tạ Tam, cũng chưa từng tiếp cận gần Tạ Tam như vậy.

Sự chú ý của mọi người đều rơi vào người Trình Dao Dao.

Nụ cười của Ngô Man cứng ngắc. Hôm nay cô tham gia tuyển chọn đoàn văn công, chú ý cách ăn mặc, trang điểm cũng không tẩy liền đi theo Lâm Lộ Lộ tới dùng cơm, chỉ vì nghe nói anh hai cô giải ngũ, lập tức muốn phân đến cục công an huyện làm việc. Lúc đầu cô vô cùng tự tin, nhưng bây giờ lại ngồi đối diện Trình Dao Dao!

Ngô Man không nghĩ tới có thể gặp lại Trình Dao Dao nhanh như vậy, hồ ly tinh đột nhiên xuất hiện chiếm danh ngạch đoàn văn công, lúc này còn ngồi đối diện cô, đem chữ “Oan gia ngõ hẹp” phát huy đến tận cùng.

Từ nhỏ khuôn mặt Ngô Man đã xinh đẹp, cho tới bây giờ đều nổi trội, chịu không được nhất là lực chú ý của mọi người không ở trên người mình. Cô ho nhẹ một tiếng, tìm lý do mở miệng: “Hóa ra cô gọi là Trình Dao Dao, thật là khéo, chúng ta lại gặp nhau.”

Lúc này Trình Dao Dao mới nhấc mí mắt lên nhìn cô ta, vừa rồi cách khá xa, Trình Dao Dao không thấy rõ mặt. Lúc này nhìn kỹ, đây không phải là cô gái ở cung tiêu xã muốn trả 100 đồng mua váy của cô sao? Trình Dao Dao càng ghét bỏ, chuyển mắt đi.

Lâm Lộ Lộ lập tức hỏi: “Hai người gặp qua rồi?”

Ngô Man cười: “Sáng nay mình đi đoàn văn công báo danh, đúng lúc gặp cô ấy.”

Ngô Man không quá lộ liễu kể việc mình sắp tham gia đoàn văn công, chờ ánh mắt hâm mộ của đám người.

Nhưng ba người con trai đều đồng loạt nhìn về phía Trình Dao Dao, môi Tạ Tam giật giật, Lâm Gia Kỳ hỏi trước: “Cô muốn tham gia đoàn văn công?!”






Bình Luận (0)
Comment