Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 77



Editor: Trâu lười

Ba người có tâm sự riêng, nói chuyện đến hơn nửa đêm mới ngủ. Trình Dao Dao không quen ngủ cùng người khác, sáng sớm ngày thứ hai đã tỉnh lại. Trình Dao Dao mơ màng cảm thấy bên cạnh có người, xoay người muốn chui vào ngực Tạ Chiêu, nhưng mẫn cảm nhận thấy mùi hương không đúng.

Trình Dao Dao mở mắt, phát hiện mình gác chân lên người Hàn Nhân. Hàn Nhân đá tấm thảm ra, thoải mái ghé vào mép giường. Thảo nào nóng như vậy. Trình Dao Dao bỏ chân ra, làm như không phát sinh chuyện gì. Cô quay đầu nhìn lại, tấm thảm bên cạnh được gấp gọn chỉnh tề, không thấy Trương Hiểu Phong đâu.

Trình Dao Dao bị dọa xoay người ngồi dậy, cố gắng đẩy Hàn Nhân: “Mau dậy đi mau dậy đi, không thấy Trương Hiểu Phong đâu cả!”

“Đừng ầm ĩ…” Mắt Hàn Nhân không mở, đẩy Trình Dao Dao ra.

Trình Dao Dao lo lắng vén màn lên, thấy Trương Hiểu Phong ngồi cạnh bàn đọc sách, nghe thấy tiếng quay người nhìn qua, cười nói: “Sao vậy?”

Bên trong nắng sớm, mặt Trương Hiểu Phong hồng hào, trừ dưới ánh mắt hơi sưng, còn lại đều như thường. Trình Dao Dao trừng mắt nhìn: “Cô…”

Trương Hiểu Phong bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Cô yên tâm đi, tôi không sao. Chuyện thế này rồi, khóc cũng vậy, cười cũng thế, vì sao tôi không cố gắng sống tốt, ngược lại để người ta tố cáo, chê cười?”

“Ừm! Cô có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi.” Trình Dao Dao nhiễm tinh thần lạc quan của Trương Hiểu Phong, vui vẻ gật đầu.

Trương Hiểu Phong giơ quyển tài liệu giảng dạy trong tay lên, nói: “Ngại quá, tôi đọc sách của cô.”

Trình Dao Dao xuống giường, đi dép lê đến bên cạnh Trương Hiểu Phong, cầm sách toán trong tay cô. Trên bản để mấy quyển tài liệu giảng dạy, Trình Dao Dao đã cất hết những loại sách có thể gây ra phiền phức rồi.

Trình Dao Dao cười nói: “Không sao, cô đọc đi.”

Lúc Trương Hiểu Phong ở ký túc xác cũng nỗ lực học tập. Chiều nào mọi người tan làm trở về, mệt mỏi nằm xuống liền ngủ, chỉ có cô thức đêm kiên trì đọc sách. Đáng tiếc ở nông thôn không thể tìm được nhiều sách, bây giờ thấy nhiều sách ở trên bàn như vậy, Trương Hiểu Phong giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa, cầm sách đọc như đói khát.


Trình Dao Dao rót trà, đưa một chén cho cô. Mắt Trương Hiểu Phong chỉ nhìn chằm chằm vào sách, tiện tay uống trà, chợt cảm thấy buồn bực tan biến, thân thể vốn tích tụ nặng nề cũng thoải mái hơn nhiều.

Trương Hiểu Phong lấy lại tinh thần, nói: “Nước này…”

Trình Dao Dao nói: “Buổi sáng uống nước nâng cao tinh thần.”

“Ừm, uống nước xong tôi cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.” Trương Hiểu Phong gật đầu, nhìn bộ chén uống trà trên bàn, là đồ sứ thường thấy ở nông thôn, để bên trong một cái khay bằng gỗ, nhìn vô cùng lịch sự.

Trương Hiểu Phong cười nói: “Cuộc sống của cô ở Tạ gia rất dễ chịu. Nhìn xem, đồ dùng trong nhà có đủ. Người Tạ gia đối với cô cũng tốt.”

Trình Dao Dao ngồi trước cửa sổ cầm lược gỗ chải đầu, sợi tóc đen nhánh xõa ra như thác nước, không có chút tì vết, cô thuận miệng nói: “Đương nhiên rồi, bà Tạ rất thương tôi.”

“Số cô tốt, mọi người đều thương cô.” Tâm tư Trương Hiểu Phong quay về việc đọc sách, nhìn tài liệu trên bàn nói: “Dao Dao, cô lấy đâu ra nhiều sách vậy?”

Lúc trước ở ký túc xá thanh niên trí thức, Trình Dao Dao chỉ có một quyển sách bìa màu đỏ, trong hành lý không còn quyển sách nào nữa.

Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, giả vờ không hiểu nói: “Bố tôi gửi cho tôi. Bố viết thư nói với tôi, bây giờ ở Thượng Hải có rất nhiều học sinh bắt đầu học lại, cũng không biết vì sao.”

Trương Hiểu Phong luôn nhạy cảm với chính trị, nghe thế lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc suy tính: “Tin tức ở Thượng Hải luôn linh hoạt, nhiều học sinh nghỉ học lâu như vậy, bỗng nhiên bắt đầu ôn tập lại… Bố cô còn gửi tài liệu ôn tập cho cô, chẳng lẽ…”

Mắt Trương Hiểu Phong sáng rực, nói với Trình Dao Dao: “Có phải bố cô… biết tin tức gì không?”

Trình Dao Dao giả bộ không rõ nghiêng đầu nói: “Tìn tức gì?”

“Chính là…” Trương Hiểu Phong thấp giọng: “Có phải muốn khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông không?”

Cây lược gỗ Trình Dao Dao cầm suýt nữa rơi xuống đất. May mà cô không nói gì, Trương Hiểu Phong cũng quá nhìn xa trông rộng rồi! Có thể suy đoán ra được chuyện này?

Trình Dao Dao kinh ngạc: “Sao có thể? Kỳ thi đại học hủy bỏ lâu rồi, sao đột nhiên lại khôi phục?”

Trương Hiểu Phong kích động, nắm chặt tay phải nện một phát vào lòng bàn tay trái: “Cho dù bây giờ không khôi phục, tương lai cũng muốn khôi phục! Dao Dao, các cô không phải cảm thấy tôi rất kỳ lạ, vì sao xuống nông thôn còn học tập mỗi ngày? Bởi vì tôi muốn xây dựng CHCN, Quách Gia cần có tri thức! Bố cô là kỹ sư, ông ấy nhất định nghe được tin tức gì đó mới gửi tài liệu học tập cho cô.”

(Quách Gia: là nhà chiến lược gia nổi tiếng của Tào Tháo ở cuối triều đại Đông Hán.)

Thời gian khôi phục kỳ thi đại học còn phải chờ 2 năm nữa, Trình Dao Dao sợ Trương Hiểu Phong kích động quá mức, cố ý giội nước lạnh: “Tôi thấy cô đừng vui mừng quá sớm, đây chỉ là phán đoán của bản thân cô thôi, nhỡ kỳ thi đại học không khôi phục thì sao?”

Trương Hiểu Phong vui mừng như điên dần dần bĩnh tĩnh lại, mắt vẫn đầy kích động: “Dù không khôi phục kỳ thi đại học, học thêm chút cũng không lỗ. Dao Dao, mấy quyển sách này của cô…”

Trương Hiểu Phong ngượng ngùng: “Có thể cho tôi mượn chép không? Tôi chép xong trả lại cho cô ngay, sẽ không làm chậm trễ cô!”

Trình Dao Dao nở nụ cười, hào phóng khoát tay: “Cô chọn mấy quyển mang về đọc đi, đọc xong trả tôi, dù sao tôi cũng lười học.”

“Vậy không được!” Trương Hiểu Phong vỗ bàn, bày ra tư thế nhóm trưởng uy nghiêm: “Cô cũng phải học! Còn có Hàn Nhân nữa! Chúng ta không thể cắm rễ cả đời ở đây được, dù sao cũng phải liều một phen!”

Trương Hiểu Phong nóng nảy, gọi Hàn Nhân dậy, nhỏ giọng nói phán đoán của mình. Hàn Nhân không mở mắt nổi, chỉ cho rằng Trương Hiểu Phong đang mơ, còn dặn dò Trương Hiểu Phong giữ chặt ý nghĩ này, tránh bị báo cáo, rước tội vào người.

Trương Hiêu Phong cũng nói: “Dao Dao, Hàn Nhân, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, nhất định không được để lộ ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.”

Trình Dao Dao gật đầu, trong lòng cười thầm. Trước đó cô còn phiền não rất lâu, làm thế nào nhắc nhở Trương Hiểu Phong, không nghĩ tới Trương Hiểu Phong suy một ra ba, suy đoán ra ý của mình, còn thúc giục cô học tập.


Bà người đang nói chuyện, cửa bị gõ. Trình Dao Dao nói: “Vào đi.”

Một cô gái nhỏ 14,15 tuổi xinh đẹp như nụ hoa rụt rè thò đầu vào: “Chị, bà nội nói bữa sáng làm xong rồi, gọi các chị ra ăn cơm.”

Trương Hiểu Phong cười với cô, Tạ Phi đỏ mặt muốn chạy, Trình Dao Dao nói: “Tiểu Phi, hai người này là bạn của chị, em gọi chị là được rồi.”

Tạ Phi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Trình Dao Dao, lấy hết dũng khí phát ra thanh âm nhỏ như muỗi: “…Vâng, em chào chị.”

Hàn Nhân nhiệt tình nói: “Em là Tiểu Phi đúng không? Khuôn mặt rất xinh, đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Thời tiết hôm nay mát mẻ, bà Tạ để bàn trong sân. Trên bàn có một chậu cháo gạo mềm mềm, một đĩa dưa chuột ướp, một đĩa đỗ ướp xào ớt chuông, một đĩa cà chua xào trứng. Bữa sáng khá phong phú, phù hợp với tiêu chuẩn đãi khách thông thường của người trong thôn, sẽ không làm cho người khác nghi ngờ.

Trình Dao Dao nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi Tạ Phi: “Anh trai em đâu?”

Tạ Phi nói: “Sáng nay anh trai ra ngoài rồi, nói là có chuyện.”

“Chuyện gì chứ.” Trình Dao Dao nhếch miệng, hơi buồn cười. Tạ Chiêu sợ trong nhà nhiều đàn bà con gái, tránh đi rồi?

Cả bàn toàn phụ nữ ngồi vây quanh, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân vội vàng cảm ơn bà Tạ, bà Tạ cười nói: “Đều là đồ nhà mình, không đáng gì, ăn nhiều chút.”

Hàn Nhân cười nói: “Bữa sáng này còn hơn tiêu chuẩn của quán cơm quốc doanh, cháu vừa ngửi liền đói rồi, cháu không khách khí ạ!”

Trong nhà nhiều năm chưa từng có người tới, thấy Hàn Nhân khen như thế, bà Tạ vui mừng nói: “Được được, ăn nhiều chút, ăn nhiều chút!”

Cháo gạo mềm mềm đậm đặc, sáng sớm ăn vào bụng, trong bụng vô cùng dễ chịu. Dưa chuột ướp nhai giòn giòn, đỗ ướp rất chua, ớt chuông vừa mới hái, mùi thơm ngát hơi cay.

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ăn ngon khen không dứt miệng: “Đỗ ướp ăn ngon quá, nhà bên kia cũng làm đỗ ướp nhưng không giòn như này, hương vị cũng không nhẹ nhàng mát lạnh bằng cái này.”

Trình Dao Dao đắc ý nói: “Đỗ ướp là sở trường của bà nội, bà nội ướp lá tía tô và dưa chuột nhỏ cũng rất ngon!”

Hàn Nhân lập tức khen bà Tạ.

Nếp nhăn cạnh khóe mắt bà Tạ giãn ra, vui cười hớn hở: “Đỗ năm nay lớn nhanh, ăn không hết. Hôm nay còn muốn ướp đỗ, chờ bà ướp xong, các cháu mang về một ít!”

“Vậy thì cảm ơn bà ạ!” Hàn Nhân nịnh hót nói.

Hôm nay không phải đi làm, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ăn cơm xong ở lại Tạ gia giúp đỡ ướp đỗ.

Mùa hè năm nay, thời tiết trong xanh mát mẻ, vườn rau nhỏ của Tạ gia có nước linh tuyền nên lớn rất nhanh, đỗ hái xong một lứa lại tiếp tục mọc lứa mới, quả nào cũng mập mạp. Dưa chuột điên cuồng nở hoa kết trái, để tránh dưa chuột lớn quá nhanh đoạt hết chất dinh dưỡng nên phải hái rất nhiều dưa nhỏ xuống làm thành dưa chuột ướp.

Một đống đỗ ngâm trong chậu gỗ lớn, đỗ xanh tươi thon dài dải đều ra trong nước. Trình Dao Dao, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, còn có Tạ Phi ngồi xung quanh chậu gỗ, nghiêm túc rửa sạch đỗ.

Hàn Nhân là một người vui vẻ và nhiệt tình, thấy Tạ Phi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, không ngừng nói chuyện cười đùa với cô. Tạ Phi chưa từng đi ra ngoài với người không quen biết, lời nói vô cùng ngây thơ. Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đều quan tâm cô, còn có Trình Dao Dao ở bên cạnh che chở, Tạ Phi cuối cùng thả lỏng, cũng dám nói vài câu với các cô.

Đúng lúc Tạ Chiêu từ bên ngoài trở về, hôm nay hắn mặc một cái áo sơ mi mới. Hắn không quen mặc loại áo này, vẫn mở mấy cái cúc áo trước ngực, lộ ra áo ba lỗ màu trắng, tay áo xắn lên để hở cánh tay màu lúa mì rắn chắc. Cánh tay Tạ Chiêu đã tốt hơn, không cần bó thạch cao nữa, tay bị thương để xuôi bên người, tay phải cầm một xâu thịt heo.

Tạ Chiêu vừa vào cửa liền nghe được tiếng cười của mấy cô gái, bước chân dừng lại. Tiếng cười của đám người cũng dừng lại, nhìn Tạ Chiêu, yên tĩnh mấy giây lại phát ra tiếng cười lớn hơn.

Tạ Chiêu không rõ ràng lắm, nhìn về phía Trình Dao Dao. Trình Dao Dao không có lương tâm ôm bụng cười khoa trương nhất. Ngay cả Tạ Phi cũng cười khanh khách, chưa từng thấy cô hoạt bát như vậy.


Tạ Chiêu cất thịt vào bếp, sau đó trốn vào phòng bà Tạ. Phía sau, mấy cô gái lại cười một trận.

Hàn Nhân cười chọc chọc Trình Dao Dao: “Tạ Chiêu là một người trung thực, cũng không dám nhìn chúng ta.”

Tạ Phi nghiêm túc đồng ý lời của Hàn Nhân: “Anh trai em rất tốt!”

Trình Dao Dao bẻ đỗ trong tay, cười khô khan. Hắn trung thực? Ha ha.

Tạ Chiêu trở lại phòng, bà Tạ đang nhặt đá vụn trong gạo, gạo trong thôn phát không sạch mấy. Nhưng hơn nửa giờ không nhặt được mấy viên, chỉ toàn nghe tiếng động bên ngoài. Thấy Tạ Chiêu trở về, cười nói: “Nghe thử xem, chưa từng thấy Tiểu Phi vui như vậy.”

Tạ Chiêu nói: “Toàn học cái xấu của em Dao Dao.”

Bà Tạ bật cười: “Đây là chuyện tốt, cháu thì bà không lo lắng, bà chỉ lo Tạ Phi, lá gan nhỏ như cây kim, cứ tiếp tục như vậy không tốt. Quên đi, không nói cái này. Hôm nay Lâm Đại Phú tìm cháu làm gì?”

Tạ Chiêu nói: “Không có gì, hỏi tay cháu tốt hơn chưa, không cần phải vội vàng làm việc. Cổng thôn có người bán thịt lợn, cháu mua một xâu.”

“Được, giữa trưa xào mỡ heo với đỗ ướp, đỗ ướp phải dùng mỡ lợn mới thơm.” Bà Tạ cười nói: “Xong rồi, cháu đi ra ngoài đi.”

Tạ Chiêu không động, ngồi xuống nhặt đá giúp bà: “Cháu nhặt cho, cẩn thận đau mắt.”

Bà Tạ nín cười, nhìn cái cổ màu lúa mì của cháu trai: “Được rồi, nhìn thấy mấy cô gái không được tự nhiên, chê người ta ồn ào, còn tưởng Dao Dao chữa được bệnh này của cháu rồi cơ.”

Tạ Chiêu cúi đầu nhặt đá, tiếng nói thô ráp: “Không có!”

“Được được, không có thì không có.” Bà Tạ chọc vào trán hắn: “Cứng đầu!”

Bên ngoài truyền đến tiếng Trình Dao Dao: “Tạ Chiêu, ra giúp em múc nước!”

Tạ Chiêu lập tức đứng dậy: “Tới đây!”

Bà Tạ: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn trai của Tiểu Phi sắp lên sàn.






Bình Luận (0)
Comment