Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 93

Trình Dao Dao nghe xong gật đầu, còn không nhịn được nấc một cái, Tạ Chiêu trêu cô: “Lau nước mắt, nước mũi đi.”

“Anh mới chảy nước mũi ý!” Trình Dao Dao cố ý cọ nước mắt lên mặt Tạ Chiêu, bên trêи lông mi của cô chứa giọt nước óng ánh, đôi mắt hoa đào hơi đỏ, sợi tóc rối loạn, cảm xúc thuộc về Thẩm Ký Thư dần biến mất.

Tạ Chiêu mỉm cười, bế cô ngồi lên giường, sau đó đổ nước nóng vào chậu, vắt khăn lông ướt cho cô.

Tấm thảm bọc kín cả người Trình Dao Dao, lúc này cô mới phát hiện đây là thảm nhung dê màu nâu nhạt, mịn màng mềm mại, vừa nhìn liền biết tấm thảm này có giá trị không nhỏ: “Đây là hàng Liên Cô, anh lấy được ở chỗ nào vậy?”

Tạ Chiêu xắn tay áo đến khuỷu tay, cầm khăn ấm lau mặt cho Trình Dao Dao, lau cẩn thận nhẹ nhàng: “Tìm được ở trêи chợ đen. Tấm thảm này nhẹ mềm, ấm hơn thảm lông cừu.”

Trình Dao Dao đắp tấm thảm lên người, ngẩng mặt lên để Tạ Chiêu lau. Khăn ấm lau qua da thịt thoải mái dễ chịu: “Tấm thảm này không rẻ đúng không? Tấm thảm lông cừu của em mua 300 đồng.”

“Anh còn mang thứ này cho em.” Tạ Chiêu mở bao đồ bên giường lấy ra hai hộp đồ.

Mắt Trình Dao Dao sáng lên, đưa tay ra: “Là pho mát!”

Tạ Chiêu giơ tay cao lên, Trình Dao Dao không với tới, dứt khoát ngồi thẳng dậy nhảy lên người hắn, hai tay nắm lấy cánh tay hắn kéo xuống: “Cho em!”

Tạ Chiêu thuận thế lùi ra sau đầu giường, để tùy Trình Dao Dao lấy pho mát trong tay hắn. Pho mát dùng giấy in hoa văn màu xanh bọc lại, một miếng to cứng rắn, cách lớp bọc giấy cũng có thể ngửi thấy mùi thơm: “Sao anh tìm được vậy? Pho mát cũng không phổ biến lắm.”

Một tay Tạ Chiêu để ra sau gối đầu lên, nhìn gương mặt vui vẻ của Trình Dao Dao, khóe môi nở nụ cười: “Có người bán hàng Liên Xô, không ai biết loại pho mát này, anh nghĩ em sẽ thích.”

“Đương nhiên thích ạ.” Pho mát cao cấp lưu lại mùi thơm trêи đầu ngón tay, Trình Dao Dao ngả vào trước người Tạ Chiêu để hắn ngửi: “Pho mát ăn ngon lắm, mùi thơm chính thống, anh ngửi xem.”

Cổ tay Trình Dao Dao nhỏ nhắn, tỏa ra mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Tạ Chiêu nắm cổ tay cô khẽ ngửi, ý tứ sâu xa: “Rất thơm.”

Ở đời trước, mấy người đàn ông muốn cô vui nên đưa rất nhiều quà tặng có giá trị cho cô: Hoa tươi, túi xách hàng hiệu, trang sức, Trình Dao Dao không thèm nhấc mí mắt, ngược lại Tạ Chiêu đưa cho cô một miếng pho mát lại in sâu vào trong lòng cô.

Trình Dao Dao vui vẻ tính xem nên làm món gì với pho mát, Tạ Chiêu cầm tấm thảm lên bọc Trình Dao Dao lại: “Mấy ngày qua mệt muố chết rồi, ngủ sớm đi, ngày mai nói tiếp.”

Trình Dao Dao nói: “Em còn chưa tắm.”

Tạ Chiêu bật cười: “Nước đun sôi rồi.”

Hai tay Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Chiêu, ngáp một cái nhỏ nhỏ: “Ôm.”



Tắm nước nóng xong, Trình Dao Dao mới cảm thấy cơ thể ấm áp hơn. Tạ Chiêu trải thảm nhung lên giường, Trình Dao Dao lăn vào trong ổ chăn, thực sự ấm áp hơn bình thường nhiều.

Tạ Chiêu ngồi cạnh giường, sợi tóc đen nhánh còn chảy nước, trêи người còn bay ra mùi xà phòng thơm của Trình Dao Dao và mùi hormone đặc thù của hắn. Tạ Chiêu đắp chăn cẩn thận, vỗ nhẹ cô như dỗ trẻ con: “Ngủ đi.”

Trình Dao Dao buồn ngủ rồi, đôi mắt hoa đào nhập nhèm chớp chớp, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Tạ Chiêu. Tạ Chiêu hiểu rõ: “Chuyện đóng phim không cần lo lắng, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tiếng nói của Tạ Chiêu trầm thấp mê người, mặt Trình Dao Dao dán vào lòng bàn tay của hắn, yên tĩnh chìm vào mộng đẹp.

Thảm nhung vừa mềm vừa ấm áp, Trình Dao Dao giống như trở về chiếc giường lớn cao cấp của mình, thoải mái ngủ. Bà Tạ thương cô mấy ngày qua chụp ảnh vất vả, không gọi cô dậy, chờ Trình Dao Dao tự mình tỉnh lại đã trưa rồi.

Trình Dao Dao mặc đồ ngủ chạy ra: “Tạ Chiêu, Tạ Chiêu!”

Bà Tạ giật mình, vội bỏ công việc trêи tay xuống hỏi: “Dao Dao, sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Trình Dao Dao nhìn xung quanh: “Bà nội, Tạ Chiêu đâu rồi ạ?”

“Chiêu ca nhi đi ra ngoài từ sớm rồi.” Bà Tạ nói: “Mau mặc áo ấm vào, hôm nay trời lạnh, cháu mặc thế này sẽ bị lạnh cóng mất.”

Trình Dao Dao gấp gáp giậm chân: “Sao Tạ Chiêu không cháu?!”

Trình Dao Dao nhìn đồng hồ trêи tay, 12 giờ rồi, đạo diễn nhất định lên xe đi rồi.

“Có chuyện gì mà vội như vậy?” Bà Tạ kéo Trình Dao Dao lại: “Nhìn cháu gấp gáp chảy cả nước mắt rồi này, có phải Chiêu ca nhi chọc giận cháu không?”

Trình Dao Dao muốn tố cáo với bà Tạ, cửa cổng vang lên, Tạ Chiêu nhanh chân đi vào, cầm một tấm vé trong tay: “Em Dao Dao, nhân vật đó là của em.”

“Tạ Chiêu!” Trình Dao Dao hét lên, chạy vội tới: “Anh nói thế nào với đạo diễn vậy! Không phải hôm nay bọn họ đi rồi sao?”

Tạ Chiêu cởi áo khoác ra khoác lên người cô, nói: “Đạo diễn sửa lại thời gian, ngày mai chờ em cùng đi.”

Trình Dao Dao vui vẻ đến mức giậm chân, cảm thấy Tạ Chiêu giống như người làm ảo thuật, không gì không làm được. Cô kiềm chế xúc động muốn nhảy vào ngực Tạ Chiêu làm nũng, ánh mắt sùng bái nhìn hắn: “Anh thật tốt! Sao anh không dẫn em đi cùng?”

Tạ Chiêu kéo cô về phòng đi tất: “Để em ngủ thêm một lát.”

Bà Tạ cũng hiểu rõ vấn đề, ôm ngực: “Ôi, bà lớn tuổi rồi, đừng dọa bà như vậy.”

Trình Dao Dao đi đến cạnh bà Tạ, vung vẩy vé xe trước mặt bà, vui mừng nói: “Bà nội, cháu phải đi đóng phim rồi!”

Bà Tạ cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Vội như vậy? Ngày mai đi rồi, đồ đạc còn chưa kịp thu dọn đâu! Tiểu Phi, Tiểu Phi! Nhanh tới giúp bà thu dọn đồ!”

Trình Dao Dao phải đi đóng phim, mà lại đi Tô Châu xa xôi như vậy. Nghe nói Tô Châu là nơi nhiều hơi nước, mùa rất rất lạnh, không biết Trình Dao Dao có chịu nổi không. Bà Tạ dẫn Tạ Phi bận trước bận sau thu dọn đồ đạc, hận không thể sắp hết toàn bộ đồ cho Trình Dao Dao mang đi.

Trình Dao Dao mặc quần áo tử tế đi ra, nói: “Bà nội, bà đừng vội. Đoàn làm phim sẽ sắp xếp ký túc xá, thứ gì cũng có.”

“Đi ra bên ngoài, sao có thể đầy đủ đồ như ở nhà được.” Bà Tạ chưa từng đi ra xa nhà, bên trong tưởng tượng của bà, đi ra ngoài là một chuyện rất vất vả: “Năm đó bố Chiêu ca nhi đi nước ngoài, người hầu xách theo hai cái vali, mỗi năm còn phải gửi thêm mấy rương đồ.”

Lúc Trình Dao Dao thấy bà Tạ đóng gói chăn đệm, cô đành nhìn Tạ Chiêu cứu trợ: “Tạ Chiêu…”

Tạ Chiêu nói: “Bà nội, chỗ ở của em Dao Dao đều có đủ chăn đệm, không bằng chuẩn bị thêm ít đồ ăn, lương khô.”

“Cháu nói đúng!” Bà Tạ vỗ đùi, lại tháo chăn đệm ra, gọi Tạ Phi: “Tiểu Phi, lấy đậu phộng mới thu ra đi! Còn có bột khô, dưa muối!”

Tạ Phi bị bà Tạ chỉ huy xoay quanh, chạy tới chạy lui trong phòng.

Trình Dao Dao cũng không nhàn rỗi, cô lưu luyến tạm biệt nhóm bí đỏ — 10 quả bí đỏ được để chồng chất lên bệ cửa sổ ở phòng bếp, bí đỏ ngốc nghếch có hình dạng khác nhau rất đáng yêu.

Những quả bí đỏ này được tự tay Trình Dao Dao trồng, không biết do linh tuyền làm bí đỏ biến dị hay do chủng loại khác biệt, bí đỏ mọc ra có cái đầu rất nhỏ, nhưng mùi vị lại ngọt ngào thơm nức. Quả bí đỏ nào cũng có số hiệu riêng, bí đỏ số 6 đưa cho giám đốc xưởng nhà máy phân hóa học, bí đỏ số 12 bị Cường Cường đào hỏng, đưa cho dê mẹ và dê con, nhà mình ăn bí đỏ số 2,5 và 7, còn thừa lại 10 quả.
Bình Luận (0)
Comment