Ảnh Tử đã ra mắt được sáu năm, có thành tích hoàn hảo. khi hoàn thành 32 nhiệm vụ cấp A và 6 nhiệm vụ cấp S.
Có lần được khen là truyền kỳ giới sát thủ!
Trước khi đến Trung Quốc, cô ta vốn khinh thường nhiệm Vụ này.
Bởi vì mục tiêu chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, điều này khiến cô ta cảm thấy thân phận của mình mất đi giá trị.
Nhưng cô ta không thể lay chuyển được yêu cầu của người mua, chỉ định rằng muốn cô ta tự mình ra tay!
Nể mặt phần tiền kia, Ảnh Tử đành phải miễn cưỡng đồng
Tuy nhiên, dù nẵm mơ cô ta cũng không thể ngờ được rằng một tên vô danh tiểu tốt trong mắt cô ta lại khiến cô ta thất bại lần đầu tiên trong sự nghiệp sát thủ của mình!
“Rốt cuộc anh là ai?”
Ảnh Tử không chỉ là người da vàng mà còn nói tiếng Trung lưu loát.
Điều này khiến Lý Phù Sinh hơi ngạc nhiên, không khỏi hỏi ngược lại: “Cô là người Trung Quốc à?”
“Không thể trả lời!"
Ảnh Tử bỏ khẩu súng bắn tỉa trên tay và bỏ chạy.
Lời răn dạy cơ bản nhất của sát thủ là nếu không giết được mục tiêu chỉ bằng một đòn thì phải rút lui và chờ cơ hội tiếp theo.
“Muốn chạy hả?”
Khóe miệng Lý Phù Sinh khế nhếch lên, anh cười khẩy, nhanh chóng đuổi theo.
Trong bóng đêm.
Hai bóng dáng rượt đuổi nhau một trước một sau trong một góc thành phố.
Người chạy đăng trước chau mày.
Đã mười phút trôi qua mà cô ta lại không thể cắt đuôi đối phương!
Trước tình hình cấp bách, cô ta lấy ra một con dao từ thắt lưng và vung nó về phía sau.
“Vụt...
Lý Phù Sinh nhẹ nhàng tránh ra, đồng thời nhanh chóng tăng tốc, nhảy lên đạp tới một cú.
"Am" Ảnh Tử bất ngờ không kịp đề phòng, cả người ngã xuống đất, có điều cô ta phản ứng vô cùng nhanh, ngay lập tức lăn
một vòng trên mặt đất rồi đổi hướng chạy trốn.
Nhưng cô ta hoàn toàn không thể nào ngờ được rằng phía trước lại là ngõ cụt.
“Sao lại không chạy nữa hải theo, trêu tức hỏi.
” Lý Phù Sinh chậm rãi đuổi Ảnh Tử xoay người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Phù Sinh: “Rốt cuộc anh là ai?” Lúc này cô ta chợt nhớ đến lời sư phụ từng nói với mình. “Ở nước Trung Quốc, đầm rồng hang hổi”
Trước đây Ảnh Tử không tin tin đồn này, hiện giờ đã lĩnh hội sâu sắc câu nói này.
Cô ta không ngờ được rằng mình chỉ nhận bừa một nhiệm vụ mà mục tiêu lại khó đối phó đến vậy.
Lúc này, cô ta không khỏi cảm thấy hơi hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này.
“Bốp!"
Lý Phù Sinh châm cho mình một điếu thuốc: “Nói cho tôi biết, ai là người cử cô đến đây.”
Ảnh Tử nhìn chằm chăm vào Lý Phù Sinh, trâm giọng nói: “Sát thủ tuyệt đối sẽ không bán đứng người thuê, tôi nghĩ chắc hẳn anh biết quy tắc này.”
“Hừ, vậy à?”
Lý Phù Sinh cười khẩy, nói: tắc này, cô có thể nói rồi đấy.”
Vậy bây giờ tôi sẽ phá bỏ quy
Ngông cuồng! Ảnh Tử lại có thêm ấn tượng về Lý Phù Sinh.
Cô ta lại rút một con dao găm từ bên hông ra, chuẩn bị chiến đấu.
“Tôi cho cô một cơ hội để giữ mạng.” Lý Phù Sinh khinh thường nói.
Có thể nhìn ra từ vẻ mặt của anh, anh hoàn toàn không để mắt đến người phụ nữ trước mặt mình.
Điều này khiến Ảnh Tử cảm thấy mình bị Lý Phù Sinh sỉ nhục. Cô ta nghiến răng nghiến lời, đột nhiên phát động công kích anh.
“Đi chết đi!"
“Đồ không biết sống chết!”