Hạ Nhĩ Bình làm theo ý của mẹ, để cho cậu Tứ (là Đạt Bình, em trai
cùng mẹ của anh Nhĩ Bình) tiếp quản vị trí của Hạ Tuấn Bình, sau đó anh
mặc kệ không thèm quan tâm tới. Quả nhiên như anh dự đoán, công ty nảy
sinh vấn đề tài chính. Anh vốn nghĩ là đại khái phải nửa năm mới có thể
phát sinh chuyện, không ngờ kết quả là hai, ba tháng đã vậy rồi.
Việc điều hành tài chính của công ty có vấn đề, làm cho cha nổi giận, quở trách lão Tứ vì tội ký ước rồi bội ước loạn bậy khiến cho công ty
gặp chuyện. Lão Tứ quýnh cả lên, chạy tới tìm anh, hỏi xem nên làm gì.
Anh không thèm để ý, nhưng cũng gợi ý hắn rằng nếu như công ty có sụp
thì nên đi tìm Tuấn Bình.
Buổi sáng vừa mới xui lão Tứ đi tìm Tuấn Bình, buổi chiều mẹ đã đến
công ty tìm anh. Chẳng cần hỏi cũng biết, nhất định là lão Tứ đã về nhà
khóc lóc với mẹ.
“Nhĩ Bình, Đạt Bình nói rằng con không chịu giúp nó, cố ý để nó bị
cha quở trách. Cha con còn nói nếu nó xử lý không tốt thì ông ấy sẽ đuổi nó ra khỏi công ty.” Hồi sớm nhận được điện thoại của con trai thứ, Chu Dục Tú rốt cuộc ngồi không yên, lập tức đến công ty tìm người con lớn.
Hạ Nhĩ Bình cảm thấy buồn cười. “Ha, cha vừa mới đuổi đi một thằng con, ông ấy rốt cuộc có bao nhiêu thằng con để đuổi đi vậy?”
“Hiện tại không phải lúc thảo luận vấn đề này, con mau giúp em đi.”
Nhĩ Bình không chịu kế thừa, giờ nếu Đạt Bình bị đuổi đi, thì bà nên làm cái gì bây giờ?
Anh thu hồi tiếng cười. “Mẹ, con đã đáp ứng yêu cầu của mẹ rồi, làm
cho Đạt Bình tiếp quản công việc của Tuấn Bình, làm cho nó chuẩn bị được làm người nối nghiệp tương lai rồi đấy thôi.”
“Mẹ biết, nhưng là hiện giờ tài chính có vấn đề, con không thể nghĩ biện pháp giúp nó sao?”
“Mẹ, nó không thể mỗi lần xảy ra chuyện, gây họa, đều tìm người giải
quyết hộ chứ. Nếu con không có ở công ty, thì về sau nó sẽ làm thế nào?
Tìm ai giúp hắn đây?”
Chu Dục Tú không nói gì. Bà hiểu được ý của Nhĩ Bình. Từ nhỏ đến lớn, Đạt Bình chỉ cần gây ra chuyện gì, cũng đều có bà giúp giải quyết vấn
đề. Có lẽ bà đã nuông chiều Đạt Bình quá rồi. Nhưng mà có người mẹ nào
lại thấy con mình không tốt, không bằng người khác đâu.
“Mẹ mặc kệ, con phải giúp em.”
“Mẹ, mẹ còn không nhìn ra sao. Đạt Bình chỉ thích hợp làm thiếu gia
nhà họ Hạ, chứ không thích hợp làm chủ tịch công ty.” Không phải anh cố ý chê bai người em cùng mẹ sinh ra, chỉ là tên Tứ ấy thật sự không có khả năng.
“Không cho nó thử lại, con làm sao có thể khẳng định là nó không làm
được.” Cho dù trong lòng biết chắc, nhưng Chu Dục Tú vẫn không chịu
buông tha. “Chẳng lẽ con chưa từng nghe câu “thiết xử ma thành tú hoa
châm” sao? ( là có công mài sắt có ngày nên kim) Con tốt nhất là hãy kèm cặp giúp đỡ cho Đạt Bình đi, nó nhất định là có khả năng làm được.”
“Mẹ, gỗ mục thì không thể chạm trổ, chỉ có thể đem đốt đi. Mẹ hãy để
cho Đạt Bình rời khỏi vị trí nó đang ngồi, như vậy mới là tốt nhất đối
với cả nó và công ty, bởi vì như vậy thì ít nhất nó vẫn được làm Tứ
thiếu gia của tập đoàn Bảo Lai. Chứ nếu nhỡ ngay cả công ty cũng không
còn thì mẹ muốn nó làm cái gì đây?”
“Vì sao con cứ không tin tưởng Đạt Bình như vậy?”
“Mẹ, vậy mẹ thật sự tin tưởng lão Tứ sao?”
Bị con lớn chất vấn, Chu Dục Tú không có cách nào trả lời ngay được,
nhưng mà vẫn không nghĩ rằng mình hoàn toàn không tin tưởng người con
thứ, bởi vì nếu không tốt vẫn có thể học mà.
Giá như Đạt Bình cũng vĩ đại giống Nhĩ Bình thì có phải đã tốt rồi không! Bà thở dài than vãn.
“Nhĩ Bình, hôm qua cha con đến chỗ mẹ. Mẹ thấy tâm tình ông ấy không
tốt. Tuy ông ấy không nói ra, nhưng mẹ biết đối với việc phải đuổi Tuấn
Bình ra khỏi nhà cha con rất khó chịu, chỉ là, với cá tính của cha con
thì muốn ông ấy phải mở miệng kêu Tuấn Bình trở về là chuyện không thể
xảy ra.” Cũng như chuyện của Trọng Bình, đã qua nhiều năm như vậy rồi,
ông ấy cũng không hề đề cập đến hắn nữa.
Chu Dục Tú nhìn con, tiếp tục nói: “Ông ấy nói hiện tại chỉ có thể
mong đợi ở con, vậy mà con còn muốn ra đi. Con thật sự muốn làm cho cha
thất vọng như vậy sao?”
“Mẹ, vấn đề này chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần rồi, không cần
phải nói nữa.” Chính bởi vì không muốn cha thất vọng, cho nên anh mới
phải rời khỏi. Nếu lão Tứ đủ thông minh, thì hắn hẳn sẽ phải đi tìm Tuấn Bình.
“Được, mẹ không thể khuyên con, vậy Thi Mạn thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ con muốn con bé bỏ lại cha nó và tập đoàn Long Hoa để theo con
sang Mỹ sao? Lúc con đưa nó về ra mắt, con bé có vẻ rất cao hứng, còn
tưởng rằng con đã bỏ cái ý nghĩ muốn rời đi, hoá ra lại là không phải
sao?
Anh bị mẹ nói trúng tâm sự. “Đây là chuyện giữa con và Thi Mạn, con sẽ tự mình giải quyết.”
“Con sai rồi. Con hẳn là biết, chuyện con và con bé yêu nhau là việc
chung của hai nhà. Hay là, con không định cùng nó kết hôn?” Lúc trước
cha của Nhĩ Bình đã có ý kết thông gia với nhà họ Lí, nên khi biết Nhĩ
Bình và Thi Mạn yêu nhau, ông đã cao hứng nói rằng ngay từ đầu mình đã
thấy Nhĩ Bình có vẻ thích hợp với Thi Mạn, cả ông trời cũng đem hai đứa
ghép thành đôi.
“Mẹ, chuyện tình cảm, tự con sẽ xử lý.”
Cho dù chuyện anh và cô yêu nhau là chuyện của cả hai nhà, nhưng anh
cũng không hy vọng các vị trưởng bối nhúng tay vào, dù sao anh cũng
không muốn bắt cô phải miễn cưỡng làm một việc gì. Đó chính là lý do vì
sao anh chậm chạp chưa nói với cô về chuyện mình sẽ rời Đài loan.
Anh biết chuyện này dù sao cũng sẽ phải nói ra, chỉ là anh mong muốn mình có được cô thêm một ít ngày nữa thôi.
“Hôm qua cha con nói muốn con dẫn Thi Mạn đến để nói chuyện. Ông ấy
còn nói cha của Thi Mạn đã hỏi con bé về chuyện đính hôn, nó cũng không
có phản đối gì, có thể thấy là nó thật sự thích con. Chẳng lẽ con muốn
bỏ rơi con bé rồi rời Đài Loan sao?”
Người con gái ấy đáp ứng chuyện đính hôn? Cô ấy chưa từng nói với
anh, đã đáp ứng thật rồi sao? Như vậy cô có nguyện ý cùng anh sang Mỹ
hay không?
Sau đó anh cùng mẹ nói chuyện của Đạt Bình, vẫn là những chuyện cũ, không có gì mới.
Hạ Nhĩ Bình cảm thấy đêm nay Lí Thi Mạn có chút thờ ơ, nói rất ít,
không giống với bình thường. Thực ra không chỉ đêm nay mà mấy ngày nay
cô ấy đều kỳ lạ như vậy.
Còn nữa, cô lại trở nên đặc biệt yêu dính lấy anh, ăn cơm cũng dựa
vào anh, còn như lúc này, anh vừa mới tắm xong, ngồi ở trên giường, cô
liền lập tức dính lại bên anh. Tuy rằng anh thật sự thích cô cứ như con
mèo nhỏ bám lấy anh như vậy, anh đi đâu cô đi đấy, nhưng lại vẫn cảm
thấy không thích hợp.
Hơn nữa, cô còn luôn mang một bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.
Anh vuốt ve cô. “Em làm sao vậy? Có phải là có chuyện muốn nói với anh không?”
“Em……” Cô muốn hỏi, vì sao đêm đó anh lại muốn nói nên làm gì với cô
bây giờ? Anh không thật lòng yêu cô sao? Vì sao giọng anh lại có chút
bất đắc dĩ như vậy?
Nhưng cô không dám hỏi, sợ rằng sẽ phải thấy anh gật đầu, thì lúc ấy mình sẽ khó mà chịu đựng được.
Ngẫm lại trước kia lúc còn chưa sống chung, vì sao cô lại ghét việc
bị anh trêu đùa đến thế? Thì ra ngay từ lúc ấy cô đã rất để ý đến anh,
cho nên không thích bị anh đùa bỡn.
Mấy ngày nay cô vẫn cứ nghĩ đến cái chuyện quyết định chọn lựa kia,
cho dù anh không đủ yêu cô, thì ít nhất là muốn chọn cô cũng được. Bởi
vậy cô luôn dính lấy anh, để anh tuỳ lúc đều có thể nhìn thấy mình, thì
như vậy anh có thể sẽ nhìn nhận cô.
Ngẫm lại trong lúc bọn họ yêu nhau, tuy rằng mọi chuyện phát triển tự nhiên, nhưng giống như mọi người nói, chẳng lẽ anh lại có thể yêu cô từ trước sao?
“Muốn hỏi thì hỏi đi.”
“Không có gì đâu.”
“Có phải là em lại có linh cảm gì mới không?” Anh biết cô là nhà
thiết kế nội y tình thú, tuy rằng cảm thấy không thể tưởng được, lại có
chút buồn cười, bởi chuyện ý nghe có vẻ chẳng thể nào liên quan được đến cô, nhưng anh không hề phản đối, anh thích xem cô làm những chuyện cô
muốn làm.
“Không có.” Lần trước đã sửa chữa tốt lắm rồi.
“Có vấn đề gì thì có thể nói với anh, có lẽ anh có thể cho em một vài ý kiến.”
“Anh còn dám nói nữa. Chiếc áo hàng mẫu lần trước kia, em còn chưa
kịp sửa cho tốt, đã bị anh làm hỏng rồi.” Chiếc áo nội y màu phấn hồng
ấy, đêm đó đã bị cái tên đang ngồi bên cạnh cô đây xé rách mất. Không,
chính xác mà nói thì là bị tên này cắn hỏng, thật là dã man (H: đúng,
quá là dã man đó, làm ta tưởng tượng linh tinh).
Nhưng nhớ đến cái bộ dạng cắn cắn lúc ấy của anh, cô lại bật cười.
Hạ Nhĩ Bình nâng mặt của cô lên hỏi: “Em đang cười cái gì?”
“Em đang nghĩ đến bộ dạng cắn nội y của anh, thật quá buồn cười, đúng là chả khác gì dã thú cả.” Lí Thi Mạn cười mới chỉ có vài giây, đã lập
tức vì động tác của anh mặt đỏ tim đập.
Anh kéo tay cô lại, thừa nhận. “Đúng đó, anh là dã thú. Hiện giờ anh
lại đói bụng rồi, em bảo nên làm gì bây giờ?” Anh kéo ngón tay tinh tế
của cô lên, con ngươi đen láy ngưng đọng nhìn cô, rồi khẽ cắn lên đầu
ngón tay ấy.
Chưa kể đến việc hình ảnh một người con trai cắn cắn ngón tay của cô
gợi lên bao nhiêu tình sắc ái muội, đã đủ làm cho tim cô đập nhanh hơn
rồi, cô lại còn cảm thấy nhiệt độ của anh từ đầu ngón tay mình truyền
đến khắp người, càng khiến cho cảm xúc thêm mãnh liệt, chỉ đơn giản là
làm bừng lên khát vọng nào đó trong cơ thể, khiến hô hấp của cô đột
nhiên rối loạn.
Cái người này rõ ràng là cố ý. Tên này nhìn vào mắt cô, ánh mắt tà ác lại khiêu khích hơn nữa.
“Đừng có tưởng rằng chỉ có anh biết cắn ngón tay, em cũng cắn được.”
Cô không chịu nhận thua, kéo bàn tay to lớn của Hạ Nhĩ Bình qua, học
theo anh, cũng cắn lấy ngón tay, định hung hăng cắn cho thật đau, nhưng
lại luyến tiếc.
Lúc nãy anh cắn ngón tay cô là hình ảnh hướng dẫn, cô cứ như thế làm
theo, cũng cắn ngón tay anh, nhưng tuyệt đối chỉ ở mức hạn chế. Gương
mặt nhỏ nhỏ, cái miệng cũng nhỏ xinh, cắn cắn ngón tay anh, nhìn thật
khêu gợi. Ngay lúc cô lộ ra chiếc lưỡi nho nhỏ hồng hồng, lại đổi ý dùng nó liếm lên tay anh, khiến cho anh nhiệt huyết sôi trào.
Cả thân hình cao lớn của anh hoàn toàn căng thẳng, đem cô ngã xuống
giường. Đáy mắt anh không còn lấy một tia bình tĩnh, chỉ còn dục hoả
phừng phừng. “Em sao lại biết làm như thế chứ?”
Cảm thấy anh đang cố gồng mình giữ người cho thẳng, Lí Thi Mạn chợt e lệ, hơn nữa không biết vì sao còn có chút sợ sệt rất kỳ lạ.
“Anh cũng đã học ở Mỹ rồi, thì chắc là biết xem mấy cái phim tình cảm chỉ là chuyện bình thường thôi mà.” Cô có lần tình cờ biết được bạn
cùng phòng của mình thường xem phim tình cảm để gia tăng lạc thú trong
khi làm chuyện đó với bạn trai. (@K.Bee: Ha ha, tình hình là bạn Hàn
Liễu đã chú thích ở đây là nghi ngờ phim tình cảm đc nhắc đến ở đây là
not good for chidren =)))
“Anh muốn em đáp ứng với anh, mấy chuyện như thế này từ giờ về sau chỉ được làm với anh thôi, nghe chưa?”
Đây là ý gì vậy? Ý của anh là cô từ nay về sau chỉ có thể có anh là
bạn trai thôi sao? Cô vui tới mức đuôi lông mày khẽ nhếch lên, nhưng lại không lập tức đồng ý ngay. “Để em nghĩ đã.”
Cái người con gái này, vừa rồi rõ ràng còn ngoan như vậy, thế mà giờ
đây lại lại bắt đầu hỏng rồi! Anh đã quên mất rằng, cô chỉ là một dã thú nhỏ, chỉ giỏi làm cho người ta tức giận đến ngứa ngáy, bị dục hỏa thiêu đốt.
Hạ Nhĩ Bình vươn tay cởi áo ngủ của cô, dục vọng cứ thế mà tăng vọt,
khiến cho tay dùng lực quá mạnh, xé rách luôn bộ đồ ngủ bằng ren. Bộ đồ
coi như đã bị hỏng rồi, anh cũng không ngại ngần, chỉ đơn giản là xé tan luôn.
“A, anh thật là dã man” Cái áo ngủ này của cô đắt lắm đó, hôm qua vừa mới mua, đêm nay đặc biệt mặc lên cho anh xem. Kết quả là anh cũng
chẳng hề nhìn, vậy thì cô mặc làm gì chứ, lãng phí tiền quá.
Nghĩ đến cái áo ngủ kêu gợi đẹp đẽ cứ như thế mà bị giật mất, Lí Thi Mạn dã tính cũng bị kích khởi.
“Chưa gì đã xé cả áo ngủ của người ta sao? Em cũng làm thế.”
Thật đáng giận, cái gã này tuyệt đối không biết thế nào là lãng mạn, phải cắn chết hắn đi!
Hai người cùng nhau cởi quần áo của đối phương, như thể đang đấu xem
ai làm nhanh hơn. Cuối cùng Lí Thi Mạn thành công đẩy được anh ngã trên
giường, mà anh thì trần như nhộng, còn cô thì vẫn còn một cái quần lót
nữa. Cô biết Nhĩ Bình có lẽ mặc cho cô hơn anh một chút, nhưng dù sao
người thắng vẫn là cô, khiến cho cô cao hứng toét miệng cười.
“Ha ha, anh thua rồi.” Ngồi ở trên người anh, cô thốt lên tuyên ngôn của người thắng cuộc.
Hạ Nhĩ Bình cũng cười, anh đưa tay vuốt khuôn mặt của cô. “Em xem ra đã lên tinh thần hơn rồi, đẹp quá.”
Cứ như vậy, một câu thôi, anh đã đánh cho Lí Thi Mạn nằm úp sấp xuống (H: đánh lén kìa, gian quá). Cô mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, mất hứng
trừng mắt nhìn cái tên đang ở trước mặt.
Rõ ràng cô mới là người thắng……“Anh phạm quy!”
Anh bày ra bộ mặt cười tuấn mị “Được, vậy cho em trừng phạt.” rồi dang cả chân cả tay ra, điệu bộ như thể mặc cho cô xâm lược.
Biết chính mình bị thua, lại còn thua thảm, Lí Thi Mạn hô lên: “Không thèm chơi nữa.” Cô trèo xuống khỏi người anh, nhưng lại bị anh ôm gọn
lấy từ sau lưng, đồng thời cái quần nhỏ cũng bị trộm mất. (:”>)
“Này lại đây chơi đùa chút đi.” Hạ Nhĩ Bình ôm lấy cô, đem chỗ ấy cọ
vào giữa hai chân Thi Mạn, bàn tay to (gan) ở đằng trước ôm lấy hai bầu
ngực mềm mại đầy đặn, lại cắn mút vành tai cô đến mức đỏ ửng lên.
Những chỗ mẫn cảm đều bị người ta khống chế, khiến cho Lí Thi Mạn chỉ cảm thấy khoái cảm mãnh liệt xuyên thấu toàn thân. Cả người cô như nhũn ra mà rơi vào sự khiêu khích nhiệt tình của anh.
Tiếp theo cô cảm thấy anh từ phía sau chậm rãi tiến vào trong cơ thể, khi thì ôn nhu, khi thì điên cuồng tới lui, so với ngày thường có vẻ
kích động hơn. Rồi anh gia tăng tốc độ, sự khoái cảm mãnh liệt kéo tới,
khiến cho ai đó ý loạn tình mê……
Trong ngày sinh nhật của Lục Khả Nhân, chị họ của cô, Lí Thi Mạn cùng người cô đang yêu thắm thiết là Hạ Nhĩ Bình đến tham dự. Không phải cô
muốn làm như lời chị họ nói là muốn thử xem Nhĩ Bình có thích mình thật
hay không, mà là cô muốn cho mọi người biết rằng, cô sẽ không thèm để ý
tới những lời đồn đại, cô vẫn sẽ suốt đời yêu Hạ Nhĩ Bình.
Tiệc sinh nhật của những người trẻ tuổi, nên không có các bậc trưởng
bối, cũng đỡ phải câu nệ, thậm chí có người còn đùa cợt, cố ý mặc quần
áo quái dị đến dự.
Hạ Nhĩ Bình nhìn người yêu đứng bên cạnh mặc một bộ váy hội đơn giản
màu tím, là người con gái đẹp nhất ở đây. Cô không đeo nhiều trang sức,
chỉ điểm nhẹ những món đồ trang nhã, khiến cho nét xinh đẹp của cô vừa
gợi cảm lại vừa hồn nhiên ngây thơ.
Chị họ của cô, cũng chính là nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật
hôm nay – Lục Khả Nhân, có quen biết với anh. Không biết cô ta có từng
đề cập qua với Thi Mạn chuyện mình và anh từng có lần gặp mặt đi chơi
với nhau hay không.
Chuyện xảy ra khi anh vừa trở về Đài Loan không lâu. Một lần anh cùng đám bạn đến quán bar, và anh gặp Lục Khả Nhân ở đó. Cô ta bề ngoài lãnh diễm, bên cạnh không hề thiếu đàn ông vây quanh. Bạn anh giới thiệu
rằng đây chính là Nhân Nhân công chúa trong “truyền thuyết”, còn khoa
trương nói rằng cứ thử hỏi cả quán bar này thì sẽ biết có ít nhất một
nửa số khách nam ở đây từng là tình nhân của cô ta. Anh nghe qua, cho
rằng dù sao những lời đồn đại quả nhiên cũng là những chuyện ấu trĩ.
Lúc sau Lục Khả Nhân đi tới chỗ anh. Vừa mới nghe anh bạn kể về thành tích của cô ta đã bị cô nàng này xoắn lấy, làm cho anh cảm thấy chỉ
buồn cười. Cô ta đưa tay vuốt đùi anh làm ám hiệu, bị anh cự tuyệt,
nhưng cô nàng lại khoa trương dính cả người vào anh định tiến tới. Cuối
cùng anh không thể không đẩy cô gái này ra, nói cho cô ta biết rằng cô
làm anh thấy không thoải mái chút nào.
Anh học ở Mỹ đã nhiều năm, không phải là chưa từng có tình một đêm
với ai đó, nhưng mà ít nhất hai người cũng phải thấy vừa mắt lẫn nhau,
hoặc là có chút cảm giác gì đó. Còn Lục Khả Nhân này, từ đầu tới cuối
đều làm cho anh thấy thật ngán. Khuôn mặt cô ta thật giả dối, anh không
có hứng thú muốn trở thành nhập mạc chi tân của cô ta.
Có lẽ khi đó anh nên tỏ ra quân tử một chút, kêu cô ta rời đi, chứ
không phải trực tiếp kêu cô ta cút ra xa. Nhưng cũng không thể trách anh có thái độ không tốt được, bởi vì cô ta thật sự làm anh chịu không nổi.
Còn nhớ cô nàng lúc ấy tức giận đến mức mắng ầm ĩ lung tung rằng anh
là cái đồ tự cao tự đại càn rỡ, ngạo mạn vô lễ. Anh không thèm để ý, dù
sao anh cũng chính là loại người như vậy, không cần quan tâm xem ai đúng ai sai, xem ra anh thật sự đúng là kẻ tự đại.
Bị cự tuyệt như thế đúng là loại chuyện mất mặt. Nhìn cô nàng vừa mới ra vẻ nhiệt tình chào hỏi mình, anh xác định cô ta không nói cho Thi
Mạn biết bọn họ đã từng “đi chơi” với nhau. Cũng tốt, dù sao chuyện đã
quá lâu như vậy rồi, không cần để ý nữa. Nhưng xoay người, lại thấy cô
gái kia trừng mắt với mình, khiến anh không khỏi cho rằng ý nghĩ này là
sai.
Anh gặp mặt mấy cậu bạn, nên cùng họ trò chuyện. Thi Mạn nói rằng
muốn đi vào phòng để trang điểm, anh gật đầu, lại tiếp tục cùng đám bạn
nói chuyện phiếm.
Sau khi rời khỏi chỗ đám bằng hữu, anh đi ngắm nghía cấu trúc xung
quanh của toà biệt thự. Thật không hổ danh là Nhân Nhân công chúa, một
bữa tiệc sinh nhật mà có thể làm cho giống như đại tiệc gì đó, vô cùng
long trọng. Chỉ có điều là thành phần khách khứa không được đồng đều,
long xà hỗn tạp. Xem ra, lát nữa khi Thi Mạn quay lại, anh và cô về
trước vẫn là tốt hơn.
Anh định đi đến bên ban công, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ ở phía
dưới có tiếng người nói chuyện, làm cho anh thấy tò mò bởi hình như họ
có nhắc đến tên Thi Mạn. Anh vốn có sẵn tính phiến diện, nên khi nhìn
thấy Lục Khả Nhân ở trong đó thì khẳng định ngay rằng bọn họ không có ý
gì tốt.
“Chuyện của Hạ Tuấn Bình khẳng định là đã bị kẻ nào đó âm mưu sắp
đặt, chứ chuyện hắn có bạn gái không có gia thế ở bên ngoài cũng không
phải là to tát gì lắm, thật sự không đến mức phải đoạn tuyệt quan hệ với cha hắn, đến cả chức vụ ở công ty cũng không còn.”
“Nhất định là khả năng này, chỉ cần là người thông minh đều muốn kết hôn với em họ của Khả Nhân.”
“Tôi thấy Hạ Nhĩ Bình căn bản chính là cố ý tiếp cận em họ của tôi.
Tên đàn ông phong tình kia rất là thối tha, tự đại ngạo mạn, lại thật âm hiểm, chỉ có Thi Mạn ngu ngốc kia mới bị hắn ta lừa gạt.”
Hạ Nhĩ Bình không giận mà lại cười. Anh ngẫu nhiên cảm thấy Thi Mạn
nói chuyện thế là cũng văn nhã, chứ như Lục Khả Nhân thì thật là dung
tục thấp kém, may mắn là bảo bối của anh không bị làm hư, trước giờ vẫn
hồn nhiên đáng yêu.
“Tôi thì quen biết Nhĩ Bình rất nhiều năm rồi, tôi cảm thấy anh ta
không phải như mấy người nói, là kẻ âm hiểm đâu. Tôi chỉ cảm thấy anh ta rất lợi hại, ít nhất cũng vực dậy được cả công ty đang gặp nguy. Về
điểm này, anh ta quả là rất giỏi.”
“Đúng, tôi cũng thấy anh ta là một tên lợi hại.” Có người tán đồng.
“Cho dù chỉ là con thứ, nhưng năng lực của anh ta hẳn là không thua gì
Hạ Tuấn Bình, nên không cần phải làm cái trò ấy.”
“Các người chẳng biết gì cả!” Giọng nữ bén nhọn cất lên, “Theo ý tôi
thì, tất cả mọi sự đều là Hạ Nhĩ Bình sắp đặt cẩn thận rồi. Hắn trước
tiên làm cho cha đuổi cậu con cả Hạ Tuấn Bình đi, tiếp theo lại tiếp cận em họ tôi, còn cùng nó yêu nhau nữa. Người nào sáng suốt chỉ cần vừa
thấy đã biết, gã đàn ông ấy chẳng những muốn tập đoàn Bảo Lai, mà còn mơ tưởng công ty của cậu tôi nữa.”
“Tôi cho rằng Khả Nhân nói cũng không phải không có lý, dù sao trước
kia người được định sẵn sẽ cưới Thi Mạn là anh trai hắn, như thế nào mà
lại bị hắn đuổi đi mất chứ? Nếu hắn thật sự thích Thi Mạn, thì ngay từ
đầu hai người kết hôn với nhau luôn không phải là tốt sao.”
“Đúng, chính là như vậy, cái tên Hạ Nhĩ Bình âm hiểm tự đại kia muốn
công ty của nhà hắn, lại còn muốn công ty của cậu tôi. Nếu không đem Hạ
Tuấn Bình đuổi đi, thì đâu đến lượt đứa con thứ như hắn thừa kế?”
“Sao tôi lại không biết rằng tự nhiên lại có người hiểu rõ mình đến vậy nhỉ?”
Bởi vì thấy chuyện này rất thú vị nên Hạ Nhĩ Bình tiến lên xen vào
cuộc nói chuyện của bọn họ. Hiện tại anh đã biết, đây không phải là bữa
tiệc sinh nhật đơn thuần, mà hẳn là hội phê đấu, hoặc có thể nói là Hồng Môn Yến. (H: Hồng Môn Yến thì chắc các bạn nghe nhiều, đọc nhiều thấy
cụm từ này rồi, nhưng mình vẫn xin giải thích lại. Cụm từ này xuất phát
từ chuyện Hạng Vũ mời Lưu Bang dự Hồng Môn Yến, định kể tội Lưu Bang
chống đối và sau đó sẽ giết chết, đại khái là bữa tiệc này chỉ là một âm mưu để Hạng Vũ giết chết Lưu Bang. Mà thực ra âm mưu này là của Phạm
Tăng, quân sư của Hạng Vũ, vì ông ta nhận ra được sự nguy hiểm của Lưu
Bang, chứ thực ra Hạng Vũ đâu có ý sát hại công thần. Quả nhiên sau khi
Lưu Bang thoát chết ở Hồng Môn Yến thì dấy binh tạo phản, Hạng Vũ thua
phải tự tử bên dòng Ô Giang (haiz, mình có hảo cảm với Hạng Vũ cơ, tại
vì đọc “Tầm Tần Ký” đó). Nói chung, Hồng Môn Yến là cụm từ chỉ những bữa tiệc ẩn giấu âm mưu của người mời và người được mời mà tới thì “lành ít dữ nhiều”)
Lục Khả Nhân xoay người, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười âm
hiểm. “Hạ Nhĩ Bình, anh nói bọn tôi hiểu rõ anh, là như thế nào? Có phải bọn tôi đã nói trúng rồi, anh yêu em họ Thi Mạn của tôi là có mục đích
từ trước phải không?”
“Ngoại trừ công ty của nhà tôi và tập đoàn thực phẩm Long Hoa, thì ít nhất vừa rồi cô vẫn kể thiếu một thứ tương đương.” Nếu bọn họ muốn nghe anh nói, thì anh không ngại nói cho bọn họ biết để gia tăng độ kích
thích.
“Là thứ gì?”
“Em họ của cô, Lí Thi Mạn.” Anh cười lạnh. “Những cô gái khác đều làm tôi buồn nôn, chỉ muốn đuổi cho cút ra xa một chút, nhưng Thi Mạn thì
khác, cô ấy rất đẹp, khiến cho tôi phải động lòng.”
Lục Khả Nhân mặt xanh mét, gân xanh hiện hết lên gương mặt xinh đẹp,
đôi mắt đẹp nhìn thẳng về phía sau, tỏ vẻ tỉnh bơ. “Hạ Nhĩ Bình, mặc kệ
giải thích của anh là gì, mục tiêu của anh nói trắng ra chính là tập
đoàn Bảo Lai cùng hãng thực phẩm Long Hoa, đúng không?”
“Đúng thì thế nào?” Anh lạnh lùng đáp lại.
Cô ta liền nhìn đến cô em họ đã đứng ở đằng sau đã được một lúc. “Thi Mạn, em nghe thấy chưa, tên kia tiếp cận em là có mục đích đấy.”
Hạ Nhĩ Bình quay đầu, không biết Lí Thi Mạn ra khỏi phòng trang điểm
từ khi nào, thái độ của cô có vẻ rất khiếp sợ, anh biết là cô đã hiểu
lầm. Cô chỉ nghe thấy một nửa những gì anh nói, còn phần đầu anh bộc lộ
thâm tình với cô thì lại không nghe được. Thật là, sao không đến sớm hơn một phút đồng hồ chứ.
Lí Thi Mạn nhìn anh, cứ ngây ngốc ngay tại chỗ.
“Những gì anh vừa mới nói, là thật sao?”
Hạ Nhĩ Bình nhìn người đang đứng ngẩn ra kia. “Cái gì thật hay giả,
chúng ta đi về trước đã, cái khác để về nhà nói sau.” Anh không hề quên
đây là chỗ nào, nơi này không phải chỗ để nói chuyện.
Anh bước về phía “thiên hạ” xinh đẹp của mình, nhưng còn chưa lại
gần, đã nghe thấy cô lớn tiếng hỏi, “Hạ Nhĩ Bình, anh thật sự là vì muốn lấy lòng cha mình, muốn trở thành người nối nghiệp của Bảo Lai, lại còn muốn công ty của nhà bọn em, cho nên mới nói yêu em sao?”
Cô vẫn tự nhủ rằng anh và cô hẳn là có cảm giác giống nhau, cả hai vì hấp dẫn lẫn nhau mà đem lòng yêu, chứ không phải như lời đồn đại rằng
anh tiếp cận cô vì có mục đích.