- Sáng sớm, Hầu gia và Âu Dương lão tướng quân đều thu được mật thư của Thái Tử, Thái Tử nói hắn có tin tức tung tích của các ngươi, Vì vậy Tướng Quân và Hầu gia đều đi cung điện Thái Tử.
Sắc mặt Lạc Tam hơi khó coi nói.
Dương Thần cùng Âu Dương Tiểu Nghệ đều là kẻ kiến thức nửa vời, hiển nhiên vẫn không hiểu được ý của Lạc Tam Nương.
Bộ Phương đã hiểu ra một ít chuyện từ đầu đến cuối, thế nhưng hắn không để ý tới những chuyện này, kỳ thực đối với hắn mà nói, người nào làm Hoàng Đế đều giống nhau, bởi vì hắn chỉ muốn mở một cửa hàng nhỏ tại Đế Đô mà thôi, chỉ cần hoàng đế không gây khó khăn cho hắn, tất cả đều dễ nói.
- Được, nếu tên kia đã bị ngươi đánh chạy, vậy ngươi mang hai nhóc này trở về đi.
Bộ Phương nói với Lạc Tam Nương.
Lạc Tam Nương ngẩn ra, về sau nhìn sang Bộ Phương, gật đầu, nói:
- Nghe tiếng Bộ lão bản đã lâu, lúc này mới tận mắt nhìn thấy, trong Đế Đô lưu truyền tin tức lão bản Tiểu điếm sôi sùng sục, quả nhiên không phải người bình thường.
Có thể một dao suýt nữa chém đứt chân của Lục Phẩm Chiến Hoàng, phương sức chiến đấu như vậy quá không thể tưởng tượng nổi, cường giả Chiến Hoàng đặt trong toàn bộ Thanh Phong đế quốc đều tính là cường giả đỉnh cấp, thế nhưng lại bị một Tứ Phẩm Chiến Linh ném con dao bầu, ngay cả hộ thể chân khí đều bị đánh tan, việc này đã vượt qua tưởng tượng của Lạc Tam Nương.
- Ta và Yên Vũ là hảo tỷ muội, cho nên có nghe thấy chuyện của Bộ lão bản, vẫn luôn muốn tìm một cơ hội đến tiểu điếm Bộ lão bản nếm thử chút mỹ thực được Yên Vũ khen tận trời cao, tiếp theo có cơ hội, nhất định sẽ đến đây.
Lạc Tam Nương nói thật.
- Ừ, rất hoan nghênh.
Bộ Phương gật đầu, thì ra vụ muội tử ngực to này có quen biết với Tiếu Yên Vũ, còn có thể hạ tư thái chào hỏi với mình.
Lạc Tam Nương kéo tay Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần, sau khi chào hỏi Bộ Phương xong lại kéo hai tiểu tử này đi, mật thư của Thái Tử cùng gửi tới Âu Dương gia cùng Dương gia, hiển nhiên có dự định dùng hai tiểu tử này uy hiếp hai nhà, từ đó ra sức trợ lực hắn tranh đoạt hoàng vị.
Thế nhưng trên thực tế, trong tay hắn không có Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Dương Thần, hoặc nói hai tiểu tử này may mắn thoát được.
Nếu như vậy, thế cục càng tối tăm.
...
Người Phụng Tiên lầu đều thu dọn nghiên liệu và bàn ghế khi tỷ thí, mà kiệt tác của Bộ Phương, Đậu Hủ Hoa tức ngàn tầng lại được Tiễn Bảo thận trọng mang đi, tác phẩm này chính là hàng cao cấp trong tác phẩm Đao công.
Hẻm nhỏ khôi phục yên tĩnh lần nữa, thế nhưng thần hồ kỳ kỹ của Bộ Phương, Đao công như quỷ phủ thần công hoàn toàn truyền ra, đại trù Phụng Tiên Lâu thảm bại trong tay lão bản Hắc Tâm Tiểu điếm, bại không có chút mánh lới nào, chí ít có không ít người đều nhìn thấy tay nghề chân thực của Bộ Phương.
Bộ Phương đi trở về tiểu điếm, hắn vốn đóng cửa lại, căn bản không để ý tới người vây quanh trước cửa.
- Bộ lão bản, ngươi đóng cửa sớm như vậy làm cái gì?
Một vị khách hàng hơi nghi ngờ hỏi, bọn họ nhìn Đao công của Bộ Phương, còn muốn thuận tiện tiến vào nếm thử tay nghề thật không ngờ Bộ Phương lại muốn đóng cửa.
- Thời gian đóng cửa hôm nay đã tới, muốn thưởng thức món ăn ngon, sáng sớm ngày mai lại đến xếp hàng.
Bộ Phương mặt không thay đổi nói ra, căn bản không để ý tới một đống khách đang bất mãn.
- Ngươi làm lão bản thật vô lý, chúng ta tới ăn cũng không thiếu tiền của ngươi, vì sao ngươi không mở cửa?
- Ngươi mở tiệm không phải để kiếm tiền hay sao, có tiền còn không kiếm, ngươi có bị ngốc hay không?
...
Tiếng gào của khách cũ bất mãn oán giận vang vọng trong ngõ hẻm, hiển nhiên Bộ Phương đóng quyết định đóng cửa đã chọc giận bọn họ.
Bộ Phương dựa vào cửa, nhìn đám người, mặt không thần thái, hắn cũng không gấp trả lời, hắn nhàm chán nhìn bọn họ, nghe của bọn họ oán giận chửi rủa.
Chờ đến tất cả mọi người nói mệt rồi, hắn mới động đậy, kéo tấm ván cửa cuối cùng ra, nói:
- Ta nói thời gian mở cửa đã kết thúc, muốn ăn cơm sáng sớm ngày mai đến đây xếp hàng, khi đó là thời điểm ta mở cửa hàng, hiện tại bản điếm không cung cấp phục vụ.
Bộ Phương nói xong cũng khép tấm ván cửa cuối cùng lại, hắn cho mọi người ăn Bế Môn Canh.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, trên thế giới còn có lão bản kỳ lạ như thế sao? Có tiền cũng không kiếm?
- Phi! Tiểu điếm rác rưởi, trang bức làm gì, lão tử sẽ không ăn ở đây!
Một khách quen bất mãn phi một hơi, sau đó hắn xoay người dự định rời đi.
Hắn vừa định rời đi, lập tức cảm giác trên thân xuất hiện áp lực khó hiểu, thân thể bị ép quỳ rạp trên mặt đất, đúng lúc lại dập đầu đúng vào cục nước bọt mà hắn vừa phun ra, hắn lau qua một cái, sau khi lau sạch nước bọt thì áp lực mới biến mất.
Người này chật vật sợ hãi đứng lên, hắn lăn một vòng ra tới đầu hẻm, trời ơi... hẻm nhỏ có ma!
Những người khác không có cảm thấy áp lực kia, nhưng nhìn thấy người nọ chạy như điên rời đi, bọn họ có chút không giải thích được.
Cửa tiểu điếm không mở ra, bọn họ cũng không đứng chờ nữa, đều rời khỏi nơi này, toàn bộ ngõ nhỏ lại khôi phục yên tĩnh như ban đầu.
Tiểu Hắc nằm sấp ở cửa, mắt chó lười biếng nhìn qua một phen, vặn vẹo đầu chó, điều chỉnh tư thế, tiếp tục nằm ngủ thoải mái, lại dám phun nước bọt ở cửa tiể điếm... Không lau sạch làm sao có thể để cho ngươi đi?
Bộ Phương trở lại trong tiểu điếm, cởi áo khoác ngoài, duỗi người đi vào phòng bếp.
Hệ thống thưởng cho đã cấp rồi, Bộ Phương cũng không để ý tới chuyện lần này, đối với hệ thống đưa ra nhiệm vụ có tính trả thù, Bộ Phương cũng cảm thấy buồn cười, thật không ngờ tiểu hệ thống lại có tính tình như vậy.
Trở lại phòng bếp, Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao sắc bén.
Suýt chút nữa Long Cốt Thái Đao đã chém đứt chân của Lục Phẩm Chiến Hoàng, nó vẫn không nhiễm bụi bậm, không dính máu tươi.
Nhưng Bộ Phương lại có thói quen dùng Thanh Tuyền thủy của hệ thống để rửa dao, dù sao Bộ Phương thân là đầu bếp vẫn cần sạch sẽ.
Rửa xong Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, Bộ Phương vung tay lên, dao này lại trở về trong người Bộ Phương, về sau hắn lại nhìn ngắm bàn đồ ăn trước mắt.
Bộ Phương bỗng nhiên không muốn tiếp tục nấu ăn nữa, mỗi ngày nấu cũng chỉ có một ít như thế này, người cũng có tính lười, Bộ Phương cũng là người.
Hắn muốn đi vào phòng ngủ, lại cảm thấy lúc này ngủ vẫn còn quá sớm.
Cho nên Bộ Phương mới do dự không biết nên làm gì.
Bỗng nhiên, hắn híp mắt, hắn từ không gian hệ thống lấy ra một khối thịt bò Du Long, đây là thịt đùi bò Du Long, tràn đầy linh khí nồng nặc.
Nhìn thịt đùi tỏa ra linh khí mờ mịt, Bộ Phương sờ cầm một cái, bỗng nhiên muốn nấu một món ăn của mình, không dựa theo thực đơn của hệ thống.
Sáng tạo và nghiên cứu món ăn mới là việc mỗi đầu bếp đều cảm thấy hứng thú nhất, Bộ Phương cũng không ngoại lệ.
Du Long Ngưu thuộc về Linh Thú Thất Giai, thịt của nó vô cùng cứng rắn, dao bầu bình thường không thể cắt được, Bộ Phương triệu hồi ra Long Cốt Thái Đao lần thứ hai, nhanh chóng cắt thịt bò Du Long thành hạt lựu.
Nhìn đám thịt bò trước mặt, Bộ Phương đột nhiên nghĩ tới một loại món ngón vô cùng đáng nhớ, nhưng muốn nấu món ngon này, còn cần chuẩn bị và xử lý không ít thứ, vô cùng phiền phức.
Nhưng nếu không làm món ăn này, Bộ Phương đang lười biếng lại sinh ra hứng thứ bừng bừng.
Hắn từ trong không gian hệ thống lấy ra ruột của Du Long Ngưu, hắn đặt đống ruột vẫn còn nhuốm máu vào trong nước để rửa, dùng nước của hệ thống chuẩn bị để rửa, có thể hoàn hảo duy trì linh khí ruột bò không bị xói mòn.
Sau khi rửa sạch ruột trâu, Bộ Phương lột lớp ruột bên trong ra.
Ruột sấy là một trong những nguyên liệu chủ yếu của món ăn này.