Bộ Phương nhìn ba cây lạp xưởng Du Long Ngưu đang tỏa ra khói nóng trong chảo, cho dù đã ăn một cây, ngửi được mùi vị của món ăn, hắn vẫn không nhịn được ý muốn ăn trong lòng, thịt linh thú thất giai chế tác ra mỹ thực, đúng là dụ dỗ to lớn.
- Tại sao hắn không đi cướp đi... Một cây lạp xưởng lại dám bán hai trăm năm mươi mai nguyên tinh, đúng là phát rồ!
Nghê Nhan thở phì phò ngồi xuống ghế, nhịn không được mắng thầm.
Đường Ngâm ngồi bên cạnh Nghê Nhan cũng im lặng, cho dù là hai trăm năm mươi mai nguyên tinh một cây, ta cũng móc hầu bao mua... mua lạp xưởng ta chẳng phải càng điên hơn hay sao.
Tiền Bảo cảm giác nội tâm rỉ máu, hắn hiện tại đã có phần hối hận, tại sao hắn lại ngu xuẩn mua lạp xưởng, đây là chuyện không thể hiểu nổi, hai trăm năm mươi mai nguyên tinh đấy, đây chính là định mức tiêu thụ gần một tuần của Phượng Tiên Lâu.
Nghê Nhan nhìn chó mực đang nằm gần đó, nàng tức giận không có chỗ phát tiết, lạp xưởng ngon như vậy lại cho con chó ăn, đúng là phung phí của trời.
Nhưng nàng không có cách nào, đúng như Bộ Phương nói câu kia, nàng đi vào tiểu điếm chính là khách hàng, nếu muốn ăn món ăn, nàng phải mua và trả nguyên tinh, mà con chó kia không phải khách hàng, cho nên Bộ Phương mới cho nó ăn lạp xưởng.
Đây chính là vấn đề thân phận, tuy rằng Nghê Nhan tức giận, thế nhưng cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Nghê Nhan xem xong thực đơn, nói thật ra, nội tâm của nàng càng khiếp sợ, thức ăn nơi này bán với giá quá đắt, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có người ăn.
Nhìn mấy người mập mạp ngồi bên cạnh, Nghê Nhan không nói gì.
Bộ Phương nhanh chóng đi ra khỏi phòng bếp, trong tay của hắn cầm hai chén sứ màu trắng, trong bát là lạp xưởng Du Long Ngưu bị cắt nhỏ ra, hương vị nồng nặc gần như sắp hóa thành thực chất.
Thơm quá! Tất cả mọi người trong quán đều bị hấp dẫn, đều cố hít mạnh hương vị lạp xưởng.
- Đây là lạp xưởng Du Long Ngưu, xin dùng từ từ.
Bộ Phương nói với Nghê Nhan, sau đó đặt cái bát còn lại trước mặt Đường Ngâm, sau đó xoay người tiến vào nhà bếp lần nữa, hắn mang phần còn lại đặt trước mặt Tiền Bão.
Ba người không kịp chờ đợi đã ăn ngay, Đường Ngâm nuốt một miếng, tròng mắt sắp lồi ra ngoài, miệng dùng sức nhai, dường như hắn sắp nuốt cả đầu lưỡi của mình.
Dáng dấp của Tiền Bảo tương tự Đường Ngâm, hoàn toàn đắm chìm trong mỹ vị không thể tự kiềm chế được...
Nghê Nhan còn tương đối lý trí, nàng đầu tiên quan sát lạp xưởng, cẩn thận quan sát, từ màu sắc, hương vị, hình dáng.
Sau khi hiểu rõ, nàng gắp một khối lạp xưởng lên, bắt đầu nhai từ từ thưởng thức... Vị thịt nồng đậm bao phủ khoan miệng Nghê Nhan, nàng toàn tâm đắm chìm vào trong mỹ vị.
- Ăn quá ngon! Đây thật là lạp xưởng? Đây là lạp xưởng ngon nhất mà ta từng ăn!
Nghê Nhan vô cùng khiếp sợ, hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Bộ Phương thấy ba người ăn, hắn mỉm cười, sau đó xoay người về phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho đám người Kim bàn tử.
Chờ Bộ Phương dọn món ăn lên, đám người Nghê Nhan cũng khôi phục tinh thần khi ăn lạp xưởng Du Long Ngưu, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bộ Phương.
Đôi mắt Nghê Nhan nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, ánh mắt kia, dường như muốn nuốt sống Bộ Phương:
- Nói cho ta biết, ngươi làm cách nào bảo trì linh khí trong thịt linh thú không tiết ra ngoài! Loại thủ pháp này, ta nghiên cứu thật lâu, thế nhưng ta không thể khống chế linh khí trong thịt!
Chỉ ăn miếng đầu tiên, Nghê Nhan đã biết nguyên nhân Bộ Phương bán lạp xưởng đắt như vậy, ăn một cây lạp xưởng có thể so với ăn một viên đan dược lực phẩm, bởi vì lạp xưởng ẩn chứa linh khí vượt qua tưởng tượng của nàng.
Thịt chế tác lạp xưởng không phải thịt linh thú bình thường... Du Long Ngưu, chẳng lẽ là con Du Long Ngưu kia?
Bộ Phương lau sạch nước trong tay, nhìn Nghê Nhan, dung mạo tuyệt mỹ thật sự làm cho người ta ngưỡng môn, sóng nước trong mắt lưu chuyển, vẻ mặt mong đợi nhìn Bộ Phương, Bộ Phương suýt nữa đã cảm động.
- Đó là một bí mật.
Bộ Phương nói.
Nghê Nhan tức giận... Nàng thiếu chút nữa đã quên mất, trước mặt tên đầu gỗ này, dung mạo không là gì cả.
- Một khi thịt linh thú bị cắt ra, linh khí sẽ tán loạn, đẳng cấp càng cao, tốc độ tán loạn càng nhanh... Xem đẳng cấp thịt linh thú tuyệt đối không thấp, ngươi làm sao làm được?
- Đó là một bí mật.
Bộ Phương tiếp tục nói.
Nghê Nhan tối mặt, nàng hiện tại có xúc động muốn xé nát miệng của gia hỏa này...
- Như vậy, ngươi hẳn có thể nói cho ta biết thịt linh thú này mấy phẩm chứ?
Nghê Nhan tức giận hỏi, linh khí nồng nặc đến mức không thể tưởng tượng được, nội tâm Nghê Nhan có suy đoán, nhưng vẫn có phần không xác định... Bởi vì, nếu như suy đoán này là sự thật, như vậy nó quá mức đáng sợ.
- Đó là một bí... A, cái này có thể nói.
Bộ Phương vốn trả lời theo thói quen, thế nhưng giật mình một chút, nhanh lên thay đổi câu trả lời.
Chân khí trên người Nghê Nhan chấn động, nhịn xuống không có đánh ra một quyền, sao ngươi không trả lời là bí mật nữa đi?
- Ngươi nói một cây lạp xưởng dựa vào cái gì bán mắc như vậy?
Bộ Phương nhìn Nghê Nhan, thản nhiên nói.
- Bởi vì thịt mắc a, thịt này, là thịt thất giai Du Long Ngưu...
...
Cửa thành đế đô, trên bình nguyên cách xa nhau mười dặm, quân đội tam hoàng tử đã đồn trú tại đây, cũng không có chọn tiến vào đế đô.
Tam hoàng tử bỏ đi nhung trang, đổi lại trường bào nho nhã màu trắng, đúng trước quân đội, bên cạnh hắn còn có hai người, một người mang hắc sa đấu lạp, một người khí tức như rồng, dáng người cao to.
- Điện hạ, lần này vào đế đô, nguy cơ tứ phía, thuộc hạ phải luôn ở bên cạnh điện hạ, bảo hộ điện hạ an toàn!
Nam tử cao lớn tục tằng mở miệng nói.
Cơ Thành Tuyết bất đắc dĩ liếc nhìn người này, ngược lại cũng không cự tuyệt, bắt đầu đi về hướng đế đô.
Bước vào cửa thành, gió lạnh thổi qua, con phố dài quen thuộc đã xuất hiện.
Cơ Thành Tuyết nhìn con đường trước mắt, nó không có thay đổi gì so với lúc hắn rời đi, nhưng hắn có thể cảm nhận được vài phần biến hóa.
Xa xa, hai đội nhân mã chậm rãi đi tới, nghênh đón Cơ Thành Tuyết.
- Cung nghênh tam hoàng tử về kinh, vi thần đặc biệt nhận chỉ lệnh của Vũ Vương, thỉnh điện hạ tiến vào Vũ Vương phủ.
Một vị cựu thần nói với Cơ Thành Tuyết, kỳ thực giọng nói không có chút cung kính nào.
Cơ Thành Tuyết nhận ra người này, chính là một vị quan to trong triều đình, xem bộ dáng đã chọn đứng thành hàng với Vũ Vương.
Thế nhưng đây không phải lý do ngươi có thể ngạo mạn, Cơ Thành Tuyết mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, nói:
- Đại nhân đúng là cao ngạo, tại hạ có nghèo túng hơn nữa, chí ít cũng là hoàng tử, thời gian tại hạ chém giết địch ở ngoại vực, còn không biết đại nhân ngươi đang khoái hoạt ở nơi nào, ngươi dựa vào cái gì nói chuyện với ta như thế?
Đại thần kia giật mình, đôi mắt co rụt lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nam tử tục tằng sau lưng Cơ Thành Tuyết mở to mắt, tức giận hừ một tiếng, tiến lên, như hung thần ác sát nhìn tên đại thần kia, đại thần kia sợ hãi liên tục lui về sau mấy bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, tên đại thần này chỉ là thư sinh, làm sao có thể chống lại nam tử giống như mãnh thú này.
Xa xa, một đội nhân mã chậm rãi tới, dẫn đầu là một tiểu thái giám, rất hiển nhiên, đó là người của thái tử.
- Bái kiến tam hoàng tử điện hạ, Thái tử biết được điện hạ hôm nay về kinh, đặc mệnh phái nô tài tới đón tiếp, tịnh cung nghênh điện hạ vào cung gặp Thái tử.
Tiểu thái giám rất biết nói chuyện, thái độ tất cung tất kính.
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết hơi hòa hoãn, gật đầu.
Dù hắn gật đầu, nhưng hắn không có xu thế muốn đi, chỉ nhìn hai đội nhân mã, hắn cười rộ lên.
Giọng ôn hòa vang lên.
- Trở lại nói cho hai ca ca thân ái của ta biết, nói ta tàu xe mệt nhọc, không muốn gặp bọn họ, có chuyện gì, sau lễ tang phụ hoàng... hãy nói.