(stt chương bị lệch, nhưng nội dung vẫn liền)
- Oạch ~~ -
Âu Dương Tung Hoành lau râu ria, dùng chiếc đũa kẹp lên mấy sợi mì trộn lẫn vào nhau trước mặt, đưa vào trong miệng, tuy rằng mì trộn không so được với thịt kho tàu, Túy Bài Cốt... Nhưng ít nhất hắn cũng bỏ tiền ra mua!
A...?! Vừa vào miệng, mùi hương nồng đậm tỏa ra, làm cho ánh mắt Âu Dương Tung Hoành mở to, theo bản năng cắn nuốt thật nhanh.
Mặc dù mùi thơm của mì trộn không bằng cơm trứng chiên, cũng không mê người như thịt kho tàu, nhưng mùi thơm nhàn nhạt càng hấp dẫn người khác, làm cho Âu Dương Tung Hoành muốn dừng mà không được, trong tiểu điếm vang lên âm thanh hít hà của Âu Dương Tung Hoành.
Âu Dương Tiểu Nghệ vui thích cầm lấy nước canh cá đậu hủ, tư vị canh cá tràn vào lưỡi nàng, làm cho nàng hoàn toàn say mê trong đó, dường như mình cũng hóa thành một cái con cá đang ngao du trong đại dương màu trắng sữa, ngẫu nhiên còn cắn san hô do đậu hủ làm thành, rất ngon.
- Oạch ~~ -
Tiếng hít hà sụp soạt vang lên, Âu Dương Tiểu Nghệ đang say mê trong món ăn bị đánh thức, người nào bị kéo ra khỏi tưởng tượng tốt đẹp đều tức giận, khi nàng tức giận quay đầu, nhìn thấy lão phụ thân không ngừng ăn mì.
- Âm thanh ngươi ăn mì không thể nhỏ một chút hay sao? Quấy rầy ta uống canh cá rồi! Xú phụ thân!
Âu Dương Tiểu Nghệ miệng cong lên, tức giận nói.
- Phốc xuy... Khục khục khục!
Ánh mắt Âu Dương Tung Hoành mở to, tiếng hít hà sụp soạt dừng lại, về sau gương mặt cũng đỏ lên, trực tiếp che miệng, tiếng ho khan thật khẽ vang lên... Được rồi, gia hỏa này ăn quá nhanh, hắn đã bị nghẹn.
Âu Dương Tung Hoành mở to mắt nhìn, lập tức cầm lấy một ly Băng Tâm Ngọc Bình Tửu mà Âu Dương Thực chuẩn bị đưa và miệng, về sau uống một hơi cạn sạch, hắn lập tức cảm thấy sảng khoái!
- Ha ha ~ thoải mái!
Âu Dương Tung Hoành lau râu ria, thích ý nói.
Bỗng nhiên, hắn chép miệng một cái, hắn há hốc mồm, trời ơi... Vị đạo gì thế này! Rượu? Rượu thơm quá?
Âu Dương Tung Hoành nhìn sang chén sứ trong tay, nhìn Âu Dương Địch đang tự rót tự uống một mình, nhếch nhếch lên.
- Xú tiểu tử, còn không mau rót đầy cho ta! Có rượu ngon như vậy không gọi phụ thân tới! Mẹ kiếp, trở về huấn luyện tăng gấp bội!
Âu Dương tam huynh đệ:...
Âu Dương Tiểu Nghệ:...
- Oạch ~-
Âu Dương Tung Hoành uống một ly Băng Tâm Ngọc Bình Tửu, lại tiếp tục ăn mì.
...
Cơm nước no nê, cả nhà Âu Dương gia đều vui thích ngồi trên ghế, sau khi ăn uống no đủ mới cảm thấy lười biếng, đó là cảm giác thỏa mãn sau khi ăn món ngon, bọn họ đều muốn bật cười.
Bộ Phương lau nước đọng trên tay, từ phòng bếp đi ra, nhìn cả gia đình đang lười biếng, khóe miệng co giật.
- Tổng cộng là ba trăm hai mươi Nguyên tinh và một trăm kim tệ, cám ơn chiếu cố.
Bộ Phương ngồi đối diện Âu Dương Tung Hoành đang vỗ bụng, nói ra.
Âu Dương Tung Hoành cứng đờ, hắn cảm giác toàn bộ thế giới tối tăm... Ba trăm hai mươi Nguyên tinh, đám nữ nhân của hắn thật biết ăn!
Trong ánh mắt không muốn của Âu Dương Tung Hoành, Bộ Phương thu Nguyên tinh và kim tệ, phủi tay, Bộ Phương rất hài lòng.
Thời điểm hắn thu kim tệ, trong đầu xuất hiện âm thanh nghiêm túc của hệ thống.
- Chúc mừng kí chủ buôn bán đạt được hai vạn Nguyên tinh, hoàn thành mục tiêu ngắn hạn, sắp đạt được hệ thống ban thưởng, hệ thống ban thưởng bắt đầu cấp cho...
Bộ Phương ngẩn người, về sau khóe miệng nhếch lên, thở dài một hơi, thì ra trong vô hình, hắn đã đạt đến hai vạn Nguyên tinh, cũng không dễ dàng.
Hoàn thành hạn ngạch buôn bán hai vạn, nói cách khác hắn có thể đạt được số lượng chân khí một vạn Nguyên tinh, rốt cuộc hắn cũng từ tứ phẩm Chiến Linh bước chân vào ngũ phẩm Chiến Vương.
Ca cũng có thể được gọi là Chiến Vương rồi!
Bộ Phương vui vẻ, thời điểm hắn chuẩn bị nhận ban thưởng, Âu Dương Tung Hoành đột nhiên tiến lên, dựa vào hết sức gần, thậm chí Bộ Phương có thể ngửi thấy mùi vị mì trộn và rượu.
Bộ Phương cau mày, hắn lui về sau vài bước, lãnh đạm nhìn Âu Dương Tung Hoành.
- Có việc nói thẳng, đừng tới gần ta như vậy.
Bộ Phương mặt không biểu tình nói.
Động tác của Âu Dương Tung Hoành cứng đờ, lập tức cười cười ngượng ngùng, hai tay vò vò vào nhau, nói với Bộ Phương:
- Bộ lão bản... Là như vậy, hôm nay lão phu đến đây, kỳ thật vẫn có một chuyện trọng yếu thương lượng với ngươi.
- Ngươi nói.
Bộ Phương nói.
- Ngươi xem, Bộ lão bản có trù nghệ quá tốt, dùng ngôn ngữ đã hình dung không thể miêu tả vị ngon của nó, Bộ lão bản cũng không hy vọng ngươi tự tay nấu nướng ra mỹ vị chỉ có thể giấu trong tiểu điếm này, không người hỏi thăm chứ? Như vậy quả thực quá sỉ nhục tay nghề của Bộ lão bản!
Âu Dương Tung Hoành vuốt râu ria nói ra.
Bộ Phương nhàn nhạt nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
- Bộ lão bản nên biết Tiết Xuân Nguyên nha, ngày mai chính là Tiết Xuân Nguyên, mà ngày thứ hai trong Tiết Xuân Nguyên, đế đô sẽ tổ chức tiệc Bách gia, đến lúc đó, toàn bộ đầu bếp nổi danh khắp Thanh Phong Đế Quốc sẽ tụ tập lại, tiến hành nấu nướng tiệc Bách gia tại Thiên Huyền Môn, đây chính là cơ hội để mọi người biết tới tay nghề tuyệt hảo của Bộ lão bản!
Âu Dương Tung Hoành cười nói, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Vì vậy, chẳng lẽ Bộ lão bản không cân nhắc tham gia sao?
Tiết Xuân Nguyên... Bộ Phương híp híp mắt, hắn nhớ tới mấy ngày trước đây có tiểu quan sai mắt cao hơn đầu đi vào tiểu điếm của hắn, dường như cũng muốn hắn tham gia tiệc Bách gia gì đó...
Ta mặc kệ ngươi là tiệc Bách gia gì, vào trong tiểu điếm trang bức gây sự là ngươi không đúng, vì vậy Bộ Phương cho Tiểu Bạch ném đám tiểu quan sai kia ra ngoài.
Bộ Phương suýt nữa đã quên đi vấn đề này, Âu Dương Tung Hoành vừa nói ra, hắn giật mình nhớ lại.
Tiệc Bách gia nghe dường như rất lợi hại, Bộ Phương gật đầu, nhìn Âu Dương Tung Hoành.
- Không tham gia, không có hứng thú.
Bộ Phương thản nhiên nói.
- A? Cái gì? Không tham gia? Vì cái gì?
Sắc mặt Âu Dương Tung Hoành cứng đờ, lập tức nghi ngờ hỏi, hắn xem ra, đầu bếp tham gia tiệc Bách gia cũng quan trọng không kém gì thi trạng nguyên.
Bộ Phương thân là đầu bếp, rõ ràng không tham gia tiệc Bách gia do đế quốc tổ chức, việc này... Quả thực có chút không thể nói lý!
- Phiền toái, tiệc Bách gia hay không Bách gia tiệc, nghe đã cảm thấy phiền toái, ta chỉ muốn yên lặng nấu món ăn trong tiểu điếm, nếu bọn họ đến tiêu phí, ta rất hoan nghênh.
Bộ Phương nghiêm túc nói, đây đúng là tiếng lòng của hắn, hắn là một cái người sợ phiền toái.
Tâm nguyện của hắn là nâng một chén trà nóng, ngồi trước cửa tiểu điếm, xem thế sự xoay vần, nhìn hoa nở hoa tàn, chỉ đơn giản như vậy.
- Bộ lão bản, lúc này trên Bách gia yến hội có bình chọn đầu bếp, đệ nhất danh đạt được thực khách bỏ phiếu, sẽ đạt được đế quốc ban thưởng, chẳng lẽ Bộ lão bản không muốn biết phần thưởng là cái gì sao?
Âu Dương Tung Hoành nhìn chằm chằm vào Bộ Phương nói.
Ban thưởng? Đế quốc có tam văn Ngộ Đạo Quả đều bị hắn mang đi, còn có thể có ban thưởng gì hấp dẫn hắn.
Nhiệm vụ tạm thời hai: Kí chủ tham gia Thanh Phong Đế Quốc tổ chức tiệc Bách gia, đạt được đệ nhất, đạt được đế quốc ban thưởng.
(nghiền ép tất cả đi, thiếu niên.)
Nhiệm vụ ban thưởng: phương pháp chế tác trứng Linh quy.
Bộ Phương thở dài, hắn sợ phiền toái, nhưng mà đôi khi, dù sao hệ thống là gia hỏa rất nhân tính hóa đưa ra nhiệm vụ tạm thời đầy phiền toái.