- Ăn ngon không?
Tiếu Yên Vũ nhìn thấy Bộ Phương đặt bánh ngọt thơm ngon vào miệng, trong mắt tỏa ra hào quang, càng chờ mong.
Bộ Phương nhíu mày, cảm nhận vị kỳ quái của bánh ngọt, trên mặt sinh ra một tia cổ quái... Là một người làm hay sao? Tại sao mùi vị chênh lệch lớn như vậy.
- Mùi vị kia... Không thật tốt, quá ngọt, hơn nữa thời gian bốc hơi quá lâu nên ngọc tâm bên trong đã cứng, hơn nữa...
Bộ Phương theo bản năng bắt đầu chỉ điểm, hắn rất nghiêm túc với mỹ thực, vì vậy một khi hắn bắt đầu đánh giá sẽ là thao thao bất tuyệt.
Tiếu Tiểu Long cùng Âu Dương Tiểu Nghệ trợn mắt há hốc mồm nhìn Bộ Phương càng nói càng hăng say, khóe miệng hơi cong lên.
- Ăn cái gì mà ăn, chớ ăn nữa! Dù sao khó ăn như vậy!
Gương mặt Tiếu Yên Vũ đỏ bừng, đỏ thẫm giống như uống say, vừa giận vừa si, xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng cầm lấy bánh ngọt trở về, dường như có chút hờn dỗi thả vào hộp cơm.
Bộ Phương ngẩn ngơ, tình huống gì đây? Chẳng lẽ hắn đánh giá có sai lầm sao? Không có... Bánh ngọt này rất khó ăn, rõ ràng giống như người mới làm.
Hoàn toàn không cùng cấp bậc với bánh ngọt lúc trước...
A... Không phải là một cấp bậc? Bộ Phương ngẩn ngơ, về sau ánh mắt theo bản năng nhìn lên thân Tiếu Yên Vũ, cảm thấy ánh mắt ai oán của Tiếu Yên Vũ.
Bộ Phương không phải người ngu, hắn nhanh chóng hiểu rõ xảy ra chuyện gì, bánh ngọt kia nhất định là Tiếu Yên Vũ làm ra, mà không phải Tiếu mẫu làm... Điều này cũng có thể giải thích, vì cái gì mùi vị chênh lệch lớn như vậy.
Tiếu Tiểu Long và Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn Bộ Phương, lại nhìn dáng dấp lúng túng của Tiếu Yên Vũ, sau đó cùng cười to.
- Bộ lão bản, tỷ tỷ của ta rất hiếm khi xuống bếp, ngươi lại chỉ trích bánh ngọt của nàng cái gì cũng sai lầm, ngươi đã triệt để đắc tội tỷ của ta rồi.
Tiếu Tiểu Long cười nói.
Bộ Phương biết rõ bánh ngọt thật sự khó ăn, cho dù là Tiếu Yên Vũ làm, hắn cũng không có thói quen lấy lòng trái lương tâm...
Nhưng mà, tối nay ba người Tiếu Yên Vũ tìm hắn, làm trái tim cô tịch của hắn ấm áp hơn, hắn cảm thấy hắn phải làm cái gì đó để tỏ lòng biết ơn.
Nấu đồ ăn để diễn tả lòng biết ơn?
Bộ Phương lắc đầu, hắn ném ý nghĩ này ra khỏi đầu, đám người Tiếu Yên Vũ thường xuyên đến chỗ hắn ăn uống, đã sớm không lạ lâm với những món này, vì vậy, chỉ nấu những món ăn kia không đủ thành tâm.
Hôm nay là đêm trước Xuân Tiêu, cũng có ý nghĩa là giao thừa trên Địa Cầu, Bộ Phương suy nghĩ một chút, về sau hắn đứng lên đi vào trong tiểu điếm.
- Các ngươi chờ một tý, ta sẽ làm mỹ thực vui mừng cho các ngươi.
Bộ Phương vừa đi vào phòng bếp, vừa thản nhiên nói.
Bộ lão bản muốn làm mỹ thực? Ánh mắt đám người Tiếu Yên đều sáng ngời.
Tay nghề của Bộ lão bản không cần phải nói rồi, nấu món ăn làm bọn họ dư vị vô cùng, hôm nay hắn lại tự làm món ngon... Đây là lần đầu tiên đầu diễn ra, bọn họ hết sức chờ mong.
Bọn họ chờ trong chốc lát, Bộ Phương bắt đầu rời khỏi phòng bếp, trong tay còn cầm cái chậu lớn.
Ba người khó hiểu, Bộ lão bản muốn làm cái gì?
Bộ Phương không có giải đáp nghi hoặc của bọn họ, mà là trực tiếp đặt cái chậu xuống.
Sức nặng cái chậu hiển nhiên không nhẹ, hơn nữa bên trong còn chứa đầy bột nếp, những thứ bột gạo nếp này ánh sáng long lanh, giống như thủy tinh mài nhỏ.
Bộ Phương đổ Linh Tuyền Thủy nóng vào, về sau dùng tay quấy trong đó.
- Bộ lão bản, ngươi muốn làm cái gì?
Tiếu Tiểu Long nghi hoặc nhìn Bộ Phương, hỏi.
Bộ Phương nhìn hắn, nói ra:
- Đừng nói chuyện, nhìn xem.
Về sau, Bộ Phương nâng nắm đấm lên, chân khí nồng đậm tuôn ra, giống như bao tay bao phủ nắm đấm của hắn.
Bành! Một tiếng vang thật lớn, Bộ Phương đấm một quyền vào vòng xoáy trong chậu, dưới sự khống chế chân khí chuẩn xác của Bộ Phương, vòng xoáy đột nhiên run lên.
Bộ Phương rút nắm đấm, hắn lại đấm xuống, một tiếng vang thật lớn giống như tấm gương vỡ nát.
Nhìn Bộ Phương bạo lực như vậy, ba người Tiếu Yên Vũ trợn mắt há hốc mồm, đây là làm món ngon? Xác định không phải đang trút giận? Một quyền lại một quyền, giống như đánh vào trong thịt...
Cũng không biết đập phá bao nhiêu quyền, động tác Bộ Phương dần dần không cuồng dã như ban đầu, mà là mỉm cười ôn hòa, tuy rằng mỗi một quyền nện xuống phát ra âm thanh như sấm sét.
- Ông... Ông trời ơi..
Tiếu Tiểu Long kinh hô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nắm đấm được chân khí Bộ Phương bao trùm, chỉ thấy phía trên nắm đấm có từng sợi nhỏ vô cùng óng ánh.
Bộ Phương nâng nắm đấm, trên nắm đấm là vô số sợi tơ nhỏ mịn óng ánh.
Bành.
Lại đấm xuống một quyền, Bộ Phương không đánh xuống, hắn xua tan chân khí, giơ nắm đấm lên, sợi tơ cũng biến mất không thấy gì nữa, ba người nhất thời tò mò nhìn vào khối gạo nếp đang bốc khói nóng bên trong chậu.
Mặc dù không có hương vị đậm đặc gì, nhưng mà ba người Tiếu Tiểu Long lại nuốt từng ngụm nước bọt...
- Thối lão bản... Ngươi dùng quyền đấm ra mỹ thực? Ăn được không?
Âu Dương Tiểu Nghệ, hỏi.
- Có thể, nhưng cần xử lý mới có thể ăn.
Bộ Phương nói:
- Kỳ thật các ngươi về nhà cũng có thể thử làm, chỉ cần khống chế tốt chân khí.
- Món này tên là gì?
Tiếu Yên Vũ nói.
- Bánh mật Thiên Triền Ti.
Bộ Phương nói.
Về sau Bộ Phương chính vung tay lên, Long cốt đao xuất hiện trong tay hắn, hắn cất bánh mật thành bốn khối.
Trở lại phòng bếp, Bộ Phương phân biệt dùng lồng hấp chưng chín.
- Vào đi.
Bộ Phương gọi ba người.
Xong rồi sao? Ba người vui mừng, đi vào trong tiểu điếm, nhìn thấy bánh mật Thiên Triền Ti được đặt lên bàn.
Bình thường, bình thản không có gì lạ, ba người không nhìn thấy có gì đặc biệt.
Nhưng mà mùi thơm này... Mùi gạo nếp nồng đậm thật thơm, giống như sợi tơ quấn quanh chóp mũi bọn họ.
Vị ngọt không ngán cũng không nhạt, nhưng lại hấp dẫn bọn họ chảy nước bọt muốn ăn.
- Nếm thử đi, bánh mật này cần ăn trước đêm Xuân Nguyên, cầu chúc cho năm mới nhiều may mắn.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Hắn cố ý mua nguyên liệu bánh mật Thiên Triền Ti từ hệ thống, khấu trừ chính là Nguyên tinh của hắn, nhưng mà Bộ Phương không quan tâm.
Ba người có thể đến đây hôm nay, ý nghĩa tình cảm không phải Nguyên tinh có thể so sánh, hắn cũng chỉ có thể làm ra món ngon để cảm ơn.
Tiếu Yên Vũ tao nhã gắp lấy bánh mật Thiên Triền Ti, bờ môi ôn nhuận có ánh sáng mở ra, lộ ra hàm răng như ngọc, nhẹ nhàng cắn xuống.
Về sau, đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Yên Vũ mở to, ánh mắt không dám tin.
Thì ra cái gọi là Thiên Triền Ti... Thật là Thiên Triền Ti a!