Thanh Dương Trấn, tọa lạc tại khu vực bên ngoài Man Hoang chi địa, đây là nơi Thanh Phong Đế Quốc thiết lập một cái quan ải với Man Hoang chi địa, bởi vì Man Hoang chi địa là một chỗ hiểm địa, bên trong có rất nhiều Linh thú, những Linh thú này có mạnh có yếu, cường đại thậm chí có thể đạt tới cảnh giới đáng sợ khó mà tưởng tượng nổi, yếu cũng là Linh thú tam tứ giai.
Bên ngoài, bên trong và trung tâm, đây là ba vòng tròn lớn, bên trong sinh tồn Linh thú nhiều không kể siết, Thanh Dương Trấn với tư cách thị trấn nhỏ trấn thủ giao lộ Man Hoang chi địa, tự nhiên phải thừa nhận áp lực do Linh thú trong Man Hoang chi địa mang đến.
Số lượng Linh thú càng nhiều sẽ gây ra nhiều tai nạn, ví dụ như Linh thú triều mạnh mẽ, rất nhiều Linh thú giống như phát điên lao ra khỏi Man Hoang chi địa, chà đạp tất cả, đối với Thanh Dương Trấn mà nói tuyệt đối là một trận tai nạn, mà chỉ có người chính thức nắm giữ thực lực mạnh mẽ mới có thể sống sót trong thú triều.
Thanh Dương Trấn chính là thị trấn nhỏ tụ tập nhiều cao thủ, người sinh tồn bên trong đều có được tu vi cường đại, đại đa số bọn họ là mạo hiểm giả đến từ Tiềm Long Đại Lục, không chỉ đến từ Thanh Phong Đế Quốc, cũng có từ các tiểu quốc khác.
Bọn họ hội tụ đến đây, cũng xem Man Hoang chi địa là nơi rèn luyện, cũng là nơi thu hoạch nguyên tinh.
Săn giết Linh thú, mà có thể dùng thi thể Linh thú để đổi lấy nguyên tinh, mỗi tài liệu trên thân Linh thú đều là bảo vật, có thể đổi lấy không ít đồ vật, đây chính là lợi ích, có lợi lợi to lớn như thế, vì vậy cho dù đối mặt Thú triều đáng sợ, vẫn có vô số người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Đệ nhất đại tửu lâu Thanh Dương Trấn, đây là tửu lâu duy nhất trong Thanh Dương Trấn, kiến trúc hai tầng, tầng thứ nhất vô cùng rộng lớn, người bên trong rất huyên náo, người lui tới nối liền không dứt.
Mùi rượu, mùi đồ ăn tràn ngập trong đó, đan xen lẫn nhau, tiếng thét to, tiếng cười to vang lên liên tiếp.
Tóm lại chính là nơi náo nhiệt.
- Ôi, A Lỗ A Uy đã về rồi? Như thế nào? Hoàn thành nhiệm vụ lão đầu tử không?
A Lỗ gặm đùi gà và A Uy cõng đeo nồi đen bước chân vào trong tửu lâu, vừa tiến vào trong đó, đã có một thiếu nữ xinh đẹp dáng người nóng nảy, ăn mặc thập phần bại lộ, vòng eo chập chờn đi tới, cười đùa nói.
- Nguyệt Di, chúng ta thua, Đế đô Thanh Phong Đế Quốc không hổ là đô thành quốc gia, quả nhiên ngọa hổ tàng long, đại ca móc kỹ xảo ẩn giấu ra nhưng vẫn thua.
A Lỗ một cái đùi gà trong tạp dề ra, cắn một cái, hắn vừa nhai vừa nói với mỹ nữ xinh đẹp.
A Uy mặt đen lại, chỉ nhìn mỹ nữ trước mặt nhưng không nói gì, hắn thật sự không có gì để giải thích, thua chính là thua, chỉ có thể trách hắn học nghệ không tinh.
Nữ tử vũ mị xinh đẹp gọi là Nguyệt Di cảm thấy kinh ngạc, lấy trù nghệ của A Lỗ A Uy tham gia tiệc Bách gia của đế quốc... Lại thua? Chẳng lẽ trình độ đầu bếp Thanh Phong Đế Quốc đáng sợ như thế sao?
A Lỗ và A Uy chính là đệ tử của lão đầu tử đấy!
- Không có việc gì, thua cũng tốt, cũng tránh các ngươi cho rằng trù nghệ của mình là vô địch thiên hạ, vừa vặn áp chế nhuệ khí của các ngươi, đối với các ngươi mà nói lại không phải chuyện xấu.
Nguyệt Di nhẹ cười rộ lên, bộ ngực to lớn chập chờ, dẫn tới không ít thực khách chung quanh nhìn chằm chằm vào.
Sắc mặt A Uy cùng A Lỗ lập tức trầm xuống, nhìn chung quanh, âm thầm hừ một tiếng sau đó đi lên lầu hai.
Bọn họ bước lên lầu hai, bước lên sàn gỗ đã lâu năm, âm thanh cọt kẹt..t.. vang vọng không dứt, ánh sáng dần dần mờ đi, hai người quen thuộc bước đi, nhanh chóng đi tới một căn phòng nhỏ.
A Uy cung kính gõ cửa, thần sắc kiêu căng trên mặt biến mất.
- Vào đi.
Đợi đến lúc âm thanh già nua trong phòng vang lên, hai huynh đệ mới nhìn nhau, bước vào trong đó.
- Sư phụ...
A Lỗ A Uy cúi đầu, cũng nói nhỏ với lão giả áo xám trong phòng.
Lão giả kia ngồi trên xích đu, hơi lắc lư, trong tay cầm cây quạt không biết dùng lông chim linh thú nào chế tác thành, phe phẩy nhẹ nhàng, một cơn gió nhẹ thổi qua.
- Thua? Không có đạt được phần thưởng?
Lão giả nói chuyện giống như cười mà không phải cười, làm cho A Uy cảm thấy ngượng ngùng, trước khi xuất phát, hắn đã nói chắc chắn sẽ mang theo phần thưởng trở về, kết quả hắn thảm bại quây về.
- Lão phu đã từng nói, Tiềm Long Đại Lục bao la vô biên, tầm mắt của các ngươi giới trong một cái giếng, ngồi trong giếng quan sát thế giới, các ngươi cảm giác mình đã nhìn thấy toàn bộ thế giới, nhưng mà trên thực tế, các ngươi chỉ tự kỷ trong thế giới nhỏ bé mà thôi.
Lão giả áo xám dừng đung đưa xích đu, thản nhiên nói.
Về sau lão giả đứng lên, ánh mắt nhìn lên thân hai huynh đệ, gương mặt đầy nếp nhăn run run, khẽ cười nói:
- Không ngại, các ngươi cũng không cần tự trách, lúc này xem như rèn luyện các ngươi đi, một lần thất bại không coi là cái gì, nỗ lực luyện tập, tranh thủ lấy lại danh dự cho bản thân.
- Vâng... Sư phụ, kỳ thật sư phụ, nếu như ta dùng tới ‘"Bách Vị Oa’ - ta không nhất định sẽ thua!
A Uy vẫn còn có chút không phục.
Lão giả áo xám nhi9nf A Uy, lắc đầu.
- Lão phu truyền cho ngươi Bách Vị Oa, cho ngươi dưỡng nồi mười năm, ngươi sớm sử dụng, tương đương tiết lộ tinh khí, đã mất đi thần, cho dù ngươi lấy được thắng lợi thì thế nào? Ngươi mất đi... Hơn xa thứ ngươi đạt được rất nhiều, ngươi nên may mắn, ngươi không có sử dụng Bách Vị Oa.
- A Lỗ, miêu tả lại thất bại của các ngươi một lần.
Lão giả thản nhiên nói.
A Lỗ ngẩn ngơ, theo bản năng thò tay chuẩn bị kiếm đùi gà, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn buông tha, ngược lại bắt đầu rất nghiêm túc tự thuật.
Lão giả yên lặng lắng nghe, hắn nhanh chóng nghe xong A Lỗ tự thuật.
- Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu? Dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường chế tạo ra mỹ thực có thể đánh bại A Uy?
Lão giả híp híp mắt, trên mặt lộ ra sắc mặt ngưng trọng.
- Thanh Phong Đế Quốc khi nào xuất hiện đầu bếp lợi hại như vậy? Nguyên liệu nấu ăn bình thường chế tác mỹ thực có thể vượt qua cả nguyên liệu nấu ăn Linh khí chế tác mỹ thực, phải hoàn toàn phát huy mùi vị và hiểu rõ nguyên liệu nấu ăn đến mức tận cùng, đối với bất cứ đầu bếp nào cũng là việc vô cùng khó khăn...
- Ka-ki ka-ki, sư phụ... Phần thưởng cuối cùng bị Bộ lão bản mang đi.
A Lỗ cắn đùi gà nói ra.
Lão giả gật đầu, về sau vỗ tay cười rộ lên:
- Thật không ngờ tại Thanh Phong Đế Quốc còn có người dám giật đồ của Quỷ Trù ta... Lão phu đột nhiên muốn mở mang kiến thức vị Bộ lão bản kia.
A Uy ngẩn ngơ, về sau đôi mắt co rụt lại, chẳng lẽ sư phụ muốn tự thân xuất mã?
- Hạt giống Ngũ Văn Ngộ Đạo Quả Thụ... Nếu có thể trồng sống, sẽ sinh ra bao nhiêu gợn sóng đây.
Lão giả âm thầm lẩm bẩm.
...
Mặt trời vừa ló dạng, ánh mặt trời xuyên phá tầng mây bao phủ mặt đất, mặt đất như bị nhuộm vàng.
Tuyết không còn rơi xuống, nhiệt độ vẫn lạnh như cũ.
Bộ Phương đầu tiên nấu một bàn Túy Bài Cốt cho Tiểu Hắc, về sau bắt đầu rèn luyện kỹ thuật xắt rau chạm trổ, cùng với luyện tập chế tác đồ ăn.
Nếu như muốn làm Trù thần đứng trên đỉnh thế giới huyền huyễn, hắn tuyệt đối hông thể lười biếng, mỗi ngày luyện tập là việc không thể thiếu, bởi vì luyện tập có thể chậm rãi tăng cường trù nghệ, làm cho bản lĩnh được củng cố.
Trong chậu hoa đất vàng, cây xanh càng ngày càng cao, hôm qua vừa mới đâm chồi, hôm nay đã cao lên không ít, đúng là quá thần kỳ.
Trên phiến lá có đường vân kỳ dị, Bộ Phương nhìn vào còn cảm thấy hoa mắt.
- Đây rốt cuộc là hạt giống gì? Chẳng lẽ sẽ mọc ra thứ tốt?
Bộ Phương duỗi ngón tay vuốt ve phiến lá một chút, nghi hoặc lầm bầm một câu, về sau hắn đứng lên, mở cửa tiệm.
Kim lão bản mang theo thân thể mập mạp tiến vào, Bộ Phương đã rất quen thuộc với Kim lão bản, hắn nhanh chóng tiến vào phòng bếp, xào nấu xong đồ ăn mang ra.
Âu Dương Tiểu Nghệ và tỷ đệ Tiếu gia cùng đi tới, Tiếu Yên Vũ vẫn tao nhã như vậy, mang mạng che mặt, khí chất không màng danh lợi.
Sau đám người Tiếu Yên Vũ, Lạc Tam Nương và bóng dáng nhượng ngùng hấp tấp chạy tới, Phương cảm thấy ngạc nhiên.
- Bộ lão bản, Quyển Nhi tìm ngươi có việc, ngươi có rảnh hông?
Lạc Tam Nương vừa vào cửa đã hô lên, nữ nhân này rất đẹp, nhưng lại không có chút khí chất của nữ nhân...
Quyển Nhi mang theo một hộp đựng thức ăn, gương mặt đầy ngượng ngùng đi theo sau lưng Lạc Tam Nương, thở phì phò, bước vào trong tiểu điếm.