Xà nhân xinh đẹp ngây ngốc trong chốc lát, lập tức nước mắt lóng lánh rơi xuống, bụm miệng nghẹn ngào:
- Đại trưởng lão, Vũ Phong thực sự được cứu sao?!
Chồng của nàng cuối cùng được cứu, người đã từng là cường giả số một trong bộ tộc Xà Nhân sắp sửa trở lại. Đại trưởng lão nhìn nàng một cái không khỏi cảm thán:
- Hạt sen trong đài sen Vương Liên nhất định có thể cứu Vũ Phong.
Bộ Phương và Vu Vân Bạch không nói gì, đều đứng ở xa xa yên lặng mà nhìn. Đại trưởng lão trịnh trọng giơ đài sen lên, thôi động chân khí trên tay lấy ra một hạt sen lóng lánh như lưu ly, hạt sen trong suốt long lanh như dùng ngọc bích chế tạo, tinh xảo đẹp đẽ. Hương thơm và linh khí nồng đậm nháy mắt tràn ngập khắp phòng khiến mọi người có phần mê đắm. Bộ Phương nghe hương thơm này, trong mắt cũng phát ra tinh quang. Linh khí này, mùi thơm này... quả thực có thể phối hợp với Phượng Huyết Thảo và Tam Văn Ngộ Đạo Quả.
Đại trưởng lão cầm lấy hạt sen rồi sau đó bóp chặt, dùng chân khí nghiền nát hạt sen hóa thành một nhúm bột phấn trôi nổi trong tay hắn. Đại trưởng lão phất nhẹ tay, đưa bột phấn hạt sen vào miệng xà nhân Vũ Phong. Đôi mắt Vũ Phù lấp lánh như hai viên ngọc, đầy ắp hi vọng mà nhìn chằm chằm vào xà nhân hấp thu một hạt sen. Sau khi xà nhân hấp thu hạt sen xong, trên mặt tỏa ra ánh sáng, ánh sáng màu lam nhạt lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó thì lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hả? Như vậy là xong sao? Bộ Phương ngơ ngác, nhìn Đại trưởng lão xà nhân, một hạt sen hình như hoàn toàn không có xu hướng cứu tỉnh người nha?
Chuyện gì xảy ra? Không những Bộ Phương sửng sốt, ngay cả Đại trưởng lão cũng hơi đờ ra, làm sao không có hiệu quả chứ? Hạt sen Vương Liên hẳn có thể cứu tỉnh mới đúng chứ. Đại trưởng lão không tin lại lặp lại quá trình đưa hạt sen cho nam tử, nhưng cũng như hạt sen đầu tiên, nam tử chỉ là mặt lóe lên ánh sáng xanh nhạt rồi lại không có chuyện gì xảy ra. Từng hạt sen Vương Liên đều vô cùng quý giá, liên tục sử dụng hai hạt, đáng lý phải cứu tỉnh người chứ.
Đại trưởng lão cắn răng, tay run run lại lần nữa bóp nát một hạt. Tổng cộng cũng chỉ có tám hạt sen, bất giác đã dùng hết ba hạt để cứu người, thế này tuyệt đối xem như là ra tay hào phóng. Nhưng mà, người vẫn như cũ không tỉnh lại.
Đại trưởng lão run rẩy môi định móc ra một hạt sen nữa, nhưng lại bị Vu Vân Bạch đứng một bên không nhìn nổi nữa cản lại. Vu Vân Bạch lạnh nhạt nói, giọng hơi lạnh lùng:
- Đừng lãng phí hạt sen nữa, hắn nếu như có thể tỉnh thì khi dùng hạt đầu tiên đã có thể tỉnh rồi, ba hạt đã là cực hạn, thêm nữa thì phí phạm.
Đại trưởng lão suy sụp buông lỏng bàn tay đang cầm hạt sen, mặt xám như tro tàn, xem ra thật là không có hi vọng. Xà nhân xinh đẹp cùng Vũ Phù lúc này sớm đã suy sụp, vốn dâng lên hi vọng lại bị vô tình đập nát.
Vu Vân Bạch đi đến trước xà nhân, trong tay nổi lên một tia chân khí phiêu dật như mây mù, áp lên ngực xà nhân kia, tập trung tinh thần như đang cảm nhận thương thế bên trong xà nhân. Vu Vân Bạch nói thẳng:
- Tinh khí bên trong cơ thể hắn đã xói mòn nghiêm trọng, coi như các người cho hắn dùng thêm hạt sen Vương Liên thế nào cũng chỉ là lãng phí, hạt sen có thể tăng cường linh khí và khả năng khôi phục thương thế, nhưng lại không có cách nào khôi phục tinh khí, các ngươi làm thế này chỉ là lãng phí linh dược.
Nàng rụt tay lại, ánh mắt rơi trên người mọi người. Đại trưởng lão thở dài, mẹ con Vũ Phù hốc mắt phiếm hồng, hi vọng bị phá hủy, bọn họ không gào khóc lên cũng đã là rất tốt.
Tinh khí? Bộ Phương híp híp mắt, trong đầu lóe lên một tia tinh quang. Sau đó hắn bước tới trước mặt xà nhân kia, nhìn chằm chặp sắc mặt xà nhân hồi lâu. Nhìn một lúc Bộ Phương nghiêng đầu hỏi Vu Vân Bạch:
- Ngươi xác định hắn bị xói mòn tinh khí nghiêm trọng?
Vu Vân Bạch cạn lời, nàng thấy Bộ Phương nhìn chằm chằm xà nhân nọ lâu như vậy còn tưởng có phát hiện gì mới, kết quả vẫn là hỏi mình, thế ngươi nhìn một cách cao thâm khó dò như vậy cả buổi làm cái quái gì?!
Vu Vân Bạch cực kỳ tự tin, kiêu hãnh nói:
- Bạch Vân sơn trang ta tinh thông các loại tạp học, y thuật cũng được xem như là một phần phải tu luyện, cho nên ngươi không cần hoài nghi chẩn đoán của bản công tử.
Bộ Phương gật gật đầu, không để ý tới Vu Vân Bạch ưỡn ngực kiêu ngạo kia mà xoay đầu nhìn Đại trưởng lão, đưa tay ra nói:
- Nếu hạt sen đã không có tác dụng vậy thì đưa đài sen và hạt sen còn lại cho ta đi.
Đại trưởng lão không nói gì, đưa lại đài sen cho Bộ Phương, trong tay Bộ Phương lóe lên tia sáng, cất đài sen vào không gian hệ thống. Cất xong Bộ Phương lại xoay đầu hỏi xà nhân xinh đẹp đang ôm lấy Vũ Phù khẽ khóc nức nở:
- Chỗ ngươi có bếp không?
Xà nhân xinh đẹp khóc như mưa, thắc mắc nhìn Bộ Phương, vô thức chỉ chỉ phòng nhỏ ở sau. Bộ Phương gật gật đầu đi về phía bếp lò cũ nát nằm trong một góc. Quét mắt nhìn bếp lửa, Bộ Phương phát hiện cái bếp này quả thực là nghèo nàn cực kỳ, xung quanh có một vại gạo, mở ra nhìn bên trong một hạt gạo cũng không có, điều kiện của bộ tộc Xà Nhân sinh sống trong Huyễn Hư Linh Trạch này quả là vô cùng gian khổ.
Quen thuộc nhóm lửa, cọ nồi, Bộ Phương thế mà lại bắt đầu loay hoay bận rộn bên bếp lửa. Vu Vân Bạch bên cạnh thấy hành động của Bộ Phương tước tiên là ngơ ra, sau đó lại nghĩ đến, mắt hơi mở to, có ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng. Nàng hơi nghi ngờ thì thầm:
- Lẽ nào gia hỏa này muốn nấu Linh Dược Thiện? Định dùng Linh Dược Thiện cứu xà nhân này ư? Nhưng mà... Linh Dược Thiện thật sự có thể cứu được người bị xói mình tinh khí sao?
Tinh khí bị xói mòn rất bình thường, một số người cơ thể suy nhược thì tinh khí trong người đều có thể xói mòn bất cứ lúc nào, nhưng mà khi xói mòn quá mức nghiêm trọng, vậy thì có vấn đề.
Bộ Phương lấy một ít gạo từ túi không gian hệ thóng của mình, đây là gạo của tiểu điếm dùng để làm cơm chiên trứng, mỗi hạt đều no tròn, Bộ Phương vốn là để mình nấu ăn, không ngờ khi đến Huyễn Hư Linh Trạch không dùng đến, bây giờ sử dụng ở đây. Vo gạo sạch sẽ đổ vào nồi nấu lên. Bộ Phương gom một ít chân khí vừa hồi phục, ngưng tụ ra Long Cốt Thái Đao, trong tay lóe lên, một huyết quan như nấm đỏ xuất hiện trong tay hắn.
- Đây là... huyết quan của Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm?!
Vu Vân Bạch khẽ che miệng, mặt đầy kinh hãi, tên này... lúc trước ngay cả thứ này cũng giữ lại sao? con Hắc Trạch Nhiêm này chẳng phải lỗ muốn chết ư, cái rắm cũng không mò được, kết quả còn dâng ra huyết quan của mình. Song nếu như là huyết quan này, như vậy không chừng thật có thể cứu, huyết quan là nơi tinh hoa của Hắc Trạch Nhiêm, là bộ phận chủ yếu hội tụ tinh khí của nó, dùng để nấu Linh Dược Thiện không chừng sẽ có tác dụng.
Bộ Phương dùng Long Cốt Thái Đao cẩn thận cắt xuống một miếng huyết quan nhỏ, cắt nhỏ thành hạt lựu sau đó cất huyết quan đi, trong tay lại lóe lên một khối thịt bò Du Long béo ngậy. Cũng cắt hạt lựu khối thịt, trộn lại với nhau đổ vào nồi. Mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên hừng hực mang theo hương thơm ngát của gạo khiến ba người Đại trưởng lão đần ra.
Xà nhân xinh đẹp và Vũ Phù quay đầu nhìn nơi Bộ Phương đứng, nhìn thấy Bộ Phương vậy mà lại đang nấu cháo đều thấy kỳ lạ. Vũ Phù biết rõ Bộ Phương hơn xà nhân xinh đẹp nhiều, nàng rất nhanh nghĩ tới Bộ Phương có thể đang nấu Linh Dược Thiện, cho nên trong mắt lại lần nữa hiện ra tia hi vọng. Có lẽ cha còn có thể cứu được!
Bọt trắng trong nồi sủi lăn tăn, gạo nở ra thơm nức đậm đà. Mà khi đổ hai loại nguyên liệu linh thú thất cấp huyết quan và thịt bò Du Long xắt nhỏ vào, sắc mặt của Bộ Phương cũng dần nghiêm túc, chân khí của hắn dù hồi phục nhưng không nhiều, hắn cũng không biết có thể chống đỡ tới khi nấu xong cháo Linh Dược Thiện này không.
Nhưng may mắn chính là mức độ phức tạp của cháo không khó như mấy loại Linh Dược Thiện khác, chân khí của hắn không chừng đủ dùng. Bộ Phương lẩm bẩm một câu, mồ hồi trên trán rịn ra:
- Phải làm một loại đồ ăn vặt có thể khôi phục chân khí mới được, nếu không mỗi lần hao cạn chân khí thật đúng là phiền phức.
Có điều cuối cùng cháo Linh Dược Thiện cũng nấu xong. cháo trắng biến thành hơi đỏ như máu, từng viên thịt bò đỏ đậm nổi bên trong, hương thơm nồng nặc cùng với tinh khí lơ lửng trên mặt cháo. Hai nguyên liệu linh thú thất cấp nấu ra một nồi cháo, ngẫm lại cũng không tầm thường. Đổ cháo ra một chén sứ sứt mẻ, vừa đủ một chén, sau đó Bộ Phương bưng chén cháo tỏa ra tinh khí bước về phía mọi người đã sớm nhìn đến ngây người.