- Túy xương sườn của ngươi đã xong, mời dùng bữa.
Bộ Phương nhàn nhạt nói, khiến lão giả đang đắm chìm trong suy nghĩ sực tỉnh, lão nhìn hắn một cái, trong ánh mắt chứa đầy trầm tư.
Lão đứng lên, nuối tiếc nhìn chồi non, có sự do dự. Năm văn ngộ đạo thụ có sức hấp dẫn quá lớn với thất phẩm Chiến Thánh, không một vị Chiến Thánh nào có thể thoát khỏi sự dụ dỗ này, một khi linh thụ kết quả sẽ ra năm văn ngộ đạo quả. Thậm chí còn rất nhiều Bát Phẩm Chiến Thần cũng khó có thể chống cự nổi.
- Ngươi chính là Bộ lão bản ư?
Lão nhìn Bộ Phương, mở miệng hỏi.
Hắn bình tĩnh nhìn lão, gật gật đầu.
- Ngươi có biết đây là cây gì không?
Lão chỉ vào chồi non, vô cùng nghiêm túc.
Bộ Phương không khỏi chấn động.
- Không biết.
Hắn lắc lắc đầu, đúng là hắn không biết thật, nếu lão biết thì hỏi thôi.
- Ngươi không biết? Vậy vì sao ngươi lại tham gia bách gia yến, tranh đoạt hạt giống này?
Lão mím môi giận dữ hỏi, nếu không phải Bộ Phương chặn ngang, hai đồ đệ của lão đã sớm mang nó về.
- Chẳng lẽ hạt giống này sẽ nảy ra thứ không nên ư?
Bộ Phương hỏi thử, xem ra lão biết hạt giống này.
Lão thở dài một hơi, thương hại nhìn Bộ Phương:
- Ngươi thật sự cho rằng hạt giống này là thứ tốt ư? Đúng, đối với rất nhiều người mà nói nó là thứ tốt, nhưng với một số người thì... nó lại là bùa đòi mạng.
Bùa đòi mạng?! Đáng sợ vậy?! Bộ Phương nhảy dựng. Chẳng lẽ nó là độc vật đáng sợ? Không thể nào, hoa văn nhìn rất chính khí mà.
- Ngươi cũng biết câu nói thất phu vô tội, hoài bích có tội? Cầm thứ mà bản thân không có năng lực bảo hộ thì có trân quý cỡ nào cũng có thể gọi là bùa đòi mạng.
Lão nghiêm túc nói.
Bộ Phương chớp mắt, câm nín. Nói nửa ngày, hóa ra ý lão là cây này vô cùng trân quý, thực lực hắn khó có thể bảo hộ được, đến lúc đó sẽ là tai nạn… Nhưng đáp án này lại khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu là độc vật thì hắn đành chịu chỉ có thể vứt bỏ, nhưng… Nếu nói hắn không có năng lực bảo hộ, hắn sẽ khịt mũi coi thường. Năng lực bảo hộ tiểu điếm rõ như ban ngày, nếu ngay cả tiểu điếm còn không bảo hộ được… thì một ông già thất phẩm như lão càng không giữ được.
Lão không nói thêm gì, chỉ là ngồi xuống bàn, chuyển mục tiêu về phía mỹ thực, nhìn mâm túy xương sườn trở nên thèm ăn. Món này cam hồng trong sáng, nùng hương bốn phía, mùi thịt lan tỏa khiến người ta phải nuốt nước miếng, chỉ muốn vùi đầu vào ăn.
Dùng chiếc đũa trúc kẹp một miếng, nhẹ nhàng cắn, nước sốt lan trong khoang miệng, thịt thơm ngấy cũng hòa trộn làm lão hoàn toàn say mê. Mỹ vị… hiếm có!
Quỷ Trù hoàn toàn chấn kinh, ngay cả lão cũng trăm triệu không nghĩ tới, trù nghệ người trẻ tuổi trước mắt này lại đạt tới tiêu chuẩn như vậy. Nhưng đó không phải điều khiếp sợ nhất, một miếng túy xương sườn xuống bụng, đôi mắt lão tròn xoe… Bởi vì nó tràn đầy năng lượng linh khí. Vì sao đồ ăn còn có thể chứa được? Chẳng lẽ Bộ lão bản còn có thủ đoạn độc đáo giữ lại được linh khí nguyên liệu ư? Liên tục ăn mấy miếng, mỹ vị không cần phải nói, hàm lượng chứa trong mỗi miếng còn nhiều hơn cả bọn họ ăn đan dược. Một bát túy xương sườn 50 Nguyên Tinh, lão bỗng nhiên cảm thấy đáng giá.
Bộ Phương nhận 50 Nguyên Tinh, nhìn lão, hắn thích khách hàng sạch sẽ thế này.
- Bộ lão bản, chúng ta thương lượng đi, ngươi giao chồi non cho ta? Ngươi nên biết, tu vi ngươi tuyệt đối không bảo hộ được.
Bộ Phương câm nín, chẳng lẽ nơi hắn không an toàn sao… Lão ta thật mẹ nó ngứa mắt.
- Không cho.
Bộ Phương lạnh lùng cự tuyệt.
Lão nổi giận, tiểu tử này chỉ là một ngũ phẩm Chiến Vương lại tự tin cự tuyệt?
- Lão phu không lừa ngươi, một khi nó trưởng thành sẽ thu hút rất nhiều thất phẩm Chiến Thánh!
Lão vô cùng nghiêm túc giải thích.
- Thất phẩm Chiến Thánh trâu bò lắm ư? Nếu dám tới gây chuyện thì đừng trách ta ném cả đám ra ngoài.
Bộ Phương bình tĩnh nói.
……
Hôm nay Quyển Nhi mặc váy hoa màu tím nhạt, dáng người thon thả, ôm một hộp cơm, bên trong là bánh tart trứng Quyển Nhi muốn Bộ Phương chỉ điểm.
- Bánh tart trứng?
Quỷ Trù còn đang cùng Bộ Phương tranh luận đôi mắt sáng ngời, rất là thú vị nhìn kia hộp cơm trong tay Quyển Nhi.
Quyển Nhi đến cắt ngang hai người.
Hôm nay tiểu điếm không nhiều người lắm, đám Kim béo sớm đã ăn xong rời đi, chỗ ngồi thừa một đống lớn.
Quyển Nhi thật cẩn thận lấy bánh tart trứng ra, vừa mới mở đã tản ra mùi sữa thơm nồng, tuy kém hơn bánh Bộ Phương làm nhưng chỉ riêng mùi thơm đã là ngon rồi.
- Bộ… Bộ lão bản, đây là bánh tart trứng ta tự làm, xin hãy nếm thử.
Quyển Nhi đặt xuống rồi lui về phía sau một bước, hơi hơi cung kính nhìn Bộ Phương.
Hắn gật gật đầu, nhìn bánh, màu sắc khá đẹp, hơn nhiều so với lần đầu tiên.
Cầm một cái, Bộ Phương khẽ cắn một miếng, mùi sữa xông ra khiến hắn như đang ngồi trên thảo nguyên đầy dê vậy.
Quyển Nhi chớp mắt, nghiêm túc nhìn, muốn được nghe khích lệ, rồi hắn sẽ thực sự dạy nàng làm bánh tart trứng.
Bộ Phương nhấm nuốt, gật đầu, cuối cùng nhìn Quyển Nhi một cái.
- Hương vị thế nào?
Nàng hưng phấn hỏi.
Bộ Phương không trả lời ngay, mà là nhìn Quyển Nhi có chút kích động một cái, nhàn nhạt trả lời:
- Không được hiệu quả như ta mong muốn, ngươi trở về lại luyện tập một chút rồi mang ta nếm thử.
Cảm xúc tụt từ bầu trời xuống vực thẳm chỉ cần trong nháy mắt.
Bị Bộ Phương phủ quyết thẳng thừng, niềm vui sướng trên mặt Quyển Nhi khựng lại, trong nháy mắt trở nên uể oải.
- Xin lỗi, ta nhất định sẽ nỗ lực, sẽ cân nhắc thật kỹ, tiếp theo sẽ làm ra bánh tart trứng khiến Bộ lão bản vừa lòng.
Bộ Phương rất thích tính cách này của Quyển Nhi, bởi vì nàng có sự cố chấp với mỹ thực, tuy còn không đạt được tiêu chuẩn, nhưng vẫn kiên trì nghiên cứu.
Quyển Nhi tới mau, đi cũng mau, quật cường ôm hộp cơm rời đi tiểu điếm, trở về tiếp tục nghiên cứu.
Các vị khách khác cũng rải rác rời đi, chỉ còn lại có lão nhân kỳ quái kia.
- Bánh tart trứng? Vừa rồi con bé kia làm cũng không tệ lắm, vì sao không quá quan?
Quỷ Trù tò mò hỏi.
Bộ Phương nhíu nhíu mày, liếc lão, nhàn nhạt nói:
- Không cần lý do, ta cảm thấy chưa từng đạt tới điều mình mong muốn, đó chính là chưa đạt.
Lão sửng sốt một chút, không nói gì.
Bộ Phương nhìn lão ngơ ngẩn, xoay người vào phòng bếp.
- Ngươi thật sự không định giao chồi non linh thụ cho ta sao?
Lão nhìn bóng dáng Bộ Phương, hỏi.
Bộ Phương không để ý, trực tiếp chui vào phòng bếp, luyện tập nấu nướng. Hắn đã lười đáp lại rồi.
Lão thở dài một hơi, cảm thấy tiếc nuối nhìn chồi non, nói:
- Tiểu tử ngươi về sau sẽ hối hận… Đến khi bị một đám Chiến Thánh đáng sợ bao vây, ta xem ngươi làm thế nào!
Lão đành từ bỏ, lắc đầu rời đi, thân hình dần dần biến mất.