Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 203

Thiên Hư tử yêu rượu, đây là chuyện mà người trong Kiếm Hư Các đều biết.

Tu kiếm giả, thích cùng kiếm hành tẩu, uống rượu mua vui, kiếm cùng rượu tựa hồ quấn quýt bên nhau, biến thành một chuyện không thể phân cách, người luyện kiếm sẽ yêu thích rượu ngon, giống như là một loại định luật ước định mà thành.

Tiêu Nhạc yêu rượu, cho nên hắn bị tửu hương hấp dẫn đến đây, Thiên Hư tử càng yêu rượu hơn, cho nên hắn có chút gấp gáp không chịu nổi muốn đi trước.

Tiêu Nhạc nghiền ngẫm nhìn Thiên Hư tử, tửu hương này chính là truyền ra từ trong tiểu điếm của Bộ lão bản, Thiên Hư tử cư nhiên dám dẫn đầu xông tới như thế, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ danh hiệu đệ nhất hắc điếm ở đế đô của Bộ lão bản là hư danh sao?

Mọi người đều không có vọng động, tất cả dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bóng dáng Thiên Hư tử, nhìn bóng dáng tên kia dần dần khuất trong hẻm nhỏ.

Thiên Hư tử khoanh tay mà đứng, lưng đeo một thanh trường kiếm, ăn vận một thân trường bào, gió vù vù thổi qua khiến trường bào của hắn bay phần phật, bước chân không nhanh không chậm, Thiên Hư tử đi tới trước cửa tiểu điếm.

Đập vào mắt, chính là một con đại hắc cẩu nằm ở trước cửa ngủ mê mệt.

Trầm ngâm nửa ngày, Thiên Hư tử dời ánh mắt về phía tấm ván cửa đã đóng chặt của tiểu điếm, tiểu điếm đã đóng cửa, xem ra là hết thời gian buôn bán rồi.

Nâng tay lên, Thiên Hư tử gõ gõ cửa.

Tiếng đập cửa quanh quẩn bên trong hẻm nhỏ, khiến nội tâm mọi người đều căng thẳng, ánh mắt không khỏi càng thêm ngưng trọng.

Gõ cửa trong chốc lát, sắc mặt Thiên Hư tử bắt đầu tối dần..... Bởi vì hắn phát hiện, bên trong tiểu điếm cư nhiên không có chút tiếng động nào, điều này có nghĩa người bên trong tiểu điếm căn bản là lười chú ý đến hắn, thậm chí không nghĩ tới chuyện sẽ mở cửa.

- Qủa thực buồn cười, nhưng có lẽ đối phương không biết đến danh hào của lão phu.

Thiên Hư tử mặt mày tối tăm, lẩm bẩm.

Hắn ho nhẹ một tiếng, dùng thanh âm già nua mở miệng nói:

- Lão bản của tiếm điếm này, tại hạ là Kiếm Hư Các Thiên Hư tử, chợt ngửi thấy tửu hương nồng đậm từ bên trong tiểu điếm phát ra, thỉnh lão bản mở cửa cho.

Lời của Thiên Hư tử cực kì vang dội, ở trong hẻm nhỏ yên tĩnh không ngừng quanh quẩn.

Nhưng mà, hồi lâu sau vẫn không có ai đáp lại như cũ, tấm ván cửa của tiểu điếm vẫn đóng chặt, không có chút dấu hiệu muốn mở nào.

Kiên nhẫn của Thiên Hư tử rốt cuộc biến mất hầu như không còn chút nào, khuôn mặt hắn âm trầm như nước, lạnh lùng mở miệng:

- Tại hạ đã cầu rượu như vậy, chẳng lẽ các hạ không đáp lại chút nào sao? Chẳng lẽ mặt mũi của Thiên Hư tử ta không đáng cho ngươi mở cửa tiểu điế,?

Thiên Hư tử, Kiếm Hư Các lão tổ, khi tuổi còn trẻ chính là cường giả một thế hệ tung hoành Thanh Phong đế quốc, hiện giờ tuy rằng tuổi đã già, nhưng uy thế vẫn như cũ, không ít truyền thuyết về hắn vẫn được lưu truyền rỗng rãi bên trong đế quốc.

Tiêu Nhạc bĩu môi, đối với lời của Thiên Hư tử hắn chỉ cảm thấy cực kì buồn cười…… Nói thật, mặt mũi này của ngươi thật đúng là không đáng cho Bộ lão bản mở cửa.

- Buồn cười, lão phu chưa bao giờ chịu phải loại đãi ngộ như vậy cả, hôm nay cũng đã thấy được các hạ cuồng vọng như thế nào, một khi đã như vậy, đừng trách lão phu tự tiện xông vào!

Thiên Hư tử nổi giận, chân khí trong đan điền tự nhiên vận chuyển, tóc bạc râu bạc trong nháy mắt tung bay.

Chân khí mênh mông quanh quẩn xung quanh thân mình hắn, như từng con rồng nhỏ bao quanh thân hắn.

Phanh!

Thiên Hư tử ngưng mắt, đột nhiên đánh ra một chưởng chứa đầy chân khí, hung hăng đánh vào phía trên tấm ván cửa của tiểu điếm.

Một trận khí lãng cuồn cuộn mở ra, chân khí mênh mông làm không ít người ở đây khẽ biến sắt mặt.

Tu vi của Thiên Hư tử ngày hôm nay quả nhiên..... Danh bất hư truyền!

Nhưng sau khi mọi người kinh ngạc cảm thán, sắc mặt lại càng thêm cổ quái, ngay thẳng ngốc manh như Diệp Tử Lăng cũng nhịn không được cười rộ lên.

Trong nháy mắt, không khí có chút xấu hổ.

Thiên Hư tử phát ra mênh mông khí lãng, một chưởng chụp lên trên ván cửa kia cư nhiên không làm lay động ván cửa này mảy may, cửa tiểu điếm vẫn đóng lại gắt gao như cũ.

Cả râu lẫn tóc của Thiên Hư tử đều phập phềnh, hắn trừng lớn đôi mắt, một chưởng ấn ở trên ván cửa, buông cũng không được, để yên như vậy cũng không xong....

Đã nói là tự tiện xông vào rồi...... Kết quả ngay cả cửa cũng không phá nổi, thật sự là vả mặt một cách trần trụi, mà lần này là do hắn tự vả, quả thực xấu hổ.

Thiên Hư tử thu hồi bàn tay, ho nhẹ một tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, cả người đều phiêu đãng hẳn lên, sau đó lui về sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với tiểu điếm.

- Lão phu đã cho các hạ một cơ hội, nếu các hạ không quý trọng..... Vậy lão phu liền thật sự tự tiện xông vào!

Thiên Hư tử mặt không đỏ tim không nhảy nói.

Ván cửa tiểu điếm vẫn đóng chặt như cũ, ngay cả một cái rắm cũng không phóng.

Thiên Hư tử thẹn quá thành giận, khẽ quát một tiếng, kiếm chỉ hoạt động, muôn vàn kiếm khí phiêu phù xoay tròn quanh thân hắn, đồng loạt đánh thẳng vào ván cửa của tiểu điếm.

Tiểu Hắc đang nằm rạp trên mặt đất há mõm ngáp một cái, lười biếng nhìn kiếm khí kia đánh sâu vào trong cửa, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Bụi bay bù mịt, một trận gió thổi qua, bụi mù bao phủ xung quanh cánh cửa tiểu điếm mới dần dần tan đi.

Đôi mắt Thiên Hư tử run lên, tròng mắt muốn lồi hẳn ra ngoài....’

- Mẹ nó? Cái tiểu điếm rách nát này làm từ mai rùa đen chắc? Như vậy mà cũng không sụp? Mà cho dù có không sụp.... Mẹ nó tốt xấu gì cũng để lại chút dấu vết chứ?! Đâu cần không chừa mặt mũi cho người ta đến vậy!

Nội tâm Thiên Hư tử thật muốn chửi má nó quá, nhất chiêu kiếm chỉ này của hắn có uy lực rất không tầm thường, ngay cả cổng thành đế đô cũng có thể bị hắn hoanh tạc mở ra, chính là cửa tiểu điếm này...... Mấy khối ván gỗ rách nát, hắn cư nhiên vô pháp phá đổ?!

- Ha ha! Thiên Hư lão nhân, có phải ngươi là thật sự ‘hư’ không đấy? Ngay cả một cánh cửa ngươi cũng không làm gì được!

- Thiên Hư Nhất Chỉ quả nhiên là danh bất hư truyền, đập cửa không chút sứt mẻ, quả nhiên lợi hại!

- Nghê Nhan tỷ…… Lão nhân này là đồ ngốc đúng không?

……

Phụt!

Thiên Hư tử nghe mọi người chung quanh nghị luận sôi nổi rồi cười nhạo không hề kiêng nể chút nào, lập tức cảm thấy nội tâm như bị một mũi tên vô hình xuyên qua, vì cái gì...

Lúc mọi người ở đây cười nhạo Thiên Hư tử, Thiên Hư tử thẹn quá thành giận muốn rút trường kiếm sau lưng ra định toàn lực một kích thì, cửa tiểu điếm lại bị mở ra.

Cánh cửa vừa mở ra, tửu hương thơm nồng càng thêm phiêu đãng mà ra, tửu hương như có độc, khiến mọi người không khỏi mê say.

Một bóng người, đúng, là một bóng người phóng đãng không sao kềm chế được đang cầm một cái ly sứ Thanh Hoa, dựa nhẹ lên ván cửa, mặt ngà ngà say nhìn bọn họ.

- Ách..... đêm hôm khuya khắt, rốt cuộc là người phương nào gõ cửa tiểu điếm của ta?

Trên mặt Bộ Phương là một mạt đỏ ửng, nhưng biểu tình lại thập phần nghiêm túc, cái cảm giác không khỏe này khiến người ta cảm thấy rất kì quái, hắn khoác một kiện trường bào, vạt áo trước ngực bị mở tung ra, dường như là bởi vì có chút nóng quá.

Tửu hương từ trong tiệm bay ra, đôi mắt Thiên Hư tử ngập tràn say mê, hắn nhìn chằm chằm cái ly sứ Thanh Hoa trong tay Bộ Phương.

- Rượu ngon! Tuyệt đối là rượu ngon! Rượu ngon hiếm có trên đời!

Thiên Hư tử kinh ngạc cảm thán nói.

Linh khí nồng đậm trên cái ly sứ Thanh Hoa mà Bộ Phương đang cầm có ba đường hoa văn đang trôi nổi, giống như có một quả bom được ẩn giấu bên trong linh tửu.

- Đây tất nhiên là rượu ngon, nhưng sao ngươi chưa trả lời vấn đề của ta? Là ngươi nửa đêm gõ cửa tiểu điếm của ta?

Bộ Phương dựa vào cửa, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thiên Hư tử một cái.

- Đúng là lão phu, lão phu tiến đến cầu rượu, hy vọng các hạ có thể thành toàn.

Thiên Hư tử cuồng nhiệt nói.

Bộ Phương nhướng mày, giơ ly sứ Thanh Hoa trong tay lên, nhẹ nhàng lắc lư trước mặt mọi người một chút……

- Thứ ngươi nói chính là.... rượu trong ly này?

Bộ Phương nhàn nhạt thở ra một câu.

Theo động tác lắc lắc của Bộ Phương, hương khí trong chén rượu xông vào mũi, khiến đôi mắt hắn sáng ngời hẳn lên.

Sắc mặt của đám người Nghê Nhan, Tiêu Nhạc lại là cổ quái vô cùng.....

Bọn họ nhìn thấy Bộ Phương sắc mặt ửng hồng, vạt áo mở rộng thì khóe miệng run rẩy liên hồi, tư thái liêu nhân này chính là của Bộ lão bản mà bọn họ quen biết sao? Tuy rằng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt như cũ, nhưng động tác kia…… Quả thực cay mắt.

Bộ lão bản…… Đây là say?

- Đúng vậy!

Thiên Hư tử nuốt một ngụm nước bọt, sâu rượu trong bụng đã bị hấp dẫn ngoi lên từ sớm.

Bộ Phương nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi giãn ra, sau đó nhìn Thiên Hư tử đang híp mắt há miệng, một ngụm uống sạch rượu trong chén.

- Ừ! Rượu ngon!

Bộ Phương hơi hơi nhe răng, tán thưởng nói.

Thiên Hư tử tâm như đao cắt, cái tên này…… Tuyệt đối là cố ý!

- Thời gian buôn bán hôm nay đã kết thúc, ta sẽ không bán bất kì thứ gì.....Bao gồm cả rượu ngon.

Bộ Phương thở nhẹ một hơi, nói.

Sắc mặt Thiên Hư tử trầm xuống, lạnh lẽo vô cùng

- Lão phu bảo ngươi bán rượu, ngươi phải bán! Đừng nói mấy lời vô nghĩa!

Ở Kiếm Hư Các, thậm chí có thể nói ở toàn bộ Thanh Phong đế quốc, không một ai dám ăn nói như vậy với Thiên Hư tử hắn, cho dù là hắn cướp rượu để uống, những người khác ngay cả đánh rắm cũng không dám.

Lão bản tiểu điếm trước mắt này cư nhiên dám cuồng vọng như thế.....

Bước ra nửa bước, kiếm quang lượn lờ xung quanh Thiên Hư tử trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Bộ Phương, mang theo một trận cuồng phong sắc bén.

- Kẻ dám chống lại lão phu, bây giờ đều đã thành xương khô đầy đất, tiểu tử ngươi..... là muốn tìm chết sao?

Ngữ khí vô cùng khí phách, kiếm khí mênh mông mãnh liệt, giờ khắc này, Thiên Hư tử hoàn toàn hiển lộ uy thế của Kiếm Hư Các lão tổ.

Bộ Phương bình đạm dựa vào ván cửa, hai ngón tay kẹp ly sứ Thanh Hoa, lần thứ hai ợ rượu một cái, tửu hương nồng đậm tràn ngập.

Ở phía sau hắn, hai đốm sáng đỏ nhấp nháy, thân ảnh mập mạp của tiểu Bạch hiện ra.

Bộ Phương nhìn Thiên Hư tử gần trong gang tấc, nhìn chòm râu bạc và mái tóc dài màu trắng chói mắt của đối phương, mũi nhăn lại.

- Ta nói rồi, thời gian buôn bán đã kết thúc, hôm nay không bán rượu, ngươi muốn gây sự? Kia tự gánh lấy hậu quả.
Bình Luận (0)
Comment