Nhìn bọn đại hán khí tức vô cùng cường hãn trước mặt, đám người Kim Bàn Tử tựa như tiểu nữ sinh ủy khuất, chen chúc ở phía sau, thực lực không bằng người, không dám ló đầu, trong lòng bọn họ đều có những đau khổ không nói ra lời.
Bộ Phương thoáng sững sờ, đám người kia... tới thật sớm, chẳng lẽ cũng bởi vì Băng Hỏa Ngộ Đạo mà đến sao? Mặc dù tối hôm qua tựa hồ có nói qua, ai tới trước được trước, nhưng đám người kia tới cũng quá sớm đi.
- Bộ lão bản, buổi sáng tốt lành! Bây giờ có thể mua rượu được chưa?
Âu Dương gãi gãi đầu, hai mắt sáng lên nhìn Bộ Phương, tối hôm qua giữa một đám Chiến Thánh, Âu Dương Tam Man có mạnh dạn cỡ nào cũng không dám bước ra, làm sao có thể tranh đoạt được rượu ngon này, cho nên hôm nay mới đi sớm, thừa dịp đám thất phẩm Chiến Thánh không chú ý, mua rượu trước rồi hãy nói.
- Này... Lão tử cho ngươi mua trước sao?
Thập tam đạo tặc chăm chú nhìn Âu Dương Tam Man, đám người kia tu vi đều là lục phẩm Chiến Hoàng đỉnh phong, làm gì có ai Âu Dương Tam Man có thể so sánh, về khí thế rõ ràng có thể áp chế ba người bọn họ.
Tức giận! Thực lực không bằng người, Âu Dương Tam Man không thể làm gì khác hơn là nén giận không lên tiếng.
- Bộ lão bản, tại hạ là Hồ Nhất Phong của Mặc Châu, đêm qua nghe thấy Bộ lão bản ủ được rượu ngon, trong lòng khó nhịn, trắng đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay chính là mang theo các huynh đệ đến đây mua rượu, xin Bộ lão bản thành toàn.
Hồ Nhất Phong, cũng chính là lão đại của Mục Châu thập tam tặc ôn hòa cười nói với Bộ Phương.
Mặc Châu thập tam tặc, trừ lão Đại Hồ Nhất Phong là một vị chi sĩ nho nhã, mười hai người còn lại đều là đại hán cao lớn thô kệch, ngược lại cũng có chút hiếm thấy.
Bộ Phương quét nhìn bọn hắn, chỉ lẳng lặng gật đầu, sau đó đi vào trong tiểu điếm, vừa đi vừa nói:
- Xếp thành hàng, có trật tự mua rượu.
Xếp hàng? Thập tam đạo tặc hoài nghi không hiểu, mua đồ còn phải xếp hàng sao?
Bọn họ là đạo tặc, đã sớm quen thói nửa đường cướp bóc, trong đầu hoàn toàn không có khái niệm xếp hàng, Bộ Phương bỗng nhiên kêu bọn hắn xếp hàng, khiến bọn hắn nhất thời lộn xộn.
- Mau xếp hàng, dựa theo bối phận huynh đệ chúng ta.
Hồ Nhất Phong nhíu mày nói, dẫn đầu đứng ở cửa, bước vào trong tiểu điếm.
Tiếp theo phía sau hắn là Nhị gia, Tam gia....
Bộ Phương trở lại trong tiểu điếm, trong đầu vang lên thanh âm đàm thoại nghiêm túc, chân thật của Hệ Thống.
- Giá tiền ước định của Băng Hỏa Ngộ Đạo kết thúc, kết quả cuối cùng, bán giá tiền: một chén năm trăm nguyên tinh.
Bước chân Bộ Phương cứng đờ, cả người cũng hít vào một hơi, một chén năm trăm nguyên tinh... Trời ạ! Đắt như vậy sao!
Nhưng ta thích... khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, tiếp tục bước vào trong bếp.
Hồ Nhất Phong bước vào tiểu điếm, trong nháy mắt cảm giác có một loại ba động kỳ lạ bao phủ cả người hắn, loại ba động này khiến cho ánh mắt hắn chợt sáng ngời.
Ba động của cây Ngộ Đạo có thể trợ giúp người tu luyện... hết sức có trợ giúp với lĩnh ngộ!
Hồ Nhất Phong xoay chuyển ánh mắt, ánh mắt rơi xuống một gốc cây nhỏ tọa lạc trên chậu cây màu vàng đất ở góc tường tiểu điếm.
Gốc cây này hiện giờ đã cao gần bằng một người, thân cành tua tủa mọc ra, phiến lá xanh nhạt va chạm xột xoạt, một cổ linh khí mênh mông từ đó phát ra, mạng theo cả ba động ngộ đạo kỳ lạ.
- Không hổ là cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như có thể có được cây này, ngày ngày tu luyện, muốn đột phá thất phẩm Chiến Thánh, căn bản không phải vấn đề!
Trong mắt Hồ Nhất Phong hiện lên vẻ tham lam, trong nháy mắt bản tính đạo tặc trong lòng hắn lại ngọ nguậy, nhưng nhớ tới con rối cơ khí đáng sợ trong tiểu điếm của Bộ Phương tối hôm qua... Hồ Nhất Phong cảm thấy vẫn nên từ tốn.
Con rối cơ khí đó ngay cả thất phẩm Chiến Thánh cũng có thể thu phục, tu vi của hắn hiện giờ chỉ là đỉnh phong lục phẩm Chiến Hoàng, khẳng định không phải đối thủ, tội gì đi tìm tai vạ, uổng công bị lột đồ.
Bộ Phương từ trong phòng bếp đi ra, ôm một vò rượu bạch ngọc, trên mặt không có chút biểu lộ.
Hắn đặt mấy chén sứ thanh hoa trên bàn, cầm lấy một cái ống trúc.
Đặt vò rượu bạch ngọc trên bàn, dùng ống trúc gõ mấy cái, triệu hồi tinh thần của Hồ Nhất Phong đang bay lượn bên gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo trở lại.
- Đây chính là rượu ngươi muốn mua, tên là Băng Hỏa Ngộ Đạo.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Bộ Phương nói xong, mở giấy dán trên vò rượu bạch ngọc, nhất thời mùi rượu nồng nặc làm người ta say mê trong nháy mắt phát ra, hương rượu ngào ngạt, trong nháy mắt phiêu đãng ra xung quanh, bao phủ toàn bộ hẻm nhỏ, còn khuynh hướng tiếp tục phát triển ra bên ngoài.
Chỉ mới ngửi mùi rượu, Âu Dương Tam Man đã không nhịn được, mùi vị này quả thực quá mê người.
Ánh mắt Hồ Nhất Phong sáng lên, nóng bỏng nhìn vò rượu bạch ngọc, đám người bọn hắn dĩ nhiên đều là người yêu rượu, rượu có thể làm người ta thêm can đảm, trong cuộc sống của bọn hắn chắc chắn không thể thiếu... rượu.
- Rượu ngon! Rượu ngon! Mùi rượu này... quả thực tuyệt vời!
Hồ Nhất Phong khen không dứt miệng, sắc mặt cũng không ngừng kích động.
Đối với mấy lời khen ngợi phô trương này, Bộ Phương dĩ nhiên hớn hở tiếp nhận, rượu này hao tốn đại lượng tinh lực của hắn, dĩ nhiên là rượu ngon.
- Thực đơn ở phía sau, giá rượu cũng ở phía sau, ngươi xem đi.
Bộ Phương nói.
- Không cần xem! Bộ lão bản, tại hạ mua một vò rượu này.
Hồ Nhất Phong hào sảng vung tay lên, nói giống như chỉ trích Bộ Phương.
Nhưng sắc mặt Bộ Phương vẫn không hề thay đổi, thản nhiên liếc nhìn hắn, nói:
- Ngươi mua không nổi đâu.
- Cái gì? Ta mua không nổi?
Hồ Nhất Phong sửng sốt, bật cười lớn, nói:
- Bộ lão bản cũng đừng xem thường tại hạ, tại hạ mặc dù không phải là thắt lưng dắt bạc vạn, nhưng vẫn có thể dư sức mua một vò rượu.
Mặc dù mùi rượu này hết sức thơm nồng, nhưng dù sao cũng chỉ là rượu, giá tiền có cao đi nữa, Hồ Nhất Phong căn bản cũng không để tâm.
- Thực đơn ở phía sau, ngươi xem qua rồi hãy nói chuyện.
Bộ Phương cũng lười giải thích với hắn.
Hồ Nhất Phong nhíu mày, trong lòng đã có chút không vui, mua một vò rượu của ngươi, làm gì mà lầm bầm nhiều thế?
Nhưng Hồ Nhất Phong vẫn nghe lời Bộ Phương, quay đầu nhìn về phía thực đơn phía sau.
Khi vừa nhìn thấy tròng mắt Hồ Nhất Phong nhất thời co rụt lại, thực đơn này... quả thực đáng sợ, đây là thực đơn gì chứ? Trời ạ, bán đan dược cũng không đắt đỏ như vậy?
Rượu... Rượu ở đâu? Bình ngọc Băng Tâm Tửu... Không đúng, không phải cái này, Băng Hỏa Ngộ Đạo, chính là cái này!
Hồ Nhất Phong quét nhìn, rốt cục thấy được tên rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo, nhưng sau khi nhìn thấy giá tiền của Băng Hỏa Ngộ Đạo, ánh mắt lơ đễnh của Hồ Nhất Phong nhất thời co rút, con ngươi dần dần mở lớn, khuôn mặt như thấy quỷ.
- Băng Hỏa Ngộ Đạo, một chén năm trăm nguyên tinh.
Một chén, năm trăm nguyên tinh... nguyên tinh... tinh...
- Ngươi muốn... cướp tiền sao!
Đôi môi Hồ Nhất Phong run run, có người làm ăn như ngươi sao? Một chén rượu ngươi bán năm trăm nguyên tinh, quả thực chính là trắng trợn lừa gạt!
Thập tam tặc Mặc Châu bị lừa gạt... quả thực là chuyện cười lớn trong thiên hạ.
Bộ Phương liếc hắn một cái, chân thật gật đầu nói:
- Một chén rượu bán năm trăm nguyên tinh, giá cả phải chăng, không gạt ai cả.
Phảng phất như có một mũi tên vô hình đâm vào trái tim Hồ Nhất Phong, đau không chịu được, giá cả phải chăng... Ta ít đọc sách, ngươi đừng gạt ta.
- Đừng gây chuyện, Bộ lão bản, chúng ta đều là người làm ăn.
Sắc mặt Hồ Nhất Phong có chút khó coi, giá tiền này... thật sự quá đắt.
Mặc Châu vốn chính là một nơi cằn cỗi khó khăn, bọn họ làm đạo tặc, thật ra cũng không kiếm được bao nhiêu, có khi cả tháng cũng không mở hàng được...
Bỏ ra năm trăm nguyên tinh mua một chén rượu, tuyệt đối là thần kinh có vấn đề!
Bộ Phương nắm ống trúc, nhẹ nhàng gõ lên vò rượu bạch ngọc, lấy ra một cái chén, ống trúc đưa vào trong vò rượu, múc ra một ống rượu màu xanh nhạt.
Tiếng rượu róc rách vang lên, mùi rượu càng trở nên nồng nặc, linh khí hỗn tạp bên trong mùi rượu, như sợi tơ quấn quanh trái tim Hồ Nhất Phong.
Bộ Phương rót chén rượu màu xanh nhạt vào trong chén, linh khí mờ mịt che chắn phía trên chén rượu, ba đạo vân văn hiện lên, đẹp không tả xiết.
- Ngươi mua hay không mua, rượu đều ở đây.
Bộ Phương nhìn Hồ Nhất Phong, chân thành nói.
Mùi rượu nồng nặc khiến cổ họng Hồ Nhất Phong khẽ động, cơn nghiện rượu trong nháy mắt sôi trào.
Xem như ngươi lợi hại! Hồ Nhất Phong tức giận nắm chặt tay... Quả thực là trơ tráo hấp dẫn và ăn cướp, nhưng hắn căn bản khó có thể kháng cự sự hấp dẫn của loại rượu màu xanh nhạt này.
- Lão tử mua! Mẹ kiếp!
Hồ Nhất Phong nắm chặt tay, hất tay lên, nhất thời một túi lớn nguyên tinh rơi xuống trên bàn, đây tựa hồ là tất cả của để dành của hắn, tim hắn muốn phun huyết.
Bộ Phương nhướng mày, vui vẻ cầm lấy túi nguyên tinh, thu nhập vào trong túi không gian Hệ Thống.
- Rượu này thuộc về ngươi, xin dụng tâm thưởng thức, không chừng sẽ có vui mừng.
Bộ Phương nói.