Hòa thượng Thượng Đức chắp tay trước ngực, khuôn mặt hiền lành ôn hòa mỉm cười, nụ cười trên mặt tựa hồ như đóng băng, nhìn Bộ Phương, nhưng ánh mắt của hắn phảng phất như kiếm quang sắc bén, cực kỳ chói mắt.
Xà nữ? Bộ Phương ngây người, sau đó trong ánh mắt chăm chú của hòa thượng chậm rãi nhếch miệng.
- Biết.
Bộ Phương bình thản trả lời, thái độ thản nhiên, thần sắc trên mặt không có chút biến hóa.
Trong lòng hắn đang thấy kỳ quái tại sao những xà nhân kia chưa tới tìm hắn, thì ra vì trên đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện đó cũng không có gì kỳ quái... Đế Đô hiện giờ, quả thực là nơi phong vân hội tụ, chẳng phải tối hôm qua ở cửa tiểu điếm đã hội tụ một đám cường giả.
Xà nhân vốn chính là dị tộc, bước vào lãnh địa loài người, xảy ra chuyện... cũng là bình thường.
Nhưng hòa thượng này rốt cuộc muốn nói cái gì?
Ánh mắt Bộ Phương có chút nghi ngờ nhìn hòa thượng Thượng Đức:
- Sau đó thì sao, cần ta làm gì?
Hòa thượng khi được Bộ Phương xác nhận trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng câu hỏi của Bộ Phương cũng khiến cho hắn thoáng sững người, bởi vì hắn cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Bộ Phương như thế nào, người bắt xà nhân chính là lão hồ ly Triệu Mộc Sinh
- Nếu như ngươi thật sự không cứu được..., vậy thì mang bọn họ tới đây.
Bộ Phương liếc đầu trọc, xoay người trở lại trong bếp.
Ở trong Huyễn Hư Linh Trạch hắn đã từng đáp ứng, nếu như đối phương có thể đi tới tiểu điếm của hắn..., hắn sẽ ra tay cứu trị, nhưng điều này không có nghĩa nếu trên đường đi bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bộ Phương sẽ đi tìm bọn họ.
Hòa thượng sờ soạng đầu mình, nhếch miệng cười, được, lão bản này có cá tính! Nhưng vấn đề này hắn không trả lời được, vậy hãy để Triệu Mộc Sinh nhức đầu đi.
Hòa thượng đầu trọc một lần nữa ngồi vào vị trí, nhìn về phía đĩa xương sườn trên bàn, đĩa xương tản ra hơi nóng và mùi thơm nồng đậm, câu dẫn tính tham ăn của hắn, vốn trên đường đi hắn đã ăn một lồng bánh bao, nhưng hiện tại lại trở nên hết sức đói bụng.
Cầm lấy đôi đũa, nhẹ nhàng gõ lên bàn, tiếp theo chính là gắp một miếng xương sườn đưa lên gần miệng.
Liếm liếm môi, đầu tiên hòa thượng dùng đầu lưỡi liếm nước trên miếng xương, vị nước chua ngọt nhất thời khiến cho hòa thượng mắt sáng rực.
Sau khi nhét miếng sườn vào trong miệng, ánh mắt hòa thượng nhất thời sáng ngời, mùi thịt nồng nặc trong miệng của hắn tỏa ra.
- Ngon... Ăn ngon!
Hòa thượng không ngừng lặp lại, ánh mắt cũng trợn to, trong miệng lại càng phát ra tiếng cười kỳ quái, loại xương sườn này... ăn đặc biệt ngon!
Rào rào, ăn hết miếng sườn này đến miếng sườn khác, hòa thượng chép chép miệng, mùi thịt đầy miệng khiến cho hắn say mê.
Là một hòa thượng ăn thịt, hắn có niềm yêu thích đặc biệt đối với thịt, hắn tựa hồ thịt gì cũng ăn, nguyên nhân rất lớn là hắn từng một mình sống sót trong hoang mạc không bờ bến, ở trong hoang mạc không có bất kỳ thực vật linh quả, chỉ có một loại linh thú lông xù.
Vì sinh tồn, hắn ăn tươi nuốt sống, kiên trì sống sót, vị thịt của linh thú kia quả thực làm cho người ta không dám khen tặng...
Sau khi từ đó trở về, hòa thượng Thượng Đức sinh ra chấp niệm với thịt, thề muốn ăn tất cả loại thịt mỹ vị trong thiên hạ.
Rót một chén Băng Tâm Tửu, nước rượu trong suốt như nước suối tản ra mùi rượu nồng nặc, khiến cho lỗ mũi hòa thượng khẽ nhướng lên.
Két một tiếng, rượu vừa vào miệng, kèm theo mùi thịt, khiến cho hòa thượng không nhịn được sảng khoái khẽ kêu lên một tiếng.
Từ nơi xa... Âu Dương Tiểu Nghệ mở to mắt nhìn hòa thượng đầu trọc không kiêng sợ uống rượu ăn thịt, nhận thức trong lòng về hòa thượng hoàn toàn bị phá vỡ.
- Trên sách không phải ghi lại, hòa thượng không uống rượu không ăn thịt sao?
Âu Dương Tiểu Nghệ bĩu môi.
Nhìn hòa thượng Thượng Đức miệng đầy dầu mỡ, làm gì có chỗ nào giống như hòa thượng ghi trong sách, quả nhiên... trong sách cũng gạt người.
Hòa thượng gác chân lên trên ghế, vừa rung chân vừa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, hòa thượng tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Âu Dương Tiểu Nghệ, tươi cười gật đầu với nàng.
Âu Dương Tiểu Nghệ khẽ “hừ” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Cơ Thành Tuyết ăn xong, buông đũa xuống, trong lòng hết sức vui thích, đã rất lâu không ăn mỹ vị của Bộ lão bản, hôm nay mới xem như được hưởng lộc ăn.
- Liên Bá, chúng ta đi thôi.
Cơ Thành Tuyết nói với Liên Phúc ở bên cạnh đã ăn xong một phần cơm trứng chiên.
Liên Phúc dạ, có chút tiếc nuối đứng lên, tiểu điếm này chỗ nào cũng tràn đầy ký ức.
Thân là hoàng đế vốn không thể rời khỏi hoàng cung quá lâu, hôm nay Cơ Thành Tuyết tới đây chỉ là để tìm hiểu cây Ngũ Văn Ngộ Đạo khiến cho các Chiến Thánh mơ ước rốt cuộc dài ngắn thế nào, và thưởng thức một chút rượu mới của Bộ lão bản, mặc dù không được uống, cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng được thưởng thức lại tay nghề của Bộ lão bản, hắn cũng có chút thỏa mãn.
Hai người rời đi, Vu Vân Bạch và A Vũ đại sư còn đang chiến đấu, hai người gọi rất nhiều món ăn, ăn như gió cuốn.
...
Đế Đô hoàng lăng, Tiểu Tuyết khẽ hạ xuống, một trận gió lạnh thổi qua, phần phật quanh người, phát ra tiếng lá cây ma sát xào xạc.
Hoàng lăng ở trên một ngọn núi cao, khi Tiểu Tuyết hạ xuống, nhiệt độ vẫn lạnh hơn Đế Đô không ít.
Trong một căn phòng cỏ tranh, một vị nam tử mặc vải đay giản dị chậm rãi đi ra.
Nam tử cầm một cây chổi, chậm rãi bước vào trong hoàng lăng âm trầm uy nghiêm, cầm cây chổi chậm rãi quét dọn rơi lá rụng trên bia mộ.
Tiếng xào xạc quanh quẩn trong hoàng lăng yên tĩnh, mang theo vẻ cô tịch, đơn côi.
- Chà chà... Đường đường là một Vũ Vương, dám ở Đế Đô tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hôm nay Vũ Vương điện hạ lại rơi vào kết quả thê thảm như vậy, phong mang ngày xưa hôm nay cũng hóa thành chảy nước sao? Thật đáng tiếc, đáng tiếc.
Trong hoàng lăng yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tràng cười trêu chọc, tiếng bước chân vờn quanh.
Nam tử cầm cây chổi thoáng khựng lại, đứng thẳng người, nhìn về phía người vừa phát ra tiếng chê cười, ánh mắt của hắn vô cùng tro tàn, sắc mặt không chút thay đổi.
Triệu Như Ca mặc một áo bào trắng, đứng chắp tay, bên cạnh hắn là mấy vị thủ vệ mặc áo đen không thấy rõ mặt mũi, khí tức của những thủ vệ này hết sức cường thịnh và đáng sợ, ngăn chặn những thủ vệ trong hoàng lăng.
Triệu Như Ca mở rộng bước chân, đi tới đi lui ở cửa hoàng lăng, hắn cũng không bước vào bên trong hoàng lăng, hoàng lăng của hoàng thất đế quốc, một ngoại nhân như hắn vẫn không có tư cách và dũng khí bước vào.
Bởi vì hắn căn bản không biết, một ngoại nhân như hắn bước vào trong hoàng lăng sẽ có hậu quả như thế nào.
Cơ Thành Vũ nhìn Triệu Như Ca một lát, lại tiếp tục cúi đầu, bắt đầu quét lá cây rơi trên bia mộ, động tác chậm chạp, rêu phong mọc lan tràn, làm gì còn phong thái như ban đầu.
- Vũ Vương điện hạ, chẳng lẽ ngươi cam tâm cả đời ở hoàng lăng này? Ngươi suy nghĩ xem hiện giờ người ngồi ở ngôi vị hoàng đế là Cơ Thành Tuyết, chẳng lẽ trong lòng ngươi không cam lòng và tức giận?
Ánh mắt Triệu Như Ca vào điện, lạnh lùng nói:
- Tại sao Vũ Vương ngươi giống như chó nhà có tang trông chừng hoàng lăng, còn Cơ Thành Tuyết hắn lại có thể thoải mái ngồi trên ngôi vị hoàng đế? Hắn dựa vào cái gì?
Tròng mắt Cơ Thành Vũ khẽ động, trong con ngươi tro tàn lộ ra một tia cười thảm:
- Triệu Như Ca, ngươi cảm thấy hôm nay ta còn năng lực gì tranh giành với Cơ Thành Tuyết? Tất cả đều đã thành định cục rồi, phụ hoàng lựa chọn hắn, còn ta... chính là một người hoàn toàn thất bại.
- Người thất bại? Trong ấn tượng của ta Vũ Vương không phải người như thế.
Triệu Như Ca chê cười.
Cơ Thành Vũ lắc đầu, không để ý tới Triệu Như Ca nữa, xoay người đi về phía một bia mộ, đó là bia mộ của Trường Phong Đại Đế, rất mộc mạc, chứ không hoa lệ như bia mộ Đại Đế trong tưởng tượng, thậm chí có thể nói có mấy phần đơn giản.
Cơ Thành Vũ cúi đầu, sắc mặt mịt mờ, chậm rãi quét lá rụng.
- Cơ Thành Vũ, Triệu Như Ca ta hôm nay tới đây, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi cũng không phải là không có cơ hội, Liên Phúc hiện giờ đang ở Đế Đô, đây chính là lúc ngươi thoát thân, nếu như ngươi không muốn đi, Triệu Như Ca ta cũng không nói gì, nhưng nếu trong lòng ngươi vẫn còn nuối tiếc, vậy Triệu Như Ca ta và phụ thân ta... Triệu Mộc Sinh, sẽ cung cấp đầy đủ tài nguyên cho ngươi!
Triệu Như Ca nói:
- Do ngươi lựa chọn?
Hàn phong thổi qua, lay động tuyết rơi đầy trời, bông tuyết rơi lên mặt Triệu Như Ca, bị nhiệt độ ma sát khiến cho nước tan chảy.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía đạo thân ảnh trong hoàng lăng, hắn tin tưởng, Cơ Thành Vũ không thể nào chịu thua như vậy.
Quả nhiên, đạo nhân ảnh kia cầm cây chổi, chậm rãi đi ra, hai tròng mắt vẫn như tro tàn, nhưng trong tro tàn lại mang theo một ngọn lửa mới hồi sinh.
- Triệu Mộc Sinh sao? Lão hồ ly đó... thật sự đáng ghét.
Cơ Thành Tuyết nâng lên cây chổi, một tay bứt đứt sợi dây nhung trên đầu, mái tóc nhất thời tản mát tung bay.
Triệu Như Ca nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
...
Đêm đã khuya, hai ánh trăng treo trên cao, chiếu rọi lẫn nhau.
Bên trong một đình viện Đế Đô, Triệu Mộc Sinh đứng chắp tay, ánh mắt ôn hòa mà xa xưa, khí tức trên người hắn khẽ phập phồng, như nước chảy.
Bỗng nhiên, một bóng người mang theo mùi rượu rơi vào trong đình viện, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nấc rượu.
Triệu Mộc Sinh nhất thời nhíu mày, nhìn về phía đạo thân ảnh này.
- Thượng Đức, ngươi lại uống nhiều rượu như vậy, người xuất gia vốn không nên uống rượu, ngươi lại làm trầm trọng thêm.
- Hắc hắc, trưởng lão, Thượng Đức biết ngươi hiểu, người xuất gia tại sao không thể uống rượu, cái này gọi là rượu thịt rửa ruột, hòa thượng ta thật sự thấy thoải mái!
Sắc mặt Thượng Đức đỏ bừng, phụt lên mùi rượu nói với Triệu Mộc Sinh.
- Được rồi, bất kể ngươi uống bao nhiêu rượu, chỉ cần không gây ra chuyện là được.
Triệu Mộc Sinh nhíu mày, thở dài nói.
Nếu như là những hòa thượng khác của Đại Thừa Đảo xuất hiện như vậy trước mặt hắn, hắn có thể đã sớm một chưởng đánh bay ra ngoài, nhưng người này là Thượng Đức... Ài.
- Trưởng lão, chuyện ngươi kêu ta do thám đã có kết quả, Bộ lão bản nói... biết xà nhân này.
Thượng Đức mắt say lờ đờ, dưới chân cũng có chút đứng không vững.
Hắn dựa vào một thân cây, nói:
- Bộ lão bản nói... cho dù quen biết thì thế nào, chúng ta nên làm gì thì cứ làm?
Sắc mặt Triệu Mộc Sinh khẽ động, nhẹ cười nói:
- Quen biết thì thế nào? Nếu quen biết vậy thì dễ làm...
- Bộ Phương à Bộ Phương, lão phu muốn xem ngươi rốt cuộc có thể thấy chết mà không cứu hay không... Ha ha ha!