Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 217

A Ni co đuôi rắn, đứng thẳng người, nửa người trên hiện đầy vết thương, vết thương dữ tợn đáng sợ.

- Tên đáng chết!

Trong con ngươi A Ni hiện lên lửa giận, nhưng trong lòng hắn càng bi thương hơn, đi ra khỏi Huyễn Hư Linh Trạch mới thể biết thế giới này rộng lớn thế nào, trong bộ lạc Xà Nhân tu vi lục phẩm Chiến Hoàng như hắn đã là rất mạnh, trên căn bản không người nào dám trêu chọc, cho dù là một số linh thú chung quanh, hắn cũng có thể dễ dàng chém giết.

Nhưng vừa bước vào quốc gia nhân loại, hắn đã gặp phải trọng thương đáng sợ, thế giới nhân loại quả nhiên còn đáng sợ hơn Huyễn Hư Linh Trạch, lời của trưởng lão trong tộc quả nhiên có lý.

Đám người kia chế trụ Vũ Phù và Xà Nhân Vũ Phong, lại để hắn ở đây, nhất định là có âm mưu.

- Muốn để ta đi tìm tiền bối sao? Đám người kia nhất định đã thiết kế mai phục, nếu tiền bối đi cứu Vũ Phù, nhất định sẽ tiến vào bẫy rập của bọn họ... Ta không thể hại tiền bối!

A Ni nắm chặt tay, thần sắc trên mặt không ngừng âm trầm.

Nhưng nếu không đi..., Vũ Phù và Vũ Phong thúc sẽ gặp nguy hiểm... Đây thật sự là một lựa chọn khó khăn.

- A? Xà Nhân?

Bỗng nhiên, khi A Ni đang do dự, phía sau hắn vang lên thanh âm nghi ngờ, A Ni sửng sốt, xoay người nhìn lại, bỗng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Hai đạo nhân ảnh này hắn nhớ rất rõ, bọn họ ban đầu cũng ở trong bộ lạc, vì Băng Phách Vương Liên mà đến, mặc dù cuối cùng không đạt được.

- Ta còn tưởng các ngươi sớm tới rồi... Thì ra bây giờ mới đến? Nhưng tại sao lại chỉ có một mình ngươi? Nếu ta nhớ không nhầm, người cần Bộ lão bản cứu chữa có lẽ không phải ngươi.

Vu Vân Bạch mặc áo bào trắng, ngạc nhiên nhìn A Ni vết thương chồng chất khắp người.

A Ni khẽ động, hắn không biết Vu Vân Bạch có đáng tin hay không.

- Đi thôi, đến tiểu điếm của Bộ lão bản hãy nói.

Vu Vân Bạch nhìn ra A Ni tựa hồ có rất nhiều ẩn tình khó nói, nhướng mày, dẫn đầu đi về phía trước.

A Vũ đại sư nhìn A Ni, cũng ngẩng đầu đi về phía trước.

Ba người đi tới tiểu điếm của Bộ Phương.

Hôm nay Vu Vân Bạch đặc biệt tới sớm, hôm qua đã tới chậm không uống được Băng Hỏa Ngộ Đạo dùng hạt sen luyện chế, trong lòng nàng hết sức tức giận, cho nên sáng sớm hôm nay đã kéo A Vũ đại sư còn đang ngủ say đến đây.

Bộ Phương đang co người nằm trên ghế ở cửa, nhìn ba người đi đến, ánh mắt khẽ động.

Hắn thấy Xà Nhân đã lâu không gặp, trong lòng nhất thời có chút kinh ngạc, ngày hôm qua hòa thượng mới đến tiểu điếm của hắn nói chuyện về Xà Nhân, hôm nay tại sao Xà Nhân  lại tự xuất hiện rồi?

Hòa thượng hôm qua... quả nhiên có vấn đề.

- Bộ lão bản, ngươi còn nhớ Xà Nhân này không?

Vu Vân Bạch đi tới cửa, đầu tiên nàng nhìn sang con chó mực đang nằm úp sấp một bên gặm xương, sau đó mới nói với Bộ Phương.

Ánh mắt A Vũ đại sư đã sớm nhìn thẳng, bát xương sườn này giá trị mười mấy viên nguyên tinh lại tùy tiện cho một con chó ăn, quả thực là phí của trời.

Tiểu Hắc ngừng gặm xương, khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn A Vũ đại sư đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, lỗ mũi khẽ gầm gừ chuyển động, nhìn A Vũ, tiếp tục đỗi gặm thịt trong mâm sứ, cái đuôi vung vẩy, có chút đáng yêu ái.

- Tiền bối...

A Ni nhìn thấy Bộ Phương, trong lòng hắn vô cùng bi thương, rốt cục đã nhìn thấy người sống! Cũng đã qua một tháng hắn từ Huyễn Hư Linh Trạch ra ngoài chính là để có thể nhìn thấy Bộ Phương, hôm nay nhìn thấy, nhưng trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhìn A Ni nước mắt ngắn dài, khóe mắt Bộ Phương cũng khẽ động... Có cần kích động như thế hay không?

- Vào trước đi.

Bộ Phương nói.

Hắn rời khỏi ghế, đi vào trong tiểu điếm.

Vu Vân Bạch hít sâu một hơi, bước vào trong tiểu điếm, vừa bước vào trong, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Bởi vì linh khí trong tiểu điếm còn nồng nặc hơn hôm qua, hơn nữa ba động huyền ảo cũng hết sức rõ ràng, phảng phất mỗi khắc đều có thanh âm Ngộ Đạo kỳ lạ vang vọng bên tai hắn.

- Cây Ngộ Đạo này...

Tròng mắt Vu Vân Bạch ngưng tụ, ánh mắt rơi vào chỗ gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo trong chậu hoa ở góc tường.

Chỉ thấy lá cây cũng trở nên xanh biếc, không còn là vẻ xanh non của hôm qua, rất hiển nhiên, cây Ngộ Đạo này đã bắt đầu trưởng thành.

A Vũ đại sư là người có cảm xúc sâu nhất, dù sao hắn cũng là một vị thất phẩm Chiến Thánh, có thể rõ ràng cảm ứng được từ trên cây Ngộ Đạo tản phát ra thanh âm Ngộ Đạo.

Giờ phút này hắn tựa hồ cũng muốn trực tiếp ngồi xuống tu luyện, dù sao muốn gặp được một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo thành thục thật sự quá khó khăn.

- Tiểu thư... cây Ngộ Đạo này xem ra sắp trưởng thành rồi, chậu cây này của Bộ lão bản có cổ quái, có lẽ có hiệu quả gia tốc thời gian, nếu không không thể khiến cây Ngộ Đạo trưởng thành nhanh như vậy!

A Vũ đại sư ngưng trọng nói.

Thân là thất phẩm Chiến Thánh, hắn có thể cảm ứng rõ ràng nhất với tình thế hiện giờ trong Đế Đô, một khi cây Ngũ Văn Ngộ Đạo thành thục, sự thăng bằng quỷ dị vẫn tồn tại trong Đế Đô sẽ bị đánh vỡ!

- Hai ngươi xem gọi món gì trước đi, A... Xà Nhân, những người khác đâu? Sao lại chỉ có mình ngươi?

Bộ Phương xoay người nói.

A Ni vừa nghe câu hỏi của Bộ Phương, trong lòng chính là run lên, hắn có chút do dự, bởi vì hắn cảm thấy hòa thượng đầu trọc tuyệt đối có âm mưu, hắn làm cho mình xuất hiện ở đây chính là vì dẫn tiền bối vào bẫy...

Không thể hại tiền bối! Trong lòng A Ni giãy dụa không dứt.

- Nói đi, đừng sợ, rất nhiều chuyện trong tình hình chung ta sẽ không đáp ứng, ngươi cứ thoải mái nói.

Bộ Phương rất bình thản, hắn thấy được ý do dự trong mắt A Ni, rất hiển nhiên đối phương có nỗi khổ tâm.

Éc... Sẽ không đáp ứng, Vu Vân Bạch nhất thời không biết nói gì trước những lời của Bộ Phương, quả thật, Bộ lão bản có đôi khi rất cứng nhắc, nếu hôm qua bán cho nàng một chén Băng Hỏa Ngộ Đạo, vậy thì hôm nay nàng căn bản không cần tới sớm như vậy rồi.

Trong lòng Xà Nhân A Ni nhất thời buông lỏng, cắn răng một cái, nói ra toàn bộ mọi chuyện.

Vu Vân Bạch và A Vũ đại sư ở một bên nghe rất say sưa, những nguy hiểm mà Xà Nhân này trải qua thật sự rất đặc sắc, so với quãng đường đi nhàm chán của bọn họ rõ ràng là thú vị hơn nhiều.

- Triệu Mộc Sinh?

Bộ Phương liếc nhìn Xà Nhân bình thản hỏi.

- Đúng! Tên đáng đâm ngàn đao đó tên là Triệu Mộc Sinh! Chính là hắn dùng thủ đoạn bắt chúng ta!

A Ni nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy oán hận.

Bộ Phương suy nghĩ một lát, nhớ lại kẻ trước kia trong trận Lưỡng Kiếp Long Thủ đã cứng rắn ép mình thúc dục Thần Long hư ảnh, không ngờ hắn đã quay lại rồi, hơn nữa mục tiêu lần này lại nhắm vào mình.

- Tiền bối, tên Triệu Mộc Sinh đó tuyệt đối là đang đào hố chờ ngươi nhảy vào, ngươi đừng vì chúng ta mà mạo hiểm, như vậy chúng ta sẽ thấy rất áy náy! Về mặt đạo nghĩa, tại hạ thật sự không hi vọng tiền bối đi cứu người, nhưng Vũ Phù và Vũ Phong thúc cũng là thân nhân của ta, ta...

Trên mặt A Ni tràn đầy vẻ khó xử lúng túng, không biết nói thế nào.

Bộ Phương ngẩn ngơ, có chút im lặng nhìn người đang lải nhải.

Hắn giơ tay lên, cắt đứt lời A Ni, thản nhiên nói:

- Xin lỗi... ta cắt đứt một chút, ta không nói ta sẽ đi cứu người.

A Ni ngẩn ngơ, Vu Vân Bạch cũng ngẩn người, nhìn Bộ Phương.

- Ta chỉ chịu trách nhiệm cứu Vũ Phong thúc của ngươi, về phần trên đường các ngươi tới tiểu điếm xảy ra chuyện gì, không liên quan đến ta.

Bộ Phương chân thành nói.

Cả người A Ni cũng run rẩy lên, nếu Bộ Phương không cứu, vậy Vũ Phù và Vũ Phong thúc chẳng phải không được cứu sao?

Khi A Ni đang muốn mở miệng nói gì đó, ngoài hẻm nhỏ truyền tới tiếng bước chân, lại có một nhóm người chen chúc tới tiểu điếm.

- Chậc, như ngươi nhìn thấy đấy, tiệm của ta rất bận rộn, mấy chuyện như cứu người gì đó... rất không rảnh.

Bộ Phương buông tay, nhìn A Ni một cái, lại nhìn Vu Vân Bạch nói:

- A... Ngươi có thể tìm nàng xuất thủ, dù sao các ngươi cũng là người của Huyễn Hư Linh Trạch, mặc dù chủng tộc bất đồng, nhưng có lẽ mấy ngàn năm trước là người một nhà.

Ngươi mới là người mấy ngàn năm trước là người một nhà... Vu Vân Bạch dở khóc dở cười.

Nhưng Vu Vân Bạch thấy A Ni trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng, khẽ thở dài nói:

- Xà Nhân, niệm tình chúng ta là người một nhà... Ầ không! Tương đối quen thuộc, chúng ta ra tay giúp ngươi cứu người thế nào?

- Nhưng để chúng ta ra tay cũng phải có giá, chúng ta hi vọng sau khi trở lại Huyễn Hư Linh Trạch, ngươi dẫn ta ra mắt... Xà Nhân Hoàng.

Trong mắt Vu Vân Bạch bỗng nhiên nổi lên tinh mang, sáng rọi rực rỡ nhìn A Ni.
Bình Luận (0)
Comment