Trên đại điện, tất cả mọi người gần như nín thở, nhìn Cơ Thành Tuyết ngồi trên long ỷ, muốn biết hắn sẽ trả lời Liên Phúc thế nào, nếu thật sự cho Liên Phúc đi tróc nã Cơ Thành Vũ, điều này có nghĩa chính là anh em tương tàn.
Cơ Thành Tuyết trầm tư một lúc lâu, hắn đang do dự, đang suy tư, không biết có nên đưa ra quyết định này không, dù sao anh em như thể tay chân, đưa ra quyết định đó chính là một loại dằn vặt.
Nhưng nếu cứ để Cơ Thành Vũ ở bên ngoài, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tai họa, nếu như đợi hắn đủ lông cánh, có đủ thực lực, chắc chắn Cơ Thành Vũ sẽ không chịu ngồi yên cho Cơ Thành Tuyết yên ổn làm hoàng đế.
- Được!
Hồi lúc sau, Cơ Thành Tuyết chậm rãi nói ra một chữ, sau đó nhắm mắt lại, mọi người cũng lặng yên.
Hội nghị ở Đại Hùng Điện kết thúc, các cao tầng trong đế quốc đều rời khỏi cung điện, nhưng Cơ Thành Tuyết lại kêu Tiếu Mông ở lại, làm cho Tiếu Mông hơi hoang mang.
Cơ Thành Tuyết giật giật cơ thể, chậm rãi bước trên đại điện, đôi mắt đen như mực chậm rãi loé lên.
...
Mưa xuân kéo dài, vừa bắt đầu rơi, bầu trời đã hơi đen tối, ánh sáng không quá rõ ràng.
Ngoài thành Đế Đô, Cơ Thành Tuyết mặc một bộ thường phục, ở bên cạnh hắn là Tiếu Mông cũng mặc thường phục, hai người đưa mắt nhìn bóng lưng Liên Phúc bước đi, thở dài một hơi.
Ở trong hoàng thất, chuyện anh em tương tàn rất nhiều, nhưng bây giờ Cơ Thành Tuyết đã ngồi lên vị trí hoàng đế, vậy mà hắn vẫn không thể tránh được chuyện này.
Cơ Thành Tuyết chắp tay xoay người lại, đi trên đường lớn Đế Đô, bên cạnh người người đi lại như nước chảy, tết nguyên tiêu đã trôi qua, dân chúng Đế Đô không được nghỉ ngơi nữa, bắt đầu làm việc từ lúc mặt trời mọc đến tận lúc mặt trời lặn.
Không phải tất cả mọi người cũng có thể nhận ra được Cơ Thành Tuyết, cho dù hắn có là hoàng đế đi chăng nữa, bây giờ cũng giống như một người đi đường bình thường, đi trên đường cái, chỉ thấy những dân chúng bôn ba mưu sinh thoáng qua bên người.
Tiêu Dao vương phủ nằm ở một ngõ nhỏ hẻo lánh trong Đế Đô.
Cơ Thành Tuyết đi đến đây thì dừng chân một lúc lâu, Tiếu Mông đi theo sau lưng Cơ Thành Tuyết cũng thở dài trong lòng.
- Tiếu tướng quân, chúng ta vào xem một chút đi.
Cơ Thành Tuyết nói xong rồi chắp tay đi vào trong vương phủ.
Một tấm lệnh bài đưa ra làm cho đám thủ vệ chặn đường cung kính lùi về sau, tiếp đó hai người tiêu sái bước vào.
Thiết kế trong Vương Phủ lộ rõ vẻ tinh xảo, bên trong đình viện có yến có oanh, tiếng cười tươi chơi đùa của nữ nhân vang lên không dứt, một bóng hình khôi ngô đuổi bắt những cô nương này.
- Vương gia, có người đến.
Bỗng nhiên một vị mỹ nữ gầy yếu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cơ Thành Tuyết và Tiếu Mông ở xa, sau đó nói với Cơ Thành An đang vui đùa.
Cơ Thành An sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thấy Cơ Thành Tuyết đứng thẳng như trường kiếm, hắn híp mắt, cười tươi.
- Đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta cứ chơi đùa là được.
Cơ Thành An cười một tiếng, sau đó hắn quay người ôm một mỹ nữ đầy đặn, cười phá lên, tiếng cười quanh quẩn trong vương phủ.
Không phải ngươi muốn ta tiêu dao sao? Bản cung tiêu dao cho ngươi xem.
Tiếu Mông nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt Cơ Thành Tuyết trở nên mịt mờ, nhưng khuôn mặt không chút thay đổi.
- Đi thôi.
Cơ Thành Tuyết nhàn nhạt nhìn lướt qua Cơ Thành An giữa đám oanh yến, sau đó quay người rời đi.
…
Ngày thứ hai, xà nhân Vũ Phù dậy rất sớm, phụ thân nàng và A Ni đã rời khỏi Đế Đô, quay về bộ lạc Xà Nhân, trong Đế Đô chỉ còn lại mình nàng, nhưng Vũ Phù không hề sợ, ngược lại còn rất kích động.
Bởi vì nàng sắp được học tập tài nấu nướng của Bộ lão bả.
Chải đầu mượt mà cẩn thận trước gương, Vũ Phù cố gắng thể hiện ra tư thái xinh đẹp nhất của mình.
Vốn dĩ nàng chính là mỹ nhân xinh đẹp nhất bộ lạc Xà Nhân, bây giờ ăn mặc cẩn thận càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Vũ Phù không dùng nhiều son phấn, bởi vì nàng biết Bộ lão bản rất phản cảm với son phấn, có lẽ điều này ảnh hưởng đến lúc nấu nướng, sẽ ra hương vị khác biệt.
Đi ra khỏi khách sạn, đuôi rắn nhẹ nhàng đung đưa, nàng chậm rãi đi về phía hẻm nhỏ ở Đế Đô.
Đế Đô phồn hoa hơn bộ lạc xà nhân rất nhiều, cũng vội vã hơn người trong bộ lạc, người ở đây hối hả ngược xuôi, không ân cần thân thiện như người ở quê, nàng cảm thấy nơi đây có chút xa lạ.
Che ô, một mình bàng hoàng giữa phố đông phồn thịnh.
Mưa xuân bay lất phất, thỉnh thoảng chui vào cổ áo, mang đến cảm giác mát lạnh nhàn nhạt, tinh thần cũng thoáng hơn.
Đi thẳng vào hẻm nhỏ, Vũ Phù đến trước quán ăn, con chó mực lớn vẫn ăn túy bài cốt trong chén sứ, nàng cười một tiếng, đuôi rắn lung lay trườn vào trong.
Âu Dương Tiểu Nghệ đang phục vụ khách thấy nàng thì lẩm bẩm câu gì đó, nghiêng đầu không nhìn.
Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, trên tay còn dính nước nhuộm, hắn lau tay, sau đó gật đầu với Vũ Phù.
- Ngươi chờ một chút, đợi quán đóng cửa ta sẽ dạy cho ngươi, bây giờ ngươi qua phụ giúp Tiểu Nghệ đi.
Bộ Phương nói.
Vũ Phù khéo léo gật đầu, đuôi rắn chập chờn đi đến bên cạnh Âu Dương Tiểu Nghệ.
Âu Dương Tiểu Nghệ không vui nghiêng đầu, nàng rất đố kỵ, bởi vì thối lão bản lại chọn Vũ Phù, không chọn nàng.
Vũ Phù cũng không quan tâm, đây không phải lần đầu nàng đến quán, nên cũng quen thuộc với Âu Dương Tiểu Nghệ, nàng biết tính tình của nha đầu kia, đợi lát nữa lại vui vẻ ngay.
Bộ Phương liếc mắt nhìn họ, khóe miệng nhếch lên, sau đó quay về nhà bếp.
- Bộ lão bản, thịt kho tàu, túy bài cốt, canh cá đậu hũ, mỗi món một phần.
Giọng nói dịu dàng của Vũ Phù làm cho tinh thần người nghe cảm giác thoải mái, bay vào tai Bộ Phương.
Bộ Phương sửng sốt, cảm giác không quen cho lắm, bình thường đều là tiếng gào của Âu Dương Tiểu Nghệ, nay đổi người đúng là thể nghiệm mới mẻ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, hắn ngây người một lúc, sau đó bắt đầu xào nấu thức ăn.
Mùi thơm từ nhà bếp bay ra, làm cho bầu không khí nơi đây càng thêm hấp dẫn.
Mặt trời dần ngả về tây, một ngày dài bận rộn của quán ăn cuối cùng cũng kết thúc, Bộ Phương kéo một cái ghế ra ngồi trước cửa, hắn nghỉ ngơi một lúc, nhìn mặt trời dần biến mất, thở nhẹ một hơi.
Trong quán, Vũ Phù và Tiểu Nghệ xúm đầu nhỏ vào nhau, thỉnh thoảng cười rộ lên, đôi mắt Âu Dương Tiểu Nghệ híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười rất vui vẻ.
Hai nha đầu nghỉ ngơi một lúc, sau đó Âu Dương Tiểu Nghệ phất tay tạm biệt Bộ Phương và Vũ Phù, nàng rời khỏi quán ăn, quay về Âu Dương Phủ.
Trong quán ăn chỉ còn lại Bộ Phương và Vũ Phù, điều này làm cho nàng trở nên mất tự nhiên.
- Đừng khẩn trương, thả lỏng người xuống, tâm trạng ảnh hưởng rất lớn đến món ăn người đầu bếp làm ra.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Vũ Phù, nhàn nhạt nói.
Cơ thể Vũ Phù lập tức cứng đờ, quay người về phía Bộ Phương, nghiêm túc dạ vâng.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, nha đầu này thật là.
- Ngày hôm nay ta sẽ dạy ngươi món cơm chiên trứng mà ngày hôm qua ngươi tập luyện, nhưng ta dạy cơm chiên trứng sẽ khác so với ngươi tự làm, nên ngươi hãy cố gắng mà học tập.
Bộ Phương đứng lên, thư giãn gân cốt, nói.
Cả người Vũ Phù cứng đờ, quay đầu vái Bộ Phương.
- Thoải mái đi, ta đâu có ăn ngươi.
Bộ Phương hơi cạn lời, hắn thản nhiên nói, sau đó đóng cửa quán ăn lại.
Bộ Phương đi đến cửa phòng bếp, dừng một chút, xoay người vẫy tay với Vũ Phù ở phía xa, nói.
- Đi theo ta vào nhà bếp đi.
- Đây chính là lần đầu tiên có người ngoài đi vào nhà bếp của ta đấy.