Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 257

Ngoại thành Nam Thành, mưa xuân rơi lất phất.

Mặt trời sáng rực phía trên vòm trời mở rộng ra quang huy rạng rỡ, tản ra nhiệt độ khó chịu, không ít người vẫn tiếp tục an tĩnh thả câu, bọn họ nín thở ngồi, đợi cá béo trong Long Hà mắc câu.

Trên Long Hà, trên thuyền đánh cá cũng có người người an tĩnh ngồi xếp bằng, còn có ngư dân thả lưới đánh cá, vớt lên cá béo trên sông.

Thập Lý Đình Nam Thành.

Một hàng người mặc hắc bào chậm rãi đi đến, bọn họ đều đeo khăn che mặt, che dấu đi gương mặt thật, làm cho người khác không nhìn thấy rõ gương mặt bọn họ. Nhưng hơi thở trên người những người này tản ra đều mang theo vài phần hung ác cùng đáng sợ.

Không ít người nghỉ ngơi trong Thập Lý Đình khi vừa nhìn thấy đoàn người này, đều là nhíu mày bỏ đi, thật sự là cảm giác những người này mang đến cho bọn họ quá khó tiếp nhận rồi.

- Phía trước chính là Nam Thành, sông lớn bao quanh kia chính là Long Hà Nam Thành.

Một đạo thanh âm khàn khàn vang lên, làm cho đoàn người này dừng lại bước chân.

- Long Hà sao? Hắc hắc… lúc này đây khiến cho nó trở thành Long Hà chân chính đi.

Một đạo thanh âm khàn khàn khác vang lên, vang vọng bên tai của mọi người, những người khác cũng là phá lên cười theo.

Đoàn người vẫn tiếp tục đi thẳng, đi đến phía trước Long Hà, cảm thụ từng đợt sóng, gương mặt dưới khăn che của những người này tựa hồ đều toát ra thần sắc hưng phấn.

- Con gái Tiếu Mông đang ở trong Nam Thành đúng không, không biết Tiếu Mông nếu biết con gái nàng gặp nguy hiểm, có thể tới Nam Thành này hay không?

- Tiếu Mông chính là đại tướng quân trấn thủ Đế Đô, không có khả năng dễ dàng rởi đi Đế Đô đến Nam Thanh này… Bất quá, mặc kệ như thế nào, kế hoạch của chúng ta vẫn là nên tiếp tục tiến hành.

Thanh âm khàn khàn cười khẽ.

Về sau bọn họ cũng không tiếp tục nói nhiều nữa, đều tự thúc giục thực khí trong cơ thể tự thân, trong tay ngưng tụ ra một đám trận pháp huyền ảo màu đen, hơi thở kỳ lạ bắt đầu khởi động bên trong trận pháp này.

- Tiến vào nước.

Trong năm người vang lên một tiếng quát lớn, sau đó, năm người này giẫm mạnh xuống đất, cư nhiên là phóng đạp lên mặt sông, trôi nổi trên mặt nước.

Bàn tay có trận pháp đen lượn vòng của năm người tiến vào trong con sông kia.

Ầm…

Dao động kỳ lạ tản mạnh ra, từng đạo sóng gợn trào ra, bao trùm lên toàn bộ mặt sông.

Phần đông người câu cá đều mở mắt, trong mắt có tia nghi hoặc xẹt qua.

Thuyền đánh cá cũng đều run nhè nhẹ, làm cho các ngư dân chung quanh ngẩn đầu, nhưng lại không phát hiện ra cái gì.

Năm người rút ra bàn tay dính đầy nước sông, phát ra tiếng cười trầm thấp, về lại bờ, trận pháp trong tay bọn họ ngưng tụ đã biến mất không thấy. Năm người cứ như vậy nhìn chằm chằm Long Hà kia.

Ánh mắt trời chiếu sáng, từ trên vòm trời vọng xuống, có thể phát hiện dưới Long Hà… đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh thật lớn như ẩn như hiện.

………

Bộ Phương nhìn thấy cá dấm Long Hà trước mắt tỏa ra hơi nóng hôi hổi, ánh mắt hơi hơi sáng ngời.

Nước canh nâu sậm rưới lên cá béo, thịt cá trắng nõm thơm nức tản ra mùi hương nồng đậm, làm cho người ta không nhịn được hít sâu một hơi.

Cái đầu của cá béo rất lớn, bị đầu bếp trực tiếp cắt làm đôi, chia làm hai phiến đực cái. Dùng liên tục năm đao tiến hành xử lý phiến cá đực, đao thứ ba chặt đứt phiến cá đực. Còn phiến cá cái thì dùng đao dài cắt từ phần thịt dày bên ngoài tiến vào trong, không tổn thương đến da cá.

Đầu bếp tiến hành xử lý thật thuận buồm xuôi gió với cá dấm Long Hà này, kỹ thuật thái thịt cũng được xử lý đầy kinh nghiệm và có trình độ, còn tốt hơn nhiều thời điểm xử lý gan ngỗng.

Trong bản ghi chép thực đơn hệ thống cung cấp bỗng nhiên nhiều ra thêm một món ăn khiến Bộ Phương nhíu mắt. Hắn tiến vào Nam Thành tới nay ăn không ít món ăn nhưng là đều không được bản ghi chép thực đơn này ghi chép vào, chỉ có cá dấm Long Hà này được ghi chép lại. Xem ra muốn được bản ghi chép thực đơn thu nhận sử dụng, món ăn phải chính tông cùng mỹ vị mới được.

Sau khi được bản ghi chép này tự động ghi lại, Bộ Phương có thể phân tích rõ ràng mỗi bước tiến hành. Trên cơ bản là có thể học được món ăn này. Đối với Bộ Phương mà nói đây tuyệt đối là một lựa chọn không tồi.

- Bộ lão bản, ngươi nếm thử, hương vị của cá dấm Long Hà này rất không tệ đi.

Tiếu Yên Vũ nhìn nhìn Bộ Phương, cười nói.

Bộ Phương gật gật đầu, lại một lần nữa cầm lên đũa trúc, gắp về phía cá dấm Long Hà.

Đũa vừa đêm vào, dẩy ra một khối da cá, khiến cho nước canh nồng hương thẩm thấu vào bên trong thịt cá trắng nõn kia. Sau đó Bộ Phương dùng sức kẹp mạnh, gắp ra một miếng thịt mỡ trắng nõn, miếng thịt theo chuyển động của đôi đũa khẽ run lên, có nhiệt khí cùng hương nồng tỏa ra.

Bộ Phương nhìn chằm chằm miếng thịt cá này, khẽ gật đầu. Miếng cá béo Long Hà này còn cao hơn cá béo của Huyễn Hư Linh Trạch một bậc. Dù sao, một phương nước một phương cá, điều kiện hoàn cảnh của Long Hà phi thường tốt, cá nuôi ra tự nhiên cũng là màu mỡ.

Thịt cá vào miệng, nháy mắt liền mềm đi, giống như nước canh tan chảy trong miệng, vị chua thản nhiên tản ra còn mang theo chút vị ngọt ẩn giấu.

Hương vị này ở trong khoang miệng của hắn đảo quanh, khiến cho Bộ Phương hí mắt, trong lòng cảm thấy hơi sung sướng.

- Hương vị thế nào?

Tiếu Yên Vũ chống cằm, cổ tay trắng nõn lộ ra, mỉm cười nhìn nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương gật gật đầu, dù sao cũng là cá dấm Long Hà chính tông, hương vị tự nhiên sẽ không tệ. Đương nhiên khuyết điểm cũng có rất nhiều, bên trong có rất nhiều địa phương đáng đánh giá. Bộ Phương lại gắp một miếng thịt cá, nhấp môi.

Tiếu Yên Vũ cũng gắp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, môi đỏ khẽ mở, hơi hơi nhấm nuốt, cảm nhận mùi vị thịt bên trong khoang miệng lan tràn ra.

Món nhắm khác cũng được bưng lên, tản ra hơi nóng. Mỗi một món ăn đều được làm tinh xảo, hương vị tràn ngập trong không trung, quấy nhiễu lòng người.

Bộ Phương ăn một ngụm cá, trong đầu có chút trầm tư. Trong bản ghi chép thực đơn không chỉ có bản ghi chép phương pháp tạo ra cá dấm Long Hà còn có phương thức cải tiến. Phương thức này càng thích hợp với Hải Linh Thú.

Cách làm cá dấm Long Hà này tuy rằng giữ được mỹ vị, nhưng là tiêu hao không ít linh khí. Cá béo Long Hà chính là linh thú cấp hai, trong thịt cá ít nhất cũng ẩn chứa một ít linh khí. Chỉ là trên cá dấm nấu ra, trên thực tế cũng không hề ẩn chứa chút linh khí nào, như vậy thật sự có chút lãng phí.

Mà phương thức cải tiến của bản ghi chép thực đơn, trong đó thậm chí có phương thức vận chuyển linh khí trong quá trình nấu. Như vậy mới có thể đủ cam đoan linh khí của nguyên liệu nấu ăn không bị xói mòn.

Đây cũng là một yếu tố rất nhiều đầu bếp mơ ước thiết tha có thể thực hiện. Nhưng là vận chuyển linh khí trong quá trình nấu ăn thật quá khó nắm chắc. Bình thường đều là phải trải qua khổ luyện mới có thể nắm chắc, mới có thể có khả năng làm cho nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh khí. Đây cũng là nguyên do vì cái gì tạo ra linh dược thiện khó khăn như vậy.

- Oa! Có người bị thương a!

Dưới lầu các Túy Hương đột nhiên vang lên thanh âm xôn xao, cắt đứt suy nghĩ của Bộ Phương. Tiếu Yên Vũ liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, hai người sau đó đều nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy vị trí gần cửa thành kia xuất hiện một ít tình huống bối rối. Một đám người hỗn loạn đang vây kín chỗ ấy chật như nêm cối.

- Nhanh đi gọi y sư a! Bao vây ở nơi này làm gì chứ?

Tại cửa thành, một thanh niên cả người ướt sũng đỏ mắt, nhìn quét đám người vây xem, tức giận hô lên, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Ở trước người hắn là một nam tử trung niên toàn thân máu tươi đỏ sẫm, máu tươi ồ ồ không ngừng chảy ra, hai chân đều bị đánh gãy nằm trên mặt đất.

Hai chân hắn trông vô cùng thảm hại, giống như bị một vật hung lệ gì cắn nát, xương cốt vỡ vụn cũng có thể nhìn thấy thập phần rõ ràng.

Từng đạo người bệnh bị người từ ngoài cửa thành nâng tiến vào. Bệnh trạng của những người này cơ bản đều là giống nhau, đều bị cắn lên mình, máu tươi đỏ sậm cơ hồ nhiễm đỏ cả cửa thành Nam Thành, mùi máu tươi gay nồng tràn ngập trong không khí.

- Đây là có chuyện gì? Như thế nào lại đột nhiên có nhiều người bị thương như vậy a? Nhìn thân phận cũng những người bị thương này hẳn là ngư dân bắt cá trên Long Hà?

Tiếu Yên Vũ sửng sốt, nghi hoặc mở miệng.

Long Hà làm hộ thành hà của Nam Thành này, trong đó cũng có không ít linh thú, nhưng là phẩm cấp cũng không cao. Tu vi của những ngư dân này cũng bất quá là nhất nhị phẩm, chân khí thập phần mỏng manh, bắt cá nuôi gia đình, sống tạm qua ngày cũng đã đủ rồi.

Những năm trước xuất hiện thảm trạng này đều là ngư dân cá biệt vô tình gặp phải linh thú cường đại giữa sông, bị cắn thương. Nhưng là trạng huống hiện tại quả thật là có chút thảm thiết.

- Miệng vết thương kia… hẳn là một lại cá ăn thịt dạng lớn cắn thương đi.

Bộ Phương nói.

Hả? Tiếu Yên Vũ sửng sốt, không hiểu Bộ Phương đang nói cái gì.

- Chúng ta đi xuống nhìn thử xem.

Bộ Phương cũng không giải thích gì. Cá dấm Long Hà, bản ghi chép thực đơn cũng đã ghi lại món ăn này rồi. Bộ Phương đối với món ăn cá dấm Long Hà không tính là hoàn mỹ này cũng không hề lưu niệm nữa. Huống hồ trong không khí nồng đậm mùi máu tươi cũng ảnh hưởng đến vị giác của Bộ Phương.

Hoàn cảnh ảnh hưởng vô cùng trọng đại với người đang thưởng thức món ăn.

Tiếu Yên Vũ cũng là gật gật đầu, một lần nữa đeo lên khăn che mặt. Bộ Phương gọi tiểu nhị, đưa ra hai đạo kim tệ.

Cũng không đợi tiểu nhị thối tiền, hai người lập tức đi xuống lầu, hướng tới chỗ thảm trọng tại cửa thành.

Trên đường cái, nhóm hộ vệ mặc khôi giáp bay nhanh đến, bọn họ rất nhanh phong tỏa hiện trường, sơ tán dân chúng, giữ gìn trật tự suýt trở nên hỗn loạn.

Ngoài cửa thành vẫn là không ngừng có ngư dân bị thương được nâng vào. Trong lòng rất nhiều dân chúng Nam Thành đều trầm xuống, xem ra thực lực của linh thú lúc này tiến vào Long Hà đã rất là cường đại rồi.

- A!! Có quái vật a!

Ngoài cửa thành bỗng nhiên trở nên xao động cùng hỗn loạn. Tiếng hò hét hoảng sợ của ngư dân vang lên, đám người vây quanh cửa thành Nam Thành đều trở nên kinh hoảng.

Một tiếng thú rống rít gào trầm trọng từ ngoài thành truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment