Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 337

Thái thượng trưởng lão uống một ngụm canh, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương càng thêm khó tin.

Hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới, hóa ra một chén canh lại còn có thể có tác dụng hơn cả linh đan diệu dược, một chén canh tự nhiên lại có thể trị liệu được vết thương?

Đan dược chế luyện đặc biệt rườm rà và khó khăn, hơn nữa tỷ lệ thành đan cực thấp, càng là đan dược cao cấp lại càng khó có thể luyện ra.

Đây cũng là lý do vì sao trên đại lục, địa vị của Luyện Đan Sư lại được tôn sung như vậy.

Nhưng bây giờ, một chén canh nhỏ này của Bộ Phương lại có thể có dược hiệu còn hơn cả đan dược... Điều này quả thực lại giống như dùng một thanh trường kiếm sắc bén xé rách lệ thường vậy.

Trong đôi mắt Thái thượng trưởng lão ánh lên vẻ kỳ lạ, nhưng miệng không hề dừng lại. Hắn thổi canh nóng rồi tiếp tục uống thêm một ngụm.

Trên gương mặt đầy vẻ hưởng thụ, cảm nhận canh nóng từ qua cổ họng chảy vào trong bụng.

Theo canh vào bụng, dường như có chút tia sáng màu vàng ở bụng dưới của hắn phóng ra, năng lượng ấm áp phân tán ra bốn phía, tràn vào tứ chi bách hài của hắn, làm cho vết thương trên người hắn lại được khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Hiệu quả này... còn mạnh hơn cả đan dược!

Ông trời ơi! Quả thực quá kỳ diệu!

Bộ Phương liếc mắt nhìn lão già này, thấy sắc mặt của lão già kia không ngừng biến đổi, Bộ Phương cười nhạt, trong tay có khói xanh lượn lờ, tay hắn đã nắm chặt con dao làm bếp bằng xương rồng.

Bộ Phương vung vẩy con dao rồi chém về phía Huyết Phượng Kê.

Trong bóng tối chợt lóe lên một ánh đao, Huyết Phương Kê lập tức bị chém làm hai nửa.

Đùi Huyết Phượng Kê bay lơ lửng trong không trung.

Bộ Phương cầm con dao làm bếp xương rồng, dùng sống dao tùy ý vỗ một cái.

Đùi Huyết Phượng Kê kia lại bay về phía Thái thượng trưởng lão.

Phật Nhảy Tường ăn ngon không chỉ vì canh đặc, ở trong đó còn có nguyên liệu nấu ăn khiến nó đã ngon lại càng ngon hơn!

Ánh mắt Thái thượng trưởng lão lập tức sáng lên, lắc cái chén trong tay và đón lấy cái đùi gà.

Lão già lau ria mép, hít sâu mùi thịt từ trên cái đùi tỏa ra.

- Thịt này... thật là thơm!

Thái thượng trưởng lão chép miệng tán dương.

Sau đó, hắn liền cầm cái đùi gà này lên và cắn một miếng.

Thớ thịt mềm giống như nước chảy vào trong miệng của lão già, thịt gà dường như hóa thành sợi tơ xuyên qua trong miệng của lão già, giống như đang xoa bóp, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thư thái.

Thịt gà phía dưới lớp da tỏa ra mùi thơm tràn ngập ra xung quanh, làm cho tất cả mọi người không khỏi mê mẩn.

Con dao xương rồng tiếp tục bay lên, Bộ Phương lại chặt cánh gà cho Tiếu Mông.

Tiếu Mông nhận lấy cánh gà lại cung kính chắp tay bái lạy Bộ Phương, trong lòng đầy cảm kích.

Ánh mắt Nghê Nhan lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương và kêu lên:

- Ta cũng muốn!

Bộ Phương liếc nhìn Nghê Nhan, khóe miệng lập tức nhếch lên.

Con dao xương rồng lại bay lên và vù một miếng, chặt bay phao câu của Huyết Phương Kê, hắn nhẹ nhàng hất lên, để nó rơi vào trong bát của Nghê Nhan.

Đây là cái gì vậy?

Đít gà à?

Gương mặt Nghê Nhan lập tức cứng đờ, tức giận rồi đấy!

Mắt đẹp trợn trừng nhìn Bộ Phương, nhưng cũng không nói gì thêm.

- Phao câu gà có thể dưỡng nhan, phao câu gà trong Phật Nhảy Tường... tất nhiên càng có hiệu quả tốt hơn rồi.

Bộ Phương nghiêm túc nói.

- Ông chủ Bộ, cũng cho trẫm một phần...

Cơ Thành Tuyết đã sớm bị mùi thơm tràn ngập trong không khí hấp dẫn con sâu thèm ăn trong bụng.

Mùi Phật Nhảy Tường này quá thơm. Trước đây hắn cũng đá từng ăn món ăn do Bộ Phương nấu, dĩ nhiên biết món ăn do Bộ Phương nếu ra nhất định thuộc loại tinh phẩm, mùi vị sao có thể không ngon được?

Sau khi chia xong một con Huyết Phượng Kê, Bộ Phương liền cất con dao xương rồng đi.

Tất cả mọi người ăn say sưa, miệng vẫn còn lưu lại mùi thơm, mỡ dính đầy xung quanh miệng.

...

Đoạn Vân vào Đế Đô, theo mùi thơm liền tìm được quán Phương Phương.

Mùi thơm tỏa ra khắp cả thành, Đoạn Vân gần như không tốn sức lực đã tìm được.

Hắn đi tới trước cửa quán nhỏ, liền nhìn thấy tháy đống đổ nát sau trận chiến.

Trong không khí tràn ngập chân khí sắc bén làm cho tâm thần Đoạn Vân cũng có hơi chấn động.

Rất rõ ràng, vừa rồi ở đây đã diễn ra một trận chiến đặc biệt đáng sợ, hơn nữa lấy kiến thức của Đoạn Vân có thể cảm nhận được rõ ràng trong không khí có chút uy áp thiên địa hỗn loạn.

Lại có người điều khiển được uy áp thiên địa à? Lẽ nào vừa rồi, ở trong Đế Đô này đã xảy ra một trận chiến Thần Thể cảnh?

Thần cảnh Thập phẩm, cảnh giới thứ nhất của Thần Thể cảnh.

Cuộc chiến đấu ở cảnh giới kia... Sao có thể diễn ra ở một địa phương nhỏ như vậy được?

Hắn đi vào trong quán nhỏ, không ngoài dự đoán lại nhìn thấy Bộ Phương. Hắn vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng đã bị mùi thơm tràn ngập trong không khí thu hút.

Nhìn đám người xung quanh đang ăn say sưa, thỉnh thoảng húp sì sụp.

Đoạn Vân không chịu đựng nổi sự hấp dẫn, cũng muốn một bát.

Nguyên tinh tất nhiên không tính là gì cả với hắn cả.

Sau khi uống một ngụm canh sau, hắn hoàn toàn quẳng chuyện mình vốn định báo cho Bộ Phương biết ra sau đầu.

Món ăn ngon! Mùi này càng ngon hơn cả thịt nướng bằng đan hỏa!

Đoạn Vân chưa bao giờ ăn món ăn nào ngon tới như vậy... Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút cảm động.

Chờ một chút... Thức ăn này sẽ không phải là dùng Thiên Địa Huyền Hỏa nấu chứ?

Đoạn Vân nhớ tới tính tình của Bộ Phương, theo bản năng hỏi.

Nhưng Bộ Phương không hề che giấu, liền trực tiếp gật đầu.

Đoạn Vân rơi nước mắt đầy mặt, quả nhiên... Người này lại xa xỉ tới mức có thể sử dụng Thiên Địa Huyền Hỏa tới nấu nướng. Đây chính là ngọn lửa mà tất cả Luyện Đan Sư nằm mơ cũng muốn có đấy!

Ngươi lại mang thiên tài địa bảo này tới nấu nướng? Ngươi không biết làm vậy là phí phạm của trời sao?

Đoạn Linh cảm thấy nghẹn trong lòng, cũng bi ai thay cho Thiên Địa Huyền Hỏa. Lúc trước hắn còn đang bi ai cho đan hỏa của mình, nhưng không ngờ được, so với Thiên Địa Huyền Hỏa, đan hỏa của mình thật ra còn may mắn hơn.

- Ông chủ Bộ, lần này ta đến đây, ngoại trừ muốn nếm thử thức ăn của ngươi, còn muốn nói cho ngươi biết một tin tức xấu...

Đoạn Vân cầm lấy một miếng thịt lớn và chậm rãi gặm cắn.

Chợt hắn nói một câu.

- Thiên Địa Huyền Hỏa xuất hiện ở vùng đất Nam Cương, tin tức này rất nhanh sẽ được truyền ra, không lâu sau... Các tông môn cường đại vẫn xem vùng đất Nam Cương của các ngươi là địa điểm thí luyện sẽ biết được tin tức này, tất nhiên sẽ phái người đến đây. Đến lúc đó, tồn tại được phái đến... chắc chắn sẽ có tu vi đặc biệt đáng sợ.

Đoạn Vân nhắc nhở xong lại tiếp tục gặm miếng thịt lớn.

Thái thượng trưởng lão và Vu Mục đều nhíu mày, có chút kiêng kỵ.

Đến trình độ của bọn họ tất nhiên biết được sự nhỏ bé của vùng đất Nam Cương. Tông môn mà Đoạn Vân nhắc tới chính là Đại Hoang Tông, một tông môn cường đại xem vùng đất Nam Cương thành địa điểm cho các đệ tử rèn luyện.

Đó là một thế lực cực lớn, thực lực đáng sợ và hùng hậu. Đối với đệ tử của Đại Hoang Tông, địa điểm thí luyện quả thật không có gì nguy hiểm.

Nhưng chính là một địa điểm thí luyện như vậy lại xuất hiện Vạn Thú Viêm Thiên Địa Huyền Hỏa, bọn họ sao có thể bỏ qua được.

Thiên Địa Huyền Hỏa là thứ có thể gặp mà không thể cầu.

Đến lúc đó, Đại Hoang Tông tuyệt đối sẽ phái cường giả đến tìm Bộ Phương đòi Vạn Thú Viêm.

Thái thượng trưởng lão cũng đã nói với Bộ Phương về chuyện này, nhưng Bộ Phương không mấy để ý.

Vạn Thú Viêm đã bị hắn ăn, đã là thứ thuộc về hắn, chẳng lẽ còn có thể nhổ ra sao?

...

Bắc Cung Minh dẫn theo mấy vị đệ tử Đại Hoang Tông bị thương, đang xuyên qua rừng rậm Thập Vạn Đại Xuyên.

Sắc mặt của hắn đặc biệt khó coi, trong lòng thật ra chẳng hề vui vẻ, mà có chút phiền muộn, còn có sự bất lực và hối hận.

Đối mặt với Vạn Thú Viêm - Thiên Địa Huyền Hỏa này, hắn không động tâm... thì là giả.

Ban đầu, hắn cho rằng hắn có thể quét ngang các thế lực ở địa điểm thí luyện này, thoải mái cướp đi Vạn Thú Viêm. Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra được ở nơi hẻo lánh này lại có nhiều cường giả khủng khiếp như vậy.

Còn tồn tại Nửa bước Thần cảnh...

Mấy cái nồi đầy tro làm cho hắn nửa ngày cũng không tỉnh lại được...

Còn có... tồn tại kỳ lạ ngay cả Thiên Địa Huyền Hỏa cũng ăn.

Mà bởi vì những nguyên nhân này, khiến cho hắn và Thiên Địa Huyền Hỏa lỡ mất dịp tốt, trong lòng hắn rất đau.

Đoàn người chậm rãi đi trong cánh rừng rậm âm u tĩnh mịch.

Bọn họ rất nhanh đã ra khỏi rừng rậm tối tăm, đi tới một sơn cốc cực lớn. Thác nước chảy xuống như ngân hà và phát ra tiếng sấm đinh tai nhức óc, linh khí thiên địa nồng đậm tràn đầy trong sơn cốc này.

Ở trong sơn cốc kia, có một cung điện trông hơi hoang vắng. Ở trước cung điện có rất nhiều bóng dáng qua lại, những bóng dáng này đều mặc cùng một loại trang phục, khí tức trên người đặc biệt đáng sợ.

Trong cung điện có mấy bóng người đang ngồi xếp bằng. Trong đó có một bóng người hình như cảm ứng được sự tồn tại của Bắc Cung Minh, chậm rãi mở mắt ra.

Dường như có tia sáng màu vàng chói lòa bắn ra, như muốn soi sáng tất cả.

Mà Bắc Cung Minh vừa bước vào trong cung điện lập tức cảm giác được, trong lòng run rẩy, giống như bị một con mắt vô hình nhìn tới.

- Phong... Phong chấp sự, tại hạ có tin tức quan trọng cần bẩm báo!

Trong lòng Bắc Cung Minh thật sự không muốn nói ra tin tức về Thiên Địa Huyền Hỏa, nhưng dựa vào thực lực của hắn lại không lấy được, dưới mọi mâu thuẫn, hắn vẫn lựa chọn kể ra.
Bình Luận (0)
Comment