Ở phía tây Huyễn Hư Linh Trạch.
Dưới vách đá cao chót vót lại có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, biển lớn mênh mông vô bờ.
Gió biển mang theo mùi tanh và vị mặn gào thét thổi tới, sóng biển cuốn lên cao, đánh vào đá ngầm phía dưới vách đá, phát ra những tiếng động như tiếng sấm.
Âm thanh này đinh tai nhức óc, làm người ta không khỏi cảm thấy chấn động.
Ở trên vách đá này lại có một tòa tháp đá rất lớn.
Tháp đá này là do Xà Nhân Đại Thành xây dựng, chuyên dùng để quan sát biển rộng.
Ở bên dưới vách đá lại là một cảng rất lớn, rất nhiều cường giả tộc người rắn đều đi từ đây mà xuống biển, thu được một ít nguyên liệu nấu ăn trong biển.
Lấy cảng làm trung tâm lại hình thành một thôn trang nhỏ, nhưng trong thôn này thật ra đều là những ngư dân tộc người rắn chuẩn bị xuống biển.
Thôn này chỉ là nơi bọn họ tạm thời ở lại, xem là điểm dừng chân để ì xuống biển mà thôi. Trên thực tế phòng ở của bọn họ đều ở trong Xà Nhân Đại Thành.
Từng chiếc thuyền gỗ được bỏ neo ở trong cảng, cánh buồm lay động và phát ra những tiếng phần phật.
Xung quanh thỉnh thoảng có thủ vệ người rắn Xà trong Nhân Đại Thành cầm vũ khí đi ngang qua, bọn họ chịu trách nhiệm an toàn cho cảng này.
Bởi vì trong đại dương đầy những thứ không rõ, thỉnh thoảng sẽ có vài linh thú biển không biết tên sẽ từ trong đó ra ngoài, gây nguy hại cho thôn và cảng, những thủ vệ người rắn được lập ra để giải quyết những linh thú biển đó.
Từng tia nắng ấm từ trên bầu trời chiếu xuống từng gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, giống như vàng vỡ vụn, bắn đầy đất.
Theo sóng biển cuồn cuộn, những ánh vàng lấp lóa.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc lại chói tai phát ra từ trong miệng những người rắn chuẩn bị ra khơi.
Trên thuyền gỗ, những người rắn đều hoảng sợ nằm sấp ở trên sàn thuyền, nhìn đường chân trời tối tăm phía xa.
Theo đường biển không ngừng cuốn đến, mang theo tiếng nổi mạnh.
Mây đen hình như từ này biển thời khắc đường chỗ cuồn cuộn đến, che khuất bầu trời.
Cảnh tượng ngày diệt vong làm cho những người rắn trên thuyền gỗ đều hoảng sợ gầm hét lên, tất cả đều từ trên thuyền gỗ lao ra, chạy như điên về phía trên bờ biển.
Sóng cao tới mấy trăm mét.
Cho dù là những người rắn thường qua lại trong biển cũng chưa từng thấy qua.
Vù vù vù!!
Từng ánh sáng màu đỏ chớp hiện trong sóng biển, giống như từng chùm tia sáng vụt đến.
Đó là những con mắt hung tàn ẩn hiện trong sóng cao mấy trăm mết, cũng chính là những con linh thú biển vô cùng mạnh mẽ đang ẩn nấp trong đó.
Những con linh thú biển theo sóng biển lao nhanh về phía Huyễn Hư Linh Trạch.
...
Năng lượng đáng sợ ngưng tụ trong không trung, hóa thành một ảo ảnh móng chó.
Vẻ mặt người rắn Chí Tôn dữ tợn, điên cuồng rít gào, gần như muốn phát điên, đuôi rắn màu đỏ như máu đang không ngừng lắc lư, muốn tránh thoát khí tức đáng sợ này.
Trường mâu của hắn lại có thể bị một lực lượng đáng sợ uốn cong, gần như muốn vỡ nát.
Sao có thể như vậy được?!
Sao lại xuất hiện uy áp đáng sợ như thế!
Đây thật là một cái móng chó sao?
Vẻ mặt người rắn Chí Tôn trở nên vô cùng kinh hãi, trong con mắt đầy vẻ khó tin, hắn hét lên và không ngừng giãy giụa muốn tránh thoát được ràng buộc này.
Nhưng miệng chó của Tiểu Hắc nhếch lên, sủa một tiếng xem thường, móng chó tiếp tục ép xuống.
Ầm!!
Mặt đất của bộ lạc người rắn này vốn không tính là quá kiên cố, trực tiếp bị ép tới vỡ nát, bùn bắn lên cao.
Người rắn Chí Tôn trực tiếp bị đè bẹp ở trên mặt đất, cả người lún sâu xuống bùn.
A!!
Người rắn Chí Tôn phát ra tiếng rít gào.
Nhưng móng chó vẫn tiếp tục dùng sức, dường như có tiếng xương vỡ. Người rắn Chí Tôn này khàn giọng rít gào, trong miệng ho ra máu, cơ thể mềm nhũn, nằm sấp ở trên mặt đất.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất hình như cũng đột nhiên chấn động.
Sau đó dấu vết của một cái móng chó cực lớn hiện lên trên mặt đất, đá vụn bay loạn, bùn điên cuồng phun ra, làm xung quanh đều bẩn.
Tiểu Hắc trợn mắt chó, hình như cảm thấy không thú vị, nên lại vung móng chó lên, mặt đất đất hình như cũng bị một trảo này ném đi.
Về sau, bùn bắn loạn trong không trung, bóng dáng của một người rắn bị trực tiếp đánh bay rồi đập xuống đất.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tiểu Hắc mới há miệng chó như ngáp một cái, bước lười lững thững quay trở lại bên cạnh Bộ Phương.
Các cường giả người rắn xung quanh lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Đám trưởng lão người rắn vốn muốn nhìn thấy kết quả thê thảm của Bộ Phương đều ngã sấp trên mặt đất, nhìn con chó béo, lại nhìn vẻ mặt không hề thay đổi của Bộ Phương.
Tất cả đều hít sâu một hơi, tâm thần ai nấy đều vô cùng chấn động, trái tim cũng muốn vọt ra khỏi ngực.
Ông trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Cường giả Chí Tôn của Xà Nhân Đại Thành lại có thể... lại có thể bị một con chó vỗ hai móng mà nôn ra máu!
Là bọn họ hoa mắt, hay cường giả Chí Tôn này là giả?
Ánh mắt Vũ Phong mơ to, trong mắt đầy tơ máu, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Loại cảm giác sợ hãi quen thuộc này, không sai... Con chó đên này quả nhiên là con chó đen đáng sợ kia!
Ngay cả Chí Tôn cũng bị con chó đập một đập mà chết...
Trong lòng Vũ Phong đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, hắn cảm thấy mình dường như đã có một đặc biệt quyết định ngu xuẩn.
Hắn vốn cho rằng so sánh giữa Bộ Phương với Xà Nhân Đại Thành, chắc chắn là nội tình của Xà Nhân Đại Thành mạnh hơn. Nhưng không ai nghĩ đến, ông chủ Bộ lại chẳng kém hơn Xà Nhân Đại Thành.
Có một con chó đáng sợ như vậy ở đây, còn chưa thấy con rô bót bằng sắt kia xuất hiện...
So với Xà Nhân Đại Thành... ông chủ Bộ lại có gì phải sợ chứ?
Trên bàn tay Bộ Phương vẫn có nồi Huyền Vũ đang lơ lửng, ánh mắt hắn không buồn không vui liếc nhìn đám người rắn đang kinh hãi.
Nhưng hắn không nói gì, trong đầu chỉ vừa thoáng nghĩ, nồi Huyền Vũ liền lao về phía mấy cường giả tộc người rắn đi theo người rắn Chí Tôn kia.
Phần lớn những người rắn này có tu vi là Chiến Thánh thất phẩm, trong đó có một vị cường giả Chiến Thần bát phẩm.
Nồi Huyền Vũ của Bộ Phương chính là đập về phía Chiến Thần bát phẩm này.
Vị cường giả Chiến Thần kia vẫn chìm đắm ở trong sự khủng khiếp của Tiểu Hắc, còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên hắn quay đầu và phát hiện ra một cái nồi đen đã lặng lẽ đập về phía mình.
Toàn thân hắn lập tức giá lạnh, mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Hắn đã chứng kiến qua sự đáng sợ của cái nồi đen này, ngay cả cường giả Chí Tôn cũng không có cách đập bay được cái nồi này, đủ để biết nó mạnh thế nào.
Bây giờ cái nồi này lại lặng lẽ bay tới, muốn đập hắn, làm sao có thể không dọa cho hắn chết khiếp được?
Ầm!!
Người rắn Chiến Thần vội vàng vung cánh tay muốn đập bay cái nồi, một chưởng của hắn lập tức đập vào trên cái nồi Huyền Vũ.
Nồi Huyền Vũ nặng nề cho thấy uy lực đáng sợ của nso.
Cường giả người rắn vội vàng giơ cánh tay đỡ, cánh tay bị ép cong, cái nồi đen này lại đập vào đầu hắn, làm hắn bay ra ngoài.
Bộ Phương chợt di chuyển, một chân chợt đạp mạnh xuống đất và bắn người lên.
Một tay hắn cầm nồi Huyền Vũ, đập mạnh vào đầu người rắn Chiến Thần bát phẩm vừa ngã xuống đất.
Bong...
Một tiếng động khẽ vang lên. Vị cường giả người rắn Chiến Thần bát phẩm này trực tiếp bị đập tới ngỡ ngàng, đầu đầy sao và ngất đi.
Bộ Phương mang theo nồi Huyền Vũ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó điểm ngón chân xuống đất, làm bùn đất bắn ra.
Hắn chợt bắn người ra, xuất hiện ở trước mặt người rắn Chí Tôn mới lồm cồm bò dậy.
Mắt rắn của người rắn Chí Tôn này đột nhiên co lại, liền phát hiện có một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Loài người đáng chết!
Người rắn Chí Tôn há miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, giận dữ nhìn về phía Bộ Phương và hét lớn.
Một tay của Bộ Phương cầm theo nồi Huyền Vũ, mặt không thay đổi liếc nhìn hắn, sau đó là lập tức thả nồi đen, đập mạnh vào trên đầu của người rắn Chí Tôn này.
Hắn đập cho trong mắt Chí Tôn này muốn rơi ra ngoài, cả người mềm nhũn, nằm sấp trên mặt đất, cũng không bò dậy nổi nữa.
- Đáng tiếc là một người rắn, nếu không có cơ thể loài người này, không chừng sẽ là một nguyên liệu nấu ăn Chí Tôn ngon đấy.
Bộ Phương nhấc đuôi rắn đỏ như máu của người rắn Chí Tôn kia lên nhìn, cuối cùng thở dài một cái, bụp một cái lại ném đuôi rắn đi.
Dù sao Bộ Phương cũng là một con người, mặc dù người rắn có nửa chữ rắn nhưng dù sao vẫn là người...
Bộ Phương còn thật sự không làm được chuyện ăn thịt người điên rồ này.
Nhưng hắn không biết, hành động này của hắn lại dọa cho Vũ Phong suýt nữa mềm chân.
Ông chủ Bộ lại có thể... lại có thể dự định ăn thịt người rắn Chí Tôn?
Ngay cả Chí Tôn cũng dám ăn... vậy còn có cái gì mà ông chủ Bộ không dám ăn nữa?
Không để ý tới cường giả người rắn khác, Bộ Phương liếc nhìn những trưởng lão của bộ lạc người rắn. Những trưởng lão người rắn trước đó vốn còn kêu gào, giờ lại không dám thở mạnh. Tất cả đều cúi đầu, rắm cũng không dám thả lấy một cái.
Trong tất cả mọi người ở đó, chỉ có A Ni là hưng phấn nhất, mắt hắn nhìn Bộ Phương đầy vẻ kích động và sùng bái.
Bộ Phương kéo người rắn Chí Tôn đã bị hắn đập cho choáng váng từ dưới đất lên, cầm lấy đuôi rắn của người này và quay đầu nhìn về phía A Ni.
- Biết Xà Nhân Đại Thành ở chỗ nào không? Biết Vũ Phù ở đâu không?
A Ni sửng sốt, sau đó trong ánh mắt lập tức bắn ra thần quang:
- Ta biết! Ông chủ Bộ... để ta dẫn ngươi đi!
Vẻ mặt Vũ Phong rất khó coi, mở miệng nói:
- Ông chủ Bộ ta...
- Ngươi đừng nói nữa, ngươi mà nói thêm câu nào, ta sợ ta sẽ không nhịn được mà đập cho ngươi choáng váng đấy.
Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn người rắn Vũ Phong và lạnh lùng nói, hắn giơ cao nồi Huyền Vũ trong tay, Vũ Phong bị dọa cho nuốt hết lời định nói vào trong.
- Đi thôi, ngươi dẫn đường.
Bộ Phương nhìn về phía A Ni, vẻ mặt dịu xuống rất nhiều, nói.
A Ni gật đầu, nhìn người rắn Chí Tôn kia rồi hít sâu một hơi, nhếch miệng lại lắc eo, trườn về phía trước.
Bộ Phương cầm lấy đuôi của người rắn Chí Tôn này và chậm rãi đi theo A Ni.
Người rắn Chí Tôn Này mềm nhũn cả người lại bị Bộ Phương kéo đi, hoàn toàn không có dấu hiệu nhúc nhích, lại giống như đã chết vậy.
Nếu như không phải này yếu ớt hơi thở, chứng minh nó còn sống, bằng không đám người còn thật sự cho rằng một vị Chí Tôn cứ như vậy bị một ngụm nồi đen cho đập chết.
...
Ầm ầm ầm!
Sóng biển ngập trời cuồn cuộn đến, cuồng phong rít gào trên biển, mây đen chậm rãi bao phủ về phía Huyễn Hư Linh Trạch.
Lại giống như là tới thời điểm thế giới diệt vong vậy.
Một tiếng xe gió vang lên, một bóng hình xinh đẹp lướt qua trên bầu trời rồi đứng lại giữa hư không.
Đuôi rắn màu xanh lay động giữa hư không, những sợi tóc màu xanh trên đầu cũng xõa ra đầy vẻ dữ tợn.
Trên gương mặt xinh đẹp của Xà Nhân Hoàng lộ ra chút nghiêm trọng, nhìn sóng biển cao mấy trăm mét mãnh liệt tràn tới, trong lòng cũng có chút áp lực.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy trong sóng biển có bóng dáng như ẩn như hiện. Nàng hít một hơi, bầu ngực cao vút không ngừng lên xuống.
- Đây... chẳng lẽ là cường giả Hải tộc... muốn xâm lấn Huyễn Hư Linh Trạch ta? rốt cuộc là vì sao chứ?